Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

NGOẠI TRUYỆN 3

Dù sao Mẫn Ân vẫn muốn được đi làm, cô định quay trở lại trung tâm dạy vẽ nhưng Mục Ứng Thâm một mực không đồng ý, anh nói

"Bảo bối, chúng ta xa nhau cả ngày, chỉ có buổi tối dành thời gian cho nhau, em cũng định không gặp mặt anh nữa sao?"

"Nhưng...em đi dạy xong sẽ trở về mà"

"Không được, trung tâm đó cách nhà chúng ta quá xa, em đi dạy về sẽ rất muộn lại không an toàn, anh không an tâm"

Lại dỗ dành cô vợ nhỏ "Bảo bối, ngày mai cùng anh đến công ty"

Mẫn Ân bị anh nửa ôm nửa ép kéo đến Mục Thị, anh nói muốn cô giám sát việc ăn cơm, nhưng sự thật là sói đuôi dài lừa người.

Nhưng phải tới lúc cô gái nhỏ bị ép buộc nửa đứng nửa nằm úp sấp trên bàn làm việc để người nào đó tiện dở trò đồi bại cô mới nhận ra điều này.

"A...đừng mà..."

Trên bàn, cô gái nhỏ khuôn mặt ửng hồng, làn da mềm mịn như em bé, mái tóc đen xõa rối tràn qua tấm lưng ngọc, cơ thể căng lên như dây đàn mặc anh chèn ép.

Mục Ứng Thâm một tay nắm chặt lấy vòng eo thon nhỏ, tay còn lại luồn qua người cô đến trước ngực nắn bóp lấy khỏa hồng hào, phía dưới không ngừng đưa đẩy ra vào nơi tiêu hồn của cô làm phát ra âm thanh vô cùng xấu hổ.

Cả người Mẫn Ân trắng mịn bị anh lột sạch sẽ trần truồng trong khi anh đằng sau gần như quần áo chỉnh tề, chỉ trừ phía dưới cởi phần thắt lưng ra.

"Ứng Thâm...nhẹ...nhẹ chút đi mà...hức"

Mục Ứng Thâm mắt điếc tai ngơ với lời cầu xin của cô, phía dưới vẫn không ngừng đâm chọc muốn cắm tới nơi sâu nhất trong cô, đôi môi mỏng hôn lên tấm lưng gầy an ủi bù lại cho sự mạnh mẽ chiếm đoạt của anh. Phía dưới chặt thít cuốn lấy dục vọng của anh làm cho anh đê mê không thể ngừng lại.

Mẫn Ân nước mắt rơi không ngừng, càng quay mặt lại nâng đôi mắt ướt nước muốn anh thương cảm mà nhẹ nhàng chút nhưng anh trông thấy bộ dáng đáng thương còn luận động mạnh mẽ hơn, mông tròn còn bị anh đánh lên vài cái để lại dấu vết tay rõ ràng.

Cô biết lúc làm tình anh luôn cường hãn nắm thế chủ động, nhưng dù sao đây cũng là văn phòng vậy mà anh cũng dám làm càn.

Cô cầu xin không có hiệu quả, chỉ biết cắn chặt đôi môi không dám phát ra tiếng rên tỉ ái muội, chỉ sợ những người ngoài kia sẽ biết được....vậy thì mặt mũi cô biết dấu vào đâu.

Mục Ứng Thâm thấy đôi môi hồng bị cô cắn đến đáng thương, đôi mắt cũng khóc đến đỏ bừng, anh đành dừng lại động tác mà bế người cô quay lại để cô ngồi lên người anh, đôi môi vỗ về hôn lên đôi mắt xuống môi cô, nhẹ nhàng lại tỉ mỉ triền miên.

"Ngoan...không ai vào đây cả, phòng này cách âm, sẽ không ai biết chúng ta làm gì, đừng cắn như vậy sẽ rách môi đấy".

Dỗ dành cô một lát sau đó anh lại nhanh chóng nâng người cô lên dụ dỗ "Ân Ân, tự đi vào đi".

"Không đâu...sẽ đau lắm"

Cô vợ nhỏ đã thấm mệt nên mè nheo, anh cũng không để ý liền hôn cô, lưỡi anh càn quét khoang miệng, cuốn lấy lưỡi cô dây dưa, dòng nước nhỏ tràn ra từ miệng cô cũng bị anh liếm đi, ngay cả nụ nôn cũng phát ra âm thanh xấu hổ.

Mục Ứng Thâm nâng mông cô lên chuẩn xác cắm xuống vật cứng rắn bên dưới làm cô hét lên một tiếng, nhìn anh sợ hãi.

Anh để cô ngửa người ra sau một chút để anh tiện ngậm lấy đôi gò xinh xắn trước mặt, thậm chí còn xấu xa mút mạnh đầu ngực khiến cô không kìm được run rẩy, miệng tràn ra tiếng ngân nga nhỏ nhỏ, phía dưới càng co rút chặt chẽ hơn.

"Bảo bối ngoan, thả lỏng ra nào, đừng cắn anh chặt thế"

Mẫn Ân chẳng còn đủ tỉnh táo nghe rõ lời anh nói, cô gục người vào anh, đôi tay bị anh kéo lên bắt vòng qua cổ anh, phía dưới đã ướt mảng lớn, từ trên mặt bàn, ở đệm ghế anh đang ngồi, thậm chí dưới sàn nhà cũng loáng thoáng lấp lánh ánh nước của cô.

Cô đúng là yêu tinh, cả người như làm từ nước vậy, Mục Ứng Thâm nhìn nơi giao hợp của hai người nhầy nhụa mà đỏ mắt, cô đã tiết ra hai lần rồi nhưng anh còn chưa bắn. Hai người đã ở bên nhau một thời gian rồi, vậy mà cô vẫn chặt khít như vậy, cả người tràn ra hơi thở thanh xuân non nớt, mỗi lần kéo cô vào vòng dục vọng của anh, sau khi kết thúc anh đều cảm thấy mình có chút cầm thú nhưng lại càng ngày càng nghiện hương vị cô vợ nhỏ của mình, không dứt ra nổi.

Anh gia tăng nhanh tốc độ, cả người cô cũng lắc lư theo từng nhịp vận động điên cuồng của anh, cuối cùng anh cũng bắn ra, cả người Mẫn Ân run rẩy, sụi lơ nằm gọn trong ngực anh, nhỏ giọng khóc lóc.

Cơn khoái cảm qua đi, Mục Ứng Thâm nhanh chóng dỗ dành cô vợ nhỏ còn đang thút thít trong lòng mình, anh nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt xinh xắn ửng hồng vì hoan ái, miệng không ngừng dùng lời nói vỗ về cô "Ngoan nào, không khóc nữa, anh bế em đi tắm nhé".

Mẫn Ân mơ màng ngủ thiếp đi, cả quá trình đều là Mục Ứng Thâm thu dọn tàn cuộc, đến cơm trưa cô cũng chưa được ăn mà ngủ mất.

Mục Ứng Thâm biết cô mệt mỏi nhưng lại sợ cô đói nên đầu giờ chiều đánh thức cô, tỉ mỉ đút từng miếng cho cô ăn.

Nhưng vị tổ tông nào đó còn đang ngái ngủ liền gắt gỏng không thèm ăn cũng không thèm để ý đến anh, bàn chân nhỏ muốn đạp anh lùi ra liền bị bàn tay to lớn của anh nắm lại.

Mục Ứng Thâm bật cười nhẹ, anh đã quen với việc cô vợ nhỏ của mình được anh chiều chuộng thành quen, cô càng ỉ lại, nhõng nhẽo với anh hơn, còn bày ra bộ mặt hờn dỗi đáng yêu kia với anh.

Anh nhẹ nhàng hôn lên mắt đang díp lại vì ngái ngủ rồi an xuống đôi môi chu lên sau đó mới vòng tay ôm cô vào lòng mà dỗ dành "Ăn một chút rồi ngủ tiếp có được không?".

Cô vợ nhỏ vẫn còn chưa hết giận dỗi, đôi mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ hẳn vẫn cố trừng mắt lên án người chồng xấu xa kia, nhưng dù sao cô cũng thật sự đói, dù giận nhưng đồ ăn đưa đến tận miệng nên đương nhiên phải ăn nha.

Thấy cô đã ăn được vài miếng, anh mới thảnh thơi nói "Anh đã chuẩn bị mặt bằng cho em, có muốn mở cửa hàng bán họa cụ hay không?".

Mẫn Ân nghe thấy liền mở to mắt, cơn buồn ngủ bị đánh tan, cô vội vàng bò dậy từ lòng anh, háo hức như trẻ nhỏ mà hỏi anh "Anh nói thật sao?".

Mục Ứng Thâm thả đĩa còn đang cắm miếng thịt xuống, nhàn nhã rút tờ khăn giấy lau miệng cho vợ mình, rồi mới nói "Không phải em từng nói muốn mở một cửa hàng họa cụ sao, công việc bán hàng qua mạng của em đã trước đó cũng bị gián đoạn, giờ đây trực tiếp mở một cửa hàng đi...."

"Anh đã chuẩn bị mặt bằng cho em, hai tầng, bên dưới em có thể bán họa cụ, tầng hai em có thể mở lớp dạy vẽ, học sinh đến học vẽ đều tiện mua đồ vẽ bên dưới, không phải rất tiện lợi sao?".

"Quan trọng nơi đó gần nhà, lại tiện đường đến Mục Thị, anh có thể đưa đón em hằng ngày"

Chính là muốn dễ dàng quản cô hằng ngày.

Nhưng Mẫn Ân không nhìn ra được âm mưu của chồng mình, cô vẫn còn đắm chìm trong sự vui sướng, bò lên người anh, hai tay vòng ra sau gáy anh, mặc kệ vừa nãy anh lau miệng mình có sạch hay không liền hôn vài cái thật kêu lên mặt anh lấy lòng.

"Chồng ơi, anh tốt nhất"

Mục Ứng Thâm đương nhiên hài lòng với thái độ và hành động của cô vợ ngốc nhà mình, vui vẻ chiều lòng cô "Anh phân phó Lý An giúp em tìm nguồn nhập hàng và tìm người set up văn phòng, em chỉ cần lên danh sách thôi".

Sau đó vẫn không quên dặn dò cô "Nhớ kỹ, anh không cho phép em dạy quá muộn, có thể thuê thêm người bạn dạy cùng em"

Cô ngoan ngoãn nghe lời anh, sau đó háo hức trèo xuống giường tìm kiếm điện thoại muốn khoe với Giang Nguyệt.

Mục Ứng Thâm xem như đã giải quyết được vấn đề của vợ mình, anh thả cô ra để cô nghiền ngẫm tự lên ý tưởng cho cửa hàng còn mình trở lại văn phòng giải quyết đống văn kiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com