Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2: hành động


  Một lúc sau, Thành Trung đã nhắn tin số tài khoản của hắn lại. Cô bèn vào trang wed ngân hàng. Nhấp vào tài khoản của mình, rồi chuyển toàn bộ số tiền có trong đó cho hắn ta, nhập lệnh khóa luôn tài khoản đó lại. Tường Vi đã chết, bây giờ người ở đây là một Tường Vi hoàn toàn mới. Cô sẽ bắt đầu lại từ đầu.

  Tối về, cha mẹ Tường Vi trở về nghe cô bị té cầu thang vội vã chạy lên xem. Thấy cô không bị gì cũng vui mừng thở ra. Cô vẫn theo tính cách của Tường Vi cũ mà nói chuyện với bọn họ, nên họ không nghi ngờ gì. Nhưng cô cảm thấy vô cùng ấm áp, cha mẹ ruột có khác, dù con mình có thế nào họ cũng vẫn thương yêu. Còn ba mẹ lúc trước, nhắc đến thì cô lại cảm thấy buồn.

  Họ ít khi nào quan tâm cô, dù có bị bệnh họ cũng chỉ đi mua thuốc về rồi quăng đó cô uống hay không uống cũng mặc kệ. Nhưng Vĩnh Minh thì không. Chỉ cần hắn ho một cái thì họ đã lo sốt vó rồi. Lúc nhỏ cô tưởng là do hắn là con trai nên ba mẹ mới yêu thương như vậy. Nên cô đã cố gắng biến mình trở thành một người mạnh mẽ, tài giỏi như con trai để được ba mẹ coi trọng.

  Cuối cùng, cô đã làm được. Cô đã tự tay tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình. Nhưng cô không muốn họ cực khổ nên mọi việc đều không cho họ nhúng tay. Mỗi tháng tiền đều chu cấp đầy đủ cho họ. Nhưng không ngờ... mà thôi! Cô cũng không muốn nghĩ nữa. Mọi chuyện đã là của kiếp trước rồi. Con trai họ giết cô, xem như đã trả hết món nợ nuôi dưỡng. Còn tài sản chỉ là cô muốn của thiên thì phải trả địa thôi. Nếu con trai họ tài giỏi thì có thể tự tạo sự nghiệp mới mà.

  Ở trong gia đình này, cô thấy mình đúng là một công chúa. Ăn uống có kẻ hầu người hạ. Đi đâu có bảo vệ theo sát. Ái chà chà... vô cùng bất tiện nha. Muốn làm gì cũng không được. Tường Vi trước đây thì rất khờ, ít khi đi đâu. Mà đi đâu, bảo vệ theo cô cũng không lo ngại gì. Nhưng cô thì không phải. Cô muốn làm chuyện đại sự, không thể để ai theo được.

  Đột nhiên, cô nghĩ ra một ý đó là trèo tường đi ra. Nhân lúc Tường An bận học bài, cô bèn len lén trèo rào đi ra. Bình thường, ban ngày cha mẹ sẽ đi ra ngoài bãi vật liệu, đến tối mới về. Nhà cũng chỉ có hai người giúp việc, một người làm vườn. Bảo vệ ở cổng hai người. Nếu cô muốn đi đâu thì bảo vệ bỏ ra một người để đi theo cô. Còn Tường An thì khỏi, cậu ta có học võ cũng không có khờ như Tường Vi nên không cần có bảo vệ theo làm gì.

  Tường Vi lúc trước, đúng là thân thể vô cùng yếu đuối. Dù từ lúc cô trở thành cô bé, đã bỏ công luyện tập nhiều nhưng sức lực vẫn không bằng được với thân thể trước. Có leo ra cái bức tường rào cao hơn 2m mà đã mệt muốn đứt hơi rồi. Cái này cần luyện tập nhiều hơn nữa mới được.

  Ra được khỏi nhà, không bị ai phát hiện cô thở phào nhẹ nhõm. Vội chạy một mạch ra đầu đường, đón một chiếc xe ôm chạy đến ngân hàng làm thẻ ATM. Không phải là cha mẹ Tường Vi không làm thẻ cho cô, mà do cô quá khờ có thẻ cũng không biết xài như thế nào nên không có làm. Với lại cô bé cũng đâu có xài tiền làm gì đâu, muốn gì thì nói cha mẹ hoặc anh hai là họ sẽ lập tức mua cho cô. Tường Vi cũng lắc đầu luôn, cũng may cô bé này được sinh ra trong gia đình giàu có, nếu mà nghèo khó chắc không biết sao mà sống nổi nữa. Nhưng bây giờ cô đã tiếp nhận thân thể này rồi, cô sẽ vì cô bé sống thật tốt cho đến hết đời.

  Làm xong thủ tục, tuần sau mới có thẻ. Cô cũng chẳng cần làm gì nữa, bèn đón xe ôm chở về tới đầu đường vào nhà rồi thả xuống. Cô lại theo đường cũ là trèo rào vào nhà chứ không dám đi cổng chính. Trở vào được phòng, cô thở phào nhẹ nhõm.

  - Thật là... cứ như là đi ăn trộm không bằng.

  Sau đó, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Thành Trung, nói hắn chuyển qua số tài khoản cô vừa mới đăng ký một số tiền. Tuy gia đình này không thiếu tiền, nhưng mỗi lần muốn làm gì hay mua gì phải xè tay xin, cô thật không quen. Số tiền lần trước cô chuyển qua cho hắn, hắn vẫn không hề đụng tới. Thôi thì cô xin lại một ít để xài vậy.

  Theo như kế hoạch của cô, hắn đã thành lập một công ty mới bắt đầu cạnh tranh với tập đoàn Vĩnh Minh, từ khi lên chủ tịch Vĩnh Minh đã đổi tên tập đoàn luôn rồi. Ban đầu sẽ dành những khách hàng nhỏ lẻ, từ từ tạo lập thương hiệu và uy tín thậm chí giá cả để chiếm luôn các khách hàng lớn. Ai mà lại không thích hàng chất lượng tốt mà giá lại rẻ đâu. Với lại kỹ thuật sản xuất đều do cô phát minh ra mà, khách hàng cũng do cô tìm kiếm. Dù Vĩnh Minh có tiếp thu tập đoàn, nhưng không có nắm được kỹ thuật và yêu cầu của khách hàng, cũng đừng mơ mà giữ được khách hàng lâu dài.

  Cô cũng sẵn sàng nói cho Thành Trung toàn bộ kỹ thuật chế tác, tạo ra sản phẩm hoàn mỹ nhất và còn thêm nhiều chi tiết còn hơn cả trước đây nữa. Cũng gửi luôn bản vẽ thiết kế những sản phẩm mới. Cũng nói luôn những sở thích của các khách hàng lúc trước của cô nữa. Coi như là cô đã giao toàn bộ kiến thức của mình cho hắn. Cô muốn hắn giúp cô lật đổ tập đoàn Vĩnh Minh, thì cô sẽ không ngần ngại bỏ cả vốn gốc. Việc còn lại phải phụ thuộc vào hắn rồi. Cô sẽ bắt đầu khởi một sự nghiệp mới. Làm việc quen rồi, ở không cũng không chịu nỗi. Coi như kiếm tiền để giải trí đi.

  Đến ngày đi lấy thẻ, cô cũng dùng cách trèo tường để đi. Khi ra máy kích hoạt thẻ, bắt đầu kiểm tra tài khoản thì thấy một số tiền khá lớn 100 tỷ. Cô giật giật khóe miệng. "Cái tên này là chuyển toàn bộ số tiền mình đã chuyển cho hắn luôn sao? Mới mười lăm tuổi mà sở hữu số tiền 100 tỷ. Cái này...dễ thu hút ăn cướp lắm nha!"

  Cô bèn gọi cho hắn hỏi rỏ ràng.

  - Này cậu em! Tôi bảo cậu chuyển cho tôi một ít đủ tôi xài thôi. Cậu đem chuyển hết là sao hả? Tiền đâu mà cậu giúp tôi đây?

  Thành Trung cười nói.

  - Ha ha... này này. Đừng có gọi tôi là cậu em nhé! Tôi tuy nhỏ hơn cô nhưng đầu óc không có nhỏ như cô đâu. Tôi cũng không giúp cô, từ lâu tôi đã muốn đánh bầm dập thằng em trai tốt của cô rồi. Nhưng vì nể mặt cô, tôi mới không động hắn. Nay cô đã muốn tôi lật đổ hắn thì tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi. Cô yên tâm đi! Tiền tôi không thiếu, mà sau này lợi nhuận tôi kiếm được cũng sẽ chia cho cô một nữa. Sau này chúng ta lên tập đoàn, cô trở về làm chủ tịch thế nào?

  Tường Vi cười nói.

  - Miễn đi! Tôi mệt mỏi rồi. Giờ muốn về hưu sớm. Tiền cậu kiếm được cứ giữ đó đừng cho tôi làm gì. Tôi cũng không có làm gì cho cậu. Chỉ cần lật đổ được Vĩnh Minh xong, chuyện sau này tôi cũng không quản nữa. Về vườn làm ruộng, cấm câu thôi. Ha ha...

  Thành Trung lại cười lớn hơn.

  - ha ha ha... cô mà làm ruộng thì chắc cỏ nó lên bằng đầu người. Cấm câu cá nó cũng không thèm ăn...

  Cô liền cướp lời.

  - Cỏ lên thì nuôi bò, cá không ăn thì con khác ăn. Không sợ không sống được. Cậu lo cho cậu thì hơn. Cậu...

  Hắn lặp tức cắt lời cô.

  - Thôi thôi thôi... cô lại bắt đầu lãi nhãi nữa rồi. Tôi biết cô sắp nói gì nữa rồi. Thôi đi! Chuyện tôi tôi tự lo được. Mà hiện tại cô đang ở đâu. Khi nào rảnh tôi sẽ đi gặp cô. Gặp mặt cãi nhau vui hơn, chứ nói qua điện thoại không chán chết.

  Cô thở dài đáp.

  - Đợi Vĩnh Minh phá sản đi. Rồi tôi sẽ nói cho cậu biết. Dù sao bây giờ có gặp cậu cũng không nhận ra tôi.

  Hắn kinh ngạc hô.

  - Có phải thằng em tốt của cô đã hại cô rất thê thảm không? Trở thành người không ra người ma không ra ma?

  Cô đáp.

  - Cũng gần như vậy! Mà thôi! Lần sau sẽ nói chuyện tiếp nhé!

  Nói rồi cô lập tức tắt máy. Cô cũng không biết phải giải thích thế nào với hắn. Nhưng Thành Trung thì đang giận run lên, nghiến răng thầm nói.

  - Được lắm Vĩnh Minh! Mày đã dám đụng vào cô ấy thì đừng có trách tao.

  Trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm.

  Một tháng sau, thì cô đã bắt đầu nhập học vào cấp ba lớp 10. Theo ký ức thân chủ thì cứ đầu năm học, là cha mẹ sẽ mời gia sư về dạy kèm tất cả các môn quan trọng. Thông thường thì sẽ mời giáo viên đứng dạy cô ở trường về dạy. Với số tiền trả một tuần còn cao hơn lương dạy một tháng nữa. Đương nhiên là họ đều chấp nhận rồi. Chỉ phụ đạo riêng có mình cô thì rất khỏe. Tường Vi chỉ là kém thông minh, tiếp thu chậm một chút chứ không phải là một kẻ ngu đần. Người ta học 15 phút, cô bỏ ra một giờ học cũng có thể hiểu.

  Cái này làm Tường Vi hơi bị đau đầu khi phải giả dạng giống như vậy. Cô là thiên tài thông minh, học đâu hiểu đó. Với lại kiến thức đã trải qua rồi, mà bắt vờ không hiểu thật là làm khó cho cô. Mà thôi! Xem như thử đóng phim một lần xem thế nào? Không chừng có thể phát hiện thêm năng khiếu làm diễn viên nữa.

  Bài học đều là ngày hôm sau giáo viên sẽ dạy. Cho nên, càng làm cho cô chán càng thêm chán. Cô thật không muốn đóng giả nữa rồi. Học đi học lại nó muốn thuộc nằm lòng. Nhưng khi nói với cha mẹ không cần giáo viên dạy kèm nữa thì lại không được. Họ có thể chiều cô mọi thứ nhưng học thì không. "Ô ô... chơi gì kỳ vậy! Mình không muốn đâu!"

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com