Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: 800 con mắt

Cô bé không ăn mảnh, còn muốn chia sẻ đồ ăn với anh trai nữa.

Đúng là một cô bé ngoan khiến người khác yêu thương.

Cô bé vừa nói thế, Lục Mạn Mạn cúng nhớ đến việc hôm nay Chu Bỉnh vất vả cầm ô, cu li này cũng nên được thưởng xứng đáng, lập tức nói: "Đương nhiên có thể, bây giờ Chi Chi có thể gọi anh trai xuống cùng ăn pudding với cháu nha."

Chi Chi vui mừng hoan hô một tiếng, rồi lên lầu gọi anh trai mình.

Cô bé nói với Chu Bỉnh: "Anh, pudding thím làm ăn ngon lắm, thím gọi anh xuống cùng ăn pudding."

Chu Bỉnh không ngờ thím không quên cậu, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, cậu theo bản năng định từ chối, nhưng lại không nhịn được nên xuống lầu với em gái.

Chu Bỉnh cũng giống Chu Chi Chi, cảm giác đầu tiên khi ăn pudding là thấy rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.

Cậu chân thành nói: "Cảm ơn thím, pudding rất ngon ạ."

Lục Mạn Mạn không thèm để ý xua tay, cô cầm tờ giấy thỉnh thoảng nhíu mày suy tư, thỉnh thoảng lại viết lên giấy.

Bây giờ đã chạng vạng tối, dì Điền đang nấu cơm trong bếp.

Một lúc sau bên ngoài có tiếng động, rồi bóng dáng Chu Nghiêm Phong xuất hiện sau cửa.

Chu Nghiêm Phong vừa vào đã thấy một cảnh tượng như vậy, cháu trai cháu gái anh đang ngồi cạnh nhau trên bàn ăn gì đó, cũng không biết là thứ gì, nhưng thấy cháu gái ăn một miếng, đôi mắt nhỏ to tròn như quả nho lập tức nheo lại, sau đó nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng hạnh phúc thỏa mãn.

Mặc dù cháu trai đã mười ba tuổi, nhưng tính cách lại không giống những đứa nhỏ bình thường dù vui hay không cũng bày ra mặt, mà lại đứa nhỏ có tính cách trầm tĩnh có nét đẹp tâm hồn, nhưng Chu Nghiêm Phong lại có thể nhìn thấy vẻ mặt thoả mãn và thoải mái này trên mặt cậu, mặc dù không biểu hiện rõ như em gái cậu.

Còn Lục Mạn Mạn thì chống cằm ngồi bên cạnh, có thể nhìn ra là cô vừa tắm xong, mái tóc dài đen dày tùy ý xõa tung, nhìn rất có mùi vị phụ nữ, trên người vẫn mặc bộ váy ngủ hôm qua, vải dệt hơi mỏng ôm lấy đường cong xinh đẹp, hai tay hai chân lộ ra ngoài, trắng đến chói mắt... đột nhiên cô nhìn thấy anh, sửng sốt một lát rồi cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, hơi ngả người ra sau: "Anh về rồi à?"

Chu Nghiêm Phong "Ừ" một tiếng, nhấc chân đi tới.

Pudding vô cùng ngon, Chu Bỉnh và Chu Chi Chi ai cũng không nỡ ăn từng miếng một, mà chậm rãi cẩn thận nhấm nháp, lúc ăn được một nửa thì Chu Bỉnh ngừng lại, nhường phần còn lại cho em gái.

Chu Chi Chi thấy chú về, không chờ được mà cầm pudding chạy đến, ngẩng đầu nhỏ nói: "Chú, chú, pudding thím làm cho bọn cháu ngon lắm, chú mau ăn thử đi, ngon lắm đó!"

Cô bé xúc một thìa giơ lên, trong mắt lấp lánh ánh sáng hưng phấn, vô cùng gấp gáp không thể đợi được.

Chu Nghiêm Phong dừng lại cúi người xuống, tượng trưng nếm thử một chút, rồi sờ gáy cháu gái nói: "Hương vị quả thật không tồi."

Hình như Chu Chi Chi được tán thành thì càng phấn khích hơn: "Cháu đã nói là ăn ngon mà, thím thật lợi hại, có thể làm ra pudding ngon như này, còn ngon hơn kem que trăm lần!"

Dáng vẻ vô cùng phấn khích của cháu gái nhỏ rất dễ lây người, ngay cả người từ trước đến nay không lộ cảm xúc ra ngoài nưh Chu Nghiêm Phong cũng không nhịn được hơi cong môi: "Chi Chi nói rất đúng, thím cháu thật lợi hại."

Sau khi ông chồng tiện nghi trở về Lục Mạn Mạn lập tức thu dọn giấy trên bàn, trước khi chưa nhìn rõ ông chồng tiện nghi này cô định sau này ở trước mặt anh phải cẩn thận một chút, nói chuyện cũng thế, nói nhiều sai nhiều nói ít sai ít... Đột nhiên nghe thấy anh nói vậy, cũng không biết có phải là cô trông gà hóa cuốc không, giải nghĩa quá mức không, mà sao lại cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý.

Cô đứng lên: "Em đi buộc tóc lên."

Chu Nghiêm Phong liếc qua một cái: "Ừ."

Lúc Lục Mạn Mạn đi xuống lần nữa, dì Điền đã làm xong cơm rồi đang bày lên bàn, hôm nay ăn thịt xào giá đỗ, chân giò hun khói xào trứng, đùi gà nướng và một món rau trộn lớn, món nào cũng đầy đủ chất dinh dưỡng phù hợp cho cả già với trẻ, canh thì là canh đậu hũ rau chân vịt thanh đạm đơn giản, món chính là bánh bao chay.

Lúc ăn cơm Lục Mạn Mạn không cố ý chọn món mình thích ăn, cái gì cũng ăn hai miếng nhưng khi cô xé một phần của một cái đùi gà, lại cảm thấy ông chồng tiện nghi của mình đột nhiên nhìn sang bên này.

Tim cô đập thình thịch, chẳng lẽ nguyên chủ không ăn cái này sao?

Chu Nghiêm Phong hiểu nguyên chủ như vậy sao, đến cả món cô ấy thích là gì cũng biết?

Lục Mạn Mạn theo bản năng thả đùi gà lại, thay vào đó cô gắp một đũa gái đỗ.

Chu Nghiêm Phong lại liếc nhìn một cái nữa.

Suýt chút nữa thì Lục Mạn Mạn không giữ nét mặt được nữa, mẹ nó, cái này không thể ăn cái kia cũng không thể ăn, định để cô đói chết à.

Đột nhiên lại nghe thấy Chu Nghiêm Phong nói: "Ăn nhiều thịt đi."

Rồi anh gắp cho cô cả một cái đùi gà, là cái lúc nãy đũa cô chạm vào.

Lục Mạn Mạn: "..."

Chẳng lẽ là chê cô ăn đùi gà mà không gắp cả cái mà chỉ xé một phần, thì người khác sẽ phải ăn phần còn lại?

Chậc, anh dùng đũa dính nước miếng của anh kẹp cho cô, sao không nghĩ xem cô có chê không đi.

Lục Mạn Mạn không nhịn được trợn trắng mắt.

Chu Nghiêm Phong tình cờ nhìn thấy một cảnh này: "...?"

Trong nhà không thiếu một cái đùi gà, không cần phải xé một miếng để ăn, hay là cô không muốn ăn cả cái đùi gà?

Lục Mạn Mạn cũng không ngờ cô lại quá cảnh giác, trực tiếp trừng trị ông chồng tiện nghi đang thử tiếp cận cô.

Ăn cơm xong cô lập tức lên lầu nghỉ ngơi.

Hiếm khi Chu Nghiêm Phong không đến phòng làm việc mà đưa cháu trai cháu gái ra ngoài đi để tiêu bớt thức ăn.

Anh nói: "Cháu đi hỏi xem thím cháu có muốn đi cùng không."

Lời này anh nói với cháu gái nhỏ, anh chọn cháu gái nhỏ thân thiết với Lục Mạn Mạn hơn để đảm nhận nhiệm vụ người đưa tin này.

Chu Chi Chi nhảy nhót chạy đi.

Lục Mạn Mạn đang thoải mái nằm liệt trên giường hưởng gió quạt điện.

Chu Chi Chi: "Thím, thím, chú bảo chúng ta cùng đi dạo!"

Đi dạo với ông chồng tiện nghi?

Do nằm không thoải mái hay quạt điện không dễ chịu vậy, đi theo anh không biết có bị dí 800 con mắt nhìn không nữa, đi ra ngoài với ông chồng này thì lúc nào cô cũng phải ra sức đối phó cả.

Lục Mạn Mạn không đi, dù có sắc đẹp trước mặt cô cũng nhất quyết không đi, so với sắc đẹp, mạng nhỏ của bản thân quan trọng hơn nhiều.

Chu Chi Chi tiếc nuối truyền lại lời của cô.

Không rõ vẻ mặt của Chu Nghiêm Phong: "Không sao, chúng ta đi."

Bây giờ mọi người không có nhiều hoạt động giải trí, nên đa số mọi người đều ngủ sớm dậy sơn lắm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, Chu Nghiêm Phong đưa cháu trai cháu gái đi dạo về thì lập tức sắp xếp cho hai đứa nhỏ rửa mặt đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #khongtagdau