Quyển 2: Thiên đường đã mất - Chương 13
Từ khi còn rất nhỏ, Quách Viễn đã thường xuyên thấy cha mẹ mình thở dài. Họ thở dài trước người anh trai hơn cậu ta năm tuổi và cũng thở dài trước chính cậu ta.
"Thật ra, tôi chưa bao giờ hiểu tại sao." Quách Viễn cất giọng trầm buồn, đôi lông mày nhíu chặt như chứa đựng nỗi u sầu không tan. Ngay cả khi kể chuyện, giọng nói của cậu ta cũng nhuốm màu đau thương.
Đinh Trình Hâm gọi Mã Gia Kỳ vào để cùng nghe câu chuyện. Những người khác chen chúc trong phòng giám sát, đeo tai nghe, lặng lẽ quan sát qua lớp kính.
"Năm tôi bảy tuổi, bố mẹ gửi tôi vào cô nhi viện. Tôi nắm chặt tay họ không chịu buông nhưng rồi lại nhìn thấy ánh mắt của họ... Một nửa là đau lòng, nửa còn lại là mong đợi, như thể họ đang hy vọng vào một điều gì đó."
Từ khi Quách Viễn chào đời, dường như vợ chồng Triệu đã tính toán mọi bước đi cho cuộc đời của cậu ta. Từ việc vào cô nhi viện, lớn lên với họ tên hoàn toàn khác, tất cả đều là một kế hoạch được che giấu cẩn thận.
"Tôi từng rất hận bố mẹ mình, hận họ vì đã sinh ra tôi rồi lại bỏ rơi tôi."
Chính sự căm hận đó đã nuôi dưỡng Quách Viễn, giúp cậu ta thi đỗ vào trường đại học y danh tiếng nhất Giang Thành và cả khi bị đuổi học, cậu ta vẫn không từ bỏ.
Nhưng năm năm trước, một sự kiện đã thay đổi tất cả. Triệu Nguyệt đã tìm thấy người em trai đã nhiều năm không gặp.
Hóa ra từ đầu đến cuối vợ chồng Triệu đều không biết rõ về tổ chức mà họ vô tình vướng vào. Ban đầu họ bị lợi ích dụ dỗ nhưng dần dần, tổ chức kiểm soát mọi thứ, biến họ thành những con mồi không thể thoát ra.
Tổ chức không chỉ nhắm vào những người trưởng thành bắt đầu nảy sinh bất mãn, mà còn muốn đào tạo những đứa trẻ thuần khiết ngay từ nhỏ. Và Quách Viễn chính là đứa trẻ bị chọn.
"Khi tổ chức đưa ra kế hoạch này, anh tôi đã lớn và có tư duy độc lập, không còn phù hợp để bồi dưỡng. Vì thế họ chọn tôi, một đứa trẻ vừa mới chào đời."
"Bố mẹ tôi không muốn tôi dính dáng đến tổ chức. Vì vậy năm tôi bảy tuổi, họ giả mạo giấy chứng tử của tôi, đổi họ tên rồi đưa tôi vào cô nhi viện."
Từ vợ chồng họ Triệu cho đến cậu bé Triệu Duyệt năm ấy, tất cả đều đánh đổi mạng sống để làm điều này, chỉ để Quách Viễn có thể lớn lên một cách trong sạch.
Nhưng tai họa vẫn ập đến, tổ chức đã phát hiện ra sự thật. Năm năm trước, trước khi tai nạn xảy ra, dường như vợ chồng Triệu đã dự cảm được điều chẳng lành nên bằng cách cực đoan nhất, họ khiến Quách Viễn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tổ chức.
Sau đó, cả hai người đều chết thảm.
Một mình Triệu Duyệt gánh chịu nỗi đau mất bô mẹ, đồng thời phải đối mặt với sự kiểm soát từ tổ chức. Trong lúc tuyệt vọng, anh ta nảy ra một ý nghĩ điên rồ hơn cả bố mẹ mình.
Triệu Duyệt tìm mọi cách để liên lạc với Quách Viễn và kể hết mọi sự thật.
Huyết thống luôn là thứ kỳ diệu nhất trên đời. Không cần quá nhiều bằng chứng, Quách Viễn lập tức tin tưởng lời Triệu Duyệt.
Hai anh em quyết định hợp tác, mượn tay cảnh sát để triệt phá hoàn toàn tổ chức, từ đó dẫn đến hàng loạt vụ án gần đây.
"Tôi luôn nghĩ họ không yêu tôi. Nhưng khi biết được sự thật, tôi mới hiểu họ đã yêu tôi bằng cả mạng sống của mình..."
Một con người có thể nhẫn tâm ra tay với người vô tội giờ đây lại khóc như một đứa trẻ, lạc lối giữa con đường về nhà, cô độc và tuyệt vọng.
Có những nỗi đau mà nếu không tự trải qua, người ta khó mà thấu hiểu. Nhưng lúc này dù là Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ ngồi cách một chiếc bàn hay năm người còn lại đứng sau lớp kính, tất cả đều cảm nhận được sâu sắc nỗi bi ai của Quách Viễn.
Đinh Trình Hâm nhiều lần định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Suy nghĩ hồi lâu, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Quách Viễn, nói bằng giọng dịu dàng: "Bố mẹ cậu chắc chắn sẽ rất tự hào về cậu."
Quách Viễn không nói gì nhưng tiếng nức nở dần nhỏ lại. Cuối cùng cậu ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Đinh Trình Hâm, "Chúng ta nhất định sẽ thành công."
Về những vấn đề tiếp theo, mọi người vẫn cần cùng nhau thảo luận. Mã Gia Kỳ nhận ra rằng điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được Triệu Duyệt.
"Triệu Duyệt đang ở đâu ? Bây giờ anh ta rất nguy hiểm."
Sắc mặt Quách Viễn tối sầm lại, cậu ta nghiến răng, giọng nghẹn ngào: "Anh ấy chết rồi, bị tổ chức giết rồi."
Tin tức này khiến tất cả đều sững sờ.
Không khó hiểu vì sao sự việc ở phòng khám đã làm chấn động như vậy mà Triệu Duyệt vẫn không lộ diện.
Hóa ra anh ta đã bị giết.
"Cậu biết được gì về tổ chức này ?"
"Tôi và anh tôi chỉ là sát thủ ở tầng ngoài, không thể tiếp cận lõi trung tâm. Mọi nhiệm vụ đều nhận qua web đen."
Đinh Trình Hâm khẽ gật đầu, đây cũng là điều anh đã đoán trước. Chính vì Triệu Duyệt và Quách Viễn không thể chạm đến trung tâm tổ chức, họ mới phải dùng cách giết người hàng loạt để gây sự chú ý, nhằm kéo tổ chức ra ánh sáng.
"Nhưng bố mẹ tôi từng nói với anh trai rằng tên của tổ chức là..."
"YN."
"YN ?" Trong phòng giám sát, Nghiêm Hạo Tường nghe thấy cái tên này thì không khỏi cau mày.
"Sao vậy ? Cậu từng nghe qua à ?"
Hạ Tuấn Lâm, người đứng gần Nghiêm Hạo Tường nhất, nhạy bén bắt được tiếng lẩm bẩm của cậu.
"Khi còn ở phòng giám sát mạng, tớ đã từng thấy một bộ hồ sơ ghi lại thông tin về tổ chức này."
Trương Chân Nguyên bị cuộc trò chuyện giữa Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường thu hút, anh ló đầu qua vai Hạ Tuấn Lâm tò mò hỏi: "Rồi sao nữa ?"
Nghiêm Hạo Tường ngẩng lên nhìn anh rồi tiếp tục nói: "YN là một tổ chức sát thủ lâu đời, lấy web đen làm cơ sở hoạt động, nhiều năm nay hoạt động tích cực ở nhiều quốc gia. Interpol từng mở một chiến dịch truy quét nhưng thất bại."
"Nghe nói lần đó, phía Interpol đã huy động một lực lượng lớn nhưng thậm chí còn không tìm được căn cứ của YN." Lưu Diệu Văn cũng xen vào. Hành động đó từng được đưa vào giảng dạy trong các buổi học như một trường hợp điển hình nên cậu vẫn còn nhớ đôi chút. Cậu lập tức nhớ ra khi vừa nghe Nghiêm Hạo Tường nhắc đến.
"Đến căn cứ mà cũng không tìm được ?"
Tống Á Hiên chưa từng học bài giảng đó, cũng chưa xem qua hồ sơ từ phòng giám sát mạng nên hoàn toàn không biết gì về YN. Nghe Lưu Diệu Văn nói rằng ngay cả Interpol cũng bó tay, cậu không khỏi kinh ngạc.
"Hình như là do có nội gián, hành động bị lộ. Cụ thể thì em không nghe kỹ lắm, quên mất rồi." Lưu Diệu Văn cười ngượng, buổi học đó quá chán, cậu không tập trung nổi.
Bốn người còn lại không nhịn được đồng loạt liếc cậu một cái.
"Dù sao thì phạm vi hoạt động của YN chủ yếu ở Đông Nam Á, Tây Âu và Bắc Mỹ. Việc họ đặt chân đến lãnh thổ nước ta lần này là lần đầu tiên."
Sự nghi hoặc trong lòng Nghiêm Hạo Tường càng lớn, kèm theo đó là cảm giác bất an mơ hồ.
Quách Viễn thở phào nhẹ nhõm, ngẩng lên nhìn Đinh Trình Hâm, "Tôi thực sự muốn biết, làm sao anh đoán được câu chuyện của tôi ?"
Đinh Trình Hâm liếc nhìn Mã Gia Kỳ, sau đó nhún vai trả lời Quách Viễn: "Thật ra cũng không quá khó để đoán."
Trước đó, Đinh Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm đã nghiên cứu rất kỹ hơn một trăm vụ án trong hồ sơ nhưng không hề có bất cứ chi tiết nào liên quan đến thánh giá. Điều này có nghĩa, thánh giá chỉ xuất hiện trong vài vụ án gần đây.
Hay nói cách khác, đó là tín hiệu mà Triệu Duyệt và Quách Viễn cố tình để lại.
Giống như các vụ án trước đều để lại manh mối cho vụ kế tiếp, thánh giá theo một cách nào đó cũng là manh mối, nhằm ám chỉ rằng tất cả các vụ án này đều có mối liên hệ chặt chẽ.
Khi rời khỏi phòng thẩm vấn, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đồng loạt thở phào. Nhưng ngay khi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt họ chỉ còn sự kiên định và quyết tâm.
Bảy con TNT đến từ những đơn vị khác nhau của lực lượng cảnh sát, mỗi người đều đối diện với những góc tối của nhân tính và sự suy đồi đạo đức.
Chúng ta không thể phủ nhận rằng trên thế giới này luôn tồn tại bóng tối. Nhưng ngược lại bóng tối cũng chính là bằng chứng cho sự hiện diện của ánh sáng.
Nhìn thấy rõ mặt tối của nhân tính, họ vẫn giữ vững niềm tin vào ánh sáng trong tâm hồn con người, và quyết tâm bảo vệ nó bằng mọi giá.
Đó chính là ý nghĩa của sự tồn tại của cảnh sát, bước đi nơi ranh giới giữa trắng và đen, là người bảo vệ ánh sáng và công lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com