Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 : Gạo nấu thành cơm.

Đã ba năm rồi,Thần vực Thượng Thanh vắng lặng, Ngọc Khuynh Cung tiêu điều xơ xác. Âu cũng do ngày đó, sau khi hoà ly với Tang Tửu, Chiến thần Minh Dạ đã phong ấn tẩm điện riêng của nàng lại, sau đó chỉ luôn ở quân doanh, không về Ngọc Khuynh Cung lấy nửa bước. 

Thiên Hoan cũng vì thế mà uất hận, bày mưu tính kế cho riêng mình.

Rồi đại chiến Thần Ma cuối cùng cũng diễn ra, mười một vị Thần của Tam giới này tan biến, Minh Dạ thì mất tích. Thiên Hoan không rõ lí do, điều binh tướng đi sông Mặc Hà, nhưng bọn họ quay về còn ả thì mất mạng.Ngọc Khuynh Cung bấy giờ bỏ không, chỉ còn vài tiên tì là hay thường qua lại quét dọn cho sạch sẽ.

Cứ nghĩ rằng nơi đây sẽ mãi âm u lạnh lẽo như thế, cho đến một ngày. Có tin Chiến thần tam giới Minh Dạ còn sống. Nhưng kì lạ thay, người đó chỉ vội xử lí Ấn Tẩy Tuỷ, giao nó cho Phó tướng đem về cất giữ, rồi lại lập tức biến mất.

Thế nên hôm qua quả thực là ngày vui nhất trong suốt ba năm qua ở thần vực Thượng Thanh này. Cuối cùng Chiến thần cũng trở lại, nhưng lại đem theo hai người một nam một nữ, cùng với các Trưởng lão Tộc Đằng Xà bị trói cứng lại với nhau.

Cả Ngọc Khuynh Cung ồn ào huyên náo, tẩm điện riêng của Chiến thần Phu thân sau ngần ấy năm đã được giải trừ phong ấn và mở ra. Thấy vậy bọn họ chắc chắn, vị Phu nhân - báu vật của Chiến thần Minh Dạ trở về rồi. 

Bấy giờ trong điện là một màn náo nhiệt, xử tử trưởng lão viện tộc đằng xà, huy động người hầu ra vào chăm sóc vị Phu nhân kia, chẳng mấy chốc Cung Ngọc Khuynh lại trở về vẻ nhộn nhịp vốn có của nó.

-------------------------------------------------------------------

Đêm qua sau khi xử lí công vụ xong xuôi, Chiến thần còn vội vã chạy đến tẩm điện của Phu nhân, khỏi nói mọi người cũng biết, Chiến thần yêu thương vị Phu nhân này nhiều đến mức nào.

Ấy thế mà sáng nay, tiếng hét kia khiến cho cả Cung Ngọc Khuynh được một phen náo loạn.Chiến thần bị vị Phu nhân nọ đuổi ra ngoài cửa, hơn nữa còn chẳng kịp mặc đồ.Đám tiên tì kia thi nhau chạy qua chạy lại rồi cười khúc khích, bọn họ là lần đầu thấy có một Chiến thần bị chính Phu nhân của mình đá ra khỏi phòng.

Tang Hữu ở bên vườn bị làm giật mình, tưởng muội muội xảy ra chuyện, liền vội vàng chạy tới. Ai ngờ khi tới nơi, tình trạng hiện thời của Minh Dạ làm mặt hắn trắng bệch, xấu hổ không nói được lời nào.

Minh Dạ bận trung y mỏng tang, hở cả ngực ra, kim quan không kịp cài, mái tóc dài xõa xuống trông vô cùng lộn xộn. Giày ở chân mới xỏ có một chiếc, còn một chiếc nữa thì lại chẳng thấy đâu. Đã thế, trên mặt y còn in hằn lên một dấu tay năm ngón đỏ ửng.

Đáng ra chỉ cần một cái phẩy tay, diện mạo bên ngoài của Minh Dạ sẽ nhanh chóng trở thành dáng vẻ thanh cao thoát tục. Thế nhưng bây giờ y lại mặc kệ tất cả, chỉ chăm chăm gõ cửa phòng, gọi Tang Tửu xin được vào trong. Trông thê thảm vô cùng.

-"Tang Tửu, mở cửa cho ta."

Không có tiếng trả lời.

-"Tang Tửu, ta đang không mặc gì cả, mở cửa đi, quần áo với giày của ta vẫn còn ở bên trong."

Vẫn không có tiếng trả lời.

-"Tang Tửu, sáng sớm lạnh lắm, mở cửa cho ta đi mà."

Chứng kiến một màn, người bên ngoài thì sống chết đòi vào, người bên trong lại không muốn mở cửa ra này, mặt Tang Hữu đang xấu hổ từ từ chuyển sang ngạc nhiên, rồi một lúc sau cảm thấy hơi nghi ngờ nhân sinh.

"Đây có đúng là Chiến thần lẫy lừng vang danh tam giới, người giết chết được cả Ma Thần Thượng cổ Sơ Đại không vậy?"

Khuôn mặt Tang Hữu bây giờ đúng là đa dạng biểu cảm luôn. Trong lúc còn đang hoài nghi về người trước mặt, tiếng Tang Tửu vọng ra làm hắn giật mình.

-"Sắc lang, chàng là sắc lang, chàng khi dễ ta. Ta ghét chàng."

"Thôi hỏng rồi, có vẻ như Tang Tửu hiểu nhầm Minh Dạ rồi."

Hắn liền tiến tới, ra hiệu cho Minh Dạ dừng lại. Rồi cất giọng nói vọng vào.

-"A Tửu, là ca ca, mở cửa ra cho ta đi."

-"Ca ca."

-"Ừ. Mở cửa ra đi."

Có tiếng bước chân rất nhỏ chạy nhanh ra cửa, cánh cửa mở tung ra. Ngay khi trông thấy Tang Hữu, Tang Tửu liền sà luôn vào lòng hắn khóc nức nở.

-"Ca ca, muội........muội bị......huhu."

 Tang Hữu ôm lấy Tang Tửu, bàn tay khẽ vuốt mái tóc đính ngọc trai còn hơi rối của nàng, nhẹ nhàng hỏi lại. 

-"Muội bị làm sao?"

-"Minh Dạ......chàng ấy........chàng ấy khi dễ muội." 

Vừa nói Tang Tửu vừa chỉ vào Minh Dạ, mặt mũi đỏ bừng, không ngừng khóc thút thít.

-"Ta......" Minh Dạ ngơ ngác đứng đó, thấy Tang Tửu mách lẻo liền vô thức chỉ vào mình, sau đó lại từ từ chỉ vào Tang Hữu. "Là huynh ấy cho phép ta mà."

-"Cái gì?" Tang Tửu ngay lập tức buông Tang Hữu ra, nàng ngừng khóc, vẻ mặt bây giờ vô cùng bàng hoàng. "Là ca ca cho phép?"

-"Ừm, tình huống có hơi đặc biệt nên............"

Một tiếng "Bốp!" giòn tan vang lên khiến cho Minh Dạ đứng ngay bên cạnh giật bắn cả người. Bàn tay bé nhỏ của Tang Tửu thành công hạ cánh trên mặt ca ca của nàng, để lại một dấu hằn măm ngón tay đỏ ửng.

Hiển nhiên, Tang Tửu bây giờ còn khóc to hơn cả ban nãy.

-"Tang Hữu, ca ca còn tự tay dâng ta cho sắc lang. Ta........ta......ghét hai người."

Nói rồi Tang Tửu nhanh chóng quay người chạy vào phòng đóng cửa lại. Tang Hữu còn chưa kịp hoàn hồn, đứng đó mặt ngây ra như ngỗng. Minh Dạ đứng cạnh không khỏi suýt xoa cho cái tát vừa rồi. Đúng là một chín một mười, nàng không nhẹ tay với ai cả thật.

------------------------------------------------------------------

Hai quả trứng chim......luộc, hai người nam nhân cao lớn, một người nhẹ nhàng thanh mỹ, một người xộc xệch tả tơi, ngồi trước cửa phòng của Tang Tửu không ngừng lăn trứng lên mặt.

-"Huynh nói xem, khi nào thì nàng ấy chịu mở cửa?"

-"Ta cũng không biết, mỗi lần muội ấy giận, thì khó gặp muội ấy lắm."

-"Hay là............"

-"Là gì?"

-"Không vào được bằng cách thông thường, thì vào bằng pháp thuật vậy. Dù sao cũng cần giải thích rõ cho nàng nghe."

Tang Hữu thấy Minh Dạ đề xuất ý tưởng xong, cảm thấy không khác gì đi tìm chết, vội vàng ngăn cản.

-"Huynh không thấy chúng ta thành cái bộ dạng gì rồi à? Vẫn cứ là để Tang Tửu bình tĩnh lại đã. Còn nữa, huynh không mau biến đồ trở lại đi, định khoe cho bọn họ xem à?"

Vừa nói Tang Hữu vừa hất hàm về phía mấy tiên tì đang đứng nép cạnh bụi cây cười khúc khích.

Rất nhanh Minh Dạ đã nhận ra vấn đề, liền một giây sau, bản thân trở lại dáng vẻ thanh cao không nhiễm bụi trần. Ấy thế nhưng dấu tay in hằn trên má vẫn còn nguyên. Tang Hữu không nhịn được phì cười.

-"Tiểu công chúa nhà ta mạnh tay thật đấy." Tang Hữu trầm trồ.

-"Còn phải nói." Minh Dạ khẳng định.

Tiếng hai người ngồi bên ngoài phòng không tính là lớn lắm, nhưng từng câu chữ đều nhanh chóng lọt vào phòng, đến tai Tang Tửu. Khỏi nói nàng tức giận cỡ nào, bọn họ không những không thấy sai, mà còn thoải mái ngồi tâm sự với nhau như thế, đúng là tức chết nàng. 

Tang Tửu vung mạnh tay, cánh cửa mở toang ra.

-"A huynh, Minh Dạ, hai người vào đây ngay cho ta."

Tiếng cửa va vào tường đập cái ầm, khiến cho hai con người đang ngồi ngoài hiên giật bắn lên, suýt chút thì tim nhảy luôn ra ngoài. Nghe tiếng nàng hét lên, bọn họ luống cuống đứng dậy đi vào trong. Vì lỡ ngồi quá lâu, chân có chút tê, không đứng thẳng được, phải vịn vào nhau mới miễn cưỡng vào được tới nơi.

Trông thấy cảnh tượng đó, Tang Tửu tưởng họ làm trò trêu chọc nàng, nàng lại càng tức giận. Hai bên má phồng lên, trông đáng yêu vô cùng.

Cánh cửa phòng của Chiến thần Phu nhân đã đóng kín hơn nửa ngày, vừa mới mở ra cho hai người vào trong, lại lập tức đóng lại. Đám tiên tì hóng chuyện từ sáng, thấy không hóng được thêm gì nữa, có vẻ hơi thất vọng kéo nhau rời đi.

Bấy giờ, một cảnh tượng cực kì buồn cười, mà có lẽ cả ngàn vạn năm qua chưa bao giờ xuất hiện, lại đang diễn ra ở đây, ngay tại căn phòng này.

Tang Tửu ngồi quấn chăn trên giường đầy vẻ uất ức, vì bị hai nam nhân trước mặt nhân lúc nàng bất tỉnh, mà mưu tính cá nhân.

Tang Hữu ngồi gọn trên ghế trước mặt Tang Tửu, vẻ ngại ngùng hiện rõ trên mặt.

Còn Minh Dạ chủ nhân của Ngọc Khuynh Cung, là Chiến thần cao cao tại thượng bậc nhất Tam giới, thì lại nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, tay ôm đống y phục ban sáng còn chưa kịp mặc, trước mắt là chiếc giày còn thiếu, không ngừng nịnh nọt Tang Tửu.

-"Tang Tửu, ta xin lỗi, quả thực lúc đó ta........."

-"Không phải lỗi của Minh Dạ, là ta đề xuất trước..........."

-"Không...không.....là do ta, ta cũng.....cũng rất muốn ở bên nàng, nên mới tự cầu xin Tang huynh cho phép."

-"Tang Tửu, lúc đó thật sự quá nguy hiểm, ta không còn cách nào khác nữa."

-"Tang Tửu, nàng tha thứ cho ca ca đi, là do ta....ta khi dễ nàng......."

-"Hai người bảo vệ nhau xong chưa?"

-"Hả?"

Tang Tửu thấy hai người họ nói năng quá lộn xộn, liền thở dài, thấy hai người hòa thuận như vậy, đột nhiên Tang Tửu cảm thấy thôi thì thử nghe họ nói một lần xem sao.

-"Tang Hữu, huynh mau nói cho ta nghe, tại sao lại đồng ý cho Minh Dạ làm cái chuyện như thế?"

Tang Hữu ngây ra một lúc mới chậm rãi kể lại.

-"Hôm qua, lúc chúng ta cứu được muội từ Tộc Đằng Xà về, tình trạng của muội rất tồi tệ."

-"Đúng vậy." Minh Dạ nhanh nhảu.

-"Ta cho chàng nói chưa?"

Minh Dạ bị đe, liền im lặng không dám nói gì thêm.

-"Lúc ấy, muội chảy máu rất nhiều, yêu khí xâm chiếm toàn bộ cơ thể, rời khỏi nước quá lâu làm muội suy nhược tới cực hạn, rất khó có thể chịu đựng được lâu."

-"Tộc trai có rất nhiều linh dược quý, sao huynh không dùng mà lại......?" Hai má Tang Tửu có chút ửng hồng.

-"Muội xem." Tang Hữu chỉ vào đống chai lọ lăn lóc dưới góc chân giường. "Ta đã dùng hết rồi, chẳng có tác dụng gì cả."

Tang Tửu nhìn theo hướng Tang Hữu chỉ, nàng hoảng hốt, toàn bộ linh dược quý mà phụ vương để dành đều đang nằm ở đây, và đều hết sạch chẳng còn lưu lại chút gì. Nàng á khẩu không nói thêm được lời nào.

-"Cách duy nhất bấy giờ ta có thể nghĩ ra chỉ là ............song tu. Lấy tiên khí thuần khiết nhất thanh tẩy yêu khí cho muội. Mà lúc ấy, người mang tiên khí thuần khiết, mạnh mẽ và phù hợp nhất chỉ có.............Minh Dạ."

Sự im lặng bao trùm lấy toàn bộ căn phòng, Tang Hữu thấy bầu không khí có phần gượng gạo, hắn cố gắng nặn ra một câu an ủi, nhưng nó lạ lắm.

-"Hai người cũng từng là phu thê, loại chuyện này chắc......cũng.........có rồi chứ?"

Tang Hữu vừa nói hết câu, Minh Dạ và Tang Tửu đột nhiên bất động như tượng đá, khuôn mặt hai người đỏ bừng lên, cảm tưởng như đầu sắp bốc khói đến nơi rồi.

-"Hai người chưa có?" Tang Hữu nghi ngờ.

Bầu không khí đột ngột trở nên căng thẳng. Thấy hai người vẫn im lặng ngồi bất động, hẳn vội vàng hỏi lại.

-"Chưa có thật hả?"

-"Có.....có...một lần.....nhưng mà..........." Minh Dạ lắp bắp.

-"Chàng không được nói.........." Tang Tửu cuống lên.

Khuôn mặt Tang Hữu bây giờ đang ngạc nhiên hết cỡ.

Sẽ xấu hổ thế nào khi để cho ca ca nàng biết được, hai người họ đã từng song tu rồi, mà chính nàng lại là người chủ động cơ chứ. Hơn nữa còn không phải là chủ động như bình thường, nàng còn dùng cả độc Châu. Nói không ngoa thì là cố ý "cưỡng bức" Chiến thần Minh Dạ. Mặt Tang Tửu đột nhiên tái mét.

-"Tang Tửu, nàng đừng giận nữa. Bây giờ ta sẽ đi luyện Ấn Tẩy Tủy, tái tạo Tiên Tủy mới cho nàng. Sau đó ngay lập tức đem sính lễ tới sông Mặc Hà cầu thân, có được không?"

-"Ai nói muốn gả cho chàng chứ?"

-"Gạo đã nấu thành cơm, cả Cung Ngọc Khuynh này đều biết. Muội có không muốn gả, cũng phải gả."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com