Chương 68+69+70
Đệ lục thập bát chương: Kết giới biến động
“Tiểu Ngữ, ngươi xoay người lại.”
Cố Thính Ngữ đưa lưng về phía Niệm Hành rồi yên không động đậy.
Niệm Hành ôm lấy lưng Cố Thính Ngữ, hai người bày ra tư thế “úp thìa” bên trong vỏ sò. Vào đêm, sau khi ăn cơm tối Cố Thính Ngữ đang chuẩn bị ngủ, thì không ngờ Niệm Hành lại xốc chăn lên chen vào trong vỏ sò nhỏ hẹp.
“Được rồi,” Nếu như bình thường chỉ là chen nhau ngủ mà thôi, thế nhưng Cố Thính Ngữ hiện giờ, hắn thật sự không chịu nổi chuyện Niệm Hành cứ như bạch tuộc quấn lấy hắn: “Ta ra bên ngoài ngủ.”
“Không được!!” Âm vực của Niệm Hành bỗng réo lên tận quãng tám, một lát sau cấp tốc hạ xuống, tự mình lẩm bẩm đầy thương cảm: “…Ta biết mà, ngươi ghét bổn đại gia… Ta… chân nhìn rất xấu xí… phải không…”
Lời vừa nói ra, Cố Thính Ngữ liền sững người bất động, hắn nheo con mắt cố gắng quan sát vẻ mặt của Niệm Hành, sau khi xác định không phải là lời dọa dẫm quanh co lòng vòng, Cố Thính Ngữ mới thở dài, không vui buồn bực chui lại vào trong vỏ sò.
Trong bóng tối, Niệm Hành cảm thấy mãn nguyện ôm Cố Thính Ngữ mềm mại, cố gắng không để bản thân cười ra tiếng.
Bên cửa sổ truyền đến tiếng thủy triều thay thế cho tiếng sóng biển. Cố thính Ngữ cảm thấy đôi tay kia ôm thật chặt, càng ngày càng xiết lại.
“Tiểu Ngữ…”
“Chuyện gì.”
“Ta biết rõ về nhân loại.” … Cấu tạo, dưới đáy lòng Niệm Hành lặng lẽ kèm theo.
“Ừm,” Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng đáp lại, tiếng sống biển như bài hát ru con hay nhất, hắn đã có chút buồn ngủ: “Biết gì về nhân loại?”
“Nói ví dụ như, cái mà nhân ngư không có.”
Chân sao… Cố Thính Ngữ ngáp một cái: “Không phải ngươi hiện tại cũng có sao.”
“Nhưng cũng có nơi, ta không thể nhìn thấy của mình.”
“A… đâu?”
“Ở đây.” — khoát tay lên eo Cố Thính Ngữ, thoắt cái trượt xuống phía rãnh giữa hai đùi sâu vào trong…
“…”
Vỏ sò giống như một chiếc thuyền lá nhỏ giữa sóng biển rung lắc dữ dội, Cố Thính Ngữ nghiến răng nghiến lợi đẩy ngã Niệm Hành: “Hiểu rõ?! Được… Ta giúp ngươi hiểu rõ thân thể của nhân loại!!”
“A a… Tiểu Ngữ… đau quá!!”
Cố Thính Ngữ kiềm trụ hai tay Niệm Hành, đối với cầu xin tha thứ của y mắc điếc tai ngơ, nhưng mà Niệm Hành vẫn cứ kêu, ngữ điệu dần dần không thích hợp lắm…
Cố Thính Ngữ châm một cây nến lên, ánh lửa chiếu lên người Niệm Hành đang ôm ngực kịch liệt vặn vẹo, y ngã vào trước ngực Cố Thính Ngữ thở hổn hển không ngừng, môi bị tự y cắn đến chảy máu, rõ ràng là đau đến nói không ra lời.
“Niệm Hành??!” Cố Thính Ngữ lập tức biến sắc, giọng nói phát ra đến chính hắn cũng biết bản thân đang run rẩy: “Ở đâu khó chịu?? Ta làm đau ngươi sao?”
“Không… Á!… Tiểu Ngữ, đau lắm…”
Cố Thính Ngữ ôm Niệm Hành, lòng bàn tay đặt lên ngực Niệm Hành, liên tục không ngừng truyền năng lượng cho y.
Mồ hôi theo trán Niệm Hành trượt xuống, y mở mắt nhìn thấy biểu tình đau lòng của Cố Thính Ngữ, bất giác cười ngu ngốc. Năng lượng ấm áp của Minh lệ ức chế cơn đau co rút như kim châm trong lồng ngực, Niệm Hành nằm trong lòng Cố Thính Ngữ cọ cọ, nhàn nhạt nói:
“Nguyên Ác… Xem ra sắp thức tỉnh, hắn hiện tại đang kêu gọi chúng ta… trở lại bên người hắn.”
Lời còn chưa dứt, Niệm Hành đột nhiên rùng mình một cái, màn trời sa sầm, tựa hồ như dấu hiệu báo trước chuyện gì sắp đến, tiếng sóng biển từ từ im ả, lúc này Cố Thính Ngữ cũng nghe được tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang.
Đến không chỉ một người.
Niệm Hành cùng Cố Thính Ngữ nhìn nhau, bầu không khí khẩn trương hết sức căng thẳng, Niệm Hành che ở trước Cố Thính Ngữ, gắt gao nhìn thẳng cánh cửa.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, bọn họ đang đứng ở trước cửa.
Niệm Hành một tay che ngực đang đau nhức, tay kia gắt gao nắm lấy tay Cố Thính Ngữ, thế nhưng, thình lình ——
“Cộc —— cộc —— cộc —— “
Cửa vang lên tiếng gõ cửa.
*
Mây đen che khuất mặt trăng, bên dưới đồng hồ luân hồi cổ xưa, oán minh hoa lần lượt tàn lụi.
Từ dưới nền đất phát ra khói đen cuồn cuộn vô định hình rồi dần dần hóa thành thực hình, từ xa nhìn lại, đó là hình dáng của một người nam nhân.
Quyết quỳ gối bên dưới đồng hồ luân hồi, ngước lên nhìn thực thể của Nguyên Ác từ từ tích tụ đen ngòm, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị toát ra biểu tình phức tạp cùng kính nể, còn nam nhân có con ngươi màu xanh biển vẫn vô tri vô giác đứng ở phía sau Quyết, như cũ không nói một lời.
[Quyết]
Tuy rằng không có thanh âm, nhưng Quyết cảm thụ được ý thức của Nguyên Ác, y khiêm nhường cúi đầu.
[Chuyện gì xảy ra.]
Quyết quỳ gối bên dưới đám sương đem, trong lòng không ngừng lựa chọn lời nói, dù là như thế nào, sự tình phát triển đến cục diện này, y cùng Huyễn Sinh đều không thoát khoải liên can.
[Kết giới, vì sao hỗn loạn.]
Ý thức của Nguyên Ác không mang theo một chút cảm tình nào, nhưng Quyết lúc này lại có loại cảm giác áp bức vô hình làm không thể ngẩng đầu lên được, cùng với hô hấp càng ngày càng nặng nề, Quyết khó khăn trả lời ——
“Kết giới bị một lực lượng không biết phá hư, lực lượng tập trung tai… cung thứ sáu…”
[Trọc Âm?]
Quyết cúi đầu càng thấp.
[Triệu hồi tất cả thánh thú]
“…Tuân lệnh.”
Nhưng mà, khi y niệm triệu hồi thuật thì, ánh sáng u ám màu lam đậm lóe lên ở phía chân trời, lúc lam quang tắt đi, thánh thú xuất hiện nơi Nguyên Ác vừa tiêu tán, chỉ có hai người.
Một ngàn năm trước, mười hai người bọn họ tuyên thệ thuần phục Nguyên Ác, một ngàn năm sau, cũng tại cùng một địa điểm, đáp lại lời triệu tập của Nguyên Ác chỉ có mấy người.
Quyết nói không nên lời, đều làm y lo lắng nhất, cuối cùng cũng xảy ra.
*
Niệm Hành mở cửa.
Trong đám người đứng ngoài cửa, dẫn đầu là —— bất ngờ chính là Trọc Âm.
Niệm Hành ngơ ngác mở cửa, Trọc Âm, Thiên Luật, Thanh Tước ba người lần lượt đi vào trong phòng.
Cố Thính Ngữ không thể tin được gọi lớn, “…Các ngươi, thế nào lại…”
Ba người toàn thân ướt đẫm, bộ dạng có chút chật vật, ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã đổ trận mưa phùn tối mịt, chỉ chốc lát sau nước mưa rơi xuống càng ngày càng lớn, chớp giật sấm vang, sắc mặt ba người vô cùng ngưng trọng.
Trọc Âm hướng mắt về phía Cố Thính Ngữ: “Ngươi làm thế nào đến được nơi này?” Trái tim của y liên kết với kết giới, theo lý thuyết, nếu như Cố Thính Ngữ đi đến cung tiếp theo, y sớm đã… phải chết.
“Ta không đi qua kết giới đó.” Cố Thính Ngữ trả lời.
“Ai cho ngươi tự chủ trương?! Ngươi có biết hya không khi ngươi dùng Minh lệ cứu sống ta chẳng khác nào là phá hủy kết giới, cái lão già Nguyên Ác kia hiện giờ tùy tiện phái một thánh thú đến là đã có thể giết ngươi!!” Tâm tình Trọc Âm cực kỳ kích động, nhưng nghe những lời đầy khí thế này dường như đang che giấu cảm động từ đáy lòng, “Sau đó, ngươi đi đâu?”
Niệm Hành nắm chặt hai tay, sắc mặt ác cảm nhìn Trọc Âm.
“Ta trở lại nơi kết giới lúc đầu —— ở chỗ hồ nước. Vốn là muốn đi tìm Thiên Luật, thế nhưng sau khi lặng xuống, tỉnh lại thì đã ở bờ biển.”
“Kết giới đã rối loạn,” Thanh Tước thản nhiên nói, một lúc sau, thực sự nhịn không được chua xót hỏi: “Ngươi làm sao lại tìm Thiên Luật… mà không tìm ta.”
Đứng cứng ngắc ở một bên nhìn chằm chằm Cố Thính Ngữ, Thiên Luật nở nụ cười tự giễu: “Tìm ta? Ha ha… Tìm ta là vì để cứu con rắn chết tiết kia sao!!” Nói còn chưa dứt lời, Thiên Luật một mình bước về phía trước mặt Cố Thính Ngữ, “vù” một cái xốc lên cái chăn đang trên người hắn ——
Căn phòng nhất thời im lặng.
Cố Thính Ngữ cả người trần trụi đứng ở bên trong vỏ sò, ngoại trừ Niệm Hành mỉm cười đắc ý, những người còn lại trong nháy mắt đều đen mặt.
“A nha, không nên làm Tiểu Ngữ bị lạnh ——” Niệm Hành dị thường nhanh nhẹn đi đến trước vỏ sò, cẩn thận đáp chăn lại cho Cố Thính Ngữ: “Tiểu ngữ ~~ chờ bọn hắn đi, chúng ta tiếp tục.”
“Ầm!” Sấm sét vang lên, nhiệt độ không khí trong phòng đột nhiên hạ đến đóng băng.
“Tiểu, Ngữ?” Thiên Luật lặp lại từng chữ một, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn Cố Thính Ngữ: “…Ngươi, cùng hắn làm?”
Không đợi Cố Thính Ngữ trả lời, Trọc Âm một chưởng đánh về phía Niệm Hành đang đứng bên cạnh, Niệm Hành không có phòng bị kêu đau một tiếng ngã lên trên mặt đất.
“Niệm Hành!” Cố Thính Ngữ vội vàng nhảy xuống khỏi vỏ sò đỡ Niệm Hành dậy, hắn nhìn Trọc Âm trách cứ: “Ngươi điên hả?! Ngươi không thấy chân hắn bị thương sao?”
Cố Thính Ngữ không chú ý tới Niệm Hành ở bên dưới cùng với Trọc Âm ánh mắt đang nhìn nhau, điện quang tia lửa liên tục phát ra, Niệm Hành nhìn Trọc Âm nở ra một nụ cười âm hiểm nhàn nhạt.
Mà Trọc Âm liền sững sốt như bị điện giật.
Loại người ngoan độc —— Thanh Tước cùng Thiên Luật nhíu mày, âm thầm kết luận.
Mưa càng lúc càng lớn không thấy ngừng, cuồng phong vù vù quét qua hải đăng, Cố Thính Ngữ cùng Niệm Hành ngồi trong vỏ sò, còn lại thì vậy quanh vỏ sò ngồi thành một vòng. Cho tới bây giờ, Cố Thính Ngữ cảm thấy trước mắt mình giống như một giấc mộng, hắn mơ hồ nhìn mọi người, nhẹ nhàng hỏi: “Các ngươi làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
Trọc Âm, Thiên Luật và Thanh Tước lúc này mới nhớ đến chuyện quan trọng, vừa vào đến cửa thấy bộ dạng Cố Thính Ngữ toàn thân xích lõa liền mê mẩn, hoàn toàn quên khuấy chuyện chính.
Niệm Hành dựa vào trong lòng Cố Thính Ngữ, mặc dù nhìn nhu thuận như vậy, thật ra là ngầm mắng chửi ba người mới tới. Y tuy rằng rất rõ ràng bọn họ đến nơi này tất nhiên có liên quan đến chuyện Nguyên Ác triệu tập, nhưng lại dám can đảm có ý nhìn trộm Tiểu Ngữ liền sinh địch ý —— dám ở địa bàn của hắn dương oai, thật sự là xem nhân ngư là tảo biển để ăn sao?!
Thiên Luật ổn định lại tinh thần, nói: “Ý thức Nguyên Ác đã sống lại, chuyện thực thể của hắn phục hồi lại như cũ chỉ là chuyện sớm muộn, sau khi kết giới bị phá hư, chúng ta sức mạnh tuy có yếu đi, thế nhưng vẫn có thể tự mình xông ra —— cho tới bây giờ, chỉ có ba người chúng ta xông tới đây.”
Nói cách khác, Bạch Chi Ngao, Tu Nhĩ, Lương Nguyệt vẫn còn sống chết chưa rõ.
Đệ lục thập cửu chương: Quân chia làm hai đường
Nghĩ đến Bạch Chi Ngao hoàn toàn không có tin tức gì, Cố Thính Ngữ hai mắt ảm đạm. Có lẽ cảm giác được Cố Thính Ngữ suy sụp, Niệm Hành bất an xoay xoay thân thể.
“Cho nên,” Bỏ qua bất cam âm ỷ trong lòng, Thiên Luật không được tự nhiên nhìn về phía cửa sổ: “… Cho nên, bây giờ chúng ta chia làm hai đường, ta đi cứu bọn họ, những người còn lại bảo hộ ‘Tiểu Ngữ’, kéo dài thời gian Nguyên Ác tấn công, cho đến khi tập hợp.”
“Thiên Luật…” Cố Thính Ngữ ngẩng đầu, Thiên Luật hai tay ôm Nguyệt Huyền cầm ngồi ở một gốc, trong ánh lửa u ám, lờ mờ nhận ra những ngón tay vốn mềm mại trắng nõn của Thiên Luật, đóng lên đó tầng tầng lớp máu.
Những người khác không có ý kiến, Thiên Luật hung hằng trừng Cố Thính Ngữ một cái, xoay người rời đi.
“Thiên Luật!” Cố Thính Ngữ thuận tay quấn chăn đơn ở trên người, đuổi theo ra cửa, phát hiện Thiên Luật đang ở cạnh cửa chờ hắn.
Đã lâu không gặp, hai người đối mặt nhau, yên lặng không nói gì. Cố Thính Ngữ từ trong mắt Thiên Luật thấy được ủy khuất cùng không cam lòng, hắn gục đầu xuống, chỉ cảm thấy hổ thẹn âm ỷ.
“‘Tiểu Ngữ’… Thì ra đây là tên của ngươi.” Thiên Luật rõ ràng không muốn giọng điệu mang ý trào phúng như vậy, thế nhưng y làm không được. Buộc miệng nói ra tràn đầy ghen tỵ, dòng chảy trong lồng ngực hắn liên tục làm y không thể khống chế được chua xót trong lòng.
“Ngươi sau khi đi như thế nào… Được, những cái này không nói… Thế nhưng ngươi vì sao cùng bọn họ…” Thiên Luật nói không được nữa, y chung quy nghĩ Cố Thính Ngữ trong lòng, đã không còn là Cố Thính Ngữ mới gặp gỡ lần đầu khi ấy.
Cố Thính Ngữ mở miệng, muốn giải thích bản thân không có cùng Niệm Hành phát sinh cái gì… Thế nhưng còn Trọc Âm? Còn trước kia, hắn cùng Bạch Chi Ngao, Tu Nhĩ cũng đã phát sinh quan hệ thể xác.
Hắn không phải trong sạch như suy nghĩ của Thiên Luật, cho nên, giải thích thêm nữa cũng vô dụng.
Thiên Luật không kiên nhẫn: “Ngươi không muốn nói gì sao? Nói… ngươi là bị ép, ta sẽ tin.”
Cố Thính Ngữ nhìn mái tóc dài ngân sắc của Thiên Luật, nhớ đến mấy lại cãi nhau nghĩ một đường làm một nẻo của bọn họ, một nỗi cay đắng dâng lên trong lòng. Đối mặt với Thiên Luật, hắn cái gì cũng không giải thích.
Dưới ánh mắt nóng rực của Thiên Luật, Cố Thính Ngữ không tự chủ nâng lên ngón tay đầy vết thương chồng chất của y…
Người này còn nói đi cứu người khác, chính y cũng quên trị liệu vết thương do đàn quá độ của mình.
Năng lượng Minh lệ theo lòng bàn tay chảy vào người Thiên Luật, dưới tác dụng của ánh sáng êm dịu, vết thương rất nhanh khép lại, nhưng sắc mặt Thiên Luật đã trở nêm hậm hực rồi trắng bệch.
“Ngươi có ý gì!?” Đẩy ra Cố Thính Ngữ, Thiên Luật hoàn toàn cảm thấy tan nát: “Vì sao muốn đem Minh lệ cho ta?”
– Ràng buộc duy nhất của y và Cố Thính Ngữ là Minh lệ, bây giờ Cố Thính Ngữ muốn đem năng lượng trả lại cho y, lẽ nào ngoại trừ cự tuyệt tình cảm của y, còn muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với hắn sao?!
“Thiên Luật… Không phải… Ngươi hiện tại sức khỏe rất yếu, ta lo lắng người một mình trở lại gặp nguy hiểm.” Cố Thính Ngữ biết sức mạnh của thánh thú hiện tại không còn ở thời kỳ hưng thịnh, nhưng tối thiểu bên cạnh Cố Thính Ngữ còn có Trọc Âm, Thanh Tước và Niệm Hành, mà Thiên Luật thì phải một mình xuyên qua kết giới, đi tìm ba người tăm tích chưa rõ.
“Không cần ngươi xen vào việc của người khác!!” Rút tay về, ngón tay Thiên Luật mơ hồ nóng lên.
Thiên Luật bỗng nhiên nhớ tới lúc Cố Thính Ngữ rời khỏi Tư Dục chi cung, bộ dạng nhớ nhung không muốn, mà hiện tại, đến khi bản thân đối mặt với Cố Thính Ngữ lại nói:
“… Ta đi.”
“Ừm, ta chờ các ngươi trở về.”
“Những người khác trở về là tốt rồi, ngươi còn chờ ta làm gì.”
Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng lại gần Thiên Luật, cẩn thận vòng tay qua y, trong nháy mắt ôm, cố Thính Ngữ cảm giác được hô hấp của Thiên Luật đang run, “Phải cẩn thận.” Hắn nhỏ giọng thì thầm bên tai Thiên Luật.
Một lúc lâu, Thiên Luật tựa ở trên vai Cố Thính Ngữ rầu rĩ nói: “Ta thực sự… không thích nhìn ngươi cùng người khác ôm nhau quá lâu… Đặc biệt, là lúc không mặc quần áo.”
“Ừm… Ta biết… Xin lỗi.” Trước sau đều là ngữ khí ôn hòa… Thiên Luật hiểu rõ, nam nhân trước mắt không phải người khác, hắn chính là người dùng chỉ bạc thay y sửa lại Nguyệt Huyền, y có ôn nhu của hắn, Thiên Luật chạy trời cũng không khỏ nắng.
Chỉ cần Cố Thính Ngữ đứng bên người y, Thiên Luật cho dù có cảm thấy cay đắng nhưng tâm tình vẫn thỏa mãn. Y không muốn tránh, không muốn chạy thoát, nam nhân này… Y đã định rồi.
Biển rộng mây ngang, sắc mặt Thiên Luật cuối cùng cũng từ âm u trở nên sáng sủa, đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng chửi bới, xem ra, Niệm Hành và Trọc Âm đánh nhau.
Cố Thính Ngữ hơi nhìn nhìn Thiên Luật, Thiên Luật lúc này vui vẻ ngoài ý muốn, y phất phất tay: “Ngươi vào trong đi.”
“A… Ức!?” Làm Cố Thính Ngữ càng thêm bất ngờ, đôi môi của mình đã hãm sâu trong miệng của Thiên Luật… Ngây ngô vội vã thăm dò, hỗn loạn giữa không muốn và ghen tuông, một tia chất lỏng trong suốt từ trong miệng chảy ra, dây dưa trộn lẫn nhiệt độ của hai người, Cố Thính Ngữ sắp hít thở không thông.
Sau khi hôn xong, Thiên Luật cũng một bộ dạng thở hổn hển: “Hơ… Ta sẽ… sẽ không thua bọn họ…”
Cố Thính Ngữ ngây ngốc nhìn Thiên Luật hóa thành ngân quang biến mất trước mắt… Hắn không ngờ, sự tình càng ngày càng phát triển về hướng phức tạp thêm…
Hắn mở cửa, trong phòng thình lình loạn thành một đống —— Trọc Âm đang muốn đem vỏ sò ném đi, trong miệng không ngừng hét lên “Đồ què!”, còn Niệm Hành thì há miệng nhe răng, thét lên chói tay “Ngươi so với giun biển cũng không bằng!” Thuận thế cầm cái cái chai đập lên đầu Trọc Âm; Thanh Tước thì lại đứng ở giữa ngăn cản, y ở giữa theo theo khuyên bảo: “Đáy biển không có giun…”
“Dừng tay!”
Trọc Âm và Niệm Hành quay đầu nhìn Cố Thính Ngữ, quả nhiên hai bên liền dừng tay lại… Nhưng mà Cố Thính Ngữ vẫn buồn bực, ba người này tại sao lại nhìn chằm chằm vào miệng của hắn, khuôn mặt mỗi người đều tối xầm, giống như hắn thiếu họ tám năm vạn vậy.
Thanh Tước là người trấn tĩnh trước nhất, y đi tới bên cạnh Cố Thính Ngữ, dùng tay áo xoa xoa đôi môi sưng mọng của Cố Thính Ngữ, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Đây không phải là lúc để cãi lộn đánh nhau, theo ta được biết, Nguyên Ác hiện tại chỉ mới thức tỉnh ý thức, còn thực thể vẫn chưa hồi phục, lợi dụng thời gian cuối cùng này, chúng ta mới có thể đánh chỗ sâu trong thập nhị thánh thú cung.”
“Nếu như thực thể của hắn hồi phục như cũ?” Cố Thính Ngữ hỏi.
Trọc Âm thở dài một hơi: “… Chúng ta sẽ chết chắc.”
“Lại đây.” Thanh Tước kêu mọi người tập trung lại ngồi trên mặt đất, y dùng cọ vẽ lại sơ đồ đơn giản: “Không tính Huyễn Sinh, thánh thú bên cạnh Nguyên Ác có bốn người.”
“Chỉ có bốn người, giết chết bọn họ là được.” Niệm Hành bĩu môi.
“Ngu xuẩn.” Trọc Âm lạnh lùng nói: “Ta bị thương, Thanh Tước cũng bị kết giới làm tiêu hao hết phân nửa sức mạnh, còn ngươi là đồ què đã quên rồi sao…”
“Liên quan gì ngươi đồ rùa biền ba ba cá mực!!”
“Khụ khụ…” Thanh Tước cắt đứt cuộc cãi vã của hai người: “Thánh thú của cung thứ tám và cung thứ chín, chúng ta đều biết là ai, đối phó với tấn công của bọn họ có thể suy nghĩ sách lược, nhưng cho tới này, ta vẫn không rõ thánh thú của cung thứ mười là người như thế nào.”
Trọc Âm nhíu mày: “Thuộc tính không rõ, lực công kích không rõ… Chỉ biết tên của hắn có một chữ [Miên].”
“A ~~~~ Ta mệt.” Niệm Hành bỗng nhiên ngáp một cái, y quay sang nhìn khuôn mặt đang tức đến xanh của Trọc Âm cười hiểm: “Suy nghĩ nhiều như vậy làm chi, đêm này Tiểu Ngữ cùng ta ngủ.”
Trọc Âm nổi giận: “Ngươi rốt cuộc có biết hiện tại là tình huống gì hay không?! Nguyên Ác bất cứ lúc nào cũng có thể phái người đến tấn công chúng ta!!”
Niệm Hành xoa xoa ngực, vẻ mặt vô hại: “Tiểu Ngữ, ta đau… xoa xoa cho ta.”
“Ở đâu đau?” Cố Thính Ngữ vội vàng kiểm tra Niệm Hành, Niệm Hành trốn trong lòng hắn không ngừng cọ cọ, thì thầm nói: “Chúng ta vào trong vỏ sò… chúng ta vào trong vỏ sò…”
Ở mé bên kia gian phòng, Xà vương Trọc Âm bị trọc tức đến không nói gì suốt một ngày.
Cố Thính Ngữ ôm Niệm Hành, bỗng nhiên chỉ nghe thấy âm thanh thì thào của Niệm Hành, y nhẹ nhàng nói: “Chính vì tình huống nguy cấp, ta mới quý trọng từng giây đồng hồ ở chung với Tiểu Ngữ…”
Thanh Tước đứng lên: “Đã khuya, các ngươi ngủ đi, sáng mai lại bàn bạc.”
“Vậy còn ngươi?” Cố Thính Ngữ hỏi.
“Ta ở bên ngoài canh chừng, phòng ngừa bọn Nguyên Ác đánh lén.”
Thanh Tước ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại.
Trong phòng khó có được yên tĩnh trở lại, Cố Thính Ngữ đắp chăn cho Niệm Hành, đứng dậy đi giúp Trọc Âm chuẩn bị chỗ nghỉ tạm.
Trong ánh nến mờ mờ bị gió biển thổi lung lay dập dờn, Trọc Âm thở dài, đưa tay xoa xoa gương mặt của Cố Thính Ngữ, muốn nói gì lại thôi.
Cố Thình Ngữ cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”
Về đêm thời tiết càng thêm xấu, Cố Thính Ngữ không cách nào ngủ được, hắn nhắm mắt lại, trong lòng biết rõ ngày mai còn rất nhiều chuyện đợi hắn… Hắn cần phải nhanh chóng nghỉ ngơi, chuẩn bị đủ tinh lực để đối mặt với nguy cơ.
Nằm ở trên giường, tiếng sóng biển của dông tố bên ngoài cửa sổ, tiếng “leng keng” của phong linh treo ở cửa số, làm Cố Thính Ngữ đang thiu thiu sắp ngủ giấc mình tỉnh giấc, hắn nhìn xung quanh, Niệm Hành ngủ yên bên cạnh, dưới ánh lửa hiu hắt, Trọc Âm nhắm hai mắt tựa ở góc tường.
Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng bước khỏi vỏ sò, hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc hắn dọn dẹp căn phòng, trùng hợo trong ngăn tỷ có thấy một tấm thảm bằng da, cũ thì có hơi cũ, thế nhưng vẫn có thể dùng.
Hắn khẽ bước đi lấy tấm thảm ra, nhẹ nhàng đắp lên người Trọc Ạm.
“Ư…” Trong vỏ sò truyền ra tiếng ngáy bất mãn, Niệm Hành cuộn mình lại ngủ o o, bởi vì hai tay không ôm được hắn dựa vào mà nhíu mày.
Cố Thính Ngữ nở nụ cười bất đắc dĩ.
Đệ thất thập chương: Kết giới của Tàn Khuyết chi cung
Mưa, rốt cuộc cũng ngừng.
Trong không khí lơ lửng vị mằn mặn, tiếng sóng biển yên ả trầm thấp, Cố Thính Ngữ nhìn về phía chân trời nơi màn đêm sắp tan gần sáng, bỗng nhiên cảm thấy thủy triều giống như các chiến sĩ từng nhóm từng nhóm đang đợi khoảng khắc của cuộc thánh chiến sắp tới.
Cố Thính Ngữ thở ra khói trắng làm đường nhìn trở nên mông lung, hắn cầm hai chèn trà rong biển đến mở cửa phòng.
Trà rong biển là hỗn hợp của các loại rong biển được nghiền nát rồi ngao (rang khô) thành, Niệm Hành rất thích uống, nhưng Cố Thình Ngữ bình thường lại ôm cái chén chỉ để làm ấm tay.
Lúc Cố Thính Ngữ im lặng không một tiếng động ra khỏi phòng, Trọc Âm ở góc phòng bỗng nhiên mở mắt.
Y cúi đầu nhìn tấm thảm cũ nát, tay vân vê tấm thảm kéo vào trong lòng, Trọc Âm ẩn trong ánh nắng buổi sớm nở ra một nụ cười lười nhác — mặc dù nhiệt độ của cơ thể y sẽ biến đổi theo sự thay đổi của môi trường xung quanh, căn bản là sẽ không sợ lạnh.
Trên nơi cao nhất của hải đăng có một thân ảnh nhìn về phía xa, Thanh Tước đã ở trên đỉnh tháp suốt cả một đêm. Cố Thính Ngữ men theo cầu thang đi về phía trước, mỗi tay hắn cầm một chén trà, khi thấy sắp đi tới trước bậc thềm trước cửa, bỗng nhiên có một bàn tay băng lãnh bắt lấy cổ chân Cố Thính Ngữ.
– “Xuỵt ~~ “
Chén trà rơi đổ, Cố Thính Ngữ ngã vào trong khuôn ngực quen thuộc của một người.
Trọc âm vẫn luôn theo phía sau từ khi Cố Thính Ngữ ra cửa, hiện tại, y một tai bịt miệng Cố Thính Ngữ, một tai nhanh chóng cởi ra quần áo của hắn.
Hai người nằm vắt trên cầu thang, thân thể thon dài trắng nõn của Cố Thính Ngữ nhanh chóng phơi bày trước tầm mắt của Trọc Âm.
“Trọc… Âm…” Y điên rồi sao… Chỉ thêm vài bước nữa là đến nơi Thanh Tước đang ở, cách ở bên kia cánh cửa hắn mơ hồ có thể nghe được tiếng ngáy của Niệm Hành… Trọc Âm hiện tại sẽ không cùng hắn… “A…”
Các bậc của cầu thang buộc Cố Thính Ngữ phải ưỡn ngực, mà hai điểm hồng nhạc trước ngực dựng đứng bị Trọc Âm ngấu nghiến, tỉ mỉ thưởng thức.
Tiếng rên nhẹ nhỏ vụn bị chắn trong nụ hôn cuồng nhiệt của Trọc Âm, hơi thở phả ra làn khói màu trắng, theo sự liếm mút điên cuồng của Trọc Âm, y lưu lại trên thân thể Cố Thính Ngữ từng từng vết nước ẩm ướt.
Cố Thính Ngữ cực lực áp chế thở dốc và rên rỉ, những bức họa xanh thẩm trên tường đảo ngược trong con ngươi đen láy của hắn… Sắp hít thở không thông, hắn đầu hàng, mặc cho Trọc Âm muốn làm gì thì làm.
“Đủ… rồi, bọn họ có thể nghe thấy bất cứ lúc nào…”
“Còn nói dối… Ngươi rõ ràng muốn ta.” Thật sự là Trọc Âm đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi, có tên tai họa Niệm Hành quấy rồi thì đừng mơ mà cùng Cố Thính Ngữ vui vẻ triền miên.
Cố Thính Ngữ sau khi rời khỏi Tình Dục chi cung không có lại trải qua tình huống như thế này, mà nam nhân vào buổi sáng sớm là thời gian tinh lực tràn đầy muốn phát tiết, hoan ái kịch liệt thình lình diễn ra làm Cố Thính Ngữ thoáng cái mất đi tự chủ, theo sự thăm dò khiêu khích ngày càng dày đặc của Trọc Âm, Cố Thính Ngữ có chút không chống đỡ nổi được nữa.
“Có phải muốn ta không… hử?” Trọc Âm khơi mào dục vọng của Cố Thính Ngữ, nắm gọn trong tay.
Cố Thính Ngữ xấu hổ đến nổi ý nghĩ nhảy lầu cũng có.
Hắn chỉ dựa vào hai tay chống trên mặt đất, Trọc Âm ôm hai chân hắn, các bộ phận còn lại trên thân thể hắn đều bị nhấc lên, Cố Thính Ngữ khó khăn ngẩng đầu lên, phát ra tiếng rên kéo dài mà ngay cả bản thân cũng khó có thể chấp nhận.
Bỗng nhiên, Cố Thính Ngữ cảm giác máu toàn thân đông cứng, lúc hắn mở mắt, ở giữa trời đất đảo lộn xuất hiện một người.
Không biết Thanh Tước đã xuất hiện ở phía sau bọn họ từ lúc nào.
Cố Thính Ngữ chưa bao giờ thấy qua Thanh Tước lạnh lùng như vậy, y đi xuống cầu thang, không nói một lời nào quấy nhiễu bọn họ, đi thẳng vào trong phòng Niệm Hành.
Từ đầu đến đuôi, Thanh Tước xem bọn hắn không hề tồn tại.
Một luồng gió lạnh nháy mắt đâm vào lòng Cố Thính Ngữ… Hắn muốn hỏi rốt cuộc bản thân đang làm cái gì…
Mấy người Bạch Chi Ngao vẫn chưa có tung tích, Thiên Luật không màn đến an nguy bản thân mà vối vả đi cứu trị, Thanh Tước suốt một đêm qua không ngủ bảo hộ an toàn cho bọn họ… Mà chính mình… mới sáng sớm đã tìm vui làm sướng…
Hắn vốn… vốn muốn đến đỉnh tháp, đưa chén trà nóng cho Thanh Tước, nói cho Thanh Tước biến hắn có bao nhiêu vui mừng khi có thể gặp lại y… Hắn muốn cùng y trò chuyện, bởi vì chỉ có Thanh Tước sẽ không làm nũng cũng sẽ không ngang ngược, y chỉ im lặng bảo vệ mình.
Nhưng mà hiện tại toàn bộ bị hủy.
“Ngươi…” Phát giác Cố Thính Ngữ suy sụp, Trọc Âm mơ hồ có chút bất an, nhớ đến nhữ hình ảnh lúc thâm nhập vào đại não của Cố Thính Ngữ khi trước, Trọc Âm bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, cảm giác như trong dạ dày có đồ ăn mốc meo hư hỏng vậy.
Cố Thính Ngữ lắc đầu, hắn chật vật mặc lại quần áo, cùng Trọc Âm trở lại trong phòng.
Trời đã sáng choang, trong phòng Niệm Hành cũng đã tỉnh, y từ trong vỏ sò xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, vừa nhìn thấy Cố Thính Ngữ liền mở miệng: “Tiểu Ngữ… Ngươi đã đi đâu ~~~”
Cố Thính Ngữ không để ý đến Niệm Hành, hắn lặng lẽ quan sát Thanh Tước đang ngồi bên cửa sổ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Tước rõ ràng có một chút uể oải, bỗng nhiên dường như cảm ứng được Cố Thính Ngữ đang nhìn chăm chú, Thanh Tước ngẩng đầu đối lại đường nhìn của hắn.
Không có trách cứ… Cũng không có thất vọng… Trong đôi mắt trong xanh kia, chỉ ẩn chứa một màu đau thương.
“Thanh…”
“Được rồi,” Thanh Tước cắt đứt lời Cố Thính Ngữ: “Niệm Hành rời giường, chuẩn ta chuẩn bị một chút, cần phải khởi hành rồi.”
“Đi đâu a.” Niệm Hành hỏi.
“Cung tiếp theo.”
“Thế nhưng,” Trọc Âm nhíu mày: “Sức mạnh của chúng ta không phải đang lúc mạnh nhất, ngươi không cảm thấy nên ở chỗ này chờ Thiên Luật trở về thích đáng hơn sao?”
“Chờ không được, cơ hội thắng duy nhất của chúng ta là ở trước thời điểm Nguyên Ác sống lại,” Thanh Tước nói: “Sâu trong thập nhị cung là nơi Nguyên Ác tiêu tán, cung của ba thánh thú đứng đầu tạo thành một tam giác bao quanh nó, bởi vậy, với thời khắc then chốt như vậy, bọn người Quyết sẽ không rời đi một tấc bảo vệ Nguyên Ác.”
“Nói cách khác, đối thủ hiện nay của chúng ta, chỉ còn thánh thú cung thứ tám và cung thứ chín sao.” Trọc Âm hỏi.
“Đúng vậy.”
Mọi người trầm mặc một hồi, Niệm Hanh kéo tay Cố Thính Ngữ lắc lắc, Trọc Âm khoanh tay dựa vào tường trầm tư, còn Thanh Tước thì nhìn về màn trời u ám ở phía đông: “Xuất phát chứ.”
“Đi thôi. Ừm.” Niệm Hành cười cầm lấy cọ vẽ và mấy bức tranh cuộn tròn lại mang theo, một hồi mới phát hiện bọn họ đang nhìn mình, vì vậy Niệm Hành nhíu mày nói: “Đi a.”
“Đi đâu a, vị trí của kết giới, chỉ có ngươi biết thôi.” Trọc Âm bất đắc dĩ.
“Ta?!” Trừng to mắt, Niệm Hành kinh ngạc nói: “Ta không biết cái gì cả, lúc đầu ta bị biển cuốn đến đây, ta đến cả cái bóng của Nguyên Ác cũng chưa từng thấy… Các ngươi đừng kích động… Nhưng mà có một người có đôi mắt màu xanh lục hỏi ta có nguyện ý canh giữ ở hải đăng hay không, ta cảm thấy rất tốt, liền đồng ý.”
“Làm cho cả buổi hóa ra ngươi thật là được nhét vào cho đủ số!” Lời nói phát ra từ hàm răng đang nghiến chặt của Trọc Âm: “Hiện tại phải làm sao? Kết giới ở đâu?!”
“Ngươi mới là cho đủ số! Nhét vào cho đủ số Tiểu Ngữ yêu thích…”
“… Đừng cãi,” Thanh Tước ngăn cản ý nghĩ chuẩn bị sẵn sàn chiến đấu của Niệm Hành: “Ta quan sát xung quanh, ngoại trừ hải đăng còn có một hòn đảo nhỏ, còn lại đều là biển, vốn không có nơi khác để đi.”
Lời nói của Thanh Tước đã nhắc nhở Cố Thính Ngữ: “Ta lúc tỉnh lại là ở trên hòn đảo nhỏ… Nhưng mà, đó là một hoang đảo, trên đó không có gì cả.”
“Mặc kệ nói thế nào, bơi qua đó trước đã.” Thanh Tước nói.
Bỗng nhiên, nắm chặt lấy tay Cố Thính Ngữ, Niệm Hành cắn răng nói: “… Tiểu Ngữ…”
—— Niệm Hành vẫn chưa học bơi xong.
Nếu lần nữa sử dụng đống kết thuật, phải tổn hao một lượng lớn năng lượng, nếu như gặp phải nguy hiểm ở cung tiếp theo, Niệm Hành không xác định được có còn dư sức lực để bảo vệ Tiểu Ngữ.
Niệm Hành mơ hồ nghĩ, kết giới hình như có liên quan với chính mình. Một lần biển động vào ngàn năm trước, làm y cùng với bầy cá thất lạc, y tựa ở bờ hải đăng, hai chân khuyết tật làm y khiếp đảm, nếu như lúc đó y có khả năng bơi tới trên đảo, y có thể vẫn còn là một nhân ngư dưới đáy biển.
Bơi qua… Bơi qua…
Bây giờ, đây là chuyện duy nhất mà y có thể giúp đỡ Tiểu Ngữ.
“Có thể sao, Niệm Hành?” Cố Thính Ngữ thấp giọng hỏi.
“Hừ. Thì đại gia biến thành cá biển, cũng mạnh giống như rắn trên mặt đất!”
Từ hải đăng đến đảo nhỏ, Cố Thính Ngữ cảm thấy khoảng cách ngắn này đang càng lúc càng kéo dài. Hắn cùng Thanh Tước để Niệm Hành bơi ở giừa, phòng ngừa y đột nhiên chìm xuống, nhưng mà thể lực tiêu hao dần cùng với nhiệt độ cơ thể đang giảm xuống, Cố Thính Ngữ cảm thấy tay chân càng ngày càng nặng, Niệm Hành đã ngóc úp ngóc úp không ngừng sặc nước…
Niệm Hành thấy mình sẽ kéo Cố Thính Ngữ và Thanh Tước chìm xuống biển, dưới tình thế cấp bách Niệm Hành suy nghĩ vùng vẫy muốn đẩy Cố Thính Ngữ ra, nước biển lạnh lẽo tiến vào trong khoang mũi, Niệm Hành nghe được có người hừ nói lạnh lùng: “Ngu ngốc, thân là cá mà lại bơi không được…”
Sau đó bỗng nhiên dưới đáy biển xuất hiện một cái bóng màu đen dài, Niệm Hành còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đôi mắt như đèn pha làm hoảng sợ cứng ngắt… Khoảng cách còn lại, ba người cỡi trên người Trọc Âm hóa thành thân rắn bơi vào bờ.
Trọc Âm đứng trên bờ cát từ trên cao nhìn xuống Niệm Hành trào phúng nói: “Là ai nói biến thành cá biển, cũng mạnh như ta ở trên đất liền?”
Lời còn chưa dứt… Đột nhiên một trận trời đất đảo lộn, đảo nhỏ trong cơn địa chấn ầm ầm rung động…
Ánh mắt mọi người kinh ngạc, đảo hoang từ từ nổ tung chìm xuống, Niệm Hành nắm chặt tay Cố Thính Ngữ, Trọc Âm cùng Thanh Tước ngăn không cho đá vụng rơi trên người Cố Thính Ngữ, bọn họ nín thở đợi nước biển chảy ngược đánh vào, nhưng mà ——
Một lát sau, gió êm sóng lặng. Hải đăng đứng vững ở phía xa, tầng mây lưu chuyển bay là là, tất cả đều như thường.
Duy nhất ở trên mặt biển, hòn đảo vốn tồn tại một ngàn năm nay hoàn toàn biến mất không giấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com