Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1:LÂU NGÀY KHÔNG GẶP


   Trời tháng sáu. Nắng gắt như trút xuống cả con phố nhỏ chạy dọc khu tập thể cũ kỹ nằm nép bên trường cấp ba. Cây phượng đầu ngõ rực đỏ, cánh hoa bay lả tả trong gió như những mảnh ký ức vỡ vụn chưa kịp ghép lại.

   Minh An đứng dưới bóng râm, tay cầm ly trà sữa vừa mua, mắt dõi về phía con hẻm nhỏ nơi cô vừa chuyển đến cách đây ba hôm. Một mình. Không bạn bè, không người thân. Không cả lý do rõ ràng nào cho sự dọn đi gấp gáp, ngoài câu nói lạnh tanh của mẹ: "Chuyển trường cho con có môi trường tốt hơn."

   Tốt hơn sao?

    Cô bật cười nhạt. Chỉ là một cách nói khác cho việc muốn tách cô ra khỏi những điều cũ kỹ, những người từng thân thiết. Và... một ai đó.

   Kéo nhẹ quai ba lô, Minh An bước về phía dãy nhà trọ sát bên dãy biệt thự liền kề – nơi cô đang sống. Nhưng khi đến khúc cua, một cái bóng đen vụt qua khiến cô khựng lại.

   Một chàng trai – cao, gầy, áo sơ mi trắng nhăn nhúm, tai đeo tai nghe đeo, cùng một cặp kính cận chữ nhật với ánh mắt mơ hồ, khiến ánh nhìn trở nên trầm tư như thể đang trôi giữa hai thế giới. Anh ta đi ngang qua cô, không nói gì, không nhìn gì, chỉ để lại một thoáng hương bạc hà nhè nhẹ cùng tiếng bước chân chậm rãi.

   Họ đứng cùng một bóng cây. Cách nhau chưa đầy một mét. Nhưng như hai thế giới.  

   Cô nhìn theo. Lạ lẫm, mà cũng quen đến lạ. 

  Chiều hôm đó, khi An mở cửa nhà, cô bắt gặp anh đang đứng trước cổng căn hộ đối diện. Gió lùa bay vạt áo, tóc anh hơi rối, tay cầm túi đồ ăn.

Cô chưa kịp cất lời thì anh đã gật đầu nhẹ, giọng khàn khàn:

– Cậu mới chuyển tới?

  Cô khựng lại. Cách anh nói nghe chẳng có chút ngọt ngào nào, mà lại như... xa cách.

– Ừm.Tớ là Minh An.

Anh không nói thêm gì. Chỉ "ừ" một tiếng rất khẽ rồi đẩy cửa vào. Một cánh cửa đóng lại. Một thế giới riêng biệt.

Đêm đó, cô lên game – một thói quen cũ. ID HạNhiên03, nick cũ vẫn còn, danh sách bạn bè vẫn còn, chỉ là một nick quen thuộc đã đổi trạng thái "offline vĩnh viễn".

Cô không nhắn. Chỉ im lặng ngồi ở sảnh chờ như chờ đợi một điều gì không thể xảy ra. Màn hình lấp lánh những dòng chat của người chơi khác, náo nhiệt và sống động, trái ngược hoàn toàn với lồng ngực đang trống rỗng của cô.

Bất ngờ, một lời mời kết bạn hiện lên:

[SeaLight] muốn thêm bạn.

Cô cau mày. Cái tên ấy... thật lạ. Nhưng cũng thật quen. Như thể từng nhìn thấy ở đâu đó. Như thể từng nghe trong một giấc mơ dài mà cô đã cố quên.

Bấm "chấp nhận" như một phản xạ.

Và chỉ một dòng tin nhắn được gửi đến:

SeaLight: "Lâu rồi không gặp." Tin nhắn ấy...
"Lâu rồi không gặp."

Chỉ bốn từ ngắn ngủi, nhưng như nhát dao lặng lẽ khứa vào ký ức mà Minh An tưởng mình đã vùi sâu từ rất lâu. Cô nhìn dòng chữ, không trả lời. Tay siết chặt chuột, ánh mắt dán vào màn hình như muốn xuyên qua từng pixel để tìm thấy khuôn mặt phía bên kia.

SeaLight.
Một cái tên chưa từng xuất hiện trong quá khứ của cô. Nhưng cảm giác lại chẳng hề xa lạ.

An mở trang cá nhân của người lạ – avatar là một bức ảnh đen trắng, chỉ có hình mặt biển mờ nhòe và bóng dáng ai đó đứng xa xa, quay lưng. Tường trống trơn, không lời giới thiệu. Một kiểu ẩn mình quen thuộc mà cô từng biết – như ai đó từng quen với việc im lặng giữa đám đông.

Cô định gõ một dòng hỏi han, rồi lại xóa. Cảm giác mơ hồ lẫn bất an cứ quấn lấy.

"Chẳng lẽ là cậu ấy?"

Không... không thể nào.

Sáng hôm sau, trời mưa.

Lần đầu tiên kể từ khi chuyển đến, An đi học ở trường mới. Đồng phục lạ, ánh mắt lạ, những lời xì xầm lạ... Mọi thứ khiến cô thấy mình như đang đi lạc giữa đời sống của người khác.

Lớp 11A3.
Cô được xếp ngồi dãy áp cửa sổ – vị trí từng là nơi yêu thích của cô ở trường cũ. Ngoài trời, mưa lất phất phủ mờ mặt kính. Trong lòng, có một loại lạnh không tên len vào từng khe thở.

Cô giáo giới thiệu sơ qua. Bạn bè nhìn cô với ánh mắt tò mò pha chút dè dặt. An chỉ cười nhẹ, rồi cúi đầu. Cô không thích bắt chuyện. Từ rất lâu rồi.

– Cho tớ mượn bút. – Một giọng con gái vang lên từ phía sau.

An quay lại. Một cô bạn tóc dài, mắt sắc và nụ cười nửa miệng đang nhìn cô.

– Ừm... đây. – An đưa cây bút bi của mình.

– Tớ là My. Ngồi sau cậu. Có gì cần cứ hỏi, đừng làm mặt lạnh vậy hoài, dễ bị ghét lắm.

My chớp mắt, nụ cười vẫn giữ nguyên nhưng ánh nhìn lại như soi thấu người đối diện.

An gật nhẹ. Không đáp.

Giờ ra chơi, An ra hành lang. Gió mưa tạt nhẹ, mái tóc cô bay lòa xòa che nửa mặt. Từ vị trí ấy, cô nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đi dưới sân trường.
Chiếc áo sơ mi nhăn nhúm. Dáng đi hơi khom. Tai vẫn đeo tai nghe trắng.

Là anh.
Người con trai ở đối diện nhà cô.

Là học sinh của trường này.

Như một phản xạ bản năng, An quay người lại. Tim đập loạn.

Bóng lưng ấy... giống quá... giống đến đáng sợ...

Tối đó, khi An online game, SeaLight đã đợi sẵn trong sảnh.

SeaLight: "Hôm nay trời mưa. Cậu có lạnh không?"

Một dòng chat bình thường, nhưng lại khiến tim cô đập lệch một nhịp.

An (HạNhiên03): "Cậu là ai vậy?"

Một phút trôi qua.

SeaLight: "Người đã từng nói với cậu rằng, 'Nếu có kiếp sau, tớ vẫn muốn gặp lại cậu. Nhưng lần này, tớ sẽ không buông tay nữa.'"

An chết lặng.

Dòng chữ ấy... năm lớp 9... trong một trận cãi nhau sau cùng... cậu ấy đã nói với cô như vậy.

Nhưng người ấy... đã xóa nick... rời khỏi game... và biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com