Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19: Sinh Nhật (1)

4/11 đã đến rồi *tung sịp*




-------------------------------
Việc mẹ của SeungHyun về Hàn Quốc cũng đồng nghĩa hắn-chả có quyền hành gì trong căn nhà này: Người hầu thì được bà thuê lại ở suốt trong đây, hết thời kì được nghỉ"giữa kì"; hắn và DaeSung thì... không được xưng hô tự nhiên một chút... Ban đầu thì
"tôi-anh", giờ thì khác một trời một vực "tôi-thiếu gia"... Thiếu gia...? Thật khó nói... Cứ ngại ngại thế nào ấy...
DaeSung bây giờ rất chi là khó chịu...
Trong nhà ngoài một người cho ăn "hành" thì nay lại thêm một người nữa...
Có khi là một "rổ hành" ấy.
...
DaeSung đang tất bật chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật của SeungHyun ngày hôm nay.
Như ngày trước mẹ hắn đã nói, bà về đây để chuẩn bị cho ngày hơi trọng đại này. Mọi việc từ cành bông nhỏ nhắn đến căn nhà hoang trang đều được chuẩn bị gọn gàng dưới sự "lãnh đạo" của bà.
Hắn thì sao? Đương nhiên là vô cùng khó chịu, vì bà "giành" hết mọi chuyện? Vì hắn không muốn phải tổ chức linh đình như vậy? Nhưng mấy việc đó hắn không để tâm. Nguyên nhân đó chính là: DaeSung. Ngạc nhiên đúng chứ? Hắn đã khẳng định: DaeSung là quản gia của hắn, đồng nghĩa việc quyền ra lệnh cho cậu ta chỉ có hắn. Và giờ đây, hắn không tài nào có thể thâu tóm tên quản gia này nữa. Bà đã lấy đi quyền hạn ấy, đối với bà: việc DaeSung có là gì của hắn đi nữa thì bà không quan tâm; trong ý nghĩ của bà, DaeSung chỉ là một người hầu không có chút kinh nghiệm và vô cùng vụng về. Mọi việc cậu ta đều làm nó rối cả lên, như việc cậu ta sơ ý làm bể bình bông quý báu của bà; lau nhà thì sau một lát nó vẫn còn ướt;vv...vvv. Nhưng bà lại không thể tống tên này ra khỏi đây được, vì đứa con trai bà nói nếu bà đuổi DaeSung ra thì cũng là đuổi hắn ra khỏi đây. Thằng con trai duy nhất ầm ầm nhất quyết không cho cậu ta đi. Ừ thì, bà cũng đành bó tay. Đành phải để cậu ta ở đây tiếp tục cuộc "huấn luyện" này.
- DaeSung-ssi. Cậu lại lau sàn chưa khô này.- Bà kêu DaeSung lại, chỉ vòng vòng xung quanh sàn nhà có vài chỗ còn ướt. Hừ, sắp đến giờ khách tới mà còn như vậy.
Cậu gãi đầu, quay qua bà hối hả xin lỗi, sẽ cố gắng hơn. Bà chỉ "hừm" một cái rồi bỏ đi.
DaeSung lập tức chạy đi lấy đồ lau nhà, định lau lại cho đỡ ướt hơn.
Chạy...
DaeSung chạy đó.
Chạy trên sàn nhà ướt nhé.
Và cậu bị trượt, DaeSung quơ quơ tay để cân bằng trọng lực nhưng bất thành.
"Ầm"
DaeSung nằm ngay giữa nhà... =))
Mọi người nghe tiếng động lớn cũng không quan tâm mấy, chỉ nghĩ là cậu DaeSung này làm đổ cái gì thôi. Cứ để bà chủ lo...
Cậu ngồi dậy, xoa đầu, nhìn lại bàn tay trái đã thành màu đỏ. Chắc vì lúc ngã, cậu vịn tay xuống để tránh lực ngã mạnh hơn... ừ, người không đau nhưng tay đau đớn biết bao nhiêu.
Có khi nào gãy xương?
Cậu thầm nghĩ... à mà chắc không đâu, cũng còn cảm giác mà.
- Nhóc, làm cái gì mà ngồi ở đây.- SeungHyun sau khi nghe tiếng động đó liền nhanh chóng chạy xuống tầng trệt xem xét. Đập vào mắt hắn là tên nhóc ngồi cạnh tường, đang coi bàn tay mình.
- À, tôi trượt chân.- Cậu cười hì hì.
- Không sao chứ?- Hắn kéo cậu đứng dậy.
- Không sao.
Hắn nhìn vào bàn tay mà hồi nãy cậu ngồi chăm chú nhìn vào.
Đỏ quá...
Hắn vội chụp lấy bàn tay cậu để lên nhìn.
- Không sao của cậu?- Hắn nhướng mày.
- Không sao thật mà.- Cậu cố gỡ tay hắn ra.- Chỉ đỏ chút thôi.
- Thật chứ?- Hắn lo lắng.
- Ừ, anh... à không, thiếu gia bỏ tay tôi ra một cái, tôi phải làm việc nữa, sắp đến giờ rồi.
- Đừng gọi tôi là thiếu gia nữa.- Hắn buông ra.
- Nhưng... bà chủ kêu tôi như thế.
- Không nhưng nhị gì hết, tôi không muốn nghe như thế. Mỗi lần cậu nói với tôi giống như đang hạ mình xuống vậy. Tôi không muốn mình gây khó chịu cho cậu.
- Tôi đâu có hạ mình xuống đâu... Tại thiếu gia nghĩ vậy thôi.- Cậu nhe răng cười
- Nữa...
- Với lại, thiếu gia nghe oách lắm.
Hắn mở to mắt nhìn cậu, thật ngạc nhiên... Lần đầu tiên hắn thấy cậu nhường nhịn hắn... Làm hắn hoang mang cực độ.SeungHyun vội đặt tay lên trán DaeSung đo nhiệt độ.
- Làm... làm cái gì thế?- Cậu rụt rè.
- Cậu không có sốt. Hay là não bị chập mạch?- Nhìn hắn bây giờ vô cùng nghiêm túc, làm cho câu nói đó nghĩa khác hẳn đi.
- Thôi... Thôi đi, tôi phải làm việc.- Cậu vụt khỏi hẳn, bước đi nhanh chóng
SeungHyun nhún vai thở dài đành bỏ lên phòng.
...

Khoác lên người bộ vest đen trang trọng, đeo đôi găng tay trắng, chải đầu vuốt tóc cho ngay ngắn, nhìn về gương kéo áo cho phẳng phiu. Hắn nhếch môi rồi quay đi ra bên ngoài: nơi buổi tiệc ngày hắn hiện diện trên cõi đời này.
- Ôh, SeungHyun_hyung ra rồi kìa.- SeungRi vẫy tay tưng bừng.
- Hyungggg, bọn em ở đây.- JiYong cũng hùa theo SeungRi.
SeungHyun mỉm cười, nhẹ nhàng đi đến với đàn em của mình.
- DaeSung đâu hyung?- YoungBae ngó nhìn xung quanh rồi quay qua hỏi hắn.
- Ừm... Cậu ta phải làm phục vụ.- Giọng hắn có chút nghẹn lại.
- Hyung ấy đứng đó phải không?- SeungRi chỉ tay về phía bên hông ngôi nhà.
- DaeSung!- YoungBae đưa tay gọi DaeSung.
Cậu nhóc ấy khẽ cười, tiến lại họ cùng với mâm chứa những li rượu nhỏ cho khách.
- Em mặc bộ này cũng ra dáng phục vụ lắm.- JiYong trêu.
- À...à.- Cậu đỏ mặt, cúi đầu nhìn bộ áo của mình, áo sơ mi trắng cùng với tạp dề màu đen. Dù không biết mọi người nhìn ra sao nhưng cậu thấy mình rất ra dáng nghen~
- Cực cho cậu rồi, nhóc.- Hắn cười, tiện tay lấy li rượu.
- Ôi, SeungHyun_hyung được uống rượu rồi, em cũng muốn.- SeungRi mè nheo với JiYong.
- 2 năm nữa nha cưng.
Họ cùng bật cười trước vẻ mặt giận dỗi của SeungRi, còn JiYong thì lại hối hả xin lỗi nó. Cái miệng hại cái thân.

- DaeSung, bà chủ gọi cậu.- Chị giúp việc đến nói với cậu.
- Dạ, vâng.- DaeSung thầm lo lắng, bước chân khó khăn đi vào nhà.
SeungHyun khẽ nheo mày, tạm chào ba người em của mình rồi nhanh chóng âm thầm đi theo sau DaeSung.
...
- DaeSung, cậu đừng mãi nói chuyện như thế, cậu là người hầu nhà này chứ không phải là khách, cậu biết chứ?- Mẹ hắn khoanh tay trước ngực, nhìn mặt vô cùng cau có.
- Dạ, vâng.- Cậu rụt rè.
- Thật là không biết tại sao SeungHyun lại thuê một tên như cậu. Lại còn la lối um sùm.
-... - DaeSung hơi ngạc nhiên, hắn la lối với bà về cậu? Thật không?
- Thôi được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi. Cậu cố chăm chỉ vào.- Bà thở dài, đi đến vỗ vai cậu.
- Vâng...
Nói rồi bà rời đi, ra chỗ buổi tiệc để tiếp khách.
DaeSung đứng hình, cố gắng xem xét lại bản thân mình, rồi tự nhủ mình để trở nên mạnh mẽ hơn.
Sẽ ổn thôi.
Một lúc sau, cậu mới ngoảnh mặt đi ra, chỉnh khuôn mặt thật vui tươi, đón chào khách mời.
- DaeSung.- Hắn từ đâu xuất hiện, kèm theo giọng nói trầm làm cậu giật cả mình.
- Ah, là thiếu gia à. Làm tôi hết hồn. Tưởng thần chết đến đón chứ.- DaeSung thở dài.
- Cậu vẫn còn đùa được à.- Hắn cốc đầu cậu.
-... - DaeSung phồng má, tiện thể lườm cho hắn một cái cho đỡ tức mình.
- Trông cậu dạo này xanh xao lắm.- Tay hắn hạ xuống chiếc má liền nhéo đi, làm cho cậu đau muốn "chít"
- Mặc kệ tôi.- Cậu phớt lờ tay hắn.
- Đừng có chủ quan về sức khoẻ của mình nữa.
- Tôi biết rồi.- Cậu xoa xoa má.- Hơ hơ... Ặt chíu.
- Cậu còn chối được chứ?
- Chắc ai nhắc tôi thôi. Thiếu gia cứ nghĩ quá.- Cậu lè lưỡi.
- Ừ. Được rồi, làm tốt công việc này nhé.- Hắn vỗ đầu cậu.
- Vâng...
...
DaeSung liên tiếp phải làm việc, hết đi đến chỗ này lau dọn lại đến chỗ khác phục vụ khách. Mọi công việc như kéo dài mãi, không có hồi kết.
Mệt quá nên DaeSung nhờ người làm việc hộ một lát, để cậu trốn nghỉ ngơi một chút. Thật may là người đó tốt nên đồng ý làm phụ cậu một tay.
DaeSung núp vào sân cỏ cạnh nhà kho_nơi ít ai ngó đến.
Ngã lưng xuống nền, cậu nhắm mắt lại tận hưởng sự thoải mái này, hừm~~ thật tốt.
Rồi cậu chợt cảm thấy có ai ở bên cạnh, mang một mùi hương rất thân quen. Nhưng cậu cũng không quan tâm đến mấy.
- Nhóc.
DaeSung mở mắt tức thì, ngoài kẻ đó ra thì còn ai mà gọi cậu như vậy nữa?
- Sao... sao thiếu gia... lại...?- Cậu lắp bắp.
- Tôi muốn yên tĩnh một chút nên đến đây.- Hắn ngước nhìn bầu trời đêm rồi mỉm cười.- Cậu trốn việc.
- Không có.- Cậu lập tức phản bác.- Có người giúp tôi rồi...
- Ồh. Vậy à, tôi xin lỗi.
- Không sao, nhưng nhìn thì đúng là trốn việc thật.- Cậu cười nhẹ, gương mặt hơi xịu xuống.
- Cậu làm việc nhiều như vậy chắc là đã làm việc rất nhiều. Cậu làm tốt lắm, nhóc con. Phát huy như thế này nhé.- Hắn quay qua nhìn DaeSung thì cậu đã ngủ gục bên cạnh.
Nụ cười bất giác ở trên môi, hắn khẽ kéo cậu vào, dựa trên vai hắn làm điểm tựa. Cho cậu một giấc ngủ ngon lành, thoải mái nhất để bù đắp cho những công việc nãy giờ cậu đã làm.

- Cảm ơn cậu, nhóc con.

























































------------------------------------
Tuôi nghỉ dưỡng đây ~~ Làm việc quá sức rồi :)))))
Mừng sinh nhật lão Thộn đê :))))) <33
Định đăng lúc 22h_3/11(0:00_4/11) nhưng má ép ngủ nên đành ~~
Tuôi không thuộc loại người văn chương hay nên cũng không sến súa => Tuôi không biết chúc gì cho Táp ca nữa ._.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com