Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

17

monoma neito thề là em yêu người đàn ông dịu dàng ấy.

em yêu môi - mắt - môi nồng nàn, em nhớ mỗi sáng có nụ hôn phớt nhẹ trên trán, nghe mùi đất êm dậy hạt giống đã nảy mầm, phảng phất hương sữa nóng hổi đun dưới bếp. người đàn ông dịu dàng của em hun củi đốt mỗi đêm đông về, đan cho em đôi găng tay đón đợt gió đầu, sắm cho em tấm chăn thơm mới. em nhìn người và nhìn đốm lửa nhỏ đang bừng lên trong lò sưởi, và mỉm cười thật hạnh phúc. mỗi sáng sớm em toàn cố thức dậy trước khi bình minh lên để nhìn người sắm sửa áo quần, để thắt cho người chiếc cà vạt vắt lỏng trên cổ, để rửa cho người chồng bát nĩa cho người yên lòng đi.

chưa lần nào lồng ngực em ngừng phập phồng khi em yêu người. và đức tin đang chảy trong tĩnh mạch của em cũng tin rằng em đã được yêu nhiều như thế, vì đây là lần đầu em yêu. hàng đêm em vẫn tự vun đắp mối tình nhỏ của mình bằng một vạn giấc mơ về người. em chiết máu thịt và lòng dạ để em tự an ủi mình mỗi lần người biệt tăm âm tín chốn thành phố phồn hoa, tự cuộn mình vờ như vẫn đang ngủ trong lòng người tình để thiếp đi yên giấc. người bảo em là giữa mảnh đất quần ngư tranh thực và bất công, nếu ái tình có hoen ố, người vẫn sẽ chở che cho em.

em thèm và lưu lại như in khi mà làn da người quyện vào với em, ôm em thật chặt giữa vô vàn ai oán vô hình. bàn tay ấm áp của người vuốt gò má gầy của em, xin lỗi cho ngàn lần vội vã vô tình, và mắt em - mắt người - giao thoa. mặc dù em chẳng thể nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt của người, nhưng em nhủ lòng mình rằng mỗi lần âu yếm hôn hít, mắt người luôn luôn nhắm cùng với em.

em quỳ trước Thượng Đế và nói vậy. 

nhưng giờ thì người ở đâu mất rồi? em không biết người đã trốn nơi nào cả. em tìm kiếm người trong những giấc mơ cũ nhoèn. người không ở đó. và dẫu em mơ mộng bao nhiêu người cũng không về. em tìm người trong những bức thư xỉn màu. em tìm giữa lời yêu, lời xin lỗi, lời hờn dỗi và lời thú tội con chữ của người. em không nhìn thấy nó nữa. cảm giác như người đã biến mất hoàn toàn vào hư vô vậy. em quỳ rạp lần nữa. em xin Thượng Đế cho người đàn ông (dịu dàng) của em quay về với em vẹn toàn, xin đừng làm người vô dạng với em. 

em bặm môi. hơi ấm từ những lần ôm ấp sắp phai đi rồi. 

[...]

cuộc đời của monoma neito là một cơn mơ triền miên.

môi em chạm mồi thuốc cháy rụi, rít một hơi, thở thật dài ra, bụi bay mịt mù, trời xám xịt một mảng. có lẽ một điếu là đủ để lấy đi hồn người nát tan chênh vênh giữa kiếp người và kiếp vật, vì chỉ có khói thuốc đi sâu vào hai lá phổi mới biết làm vỡ vụn trái tim cho tình theo kẽ hở mà chảy ra. hơi đầu tiên, em thấy đầu mình lâng lâng và nhịp thở chậm lại. hơi thứ hai, em thấy đôi tay mình tự nới lỏng sợi xích giữa em và đời. những ước nguyện thui chột theo một dòng dài nước mắt tuôn ra, xếp thành bạt ngàn dấu tích đau đớn hằn két ở bờ mi. em không trách lầm đời, bởi lẽ đời đã tạc lên khuôn mặt em một nỗi buồn vô biên, làm ai ai cũng thấy cái mặt xấu xí lúc em bật khóc ấy.

và em cứ châm điếu này đến điếu khác. gạc tàn đầy ắp đầu lọc ướt đẫm cả màu bờ môi và màu hàng lệ. ôi thôi, chào thua đi những cạnh khóe chạnh lòng, những chua ngoa gắt gỏng, linh hồn sứt mẻ của em không thể chịu thêm nổi một lời mắng mỏ nào nữa. nếu xước xát nữa, em sợ rằng em sẽ tự tay đánh mất tình đời của em. em tự làm mình mơ màng giữa trần thế chỉ để không cảm thấy đau thêm nữa; mong rằng người nào sẽ làm cho trái tim mỏi mệt vì nghĩ miên man của em nguôi đi vết thương rỉ máu, để em bớt trách cứ lằn nứt giữa hai thớ thịt sao mãi chẳng khép lại. em nín thở một hồi và nhắm mắt. phổi em không nghẹt lại, chỉ có con tim cứ mãi co thắt thôi. 

và em thắc mắc mãi,
sao mỗi làn khói em thở ra
chỉ mang hình hài người (đàn ông d̶ị̶u̶ ̶d̶à̶n̶g̶  tệ bạc).

em nhớ ra em còn một nơi chưa tìm kiếm người
là bảy phút sau khi rời thế gian của em.

những đau thương
trên trần thế                                      sẽ hòa tan
                                                                 trong ấp ôm nhẹ nhàng.

hỡi con tim                    chưa hề biết                         yêu là gì.

hỡi cơn giông
từ thượng đế                                     xin đừng mang
                                                                xin chớ mang trừng phạt
                                                                lên những người đàn ông
                                                                 dịu dàng (của tôi).

("my gentleman" - vũ thanh vân)

//

hey i js wanna dump a little bit here

guys this shit is actually fuckin' edward coded 💀 i can already feel a whole damn personality shift after my last breakup n whatever is this called, it's killing me. damnnnnn the first time (and the last) i had opened for a boy, i didn't even bet that he left so fucking damn soon. l0l yeh he actually gave me the affection i need so i just don't expect him to leave in one shot last day dang arghh. i know shits were rushing ngl, i thought i could fix it yoo (nvm, for the lore). i still miss him to be honest. i don't love him, no more, but i miss the shits that he had done, yeh i moved on so shits went well now but they r also driving me crazy especially with this dramatic persona shift

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com