Chương 7 : Đụng chạm
Tần Vị lúc ngủ thường không thích che kín chăn, rõ ràng là thể chất nhiệt lúc nào cũng la hét trời nóng nhưng dù có nóng đến đâu vẫn ôm Quý Ngôn thành thành thật thât mà ngủ, nói không chừng nhiệt khí hỏa bốc lên liền làm ra vài chuyện hay.
Chỉ là không nghĩ tới năm năm , người này còn có dáng vẻ đạo đức như thế. Quý Ngôn nhìn người nằm trên giường, một lớn một nhỏ đều đá chăn lăn sang, tùy tiện nằm trên giường, lớn thì chưa tính nhưng đến cả đứa nhỏ ngủ cũng không đắp chăn Tần Vị muốn thế nào đây.
Tay Quý Ngôn cầm chăn lên, thế nhưng mặc kệ cậu thử bao nhiêu lần đều vô dụng.
Cuối cùng chỉ đứng bên giường, cứ như vậy trừng mắt Tần Vị và Tần Ngôn, nếu có thể thật muốn đem Tần Vị đạp ra ngoài tẩn cho một trận, nói rõ cho hắn biết chuyện chăm sóc con nhỏ này.
Cuối cùng trừng mắt trừng mắt, Quý Ngôn cũng tuyệt vọng, cho dù là cảm mạo hay gì đó, mấy bệnh ốm vặt đối với hai gia hỏa này nhất định không đáng nhắc tới.
Quý Ngôn ngồi chồm hổm ở trong góc, mờ mịt bắt đầu nhớ lại chuyện tự sát, mặc kệ như thế nào, xác cậu nhất định đã được phát hiện. Còn hậu sự, Quý Ngôn thở dài, cuối cùng đem mặt chôn ở đầu gối ngột ngạt mà hô hấp.
Quý Trạch tên kia, phỏng chừng hận mình muốn chết.
Quý Trạch là em trai Quý Ngôn, từ nhỏ lão cha họa sĩ mất tích nghe nói là do theo đuổi nghệ thuật mà rời khỏi nhà, cuối cùng vào lúc Quý Ngôn hai mươi bốn tuổi thì thình lình xuất hiện một đứa em trai kém mình hai tuổi. Quý Ngôn thường nghĩ, thời điểm lão cha theo đuổi nghệ thuật là làm thế nào lòi ra cho mình một đứa em trai lại gần bằng tuổi.
Cũng không biết tại sao Qúy Trạch lại biết Quý Ngôn, sau đó còn tìm đến cậu, đứa em trai cùng cha khác mẹ Qúy Trạch cứ như vậy mà thân thiết. Nhưng, thân là anh trai không hề làm được gì mà còn để cho đứa em trai này quan tâm chăm sóc cho mình.
Vào lúc ấy, Quý Ngôn không nhớ rõ, hình như là khi nghe tin Tần Vị kết hôn.
Mỗi ngày Quý Ngôn đều hút thuốc uống rượu, vân vân... toàn bộ thế giới đều mất đi trọng tâm, Qúy Trạch liền đem cậu xách tới bồn tắm, dội nước nước lạnh thẳng vào cậu sau đó ác thanh ác khí mà chửi.
Điểm ấy bọn họ lại rất giống, trước kia Quý Ngôn cũng vô cùng cay nghiệt thô tục mắng chửi người ta, điểm này của Quý Trạch hiển nhiên cũng được di truyền, hơn nữa so với Quý Ngôn càng dai hơn, rõ ràng có mấy câu nói như vậy nhưng có thể đem tới đem lui cố sức chửi mấy tiếng.
Quý Ngôn biết bản thân mình vô cùng tàn tạ nhưng Qúy Trách lại hết lần này đến lần khác xem cậu là anh trai mà luôn chăm sóc.
Chỉ có điều là cuối cùng Quý Ngôn vẫn làm Qúy Trạch thất vọng.
Lúc trước Quý Ngôn nghĩ chết thì chết sẽ không có cảm giác gì, nào có biết bây giờ cậu còn đang mơ hồ quanh quẩn trong thế giới này. Quý Ngôn không dám tưởng tượng khi Quý Trạch nhìn thấy thi thể của cậu sẽ có phản ứng gì.
Nghĩ vậy Quý Ngôn càng cảm thấy ngột ngạt, trong lồng ngực trống rỗng đau đớn, bản thân không khác gì thằng anh trai khốn nạn.
Tiếng vang quả lắc lạch cạch bên tai, người đàn ông trên giường không hiểu tại sao lại tỉnh dậy sau đó đem chăn đắp lên người Tần Ngôn. Tần Vị cau mày ngồi dậy, gãi gãi tóc tai bừa bộn sau đó đi xuống giường hình như muốn đi làm chuyện gì đó.
Nhưng lúc Tần Vị đứng lên, người đàn ông chợt híp mắt nhìn về phía góc tường, sau đó yên lặng lại tiếp tục nhìn chằm chằm. Quý Ngôn ngồi chổm hổm trong góc tường nghi hoặc mà quay đầu nhìn một chút, không phát hiện dị thường gì cũng không biết Tần Vị nhìn cái gì trong đó.
"... Ăn trộm?" giọng Tần Vị khàn khàn chưa tình ngủ nhưng vẫn chần chờ.
Lần này Quý Ngôn kinh sợ, hai mắt chợt nhắm chặt không thể tin được nhìn Tần Vị, cả thân thể đều không ngừng run rẩy. Quý Ngôn há miệng, qua một lúc lâu mới nhớ tới cần phải làm sao để phát ra âm thanh, "Anh, anh, anh nhìn thấy tôi?"
Thời gian đã qua đi bảy năm, đây là lần đầu tiên Tần Vị và Quý Ngôn chân chính gặp lại.
"Rốt cuộc cậu là ai?" Nhìn trong phòng xuất hiện người lạ ngồi chổm hổm bên góc tường, tính khí Tần Vị cũng không tốt nhưng lại cảm thấy chàng trai thon gầy tái nhợt trước mặt rất quen thuộc. Tần Vị hạ thấp giọng nhanh chân đi về phía Quý Ngôn, đưa tay định kéo người lạ đứng dậy nhưng khi chạm vào cánh tay lạnh như khối băng của Quý Ngôn, Tần Vị run lên.
Lúc này, Tần Vị mới hoàn toàn tỉnh táo.
Quý Ngôn ngây ngẩn cả người, cứ như vậy không thể tin nhìn tay Tần Vị chạm được vào mình, rõ ràng đã chết, Quý Ngôn lại cảm thấy có một nỗi đau xé rách tim gan từ tim lan tràn đến toàn thân, linh hồn như bị đun nóng, tựa hồ chỉ cần dừng lại thêm một giây nữa thì sự nóng rát này sẽ đem linh hồn cậu thiêu rụi hoàn toàn.
Nắm chặt tay, đè nén thân thể run rẩy, Quý Ngôn chậm rãi cúi đầu dời tầm mắt, cậu sợ nếu nhìn Tần Vị nhiều hơn thì bản thân sẽ bị lộ, cậu sẽ điên cuồng mà gào khóc sau đó không để ý mọi thứ mà nhào vào lồng ngực Tần Vị.
Thế nhưng, mong đợi của Quý Ngôn toàn bộ vỡ nát.
Tần Vị, quả nhiên hoàn toàn không nhớ rõ cậu.
"U linh?" Cho tới bây giờ Tần Vị mới thật sự phát hiện, híp mắt nhìn người bắt được đã không phải là người, thân thể nửa trong suốt, mặt tái nhợt mang theo chút tử khí xanh tím, nhiệt độ thân thể lạnh đến mức dường như đi vào trong hầm băng, lạnh thấu xương.
"À, vâng vâng, đúng vậy!" Quý Ngôn cúi đầu, nghẹn ngào nói, âm thanh mờ ảo lại run rẩy, "Xin anh buông tay ra!"
Tần Vị nhìn u linh trước mắt không rõ vì sao lại co rúm lại, rõ ràng hắn mới là người bị hù nhưng u linh lại sợ mình đến vậy. Tần Vị chậm rãi buông tay, không biết có phải là vừa nãy chạm vào nhiệt độ u linh quá thấp dẫn đến khi Tần Vị buông tay trong lòng có một cảm giác lãnh lẽo kì quái, "Chết ở đây sao?"
"Vâng." Quý Ngôn không biết Tần Vị đang nói gì, chỉ có thế theo ý Tần Vị gật đầu. Người đàn ông này vẫn như vậy, luôn nói chuyện mà không để ý đến người khác, Tần Vị dường như không chút ý thức được kẻ đã chết trước mặt lại nhắc đến cái chết là một sự tình không thích hợp, hơn nữa còn bình thản nói chuyện với người chết, Quý Ngôn cũng không biết phải bày ra vẻ mặt gì.
Tần Vị híp mắt, từ khi nhìn thấy u linh co rúc ở góc tường lại cảm thấy trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ quái nào đó.
Cứ như vậy ngồi xổm xuống, Tần Vị làm cho Quý Ngôn đang cúi đầu không còn chỗ trốn, dù giả bộ không để ý anh cũng khiến Quý Ngôn hao phí tất cả khí lực, Quý Ngôn không biết Tần Vị còn nhìn chăm chú đến bao giờ, càng lúc càng nhiều chuyện không mong muốn xảy ra.
"Tôi có phải, đã từng gặp cậu?"
Khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, tóc đen ngắn, môi sắc xanh tím, u linh trước mắt trốn tránh không dám nhìn vào mắt hắn, dưới khóe mắt trái còn có một nốt ruồi đen. Tần Vị luôn cảm thấy bản thân đã gặp người này ở nơi nào đó nhưng không tài nào nhớ ra, loại cảm giác nôn nóng này khiến Tần Vị nhận ra càng thêm khó chịu, liều mạng muốn nhớ lại rốt cuộc đã từng gặp cậu ở đâu.
Quý Ngôn ngẩn ra, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tần Vị, Tần Vị nhíu mày nhìn mình chằm chằm. Quý Ngôn cắn môi dưới, cuối cùng lắc lắc đầu, "Anh nhớ lộn rồi, tôi không quen anh."
Nghe Quý Ngôn nói vậy nhưng Tần Vị cũng không tin, chỉ là bản thân không nhớ nổi đã từng gặp Quý Ngôn ở nơi nào đó. Không đợi Tần Vị hỏi thêm vài câu, thân thể Quý Ngôn lại biến mất, ở trước mắt Tần Vị dần dần trong suốt rồi cuối cùng biến mất không còn dấu vết.
Tần Vị trợn to hai mắt, trong một khắc đó tiềm thức liền đưa tay ra bắt lấy Quý Ngôn, tay lại chợt xuyên qua thân thể ấy, năm ngón tay nắm chặt không khí trống không, con ngươi Tần Vị chợt co lại nhìn tay phải mình run rẩy, góc tường không có một bóng người, đáy lòng tựa như mang một nỗi mất mát không nói nên lời, theo đó là cảm giác đau đơn, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tần Vị, lại không thấy cậu.
Tận đến giờ phút này, Quý Ngôn mới chợt nhớ ra nhìn về phía quả lắc đang kêu lạch cạch.
Bây giờ là ba giờ sáng.
Cậu nhớ tới thời điểm hai giờ ba mươi cậu cầm lưỡi dao đi vào phòng tắm tự sát, vậy ba giờ có lẽ chính là thời gian cậu tử vong.
Thời gian tồn tại bên trong chiếc đồng hồ kia, không ngừng nghỉ đung đưa trái phải theo con lắc như một quy luật của tử vong, tất cả mọi sự vật trên đời đều có một quy luật chuyển động theo cây kim chỉ nam, sau đó từng từng từng bước hướng tới kết cuộc của mình
Chỉ có cậu, thời gian của cậu bị ép dừng lại tại thời điểm tử vong, sau khi cậu trải qua nửa giờ từ sát thời gian như đóng băng lại, giống như hoàn lại nửa giờ khi đó cho cậu.
Quý Ngôn chậm rãi xụi lơ, co ro nằm trong góc, cậu chỉ cảm thấy vừa nãy cùng hắn gặp lại tựa như chết thêm một lần nữa. Chất lỏng lạnh lẽo từ khóe mắt chảy ra không một tiếng động mà rơi vào không khí, cậu cứ như vậy toàn thân lạnh lẽo nhìn Tần Vị ở trong mỗi góc phòng bồi hồi, trong nét mặt Tần Vị nôn nóng bất an.
Quý Ngôn nhắm mắt lại, không thể nhìn Tần Vị.
Có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều chuyện muốn làm, muốn cuộc sống Tần Vị khắc lên dành riêng cho Quý Ngôn, muốn để cho mình một lần nữa trở lại trong thế giới Tần Vị, chỉ là ——
Đừng suy nghĩ, cậu đã không có quyền lợi tùy hứng và mong đợi nữa, coi như nửa canh giờ kia cũng không làm nên chuyện gì, ngăn cách giữa cậu và Tần Vị chính là nhân sinh nặng nề giữa khoảng thời gian dài đằng đặc.
Đúng vậy, tỉnh táo lại đi, Quý Ngôn!
Tần Vị cả đời còn rất dài,
Mà cuộc sống của Quý Ngôn, đã chấm dứt...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com