Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 : Danh dự

Tần Vị đang chờ cậu.

Quý Ngôn biết, bởi vì mãi đến tận hai giờ rưỡi Tần Vị vẫn chưa ngủ, ngược lại ngồi trên ghế salon, trong phòng khách đen kịt mở ti vi lên tắt âm im lặng xem truyền hình.

Cậu không biết bản thân có chỗ nào khiến Tần Vị để ý, dù sao nghĩ đến chỉ cần là thân phận u linh này cũng đủ rồi.

Thời điểm hai giờ rưỡi, Tần Vị ngồi ở trên ghế salon quay đầu nhìn về phía góc bên trong.

Quý Ngôn vẫn ngồi ở đó, tầm mắt chạm vào Tần Vị.

Tay Tần Vị hướng Quý Ngôn giơ giơ, Quý Ngôn sững sờ sau đó đứng lên đi tới ngồi đối diện Tần Vị.

"Ngồi xa như vậy làm gì chứ?" Tần Vị bất mãn cau mày, nhìn u linh trong suốt mất tự nhiên không dám nhìn hắn, dường như rất sợ mà cố ý cách hắn duy trì một khoảng cách lớn.

Quý Ngôn không nói lời nào, cậu thậm chí không biết nên nói như thế nào, rõ ràng Tần Vị không nhớ rõ cậu, cũng biết cậu chỉ là du hồn, tại sao không những không sợ hãi còn giữ bộ dạng quen thuộc như vậy. Có lẽ Tần Vị tên thần kinh thô, điều này Quý Ngôn cũng không phải mới biết.

"Cậu chết như thế nào?" Tần Vị nhíu mày, nhìn dáng dấp trẻ tuổi của Quý Ngôn vốn không nên chết.

Quý Ngôn bị sặc bởi câu hỏi của Tần Vị, nhất thiết phải phải cùng người chết thảo luận về cái chết sao? Chỉ có điều tiềm thức Quý Ngôn đem tay trái hơi rụt lại, "Là tôi uống thuốc ngủ tự sát."

"Tại sao lại tự sát?" Tần Vị cau mày, không hiểu mà nhìn Quý Ngôn.

"Bị bạn gái đá, gì cũng không nghĩ mà tự sát." Quý Ngôn cười khổ trả lời.

Tần Vị hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt nhìn Quý Ngôn mang theo tia trào phúng không che giấu, "Chỉ vì con gái mà cậu liền đi tìm cái chết?" Tần Vị thật không nghĩ tới chàng trai gầy yếu trước mắt này lại là loại bởi vì việc râu ria nhỏ nhặt mà tìm chết, rõ ràng là không hề có quan hệ nhưng Tần Vị cảm thấy trong lòng tuôn ra một luồng tức giận.

"Tôi đây không phải là đã hối hận rồi sao? Thế nhưng đã chết rồi..." Quý Ngôn kéo kéo khóe miệng, tận lực không nhìn Tần Vị, cười khan mấy tiếng.

"Vì sao cậu còn lưu lại nơi này?" Tần Vị phát hiện đến người đã chết là chết, sau khi chết đáng lẽ sẽ không lưu lại trên thế giới này, nhưng nhìn chàng trai trong suốt trước mắt, không khỏi nhíu mày.

"Tôi cũng không biết."Quý Ngôn lắc đầu cười khổ, cậu cũng không biết tại sao mình còn lưu lại thế giới này, cậu nghĩ cậu đã chết rồi lại không nghĩ mở mắt ra lại nhìn thấy Tần Vị, cho đến bây giờ không biết đây là may mắn hay là bất hạnh nữa.

"Có nguyện vọng gì không?" Tần Vị nghĩ chắc là nguyện vọng chưa thành cho nên du hồn không muốn qua đời.

Quý Ngôn ngẩn người, nhìn Tần Vị sau đó lắc lắc đầu.

Chấp niệm duy nhất của Quý Ngôn, không gì bằng Tần Vị.

Trong phòng đột nhiên lâm vào tĩnh mịch, trò chuyện dừng lại đây, một người một quỷ cũng không biết nên làm thế nào đem đề tài tiếp tục phát triển. Cuối cùng vẫn là Quý Ngôn lên tiếng, "Bụng Nhỏ, đúng là rất là đáng yêu!"

"Phí lời, con trai của tôi." Tần Vị vốn còn muốn hỏi u linh làm sao biết nhũ danh con trai mình, bất quá nghĩ tới mỗi ngày u linh đều lẩn quẩn quanh đây phỏng chừng chuyện gì đều biết. Tần Vị thản nhiên tiếp nhận nhíu mày, bộ dạng tự nhiên dương dương đắc ý, trong khẩu khí tràn đầy khẳng định và tự tin, không hề có một phần cái gọi là khiêm tốn.

Quý Ngôn thấy buồn cười, bộ dáng hiện tại Tần Vị cùng với Tần Vị trong ký ức của cậu giống nhau như đúc.

Trước đây tranh của cậu vẽ được giáo sư tán thưởng, Tần Vị đứng bên cạnh cậu, không để ý Quý Ngôn mất hứng xô đẩy, cứ như vậy bộ dạng vênh váo tự đắc, rõ ràng là Quý Ngôn được khen nhưng Tần Vị lại cố tình bày ra bộ dạng đắc ý đó, trong khẩu khí tràn đầy tự đại cùng ngạo mạn khiến Quý Ngôn ở trước mắt giáo sư đều lúng túng nói không được.

"Vậy mẹ của Bụng Nhỏ đâu rồi?" Giọng Quý Ngôn nhẹ đi, nhiều năm như vậy, Quý Ngôn rốt cục có thể hỏi ra câu này.

"À, cô ấy sao, ly hôn rồi." Tần Vị nguyên bản nâng lên cảm xúc khôi phục bằng phẳng phai nhạt, sau đó thần sắc nhàn nhạt hồi phục.

"Tại sao?" Khi nghe Tần Vị bình thản nói câu kia, Quý Ngôn dù muốn hay không đều bật thốt hỏi ra.

"Ở chung không hợp thì ly hôn." Tần Vị khẽ nhíu mày, có chút không rõ vì sao một cái u linh xa lạ để bụng việc nhà hắn làm gì, hơn nữa trong xã hội bây giờ ly hôn cũng không phải ít.

Ở chung không được...

Cái gì gọi là ở chung không được?

Nếu có thể, Quý Ngôn thật sự muốn bóp cổ Tần Vị khiến Tần Vị cái gì gọi là ở chung không được toàn bộ nói ra hết.

"Vậy, hai người biết nhau như thế nào?"

"Hộp đêm, một ly rượu liền quan hệ."

Thân thể Quý Ngôn run rẩy, cậu chưa bao giờ nghĩ tới Tần Vị lại dễ dàng ở bên trong hộp đêm cùng phụ nữ trải qua chuyện tình một đêm, kế tiếp còn thuận theo tự nhiên có hài tử, kết hôn.

"Có thể được anh nhìn một lần đã coi trọng, chắc là rất đẹp đúng không!" Quý Ngôn an ủi lòng mình, ở trong hộp đêm cố tình không chọn những phụ nữ khác mà lại để ý mẹ Bụng Nhỏ, mặc kệ thế nào Tần Vị chắc coi trọng người phụ nữ có chỗ hơn người kia.

"Cậu muốn biết cái này để làm gì?" Tần Vị hơi nhướng mày, không rõ vì sao nhìn Quý Ngôn, hắn xưa nay đều không thích có người hỏi thăm hay bình luận việc nhà hắn. Thế nhưng nhìn trong mắt Quý Ngôn co rụt lại mơ hồ che giấu bi thương, Tần Vị dừng một chút cuối cùng vẫn là nói ra, "Tôi cũng không nhớ rõ, người phụ nữ kia chắc cũng là phổ biến đi!"

Không nhớ rõ.

Chắc, cũng là.

Quý Ngôn chuẩn bị cảnh tỉnh lại bị một câu không đến đến nơi đến chốn hời hợt bỏ qua. Từng chữ Quý Ngôn đều nghe hiểu nhưng lại khiến Quý Ngôn không thể hiểu nổi.

Phỏng chừng cũng là phổ biến, Tần Vị anh và nàng lên giường làm cái gì hả? Anh ngay cả dáng dấp người ta ra sao đều không nhớ rõ, anh thật sự có đem người phụ nữ kia xem là vợ không, nếu vậy sao còn muốn kết hôn?

"Trước đây tôi mất trí nhớ" Nhìn Quý Ngôn dáng vẻ khiếp sợ, Tần Vị không biết tại sao đột nhiên kích động muốn cùng Quý Ngôn giải thích.

"Rất kì lạ, sau khi tỉnh lại người nhà đều vây quanh tôi, tôi đến một người đều không nhớ rõ."

"Bọn họ ở bên cạnh tôi nói rất nhiều chuyện, còn tôi cái gì cũng không nhớ được, trong đầu trống rỗng, tôi luôn cảm giác bản thân đã quên đi chuyện rất quan trong nhưng không làm cách nào nhớ nỗi, loại cảm giác đó thật không tốt. Giống như cuộc sống của mình chỉ còn một nửa, hết lần này đến lần khác tôi tại sao không tìm ra, còn phải dùng một nửa sinh mạng của mình tiếp tục sống."

"Tôi cảm giác mình rất thống khổ, bác sĩ lại nói với tôi đây là hiện tượng bình thường, chỉ cần thích ứng là tốt rồi, rõ là nói láo!"

"Tôi không biết đoạn thời gian đó là làm sao qua được, tôi chỉ cảm thấy, cảm thấy được, tôi con mẹ nó trống rỗng đến phát điên rồi!"

Quý Ngôn yên lặng nghe Tần Vị nói chuyện, rõ ràng biết bản thân trải qua so với những điều Tần Vị nói đau đớn hơn gấp mấy chục lần, thế nhưng Quý Ngôn vẫn đau lòng Tần Vị, Quý Ngôn căm hận mình lúc Tần Vị xảy ra chuyện ngoài ý muốn cậu lại hoàn toàn không biết.

Quý Ngôn luôn cảm giác cậu muốn căm hận Tần Vị, trên trái đất hơn bảy mươi triệu người, cậu lại hảo tử bất tử bị Tần Vị người này làm xáo trộn một đời, nhưng nhìn lại đoạn thời gian từ trước đến nay, Quý Ngôn vẫn không biết cần phải làm sao để căm hận Tần Vị.

"Sau đó đi vào hộp đêm tìm phụ nữ lên giường, không nghĩ tới liền xuất hiện một đứa con." Tần Vị kéo khóe miệng cười cười, dường như tự cười chính mình từng làm chuyện hoang đường, "Kỳ thực cho đến giờ tôi đều không nghĩ ra lúc trước sao lại đi tìm một người phụ nữ không hấp dẫn gì lên giường!"

"Làm sao, bị hạ thuốc mê sao?" Giọng Quý Ngôn lạnh đi, tương tự mang theo tia trào phúng nhìn Tần Vị.

"Có lẽ là vậy!" Nhìn thấy ánh mắt Quý Ngôn châm chọc, Tần Vị cũng không giận, ngược lại có chút tán thành, "Nghe được tên người phụ nữ kia cũng không khác nào bị hạ mê dược."

Thân thể Quý Ngôn ngẩn ra, hai con ngươi chợt co lại nhìn Tần Vị, đột nhiên ý thức được cái gì, "Nàng tên gì..."

"Quý Ngôn."

Vẻn vẹn hai chữ, dường như đã đoạt đi mọi đau khổ bao nhiêu năm nay của Quý Ngôn.

Quý Ngôn cảm thấy yết hầu tựa như bị bàn tay vô hình bóp lấy, lồng ngực đè nén đau đớn, đó là một loại bó buộc ngột ngạt nhưng cũng không cách nào trốn thoát khỏi thống khổ.

Quý Ngôn cười, đột nhiên cứ như vậy bật cười.

Ôm bụng trầm tiếng cười to, tựa như là nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ mà cười ha hả. Cười đến khi, Quý Ngôn chết rồi cũng có thể cảm giác được dạ dày co giật đau đớn, ngay cả nước mắt đều bị chuyện cười này mà miễn cưỡng trào ra.

"Cậu làm sao vậy?" Tần Vị không biết xảy ra chuyện gì, không hiểu tại sao u linh trước mắt đang yên đang lành lại bật cười ha hả, thoạt nhìn lại không giống như đang cười, trái lại càng giống như là đang kịch liệt đè nén đau thương không khác gì khóc.

Làm sao vậy?

Tần Vị, anh nói em làm sao vậy?

Ban đầu là anh nói cho em biết, không yêu là không lên giường, là người nói anh có một hài tử, tên của hài tử gọi là Tần Ngôn, là anh bỏ em đến thành thị khác, cùng em không còn liên quan.

Em nghĩ anh đã yêu người phụ nữ ấy, em nghĩ anh rất hạnh phúc mà cùng người anh yêu kết hôn sinh con, em cho rằng đã không còn sự tồn tại của em, anh phải nhận được tất cả hạnh phúc.

Kết quả con mẹ nó anh nói cho em biết, anh chỉ cô quạnh trống rỗng nên mới tùy ý tìm phụ nữ lên giường, mà nữ nhân kia anh duy nhất để mắt vẫn là cái tên Quý Ngôn này!

Anh nói em làm sao có thể không cười chứ, chuyện như vậy thật sự là buồn cười đến điên rồi sao!

"Đúng rồi, anh tên là gì?" Tần Vị nhìn thân thể Quý Ngôn bắt đầu dần dần biến mất, đột nhiên nhớ lại chuyện mình muối hỏi, không để ý phản ứng kỳ quái của Quý Ngôn, vội vã truy hỏi Quý Ngôn.

Quý Ngôn dần dần ngừng cười, chậm rãi đứng thẳng lưng lên, con ngươi trống rỗng thẳng tắp nhìn Tần Vị, cuối cùng xa cách mà mở miệng.

"Xin lỗi, tôi quên rồi."

Mọi thứ đã qua, không thể còn Tần Vị – Quý Ngôn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com