Chương 28 Xin lỗi
"Xin lỗi..."
Tiêu Quy An khẽ cất giọng, gắng gượng mãi mới có thể thốt ra câu đó. Giọng hắn khàn đặc, ánh mắt cũng dần mất tiêu cự, không còn nhìn rõ xung quanh nữa.
【Hệ thống, có chuyện gì vậy? Sao tôi lại không nói nổi, mắt cũng mờ đi rồi?】
Loại cảm giác suy yếu đến tận xương tủy này khiến Tiêu Quy An hoảng sợ. Hắn có cảm giác chỉ cần chớp mắt một cái nữa thôi là mình sẽ hóa thành làn khói bay về trời.
Tuy bản thân không cảm thấy đau đớn rõ ràng, nhưng điều đó không có nghĩa là cơ thể nửa quỷ của "Quy Dịch" không bị tổn thương nặng.
Giọng hệ thống máy móc vang lên lạnh tanh:
【『Học sinh nửa quỷ』 vốn dĩ là NPC pháo hôi bị loại bỏ, thiết kế ban đầu chỉ để dùng trong thời gian ngắn rồi cho vào lò thiêu, vứt về bãi rác hậu trường. Linh kiện chẳng có gì tốt, nên ký chủ cảm thấy mệt mỏi và khó chịu là hoàn toàn bình thường. Tạm chấp nhận dùng đi ——】
Tiêu Quy An: Hả? Còn có kiểu đối xử này á? Các người đúng là tận dụng mọi giá trị đến giọt cuối cùng, không chừa tí gì.
"Không sao." Hứa Tử Thăng tiếp nhận lời xin lỗi như thể đó là chuyện vặt, dường như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Sau khi giải thích đơn giản kế hoạch tiếp theo, anh nói: "Chờ cậu khôi phục được chút tinh lực, chúng ta lại tiếp tục ra ngoài."
"Sao anh không giận?" Tiêu Quy An vẫn đầy nghi hoặc. "Tôi... đã cầm rìu đâm anh mà..."
Hứa Tử Thăng nhìn hắn rất lâu, rồi nhẹ nhàng vỗ vai:
"Không sao, tôi biết đó không phải là ý cậu, đừng tự trách."
"Biết là hiện tại cậu chưa thể hoàn toàn tin tôi, nhưng đừng lo, những gì tôi nói đều là thật. Tôi sẽ giúp cậu." Trong lòng Hứa Tử Thăng lúc này, toàn bộ hành vi ngốc nghếch của "Quy Dịch" đều là do bị mặt quỷ điều khiển.
"Ráng đừng dùng năng lực nữa. Tôi lo cơ thể cậu chịu không nổi đâu ——"
Khác với Hứa Tử Thăng, Tiêu Quy An không có ấn chú nguyền rủa hay thư máu trợ giúp, nên việc liên tục dùng sức mạnh quỷ quái sẽ khiến hắn bị ăn mòn rất nhanh, không kịp trở tay.
"Nó sẽ bào mòn tinh lực, và một ngày nào đó sẽ gây ra tổn thương tinh thần không thể phục hồi. Tệ hơn nữa... là ảnh hưởng đến sinh mạng."
Tiêu Quy An kinh ngạc nhìn anh một cái. Ở mức độ nào đó, những gì Hứa Tử Thăng nói hoàn toàn trùng khớp với cảnh báo của hệ thống: cơ thể "Quy Dịch" nếu vượt quá giới hạn, sẽ tan xác như một đống thịt nát.
"Nói chung, sau khi thoát khỏi phó bản, chúng ta sẽ gặp lại nhau." Hứa Tử Thăng dặn dò, ánh mắt nhìn "Quy Dịch" như đang đối mặt với một học sinh ngốc nghếch bị lừa bán vẫn còn tin người.
"Tôi hỏi cậu, cái trò kinh dị bán hàng đa cấp mà cậu nhắc trước đó, ai là người đầu tiên nói có thể làm? Đáng tin không? Cụ thể vận hành thế nào? Qua mặt quản lý quốc gia bằng cách nào? Làm sao mua được hồ sơ chơi game có khoang bảo hộ? Lẽ nào phải xuống chợ đen?"
Tiêu Quy An hoàn toàn không ngờ chỉ vài câu trước đây lại khiến Hứa Tử Thăng liên tưởng ra cả loạt vấn đề thực tế đến vậy.
Những lời dối trá lúc trước hắn nói vốn chỉ để xây dựng nhân vật giả tạo, khiến người khác khó chịu. Hắn đoán với tính cách của Hứa Tử Thăng thì chắc chắn sẽ chẳng thèm quan tâm tiếp.
Về tình hình thực tế trong thế giới thật, Tiêu Quy An cũng đâu biết bao nhiêu.
Mặc dù từng chuẩn bị một số lý do kéo dài thời gian, nhưng khi Hứa Tử Thăng liên tục chất vấn như vậy, hắn hoàn toàn nghẹn họng, chẳng biết trả lời sao.
"Cậu với cái đầu này mà còn đòi đi bán hàng đa cấp à? Không bị người khác đem bán là may rồi. Cái thứ cậu nói hoàn toàn không được cấp phép, toàn là hành vi bất hợp pháp, chỉ để người ta lợi dụng."
Hứa Tử Thăng vốn kín kẽ và sắc sảo, trước đây chẳng buồn để ý, nhưng giờ lại không thể lơ là.
Chỉ vài câu nói là anh đã xác định mấy chuyện "làm giàu" Tiêu Quy An kể đều là hoang tưởng, hoàn toàn không thể xảy ra trong thực tế, chỉ là một màn kịch rẻ tiền.
"Kết thúc phó bản, lập tức dừng ngay cái trò bán hàng đó cho tôi, đừng có mà nghĩ vớ vẩn nữa!"
"Dạ dạ... được rồi..."
Tiêu Quy An như học sinh bị giáo viên mắng, chỉ biết ngồi thẳng người gật đầu liên tục, ngoan ngoãn vô cùng.
"Với cả cái tên Trần Trạch đó, không tin được đâu! Nếu nói là người có kinh nghiệm, chẳng lẽ không nhận ra mấy cái lỗ hổng trong lời cậu nói à?
Toàn là kẻ hai mặt. Cậu thực sự nghĩ hắn đáng tin à? Hồi ở tầng sáu tòa nhà số 3, cậu cũng thấy rồi đó, tay hắn chắc chắn không sạch sẽ."
Hứa Tử Thăng nhớ lại khi gặp Trần Trạch ở hành lang lầu ba, đã mơ hồ cảm nhận được quỷ khí bất thường không thuộc về hắn, rất có thể đến từ cái túi bên phải đang căng phồng kia.
Như để chuộc lỗi, Tiêu Quy An lập tức kể lại phát hiện đó, và được Hứa Tử Thăng tặng cho một ánh mắt... gần như là tán dương:
"Ít ra cũng chưa ngốc đến mức không cứu nổi."
Tiêu Quy An chớp mắt. Không lẽ trong mắt Hứa Tử Thăng, "Quy Dịch" thật sự ngu đến thế?
Dù mấy lời nhắc nhở kia chẳng giúp ích gì nhiều, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy ấm. Dù hoàn cảnh có hơi kỳ cục, nhưng được người quan tâm, cảm giác này vẫn thật dễ chịu!
Cậu thiếu niên tóc đen mỉm cười, răng nanh lấp ló nơi khóe miệng, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, rực rỡ như mặt trời nhỏ.
"Biết rồi, huynh đệ tốt!"
Vẫn là câu nói cũ:
"Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh!"
NPC quỷ quái này, hắn sẵn lòng vì Hứa Tử Thăng mà phản bội cả thế giới!
Nói ra từ tận đáy lòng, không chút dối trá, phản hồi cảm xúc tích cực này cũng giúp giảm đi ảnh hưởng của quỷ lực và nguyền rủa.
Hứa Tử Thăng ngây ra một lúc, như nhận ra "Quy Dịch" có gì đó khác hẳn người thường.
Cảm giác tinh thần hắn mang lại... giống như một cục sạc đang tiếp năng lượng.
Dù bề ngoài trông điềm đạm, nhưng sống trong thế giới trò chơi kinh dị, Hứa Tử Thăng vẫn luôn giữ tâm thế cảnh giác. Đặt tay lên ngực tự hỏi, có lẽ bản thân anh chẳng thể chân thành như Tiêu Quy An được.
Không rõ đối phương thật sự thiếu dây hay là ngây thơ bẩm sinh.
"Huynh đệ tốt, cậu đúng là một người tốt thật đấy!"
Tự nhận mình là người tốt nghe có hơi... sai sai, Hứa Tử Thăng khẽ nhướn mày. Từ trước đến nay, anh chỉ tin vào quy tắc: ai kính mình một thước, mình trả lại một trượng. Nước giếng không phạm nước sông là đủ.
Nhưng thôi, nếu Tiêu Quy An đã nghĩ vậy, thì anh cũng vui vẻ chấp nhận.
Chỉ có điều, nếu sau này có ai dám phản bội anh, thì kẻ đó nhất định sẽ phải hối hận vì đã bước vào thế giới này.
Hứa Tử Thăng khẽ cười. Mọi điên cuồng và quỷ quyệt đều bị giấu kín dưới vẻ bình thản ấy.
Là người mang lời nguyền cuối cùng, một khi ác niệm trong anh bùng phát, thì sẽ kéo theo tai họa hủy diệt tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com