Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Lúc đó tôi vẫn lạc quan ngây thơ như cũ, kéo tay anh nói: "Đừng để ý tới bọn họ, đều là ghen tị với anh thôi."

......

Tôi sống ở toà lâu đài của tôi, chưa bao giờ ý thức được, Kim Taehyung một mình chiến đấu với cuộc sống.

Năm cuối cấp, gia đình tôi phá sản.

Tôi không nói cho Taehyung.

Tôi chỉ gọi anh ra và nói, "Chia tay đi."

"Vì sao?"

"Chán rồi."

"Được."

Thế là chúng tôi chia tay.

Tôi đoán lúc đó anh ấy rất vui, bởi vì cuối cùng cũng được tự do rồi.

Ngày chia tay, tôi bẻ sim điện thoại di động, xoá KakaoTalk, ngồi lên xe lửa đi thành phố khác làm kiếm tiền trả nợ.

Ba tháng trước tôi mới quay lại nơi này.

Taehyung có cuộc sống rất tốt.

Anh vốn là học sinh ưu tú, là kiểu giỏi siêu cấp hiếm có, tốt nghiệp mới bốn năm, đã có thể lên báo tài chính kinh tế - là một nhà nghiên cứu khoa học công nghệ.

Park Nari trước kia là hoa khôi lớp chúng tôi, năm ba đại học đã tiến vào giới giải trí.

Không ngờ hai người họ lại ở bên nhau.

Rất tốt rất tốt.

Tôi ôm ngực, đè nén chua xót.

Bốn giờ sáng, tôi tan ca.

Tôi là người cuối cùng rời đi, đồng nghiệp cho rằng không có ai, đã sớm tắt đèn, thang máy cũng ngừng.

Tôi bực bội ấn nút thang máy, hy vọng có thể đi được.

"Gọi điện thoại đi."

Giọng nói anh đột nhiên vang lên ở phía sau.

Tôi cứng nhắc gọi đồng nghiệp.

Thang máy mở lại, tôi và Taehyung đứng trong không gian chật chội.

"Mọi người tan ca muộn vậy sao?"

Anh không lạnh không nhạt hỏi.

"Chờ khách về hết rồi, chúng tôi mới có thể đi về được."

"Ở đây lương cao không?"

"Cũng đủ ăn."

Tôi cúi đầu, vành nón che nửa mặt tôi.

Taehyung chắc là không nhận ra tôi, tùy ý nói chuyện vài câu, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay: "Thang máy này đi chậm quá, bạn gái tôi chờ lâu sẽ giận mất, cô ấy rất dính người, cũng rất thích làm nũng." 

Tôi ngẩn ra, ý thức được anh đang nói về Nari.

"Cô thì sao? Tan ca muộn thế này, bạn trai không tới đón cô à?"

"Tôi ở rất gần đây thôi."

Thang máy "tinh" một tiếng.

Cửa vừa mở, tôi vội vàng chạy ra ngoài.

Kim Taehyung vốn rất bình tĩnh, vào lúc này rốt cục cũng bộc phát sự tức giận.

"Chạy cái gì?"

"Em còn có thể chạy đi đâu? Lee Minyoung.

Nói đi là bốc hơi luôn, vui lắm sao?"

Taehyung từng bước tới gần. Anh vẫn là thiếu niên trong trí nhớ của tôi, chỉ là không còn nét ngây ngô, trở nên trưởng thành hơn nhiều.

"Xoá kakaotalk, điện thoại không liên lạc được, ngay cả thầy giáo cũng không tìm thấy em, Min Young, em thật sự lợi hại."

Tôi chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của anh.

"Nhà tôi phá sản, cha tôi lâm vào hoàn cảnh khó khăn đến nay vẫn chưa trả hết tiền nợ..."

"Vì sao lúc ấy không chịu nói cho tôi biết?"

Tôi im lặng.

"Là bởi vì mất mặt sao, Lee tiểu thư?"

"Không....."

Lời còn chưa dứt, Park Nari đã đi tới.

"Ơ? Min Young! Thật sự là cậu sao!"

Cô ấy xinh đẹp hơn so với hồi đại học, tinh xảo đến từng sợi tóc.

"Đã lâu không gặp, bạn học trong lớp đều đang tìm cậu, sao bốn năm nay cậu không có chút tin tức nào thế?"

"Tôi đi về phía nam."

"Chẳng trách," cô ta đánh giá quần áo trên người tôi, kinh ngạc, "Ngu Minh, đây không phải là áo lông cậu mua năm thứ ba đại học sao?"

Tôi thường mua quần áo và vứt chúng đi chỉ trong năm đầu tiên.

Cô ấy hỏi như vậy, muốn tôi xấu hổ.

Nhưng tôi đã chai sạn rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com