Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

39

Ra khỏi nhà Úc lão, vẫn chưa đến chín giờ, không muộn lắm, Cảnh Lê hỏi Kỷ Quân Chương có muốn đi dạo không. Kỷ Quân Chương cũng muốn xem thành phố nơi Cảnh Lê lớn lên, nói được.

Thành phố M là một thành phố  biển ở miền Nam, họ đi dọc theo con đường đến cuối, rồi ra đến bờ biển.

Bờ biển rất náo nhiệt, đặc biệt là trên bãi cát có rất nhiều người, không ít thanh niên và trẻ con cầm pháo hoa que chơi đùa, tiếng cười nói không ngừng vọng lại.

Nhiều người như vậy, chắc chắn họ không thể đến góp vui, Cảnh Lê nói: "Chúng ta đi tiếp thôi, đi thêm một đoạn nữa, chắc sẽ vắng người hơn."

Kỷ Quân Chương không phản đối.

Đi thêm mười mấy phút nữa, quả thật là vắng người hơn, thỉnh thoảng mới thấy một hai người, gió thổi tới mang theo hơi nước, có mùi mằn mặn nhè nhẹ của biển.

"Có muốn xuống bãi cát đi dạo không?" Cảnh Lê quay đầu lại hỏi Kỷ Quân Chương.

Bãi cát bên này không có nhiều người, Kỷ Quân Chương gật đầu, cùng cậu đi xuống theo bậc thang bên cạnh.

Đi dọc theo bãi cát, sóng biển gần như đánh vào chân họ, ánh đèn đường ở quá xa, chỗ này hơi tối. Cảm xúc trào dâng, Cảnh Lê dừng bước, đột nhiên nói: "Thực ra em từng trốn học."

Kỷ Quân Chương nghiêng đầu, chăm chú nhìn cậu: "Ra bờ biển?"

Gật đầu, cậu đút tay vào túi, hơi ngẩng mặt lên, tối nay có thể thấy trăng, nó cô đơn treo trên bầu trời, những ngôi sao bị ánh đèn rực rỡ của thành phố che khuất, chỉ có một hai ngôi sao kiên cường thể hiện sự tồn tại của mình.

"Ngày hôm trước là sinh nhật mười tuổi của em, nhưng họ đều quên mất, chỉ để ý em không đạt được vị trí số một, khiến họ không thể khoe khoang." Cảnh Lê nhìn về phía biển lớn trước mặt, sóng biển từng đợt vỗ vào bãi cát, lặng lẽ lắng nghe, tâm trạng cũng theo đó mà bình lặng và thoải mái.

Trước đây cậu rất thích tiếng sóng biển.

Kỷ Quân Chương giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu lặng lẽ an ủi và thương xót.

"Có muốn nghe hồi nhỏ anh thế nào không?" Anh hỏi.

Cảnh Lê nghe vậy lập tức quay người lại, vô cùng hứng thú: "Muốn!"

"Hồi nhỏ anh là thủ lĩnh của đám trẻ con, một đám 'đàn em' theo sau, suốt ngày dẫn chúng đi nghênh ngang khắp phố, lên cấp ba càng ghê hơn, thường xuyên phải lên phát biểu dưới cờ, khiến thầy cô đau đầu không thôi."

Cảnh Lê tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Nhưng giây tiếp theo, cậu nhìn thấy vẻ tinh nghịch trong mắt Kỷ Quân Chương, không nhịn được đá anh một cái: "... Thầy Kỷ, anh hơi hư rồi đó."

"Có chút phóng đại, nhưng cũng không hoàn toàn là nói dối." Kỷ Quân Chương cong môi, "Thời niên thiếu quả thực anh rất thích chơi, cũng rất biết cách chơi, mọi người đều thích đi theo anh, khiến thầy cô đau đầu cũng là thật, lúc đó thấy đồng phục xấu nên không thích mặc, thường xuyên bị bắt."

"Phát biểu dưới cờ?"

"Câu này em hiểu sai rồi, là phát biểu thật, nhưng anh là học sinh giỏi."

Đây có thể trách cậu sao? Rõ ràng là cố ý dẫn dắt! Cảnh Lê biện minh cho mình: "Anh đặt câu này trong ngữ cảnh này, chính là vì muốn em hiểu lầm."

Kỷ Quân Chương cười: "Không phải em đã nói anh hư rồi sao."

Cảnh Lê: "..."

Không nói nên lời.

Nhưng tâm trạng tốt hơn, ký ức tuổi thơ rời đi, cậu không còn nghĩ đến nữa.

Tiếp tục đi dọc theo bãi cát, họ đến khu vực đá ngầm, thủy triều vừa mới rút, toàn bộ đá lộ ra, Cảnh Lê chọn một tảng đá lớn nhất leo lên, ngồi bệt xuống, rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu Kỷ Quân Chương mau đến.

Hai người ngồi cạnh nhau. Mặt nước ban đêm đen như mực, tầm mắt theo mặt biển hướng ra ngoài kéo dài, càng về sau càng không nhìn rõ, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển.

Cảnh Lê đặt hai tay lên đầu gối, mặt tựa vào cánh tay, nhắm mắt lại, lặng lẽ lắng nghe.

Kỷ Quân Chương rũ mắt, chỉ nhìn cậu.

Bóng đêm không che giấu được sự dịu dàng trong mắt anh.
_

Thời gian để hai người ở lại thành phố này không lâu lâu, trưa hôm sau ăn xong, Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương lập tức bay đến tỉnh M, nhận phòng khách sạn mà chương trình đã đặt.

Khi họ đến, Chu Thi và Trần Hiểu Hàm vừa ăn tối xong, từ bên ngoài trở về.

Bốn người gặp nhau trong thang máy.

Lúc này Trần Hiểu Hàm mới biết Cảnh Lê là người thành phố M, hứng thú hỏi: "Thành phố M có vui không? Tôi chưa từng đến đó."

"Cũng được." Cảnh Lê kể một vài địa điểm nổi tiếng, "Những chỗ này đều không tệ, nhưng vào ngày lễ thì đông người lắm, mùa thấp điểm thì khá hơn."

Trần Hiểu Hàm ừm một tiếng, khoác tay Chu Thi, thương lượng với anh ta: "Lần sau đi du lịch, chúng ta đến thành phố M đi."

Chu Thi cưng chiều cười: "Được."

Thang máy dừng ở tầng phòng của họ trước, Trần Hiểu Hàm vẫy tay với Cảnh Lê, rồi khẽ gật đầu với Kỷ Quân Chương. Rõ ràng là thân thiện và quen thuộc với Cảnh Lê hơn, so với thái độ ban đầu vì Kỷ Quân Chương thì bây giờ đã thay đổi rất nhiều.

Đợi cửa thang máy đóng lại, Cảnh Lê nói: "Chị Trần đã thêm WeChat của em."

Chính là sau ngày gấp hoa.

Kỷ Quân Chương: "Cô ấy chủ động thêm em, là muốn làm bạn với em."

"Dạ, em biết."

Vừa nói chuyện, điện thoại của Cảnh Lê vang lên một tiếng, cậu lấy ra xem, phát hiện là yêu cầu kết bạn, đối phương ghi chú tên mình: Thẩm Như.

Cậu lại đưa điện thoại ra trước mặt Kỷ Quân Chương lắc lắc, giọng điệu vui vẻ: "Chị Thẩm cũng thêm em rồi."

Kỷ Quân Chương nhìn nụ cười giữa lông mày và khóe mắt cậu, ánh mắt dịu dàng: "Không tệ, bạn nhỏ Cảnh Lê rất được yêu thích nha."

Cảnh Lê chưa quen với việc được gọi là 'bạn nhỏ'

Cậu cảm thấy mình không quen được nữa rồi.

Cậu sờ sờ tai, rồi mượn động tác đồng ý yêu cầu kết bạn của Thẩm Như, cúi đầu nhìn điện thoại, chỉ để lại một chút ánh mắt dư quang, lặng lẽ liếc nhìn Kỷ Quân Chương.

Kỷ Quân Chương vẫn luôn nhìn cậu, không bỏ sót ánh mắt cuối đuôi mắt kia của cậu, khóe môi lặng lẽ cong lên.
...

Nghỉ ngơi một đêm ở khách sạn, sáng hôm sau, tất cả mọi người tập trung ở cửa khách sạn, chuẩn bị xuất phát đến địa điểm ghi hình.

Địa điểm ghi hình lần này vẫn cách xa thành phố, ở thảo nguyên cách đó hơn hai trăm cây số.

Hôm qua nhân viên của chương trình đã chở thiết bị và đạo cụ xuất phát trước, phải tranh thủ trước khi họ đến, dựng một khu cắm trại bằng xe nhà di động.

Xe buýt lớn xuất phát từ khách sạn, sau khi rời khỏi thành phố, cảnh sắc trong tầm mắt bị thảo nguyên bao la phủ kín. Thảo nguyên mùa đông phủ đầy tuyết, nhìn ra xa là một màu trắng xóa.

Rất ít người chọn đến thảo nguyên du lịch vào mùa đông, Cảnh Lê và mọi người cũng chưa từng đến vào mùa này, tất cả đều bị cảnh sắc thu hút, lần lượt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán vẻ đẹp của thiên nhiên.

Cảnh Lê chụp mấy tấm ảnh, định đợi ghi hình xong sẽ đăng lên mạng, chia sẻ trước với người hâm mộ.

Một giờ chiều, họ đến khu cắm trại.

Ban đầu ekip chương trình định dựng lều, nhưng sau khi khảo sát thực địa phát hiện thời tiết quá lạnh, liền đổi thành xe nhà di động, mỗi cặp đôi một chiếc, trên xe có lò sưởi, có nhà vệ sinh, có phòng tắm, còn có bếp nhỏ và giường, đầy đủ tiện nghi.

Rất tiện lợi.

Lần ghi hình này, vì chỉ ở lại thảo nguyên hai ngày một đêm, nên khác với lần trước, không cần làm nhiệm vụ đổi kinh phí nữa, tủ lạnh trên xe đều đã được nhét đầy thức ăn, để họ tự chế biến, chương trình cũng không quy định nội dung, mọi người tự do vui chơi.

Quá tự do và tùy ý, Thẩm Như không khỏi cảm thán, cảm thấy bọn họ đến đây như đi du lịch không tốn tiền.

Khi hậu kỳ, nghịch ngợm thêm hiệu ứng bông hoa nhỏ bên cạnh lời cô ấy, trả lời: "Đúng vậy đúng vậy."

Năm chiếc xe nhà di động dành cho mười khách mời được đỗ cùng nhau, xe đều giống nhau, mọi người tự chọn, Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương lên chiếc bên trái.

Không gian bên trong xe không lớn lắm, giường cũng nhỏ hơn nhiều so với khách sạn, chiều rộng chỉ khoảng một mét rưỡi.

Nếu là một đôi thật, giường như vậy là đủ, dù hơi chật, nhưng ôm nhau cũng không sao, nhưng Kỷ Quân Chương và Cảnh Lê là cặp đôi giả, hai người nhìn cái giường, đều có chút im lặng.

Dưới ống kính máy quay, hai người không tiện thể hiện ra, vì vậy chỉ im lặng một lát, rồi lại trò chuyện.

"Em sẽ ngủ bên trong." Cảnh Lê nói.

Kỷ Quân Chương dịu dàng đáp: "Được."

"Xuống trước đi." Cậu cười, "Không thể ngủ sớm như vậy được."

Cảnh Lê liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Thời tiết đẹp như vậy, dù có thể ngủ, cũng không thể lãng phí để ngủ.

Hai người lại xuống xe.

Không lâu sau, những người khác cũng xuống.

"Vừa nãy trên đường đến có thấy mấy cái lều Mông Cổ, chắc là có người chăn nuôi, chúng ta đến chào hỏi một tiếng nhé?" Vu Gia Viễn đề nghị.

Mọi người đều không phản đối.

Nhưng muốn đến thì không thể mang tay không đến, mọi người không mang sữa, chọn hộp quà vặt, cũng là một trong những nhãn hàng tài trợ của chương trình, xách theo.

Lều Mông Cổ không xa, mười phút là đến. Vì có người ở nên tuyết trên đường đã được quét sang một bên, lộ ra đồng cỏ, chỉ là mùa đông cỏ cây không mọc, trơ trụi, phải đợi tuyết tan mới mọc lại được.

Họ mang theo máy quay, là để ghi hình, không biết đối phương có tiện không, Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương tách khỏi đoàn, đến nhà người chăn nuôi trước, nói chuyện với họ.

Những người chăn nuôi rất nhiệt tình, không từ chối.

Bên này có bảy tám cái lều Mông Cổ, có hơn hai mươi người ở, còn có năm sáu đứa trẻ, đứa lớn nhất chỉ năm tuổi. Lớn hơn chút nữa đều đi học cả rồi.

Thấy nhiều máy quay như vậy, bọn trẻ đều rất tò mò, vây quanh nhìn ngó, muốn đến gần nhưng lại ngại. Sau khi chia quà vặt cho những người chăn nuôi, Cảnh Lê liền ngồi xuống chơi đùa với bọn trẻ.

Ban đầu bọn trẻ còn ngại nhưng sau khi thấy Cảnh Lê từ tay không biến ra kẹo, lập tức cảm thấy kinh ngạc, chạy ào ào đến bên cạnh cậu, muốn cậu biến thêm một viên nữa.

Cảnh Lê chia những viên kẹo "biến" ra cho chúng, mỉm cười hỏi: "Mấy đứa có ai có đồng xu không?"

Một bé gái buộc tóc đuôi ngựa giơ tay, cô bé vừa thay răng cửa, không thích nói chuyện, chỉ nhanh chóng lấy ra một đồng xu, mím môi cười.

Cảnh Lê đặt đồng xu vào lòng bàn tay: "Nhìn kỹ nhé."

Bọn trẻ gật đầu như gà mổ thóc, nhìn tay cậu không chớp mắt.

Cảnh Lê khép tay lại, nắm thành quyền, hai tay nhanh chóng đổi vị trí cho nhau, tiếp theo tay trái búng tay một cái, hai tay mở ra, đồng xu biến mất, rồi hai tay khép lại, lại đổi vị trí, lại mở ra, nó lại xuất hiện.

"Oa!" Bọn trẻ đồng thanh kinh ngạc kêu lên.

Cô bé lấy lại đồng xu của mình, tất cả bọn trẻ đều xúm lại nhìn chằm chằm một hồi lâu, không phát hiện ra chỗ nào có thể dùng phép thuật, khi nhìn lại Cảnh Lê, mắt đứa nào đứa nấy đều lấp lánh như sao.

"Anh ơi, anh giỏi quá!"

Thế là Cảnh Lê được đối đãi như vua trẻ con, bọn trẻ trở thành cái đuôi nhỏ của cậu.

Cậu trở lại bên cạnh Kỷ Quân Chương, bọn trẻ cũng đi theo, một cậu bé trong số đó há miệng gọi Kỷ Quân Chương: "Cháu chào chú."

Tất cả mọi người đều nghe thấy bọn trẻ gọi Cảnh Lê là anh;"..."

Cảnh Lê che miệng cười, vai run rẩy dữ dội.

Kỷ Quân Chương đưa tay búng nhẹ lên trán cậu:"Mắc cười lắm hả?"

Cảnh Lê nắm lấy tay anh, vẻ mặt ngoan ngoãn lắc đầu, chân thành nói: "Không có." Nhưng giây tiếp theo, cậu lại cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Kỷ Quân Chương bất lực nhưng lại dịu dàng nắm lấy ngón tay cậu véo nhẹ hai cái như trừng phạt, rồi không buông ra nữa, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Thẩm Như và Trần Hiểu Hàm đều đã làm mẹ, rất thích trẻ con, hai người ngồi xổm xuống, gọi cậu bé đến bên cạnh, tò mò hỏi cậu bé: "Tại sao con gọi cậu ấy là anh, còn anh ấy lại là chú?" Thẩm Như lần lượt chỉ Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương.

Theo cô ấy, khi hai người đứng chung khung hình thực sự có thể cảm nhận được sự khác biệt về tuổi tác, nhưng chủ yếu là Cảnh Lê quá trẻ, cộng thêm cậu thích mặc quần áo màu sáng, càng có vẻ nhỏ tuổi hơn. Nhưng Kỷ Quân Chương nhìn thì thấy nhiều nhất cũng chỉ hai mươi lăm sáu tuổi, anh là kiểu khí chất trưởng thành ổn trọng hơn, không phải là trông già.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai mươi mấy tuổi bị một đứa trẻ bốn năm tuổi gọi là chú, cũng là bình thường.

Câu trả lời của cậu bé có logic riêng: "Chú của con cũng thích mặc quần áo màu đen."

Chu Thi nghe thấy, chỉ vào mình: "Vậy còn chú thì sao?"

Anh ta mặc áo khoác lông vũ màu trắng.

"Chú." Cậu bé nói.

Chu Thi khó hiểu: "Tại sao?"

"Có râu!"

Chu Thi sờ sờ cằm, thôi vậy.

Anh ta tiếp tục trêu cậu bé, chỉ vào Dương Dịch: "Còn cậu ấy?"

"Anh!" Dương Dịch mặc áo khoác lông vũ màu xanh lam.

"Vậy còn cậu ấy?" Anh ga chỉ Chu Diễm. Chu Diễm mặc đồ đen.

"Chú."

Cậu bé nhìn Chu Thi, nói một cách hồn nhiên: "Chú ơi chú ngốc quá."

Chu Thi: "..."

Mọi người không nhịn được đều bật cười, Trần Hiểu Hàm còn cười ngặt nghẽo ngã vào lòng Chu Thi.

Bọn trẻ hoàn toàn không hiểu người lớn cười vì cái gì, nhìn nhau một cái rồi chạy đi.

Ở nhà người chăn nuôi đến gần tối, mới tạm biệt rời đi.

Khi trở về khu cắm trại, vừa hay bọn họ được chứng kiến cảnh hoàng hôn trên thảo nguyên.

Chu Diễm xem xong, đột nhiên có cảm hứng, vừa về đến khu cắm trại liền chui vào xe viết nhạc, Dương Dịch ở bên cạnh cậu ta.

Ban đêm thực sự quá lạnh, những người còn lại nói chuyện đến hơn bảy giờ, cũng không còn tâm trạng ở ngoài trời nữa, lần lượt trở về xe nhà di động, chỉ có Cảnh Lê và Kỷ Quân Chương là không vào.

Cảnh Lê cầm máy ảnh và chân máy, đang điều chỉnh góc độ.

"Muốn chụp vệt sao à?" Kỷ Quân Chương hỏi cậu.

"Không phải, chụp vệt sao mất nhiều thời gian, bây giờ nhiệt độ lại thấp quá, pin không chịu nổi đâu, em chỉ muốn chụp mấy tấm ảnh trời sao." Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn bầu trời, ở đây cách xa thành phố, không có ô nhiễm ánh sáng, sao trời đặc biệt sáng, mặt trăng được chúng bao quanh, không hề cô đơn.

Cậu không quay đầu lại: "Lạnh quá, thầy Kỷ  anh có thể về xe nhà di động trước."

Kỷ Quân Chương không động đậy: "Không cần đâu, anh ở cùng em."

"Có lẽ sẽ khá lâu đấy."

"Không sao."

Kỷ Quân Chương không lên tiếng làm phiền cậu nữa, lặng lẽ ở bên cạnh cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com