48
Ngày hôm sau, tổ chương trình gọi mọi người dậy sớm để ngắm bình minh.
Trời vừa hửng sáng, tất cả mọi người đều bị gọi dậy trong giấc ngủ, Cảnh Lê mơ màng ngồi dậy, nhưng thật sự quá buồn ngủ, ngón tay cậu nắm chặt chăn rồi lại nằm xuống, muốn ngủ tiếp nhưng lại bị Kỷ Quân Chương kéo dậy.
"Ngoan, về rồi ngủ tiếp."
Giọng trầm thấp vang lên bên tai, Cảnh Lê dù là nửa tỉnh nửa mê, cũng cảm thấy hay đến mức không chịu được, tim tê dại, như bị điện giật.
Cuối cùng cậu cũng mở mắt ra.
Phòng không bật đèn lớn, chỉ có đèn đầu giường sáng ánh sáng ấm áp, không quá chói, rất thích hợp cho người vừa tỉnh dậy. Cảnh Lê ngồi dậy, mái tóc mềm mại rối bù vì ngủ, ôm chăn ngoan ngoãn như đứa trẻ, Kỷ Quân Chương xoa đầu cậu, "Tỉnh chưa?"
Cảnh Lê nhíu mày, đang trong cơn buồn ngủ mà bị gọi dậy thật sự rất khó chịu, giọng cậu mềm mại như đang làm nũng: "Đau đầu, chưa tỉnh."
Kỷ Quân Chương cười khẽ, "Anh xoa bóp cho em nhé."
Anh dùng hai ngón trỏ ấn vào huyệt thái dương hai bên của Cảnh Lê, nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu, đến khi Cảnh Lê cảm thấy thoải mái rồi mới dừng lại, lại hỏi: "Dậy được không?"
Cảnh Lê gật đầu, vén chăn xuống giường.
Vệ sinh cá nhân xong, thay quần áo, cuối cùng cậu cũng tỉnh táo lại, cùng Kỷ Quân Chương ra khỏi phòng.
Lần này, tất cả bọn họ đều ở chung một biệt thự, xuống đến tầng một, Lang Nhan, Dư Mễ Duyệt, Chu Thi, Trần Hiểu Hàm, Dương Dịch, Chu Diễm đã ở đó. Lang Nhan đang pha cà phê, thấy họ xuống thì hỏi: "Uống không?"
"Tôi và thầy Kỷ đều uống, cảm ơn."
Lang Nhan xua tay: "Không có gì."
Chu Diễm cũng chưa tỉnh ngủ, dựa vào vai Dương Dịch, yếu ớt chào Cảnh Lê, Dương Dịch tay cầm bánh mì đang đút cho cậu ta.
Trần Hiểu Hàm đến gần Dư Mễ Duyệt, nói chuyện với Dư Mễ Duyệt, Chu Thi ôm điện thoại chơi game cho tỉnh táo.
Một lát sau, Thẩm Như và Vu Gia Viễn cũng xuống.
Trời vừa hửng sáng, mọi người cùng nhau ra ngoài.
Biệt thự cách bờ biển rất gần, chỉ cách một con đường, rất nhanh đã đến.
Trần Hiểu Hàm chưa từng xem bình minh trên biển, rất mong đợi, quay đầu hỏi Vu Gia Viễn và Cảnh Lê: "Hai người đều lớn lên ở thành phố biển, bình minh trên biển có đẹp không?"
Cảnh Lê hai tay đút túi quần, nhìn về phía đường chân trời xa xăm: "Tôi chưa ngắm bao giờ."
Vu Gia Viễn người thật sự từ nhỏ đã chơi ở bờ biển, nói với cô ấy: "Rất đẹp, khoảnh khắc mặt trời mọc lên từ mặt biển, nước và trời hòa làm một, đặc biệt đẹp."
Trần Hiểu Hàm nghe xong mắt sáng rực: "Tôi càng mong chờ hơn rồi!"
Nhiệt độ buổi sáng sớm hơi thấp, gió biển thổi có chút lạnh, Cảnh Lê kéo chặt áo khoác, nghe thấy Kỷ Quân Chương hỏi: "Lạnh sao?"
"Một chút thôi."
Lời cậu vừa dứt, một chiếc áo khoác vẫn còn hơi ấm đã khoác lên vai cậu, Cảnh Lê ngửi thấy mùi hương gỗ nhàn nhạt trên đó.
Cậu quay đầu lại, sau khi Kỷ Quân Chương đưa áo khoác cho cậu, trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi có hoa văn, là kiểu dáng thoải mái, hai cúc áo trên cùng được mở ra, bớt đi vài phần chín chắn tao nhã, thêm vài phần ngông nghênh, cũng trẻ trung hơn.
"Anh không lạnh sao?" Cậu lo lắng hỏi.
Kỷ Quân Chương khẽ cong môi, nhìn cậu, "Có một chút, em xích lại gần chút?"
Cảnh Lê ngẩn ra, Kỷ Quân Chương lại bật cười, ngón tay rất nhẹ nhàng búng vào trán cậu, thân mật mà tự nhiên, "Đùa thôi, không lạnh, em mặc kín vào."
Cảnh Lê nhìn anh, chủ động nắm tay anh kiểm tra nhiệt độ, rất ấm áp, chắc chắn là không lạnh. Nhưng cơ thể cậu vẫn rất thật thà xích lại gần Kỷ Quân Chương, dựa sát vào anh.
Kỷ Quân Chương nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Cảnh Lê vài giây, đột nhiên giơ tay lên, cánh tay vòng qua vai cậu, gần như ôm trọn cậu vào lòng.
"Như vậy sẽ ấm hơn." Anh khẽ cười nói, tư thế này, Cảnh Lê có thể cảm nhận được lồng ngực anh rung nhẹ.
Cảnh Lê có chút ngại ngùng, má hơi nóng lên, nhưng liếc mắt sang bên cạnh, những người khác cũng đang dựa vào nhau để sưởi ấm, họ ôm nhau như vậy, không hề lạc lõng.
Thế là cậu yên tâm dựa vào, cố gắng kìm nén khóe môi đang sắp cong lên.
Sóng biển vỗ vào bãi cát, thỉnh thoảng vài con mòng biển bay thấp qua mặt biển, đường chân trời dần hiện lên ánh rạng đông, đột nhiên Trần Hiểu Hàm kêu lên một tiếng, "Ra rồi!"
Theo tiếng cô ấy, vầng hào quang màu cam lan tỏa ra ngoài, bầu trời và mặt biển được nhuộm thành màu cam đỏ, giây tiếp theo, mặt trời từ từ nhô lên khỏi mặt biển, mây ráng đột nhiên tan ra, cả bầu trời đều sáng bừng.
Vô vàn ánh sáng từ chân trời đổ xuống, chiếu vào tầng mây, chiếu vào mặt biển, cũng chiếu vào những người dậy sớm vì cảnh tượng này.
Mặt trời mới mọc không chói chang, ánh sáng của nó dịu dàng, vạn vật trên thế gian như đang ở trong vòng tay nó, được nó bao phủ trong vòng tay ấm áp.
Cuối cùng Cảnh Lê cũng chớp mắt, hoàn hồn, trong lòng cậu có sự tán thưởng đối với cảnh bình minh này, phản ứng đầu tiên là muốn chia sẻ với Kỷ Quân Chương.
Cậu quay đầu lại, lại bất ngờ trực tiếp chạm vào mắt Kỷ Quân Chương, anh vẫn luôn nhìn cậu.
Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức cậu có thể nhìn rõ trong đôi mắt của Kỷ Quân Chương chỉ phản chiếu một mình cậu, không thấy một ai khác.
Giây tiếp theo, Kỷ Quân Chương cười, nụ cười hòa vào trong ánh mắt, phản chiếu ánh bình minh, dịu dàng mà xinh đẹp.
Những lời Cảnh Lê muốn nói đột nhiên quên hết, cậu ngơ ngác nhìn Kỷ Quân Chương, không bỏ sót tình ý sâu đậm trong đó, trong lòng chợt nảy ra một suy đoán.
——Kỷ Quân Chương, có phải cũng đã rung động với cậu rồi không?
Cậu mở miệng, muốn hỏi ra, nhưng tiếng kinh ngạc của Trần Hiểu Hàm kéo suy nghĩ của cậu trở lại, cậu mới nhớ ra, họ vẫn còn trước ống kính, vẫn còn rất nhiều người đang nhìn họ.
Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.
Cảnh Lê thu lại tâm tư, tránh ánh mắt đang nhìn mình của Kỷ Quân Chương, mỉm cười với anh, rồi lùi ra khỏi vòng tay anh, quay người phụ họa theo lời Trần Hiểu Hàm.
"Thật sự rất đẹp."
Trần Hiểu Hàm phấn khích nắm tay Chu Thi, nghe thấy cậu đáp lời mình thì nhìn cậu, liên tục gật đầu mấy cái, "Ừ! Ừ! Đúng rồi!"
Vì để ngắm cảnh bình minh tráng lệ và xinh đẹp này, tất cả mọi người đều dậy từ rất sớm, sau khi trở về biệt thự, đều không trụ được nữa, ai về phòng nấy ngủ tiếp giấc nữa.
Đến lúc thức dậy, đã gần chín giờ rưỡi.
Khi Cảnh Lê tỉnh dậy, không thấy Kỷ Quân Chương đâu, xuống lầu cũng không thấy anh, Chu Thi cầm tách trà, thấy cậu đi đi lại lại thì lên tiếng hỏi: "Tìm thầy Kỷ sao?"
"Thầy Chu có thấy anh ấy không?"
"Không thấy, tôi vừa dậy," Chu Thi nói, "Chắc ra ngoài rồi, hay là cậu gọi điện thoại đi?"
Cảnh Lê gật đầu, lên lầu lấy điện thoại. Điện thoại vừa gọi đi, không lâu sau Kỷ Quân Chương đã nhấc máy, "Em thức rồi à?"
"Ừm, thức rồi ạ." Cảnh Lê lên giọng ở cuối câu, rồi hỏi: "Anh ở đâu?"
"Anh ở cái làng hôm qua chúng ta mua đồ, em có muốn đến không?" Anh đang ở nơi đông người, có thể nghe thấy rất nhiều giọng nói, còn có cả nhạc nhảy múa ở quảng trường.
"Muốn."
Cúp điện thoại, đợi Kỷ Quân Chương gửi định vị đến, Cảnh Lê mới xuống lầu.
Ngôi làng cách đó không xa, đi bộ cũng chỉ hai mươi phút, lái xe có chút làm quá, lại khó đỗ xe, Cảnh Lê tìm ekip mượn một chiếc xe điện nhỏ, đội mũ bảo hiểm rồi lái đến đó.
Sau một đoạn đường ven biển ngắn, cậu rẽ vào một con đường khác, tiến vào làng.
Tiếng sóng biển dần biến mất, tiếng người ồn ào bao quanh bên tai.
Dân làng ở đây đều rất nhàn nhã, thời gian ở trong môi trường như vậy, dường như cũng chậm lại.
Trong một cửa hàng tạp hóa bên cạnh, có một cô gái trẻ đang ăn kem nhận ra Cảnh Lê, gọi cậu một tiếng.
Cảnh Lê nghe thấy quay đầu lại, cô gái giơ tay vẫy vẫy với cậu, chỉ đường cho cậu, "Thầy Kỷ ở quảng trường phía trước." Rồi lại lớn tiếng nói: "Hai người phải hạnh phúc nhé!"
Cảnh Lê cười rạng rỡ, "Sẽ mà, cảm ơn."
Lái xe thêm vài phút, Cảnh Lê đã nghe thấy tiếng nhạc quảng trường.
Rẽ qua một ngã tư, cuối đường là một quảng trường siêu lớn, chính giữa một nhóm các bà các cô đang nhảy múa, những người khác tụ tập thành từng nhóm hai ba người, đánh cờ, hoặc trò chuyện, còn có trẻ con đang đuổi bắt nhau.
Kỷ Quân Chương thật sự quá nổi bật, rõ ràng nhiều người như vậy, Cảnh Lê chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh.
Anh đang ngồi trong một cái đình gần đó, bị mấy ông vây quanh, đang đánh cờ với một ông lão.
Cảnh Lê tìm chỗ đậu xe điện nhỏ, đi về phía đình.
Người đầu tiên phát hiện ra cậu là trợ lý Lâm Lợi của Kỷ Quân Chương và VJ đi theo quay phim, Cảnh Lê "suỵt" với họ, đi đến sau lưng Kỷ Quân Chương, xem anh đánh cờ với ông lão, không lên tiếng.
Họ đang chơi cờ tướng, có thể thấy rõ Kỷ Quân Chương chiếm phần thắng lớn hơn, quân cờ gần như vẫn còn đầy đủ, chỉ cần vài bước nữa là chiếu tướng, ông lão nhíu chặt mày, vắt óc nghĩ cách phá giải, những ông lão vây xem bên cạnh mỗi người một lời bày mưu tính kế cho ông.
"Nghe tôi, đi 'mã'."
"Nên đi 'tốt', 'pháo' vừa hay hỗ trợ."
"Vớ vẩn, 'pháo' của ông ta không đi được nữa rồi."
Ông lão bị họ ồn ào đến mức tức giận, phiền đến mức trừng mắt, Cảnh Lê quan sát ván cờ, sờ sờ cằm, cũng bày cho ông lão một kế, "Ông ơi, ông nên đi 'tượng', bước tiếp theo anh ấy chắc chắn đi 'xe', ông sẽ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan đấy."
Cậu vừa lên tiếng, Kỷ Quân Chương đã ngẩng đầu lên, Cảnh Lê giơ một tay lên, vẫy vẫy với anh như mèo thần tài, vẻ mặt "em nhìn thấu anh rồi", "Thầy Kỷ, em nói đúng không?"
"Đúng." Khóe miệng Kỷ Quân Chương cong lên, thừa nhận.
Cảnh Lê hếch cằm, đắc ý giơ ngón tay hình chữ V.
Kỷ Quân Chương chỉ vào ván cờ, "Anh đánh xong rồi, em đợi chút."
Cảnh Lê đáp một tiếng "vâng", lượn đến chỗ mấy ông lão đang uống trà bên cạnh, xin họ một tách trà, rồi ngồi xuống nghe họ kể chuyện nhà của nhau.
Kỷ Quân Chương đánh cờ với ông lão xong, thấy cậu đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, hai tay chống cằm, say sưa nghe chuyện bát quái của người ta, biểu cảm còn rất phong phú, không nhịn được cười.
"Cảnh Lê." Anh gọi Cảnh Lê một tiếng.
Cảnh Lê nghe thấy, vẫn còn dư vị câu chuyện bát quái cẩu huyết chẳng khác nào phim giờ vàng, vội cảm ơn ông lão đã cho cậu trà, rồi đứng dậy chạy đến bên Kỷ Quân Chương.
"Sao anh lại đến đây?" Cậu hỏi.
"Đến đi dạo một chút, tiện thể nói chuyện với người trong làng, Dư Phong," Kỷ Quân Chương dừng lại giải thích, "Dư Phong là tên nhân vật trong bộ phim sắp tới của anh. Anh ta lớn lên ở tỉnh H."
"Đi thực tế?" Cảnh Lê nói.
"Có thể nói như vậy."
Cảnh Lê ừ một tiếng, rồi hỏi anh: "Sao không gọi em dậy đi chung?"
Kỷ Quân Chương liếc nhìn cậu, cười nói,"Em ngủ say quá, ôm chăn cứng ngắc, động vào em một chút là em lại rúc đầu vào chăn, muốn quấn mình thành con nhộng."
"..."
Vớ vẩn, chắc chắn không phải là cậu!
Cảnh Lê ho nhẹ một tiếng, mắt lặng lẽ dời sang vườn hoa bên cạnh, chủ động chuyển chủ đề, "Tiếp theo chúng ta đi đâu?"
"Đi dạo quanh đây chút nữa."
Cảnh Lê nhớ đến chiếc xe điện nhỏ của mình, "Em chở anh nhé?"
Kỷ Quân Chương không biết cậu lái xe đến, có chút hoang mang, "Hả"
Cảnh Lê ưỡn ngực, cười híp mắt, "Thầy Kỷ, em lái xe điện chở anh đi dạo."
...
Cảnh Lê lái xe không nhanh, gió biển thổi nhè nhẹ rất thoải mái, họ cưỡi ngựa xem hoa đi hết cả ngôi làng, gần đến trưa mới trở về biệt thự.
Trả xe điện cho chương trình, Cảnh Lê chạy bước nhỏ đến trước mặt Kỷ Quân Chương, rồi quay người lại đối diện với Kỷ Quân Chương, đi lùi lại phía sau, giọng nói tràn đầy ý cười, "Thầy Kỷ, cảm giác thế nào?"
Không phải Kỷ Quân Chương chưa từng đi xe điện, lúc đóng phim đã đi rất nhiều lần, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên ngồi phía sau, được người khác chở, nhưng cũng không tính là quá mới lạ.
Chỉ là người đang chở anh, bây giờ trông rất vui vẻ.
Cảnh Lê vui vẻ, anh cũng sẽ vui theo.
"Rất tốt."
Rồi kéo cổ tay Cảnh Lê, nhắc nhở cậu, "Đi đứng cẩn thận, như vậy nguy hiểm."
Cảnh Lê không hề lo lắng, tự nhiên thốt ra: "Không sao đâu, có anh ở đây mà."
Đó là sự tin tưởng tuyệt đối, không chút nghi ngờ. Trong lòng như có lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, Kỷ Quân Chương bật cười, anh càng nắm chặt tay Cảnh Lê hơn, đan mười ngón tay vào nhau, tình yêu dâng trào trong đáy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com