49
Trong biệt thự có đàn piano và đàn guitar.
Thế là vào đêm cuối cùng ở tỉnh H, mười người ăn tối xong liền tổ chức một buổi "hòa nhạc" ở phòng khách.
Trước khi chuẩn bị, một nhóm người ngồi lại thảo luận:
"Chu Diễm ra sân đầu tiên được không?"
"Dân chuyên nên lên cuối, còn mở màn thì... tôi nhớ Cảnh Lê từng đoạt giải cuộc thi piano, cô Thẩm cũng học đàn từ nhỏ, ưu tiên phụ nữ, vậy cô Thẩm trước, Cảnh Lê thứ hai nhé?"
"Được."
"Tiếp theo là cô Trần, Lang Nhan, Mễ Duyệt?"
"Không vấn đề."
"Ai hát cuối?"
"Thầy Kỷ được không?"
"Được."
Thứ tự ra sân của mọi người đã sắp xếp xong, những người cần dùng nhạc cụ đều đi thử âm, phát hiện chất lượng âm thanh khá tốt, không cần phải đặc biệt điều chỉnh lại.
Mọi thứ đã sẵn sàng, Vu Gia Viễn đảm nhận vai trò mc, bắt đầu giới thiệu chương trình, người đầu tiên là Thẩm Như, anh ta khoe tình cảm một cách điêu luyện, lời giới thiệu nói rất nhiều, khen người ta lên tận trời, khiến mọi người ở dưới đều cười.Người đầu tiên là Trần Như. Anh ấy thể hiện tình cảm của mình theo nhiều cách khác nhau, nói rất nhiều lời trong phần giới thiệu và khen ngợi người đó hết lời khiến mọi người đều bật cười.
Thẩm Như có chút xấu hổ, lên đánh anh ta một cái, rồi ngồi xuống sau cây đàn piano, cười với ống kính, "Thật ra đã lâu rồi tôi không đàn, có lẽ hơi vụng."
Vu Gia Viễn có lớp lọc dày tám trăm mét, vợ anh ta cái gì cũng giỏi nhất, "Không sao, em đàn cái gì cũng hay."
Bị liếc xéo một cái đầy vẻ hờn dỗi.
Anh ta bật cười, rồi lại giơ ngón tay cái lên.
Thẩm Như đàn bản "Impromptu Fantaisie" của Chopin, cô nói tay nghề mình đã kém đi, chỉ là khiêm tốn, thực tế đàn rất hay. Bản nhạc khó này, cô hoàn thành với độ chính xác rất cao.
Giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, Cảnh Lê nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô.
Đến lượt Cảnh Lê.
Cảnh Lê ngồi trước cây đàn piano, suy nghĩ vài giây, những ngón tay trắng trẻo xinh đẹp đã lướt trên phím đàn đen trắng, những nốt nhạc vui tươi nhảy nhót, là một bài nhạc thiếu nhi sống động.
Cậu đàn liên khúc những bài hát thiếu nhi, tổng cộng ba bài, "Đất dày trời cao", "Đừng coi tui chỉ là một chú cừu." thường tôi chỉ là một con cừu", "Tuổi thơ". Cậu đàn với giai điệu nhẹ nhàng, vui vẻ, khiến tất cả mọi người lúc đầu đều ngạc nhiên, nhưng khi nhận ra đó là những bài hát gì thì ai nấy đều bật cười.
地厚天高, 別看我只是一只羊, 童年.
Kỷ Quân Chương cũng cười, ánh mắt nhìn cậu càng thêm dịu dàng.
Đợi Cảnh Lê xuống sân khấu, Chu Diễm ngồi bên cạnh cậu hỏi nhỏ: "Sao lại đàn nhạc thiếu nhi?"
Liên khúc ba bài hát thiếu nhi, không hề thể hiện thực lực của cậu, trình độ như vậy phần lớn những người từng học piano đều có thể đàn được, bởi vì độ khó thật sự quá thấp.
Cậu ta tưởng Cảnh Lê sẽ cố gắng thể hiện năng lực của mình, dù sao cũng hiếm khi có một sân khấu để thể hiện.
"Rất hợp với bầu không khí này." Cảnh Lê cười, ra hiệu cho cậu ta nhìn, "Khi nghe mọi người đều rất vui."
Chu Diễm nhìn quanh một vòng, phát hiện đúng thật là như vậy.
Tâm trạng của Cảnh Lê đang rất tốt tiếp tục chống cằm xem Trần Hiểu Hàm biểu diễn, cô ấy đang vừa đàn vừa hát một bài hát cũ, đột nhiên tai cậu nóng lên, là hơi thở nóng rực phả vào tai cậu, Kỷ Quân Chương hỏi nhỏ bên tai cậu: "Là vì em không muốn giành lấy sự chú ý của Thẩm Như sao?"
Màn biểu diễn mở đầu của Thẩm Như rất thành công, cô ấy đã rời khỏi giới này quá lâu, rất nhiều người đã quên cô ấy, mà màn trình diễn kỹ thuật điêu luyện tối nay của cô ấy có thể khiến khán giả chú ý vào cô ấy.
Cảnh Lê không tranh giành với cô ấy, khán giả sẽ chỉ nhớ đến sự chuyên nghiệp và xuất sắc của cô ấy, thêm vào sự dẫn dắt phù hợp, sau khi chương trình phát sóng độ sẽ tạo nên mức độ thảo luận không thấp.
Quay đầu nhìn Kỷ Quân Chương, Cảnh Lê giơ một ngón tay đặt lên môi, "suỵt" với anh một tiếng, rồi chớp mắt, mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết.
"Thầy Kỷ, chỉ cần hiểu ý nhau là được, đây là bí mật giữa chúng ta."
Kỷ Quân Chương mỉm cười, nắm tay cậu,"Được."
Sau khi nắm tay nhau, hai người không buông ra mãi cho đến khi Kỷ Quân Chương phải lên sân khấu, anh mới buông Cảnh Lê ra.
Tay vừa buông ra, trong một khoảnh khắc Cảnh Lê có chút hụt hẫng, cậu đút tay vào túi quần, rồi nắm chặt năm ngón tay lại thành nắm đấm, muốn giữ lại hơi ấm thuộc về Kỷ Quân Chương, không muốn nó biến mất nhanh chóng như vậy.
Trên sân khấu, ánh mắt Kỷ Quân Chương lướt qua những người khác, dừng lại trên người Cảnh Lê, nhạc nền vang lên, anh cất tiếng hát: "My whole world changed, from the moment I met you..."
Cảnh Lê lập tức nghe ra, bài hát này là "I DO", một bản tình ca rất kinh điển.
Khi hát, Kỷ Quân Chương luôn nhìn Cảnh Lê, chậm rãi hát bằng giọng trầm ấm, mang theo sự dịu dàng và tràn đầy tình cảm.
Bị chiếc lưới tình mà anh dùng ánh mắt dệt nên khóa chặt, tim Cảnh Lê từng chút một đập nhanh hơn, mất kiểm soát, mọi thứ xung quanh dường như biến mất, cả thế giới chỉ còn lại Kỷ Quân Chương trên sân khấu và cậu ở dưới sân khấu.
Bầu không khí giữa hai người càng lúc càng ngọt ngào, gần như ngập tràn những bong bóng màu hồng, tất cả mọi người đều im lặng nhìn họ, không phát ra một tiếng động nào, họ nhìn nhau trong ánh mắt đều là niềm vui.
Khi bài hát kết thúc, cuối cùng cũng có người không nhịn được, nhỏ giọng nói một câu: "Lại bị phát cơm chó rồi!"
Những người khác đều gật đầu đồng ý, ngay cả camera cũng gật gật mấy cái.
Vu Gia Viễn ho một tiếng, tiếp tục làm MC kéo sự chú ý của mọi người trở lại, sau một hồi trêu chọc hai người, trở lại chủ đề chính, "...Bây giờ xin mời tiết mục cuối cùng của chúng ta, Chu Diễm lên sân khấu!"
"Cậu ấy sẽ hát ca khúc mới của mình, lần đầu tiên được biểu diễn trên sóng! Ca khúc cũng sẽ chính thức phát hành trong thời gian ngắn tới, mọi người hãy ủng hộ nhiệt tình nhé!"
Kỷ Quân Chương trở về bên cạnh Cảnh Lê, Cảnh Lê ngại không dám nhìn anh, không ngừng vỗ tay, rồi dán mắt vào sân khấu, nhưng nếu nhìn kỹ, cậu hoàn toàn không tập trung.
Khóe miệng cậu cong lên, mỉm cười rạng rỡ.
Kỷ Quân Chương cầm tách trà chậm rãi uống, lặng lẽ nhìn cậu, khóe môi cong lên rõ rệt, giữa hàng lông mày và đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng.
__
Tập này đã quay xong. Tập tiếp theo sẽ bay đến châu Âu, chương trình cho mọi người nghỉ ngơi năm ngày.
Thế là sau khi quay xong, mọi người lần lượt về nhà, chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo.
Kỷ Quân Chương và Cảnh Lê không về thành phố A, họ đổi một thành phố khác, đến quê hương của Dư Phong - nhân vật mà Kỷ Quân Chương sắp đóng, ở lại đó năm ngày bốn đêm.
Mấy ngày này hai người cải trang, sáng sớm đi đến tối mịt thì về, vừa du lịch vừa đi thực tế, tìm hiểu hết phong tục tập quán, văn hóa địa phương, Cảnh Lê còn trải nghiệm việc gieo mạ và cấy lúa.
Chỉ khi thực sự bắt tay vào làm, cậu mới phát hiện ra công việc đồng áng vất vả đến nhường nào, cậu chỉ cúi lưng cấy mạ một buổi sáng mà đã đau lưng không chịu nổi, buổi chiều chỉ có thể nằm liệt ở khách sạn, càng thấm thía hơn câu "một hạt thóc vàng, chín giọt mồ hôi".
Cậu kể cảm nghĩ của mình cho Kỷ Quân Chương nghe, Kỷ Quân Chương bật cười, xoa đầu cậu, khen cậu như khen trẻ con "giỏi lắm", rồi hỏi: "Có cần anh xoa bóp cho em không?"
Cảnh Lê đã tắm xong, thời tiết nóng nực nên cậu chỉ mặc một cái áo phông ngắn tay, áo rất mỏng, chỉ cần nghĩ đến tay Kỷ Quân Chương chạm vào eo mình là đầu óc cậu đã bốc khói rồi.
Lần trước chơi thật hay thách, cậu trả lời điểm mẫn cảm của Kỷ Quân Chương là eo, thực ra chính cậu mới là người đó, làm sao dám để Kỷ Quân Chương chạm vào.
"Không, không cần đâu." Cậu vội vàng từ chối.
Kỷ Quân Chương cũng không ép, "Vậy em nằm nghỉ ngơi đi."
Sau đó anh cầm kịch bản lên xem tiếp, thỉnh thoảng lại dùng bút viết gì đó lên trên.
Cảnh Lê đổi tư thế, co chân lại, nằm nghiêng trên sofa, mặt gối lên cánh tay, quang minh chính đại nhìn anh, càng nhìn càng thấy đẹp.
Ánh mắt cậu quá lộ liễu, đương nhiên là Kỷ Quân Chương cảm nhận được, anh không ngẩng đầu lên, chỉ buồn cười hỏi: "Sao cứ nhìn anh mãi thế?"
Cảnh Lê đã nghĩ sẵn lý do, "Bởi vì anh ngồi ngay trước mặt em mà."
Cậu nói rất hùng hồn, lại vô thức mang theo giọng điệu làm nũng, "Em nằm như vậy, đương nhiên là sẽ nhìn thấy anh rồi."
Kỷ Quân Chương không khỏi bật cười, giọng điệu cưng chiều, "Ừ, là lỗi của anh."
Vành tai Cảnh Lê hơi nóng lên, cậu chuyển chủ đề, "Ngày mai mấy giờ chúng ta bay?"
"Chín giờ sáng xuất phát, đến sân bay khoảng mười giờ rưỡi, mười hai giờ bay, hạ cánh rồi tập trung với mọi người ở khách sạn."
Kỷ Quân Chương nói xong, đặt kịch bản xuống nhìn cậu.
Cảnh Lê nhìn anh vài giây, suýt chút nữa đã chìm đắm trong đôi mắt anh, cậu không chịu nổi, vội vàng quay đi, vùi mặt vào cánh tay, giọng có chút nghẹn lại, "Anh nhìn em làm gì?"
Kỷ Quân Chương cười, dùng lại lý do của cậu, "Bởi vì em ở trước mặt anh."
"Đâu có, trước mặt anh rõ ràng là tường mà." Cảnh Lê nói anh, "Anh ngồi không thẳng."
Kỷ Quân Chương thản nhiên nói , "Không ai quy định nhất định phải ngồi thẳng."
Cảnh Lê: "..."
Cậu nhất thời không nghĩ ra lời phản bác.
Dù vùi mặt vào cánh tay, Cảnh Lê vẫn cảm nhận được ánh mắt Kỷ Quân Chương, vẫn đang nhìn cậu!
Lòng cậu xao động, đột nhiên nhớ đến suy đoán của mình khi ngắm bình minh mấy ngày trước, tim đập thình thịch, khẽ mím môi, đột nhiên lên tiếng: "Thầy Kỷ."
Cậu muốn thử một chút.
Kỷ Quân Chương nghe thấy Cảnh Lê gọi mình, dịu dàng đáp một tiếng, rồi chờ cậu nói tiếp.
Cảnh Lê sờ sờ tai, nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng quay đi, "Hay là anh xoa bóp cho em đi, ngày mai phải ngồi máy bay lâu lắm."
"Được."
Kỷ Quân Chương đứng dậy nói: "Lên giường đi."
Cảnh Lê suýt chút nữa bị sặc nước bọt, hai chữ "lên giường" khiến hành động này thêm phần mờ ám, tai cậu càng nóng hơn, kéo theo cả má cũng ửng hồng.
Cậu ngồi dậy, đi vào phòng, lấy một cái gối kê đầu rồi nằm sấp xuống giường.
Kỷ Quân Chương ngồi xuống mép giường, đôi mắt cụp xuống, ánh nhìn có vài phần u tối.
Chiếc áo phông trắng mỏng manh trên người Cảnh Lê, tư thế nằm sấp khiến lớp vải mềm mại dính sát vào cơ thể cậu, phác họa rõ đường cong cơ thể, eo thon thả, xuống dưới là cặp mông cong vút được chiếc quần thể thao ôm sát.
Yết hầu Kỷ Quân Chương khẽ chuyển động, cố gắng xoa dịu cơn ngứa ngáy không ngừng trào dâng từ đáy lòng.
Kỷ Quân Chương rất lâu không động đậy, Cảnh Lê nghi hoặc lên tiếng: "Thầy Kỷ?"
Cậu vừa dứt lời, tay Kỷ Quân Chương đã đặt lên eo cậu, đôi bàn tay ấy quá nóng, Cảnh Lê như bị bỏng, cả người run lên, rồi sau đó toàn thân căng cứng.
Cơ bắp dưới lòng bàn tay căng chặt, căn bản không thể xoa bóp được, Kỷ Quân Chương kìm nén cơn ngứa ngáy nơi cổ họng, khẽ nói: "Cảnh Lê, thả lỏng."
Cảnh Lê... Cảnh Lê không thả lỏng được.
Cậu cảm thấy cách này không đúng, thử cái quỷ gì, căn bản là đang tự hành hạ chính mình.
Không kịp nghĩ kỹ việc mình lúc muốn lúc không sẽ khiến Kỷ Quân Chương nghĩ mình đang đùa giỡn hay không, Cảnh Lê lăn sang một bên, tránh khỏi tay Kỷ Quân Chương, vội vàng giải thích: "Em sợ nhột."
Rồi kéo chăn đắp lên người, giả vờ bình tĩnh, cười nói: "Hay là thôi đi, em ngủ một giấc, nếu tỉnh dậy vẫn đau lưng, sẽ làm phiền thầy Kỷ sau."
Nói xong, cậu dứt khoát nhắm mắt lại, "Em ngủ đây."
Tim cậu đang đập rất nhanh, Cảnh Lê nín thở, tai lại vểnh lên cao, muốn nghe tiếng bước chân Kỷ Quân Chương rời đi, thế nhưng, Kỷ Quân Chương không động đậy, vẫn ngồi đó, cũng đang nhìn cậu.
... Không nhịn được nữa, Cảnh Lê há miệng thở, mắt cũng mở ra.
Tầm nhìn vừa rõ ràng, Kỷ Quân Chương đột nhiên cúi người đến gần cậu, tay chống bên má cậu, khoảng cách giữa họ lập tức rút ngắn, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau.
Bên ngoài trời đã sáng, rèm cửa không kéo, Kỷ Quân Chương có thể nhìn rất rõ. Trong mắt Cảnh Lê có hoảng loạn, có xấu hổ, còn có chút thích thú không giấu được đang trào dâng.
Mặt cậu rất đỏ, màu đỏ lan xuống tận cổ, xuống xương quai xanh, rồi lại chìm vào bên trong lớp quần áo.
"Cảnh Lê, mặt em đỏ quá." Giọng Kỷ Quân Chương đã khàn đi, nhìn chằm chằm vào cậu.
Ầm một tiếng, đầu óc Cảnh Lê trống rỗng, các ngón chân dưới chăn đều quéo lại.
Cậu quay đầu đi, muốn tránh Kỷ Quân Chương, lại bị anh giữ cằm xoay trở lại, chỉ có thể bị anh nhìn chằm chằm, không thể trốn thoát.
"Kỷ... thầy Kỷ..." Cậu liếm môi, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không có chỗ nào trốn, cậu chỉ có thể nhìn vào đôi mắt Kỷ Quân Chương, nơi tình yêu vô tận đang ngự trị.
"Cảnh Lê." Kỷ Quân Chương lại gọi tên cậu, giọng trầm thấp mà dịu dàng, "Còn nhớ lời hứa em đã đồng ý với anh không?"
Cảnh Lê nhớ.
"Dạ." Cậu gật đầu.
Ngoan quá.
Kỷ Quân Chương thở dài trong lòng, ngón tay rất nhẹ nhàng vuốt ve má Cảnh Lê, không còn kìm nén sự khát vọng trong lòng nữa, cúi đầu hôn lên môi Cảnh Lê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com