CHƯƠNG 12 : BÓNG TỐI BUỔI SÁNG - MORNING DARKNESS
Tôi mở mắt. Ánh sáng xuyên qua rèm cửa, nhảy múa trên tường phòng. Cơn mưa đêm qua đã dừng, chỉ còn mùi ẩm mốc nhè nhẹ thoang thoảng, xen lẫn mùi bánh mì nướng từ bếp dưới. Tôi ngồi dậy, tim vẫn đập mạnh, mồ hôi còn sót lại trên trán và cổ.
Cú đập cuối cùng trong giấc mơ vẫn ám ảnh: Ethanol đứng sát bên, Caleb méo mó, căn nhà sống… tất cả chỉ là mơ. Tôi nhắm mắt một lần nữa, hít sâu, cố trấn tĩnh. Tay run, nhưng đó chỉ là phản ứng còn sót lại từ giấc mơ vừa rồi.
“trời má… khỉ thật,” tôi thì thầm, lắc đầu. “Chỉ là mơ… chỉ là mơ thôi.”
Tôi đứng dậy, kéo rèm ra, ánh sáng buổi sáng tràn vào phòng. Bức tường tối màu, căn phòng gọn gàng, bàn học đầy sách vở… hoàn toàn bình thường. Không bàn tay trồi lên từ tường, không trẻ con méo mó, không bóng tối uốn éo. Tôi cười khẽ, nhưng trong lòng vẫn còn một cảm giác rùng rợn khó tả, như giấc mơ đã chạm vào phần xương sống của ký ức tôi, nhắc tôi về nỗi sợ, về Caleb, về căn nhà.
Tôi đi ra bếp. Bà Margaret đang pha cà phê, mùi nâu đen thoang thoảng khắp không gian. Thằng Caleb đang ngồi ăn sáng, tóc rối, mắt lim dim nhưng không hề méo mó, không hề ghê rợn, chỉ là cậu bé bình thường 8 tuổi.
“Chào buổi sáng, K,” mẹ tôi cười nhẹ. Giọng bà vẫn có chút mệt mỏi nhưng ấm áp, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh bà trong ký ức tôi từng chối bỏ.
“Chào mẹ,” tôi đáp, giọng vẫn khàn, tay vẫn run nhẹ khi cầm cốc nước.
Caleb quay lại, cười hồn nhiên: “Chị K, ăn sáng nhanh đi, chị trễ học kìa!”
Tôi gật, mỉm cười. Cảm giác thật… lạ. Sau cơn mơ ám ảnh, mọi thứ bình thường đến mức khiến tôi vừa nhẹ nhõm vừa… hơi hụt hẫng.
Tôi ăn sáng, nhấm nháp bánh mì và trứng chiên, nước cà phê đắng nhẹ chạm đầu lưỡi, cảm nhận từng hương vị, từng hơi nóng.
Cái cảm giác bình thường khiến tôi vừa sợ vừa thích. Không có bóng tối, không có bàn tay trồi lên, không có căn nhà nuốt chửng nỗi sợ… chỉ là một buổi sáng bình thường, với ánh sáng dịu, với mùi cà phê, với tiếng chim từ ngoài cửa sổ.
Xong bữa sáng, tôi quay vào phòng, xách balo, chuẩn bị đi học. Tay vẫn run nhẹ khi khóa balo, nhưng đó chỉ là thói quen từ giấc mơ. Tôi nhăn mặt, tự nhủ: “ trời ơi… chỉ là mơ thôi. Chỉ là giấc mơ khốn nạn thôi.”
Ra khỏi nhà, không gian bên ngoài sáng rõ, hơi lạnh thấm vào da. Tôi đi trên vỉa hè, nhìn lá vàng nhấp nhô theo gió, nghe tiếng xe cộ xa xa, và nhận ra… giấc mơ vẫn còn len lỏi đâu đó trong tâm trí tôi, như một bóng ma mỏng manh, nhắc tôi về những gì từng xảy ra, về Caleb, về nỗi sợ, về Ethan.
Tôi hít sâu. Từng bước đi đều chậm rãi, cố nhắc nhở bản thân: đây là thực tại. Không bàn tay trồi lên, không căn nhà sống, không trẻ con méo mó. Chỉ là tôi, thành phố, và những con đường quen thuộc.
Nhưng trong lòng, tôi biết… giấc mơ ấy không mất đi hoàn toàn. Nó chỉ lùi lại, chờ đợi khoảnh khắc tôi sợ hãi hoặc mệt mỏi, để trở lại, nhắc nhở tôi về những nỗi đau và ký ức chưa được giải quyết.
Và tôi biết, dù bình thường, dù ăn sáng, dù xách balo đi học, căn nhà, Caleb, Ethanol… vẫn tồn tại đâu đó trong bóng tối tâm trí tôi, rình rập, chờ đợi, vẫn là một phần không thể tách rời của tôi.
Tôi mỉm cười khẽ, gật đầu với chính mình, bước đi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sâu trong lòng… một phần tôi vẫn run rẩy, vẫn nhói, vẫn sợ.
Bởi vì, dù là giấc mơ, nỗi sợ thật sự chưa bao giờ biến mất hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com