Chương 3
" Vương Nhất Bác, hôm nay cậu thật là đẹp trai."
Kiều An nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu mới từ từ hoàn hồn. Cậu ta nửa thật nửa đùa nói.
"Nếu không cậu chuyển sang đội xanh đi, tôi nhất định sẽ chọn cậu."
Trần Minh không nói nhưng giờ phút này cũng không nhịn được gật đầu, đồng ý với Kiều An.
Khí chất của Vương Nhất Bác vô cùng nổi bật, nhan sắc không cần phải bàn cãi, cậu cao 1m81, cũng không lùn. Chỉ nhìn duy nhất bề ngoài thì không thể dùng 'công' hay 'thụ' để định nghĩa. Bọn họ chỉ có thể tỏ vẻ, đêm nay Vương Nhất Bác đặc biệt đẹp trai, đặc biệt quyến rũ!
"Nếu đạo diễn đồng ý thì có thể."
Vương Nhất Bác đáp lại bằng nụ cười làm mặt Kiều An ửng đỏ.
"Cậu đừng có cười với tôi, tôi xem đến nỗi tim đập thình thịch luôn rồi."
Kiều An tránh đi nhan sắc đang đánh sâu vào cậu ta, đột nhiên cậu ta lại đối diện với ánh mắt ai oán của Trịnh Phương. Ở tập một Trịnh Phương đã biểu hiện ra có ấn tượng tốt với Kiều An, thiếu niên ngây thơ lại đáng yêu luôn làm người khác yêu thích.
"Tôi không phải là nói anh không tốt." Kiều An lập tức giải thích: "Là do Vương Nhất Bác quá đẹp."
"Đúng vậy, Nhất Bác khi không trang điểm đã rất đẹp, khi trang điểm nghiêm túc lên lại càng cảm thấy chúng ta kém một chút." Trác Thành cũng phụ hoa một câu.
Vương Nhất Bác nâng đuôi lông mày, lời nói của Trác Thành nghe qua như khen cậu, nhưng danh tiếng trong giới của cậu không tốt, fans của các nhà khác đều sợ anh trai nhà bọn họ cùng với cậu có liên quan gì, ảnh hưởng xấu đến thần tượng của bọn họ.
Mà những lời này của Trác Thành liền nói trắng ra là Vương Nhất Bác dìm anh trai nhà bọn họ đi xuống.
Vương Nhất Bác không nói gì, Trác Thành lại nói tiếp.
"Bộ âu phục này của anh Nhất Bác nhìn qua có vẻ là trang phục được định chế, là của nhà nào vậy? Em cũng muốn xem thử trang phục của nhà đó ra sao?"
"Vẫn là do khí chất của Vương Nhất Bác, cậu mặc quần áo giá rẻ đều có thể có cảm giác như chụp tạp chí." Ngụy Dương chính là người ghét Vương Nhất Bác nhất trong tất cả vị khách mời, anh ta ám chỉ trang phục của Vương Nhất Bác không phải là trang phục có giá trị gì.
"Điều đó càng cho thấy rằng khí chất của Vương Nhất Bác thực sự tốt, có một vài người dù mặc quần áo đắt đến đâu thì cũng không thể che giấu được cảm giác rẻ mạt."
Kiều An không hề khách khí mà thay cậu đáp lại, cũng không phải hoàn toàn vì Vương Nhất Bác mà một phần cũng vì Trần Minh, thay cậu ta cảm thấy thật không đáng giá.
Nếu như ngay từ đầu Ngụy Dương từ chối một cách rõ ràng với Trần Minh, làm cho cậu ấy có thể sớm một chút từ bỏ thì không nói, nhưng Ngụy Dương lại không từ chối cũng không đồng ý, rõ ràng chính là đang lân la, đùa giỡn với Trần Minh.
Hiện tại anh ta gặp được Trác Thành liền quay đầu đi, vứt lại Trần Minh ở phía sau.
Trần Minh kéo kéo góc áo của Kiều An, nhìn cậu ta lắc lắc đầu. Kiều An hừ nhẹ một tiếng, xoay người, không muốn nhìn thấy Ngụy Dương nữa.
"Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, đều đi vào thôi." Trịnh Phương đứng ra làm người hòa giải: "Đi thôi, nghe nói nơi này có thể nhìn ngắm toàn cảnh ban đêm của hải đảo."
Kiều An lập tức bị hấp dẫn sự chú ý.
"Thật như vậy sao? Tôi chưa đến nhà hàng xoay bao giờ, xoay một vòng phải mất bao lâu?"
"Khoảng 2 giờ đồng hồ."
-------------
Một vài người phục vụ nhận và đưa các vị khách mời đến vị trí của từng người, Vương Nhất Bác bị đưa đến vị trí chính giữa cách cửa sổ rất xa, chỉ có thể nhìn được một chút phong cảnh ở phía xa xa.
Tần Diên muốn mượn lần đầu tiên hẹn hò để trừng phạt vị khách mời không có cặp đôi, vì để có thể khiến cho các vị khách mời không quá thả lỏng, luôn luôn phải nâng cao tinh thần, chương trình cũng cần phải có cạnh tranh thì mới có thứ để xem.
Thật ra ông muốn làm một cái 'tu la tràng', ví dụ như người đang có nhân khí cao nhất ở đây – Trác Thành, nếu cả ba vị khách mời đội xanh đều chọn Trác Thành, thuộc tính 'đoàn sủng vạn người mê' khẳng định chính là hoàn hảo lại càng hoàn hảo.
Tuy nhiên, tình huống hiện tại cũng khá k.ích thích.
Khách mời đội đỏ Trần Minh mang dáng vẻ thâm tình, cậu ta chỉ thích Ngụy Dương, mà Ngụy Dương cùng Chu Sam lại thích Trác Thành, Trác Thành cùng với Vương Nhất Bác không tỏ thái độ rõ thích ai cả. Cuối cùng, có quan hệ tương đối ổn định là Trịnh Phương và Kiều An, khả năng có xu thế phát triển từ hai phía.
Dù sao cũng mới quay tập hai, phía sau khả năng còn có rất nhiều bất ngờ.
Các vị khách mời được dẫn đến chỗ ngồi, ba cặp khách mời hẹn hò được sắp xếp ở vị trí có tầm nhìn toàn cảnh tốt nhất. Mà Vương Nhất Bác được sắp xếp ngồi ở bên trong, cậu chỉ có thể nhìn chút cảnh phía xa, xung quanh tất cả đều là các cặp đôi.
Sắc mặt của cậu thản nhiên, coi như không nhìn thấy các cặp đôi đang ân ái xung quanh, cũng không hề có nửa điểm xấu hổ, thong dong, bình tĩnh từ trong túi xách lấy thiết bị ra, hiển nhiên là có chuẩn bị trước khi đến.
Ngay tại lúc đọc được 'Sổ ghi chép tiền lương', Vương Nhất Bác liền nghĩ đến vài nghề phụ của nguyên chủ, cậu tính toán tiếp tục phát triển. Vương Nhất Bác đã lập kế hoạch kỹ lưỡng, muốn kiếm thật nhiều tiền để chuẩn bị cho việc chạy trốn.
Nguyên chủ có một cái tài khoản blog chuyên đánh giá món ngon nhưng cậu ta không lộ mặt, chỉ quay hoàn cảnh ở trong tiệm, đánh giá phục vụ và đưa ra một vài lời bình. Chỉ cần có thời gian, nguyên chủ sẽ cố định đăng khoảng 1 đến 2 bài một tuần.
Từ khi Vương Nhất Bác xuyên qua tới nay, tài khoản này chưa từng đăng thêm gì nữa.
Nguyên chủ không nhận quảng cáo cho cửa hàng, cũng không có khoản tiền từ nền tảng. Mỗi khi cậu ta đánh giá món ngon thì đều không nói gì dư thừa không liên quan đến món ăn, cậu ta chỉ thêm quảng cáo vào trong video. Do không có nhiều fans, nguồn tiền từ quảng cáo này cũng không có bao nhiêu.
Vương Nhất Bác muốn kiếm càng nhiều tiền từ phí quảng cáo thì phải tăng số lượng fans lên. Ngoài đảm bảo chất lượng video thì cũng phải đảm bảo số lượng video. Vốn dĩ cậu lo lắng không có thời gian do quay chương trình, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ còn có thể có thêm một nghề phụ.
Tần Xuyên ngồi ở trước máy theo dõi, trợn mắt há mồm mà nhìn Vương Nhất Bác lấy ra máy chụp ảnh đặt vào giá đỡ, đầu tiên là quay một vòng nhà hàng, sau đó kéo gần, quay cảnh đêm cùng với ánh đèn lộng lẫy, trình độ chuyên nghiệp không hề kém cạnh chút nào với người quay phim của tổ chương trình.
Sau khi quay xong hoàn cảnh nhà hàng, Vương Nhất Bác đem máy ảnh hướng về phía violin đang biểu diễn.
Cậu bị người phục vụ sắp xếp vị trí ở trung tâm, bày trí thức ăn còn có thêm hình trái tim xếp từ cánh hoa hồng, hình như muốn mượn thứ này để nhắc nhở cậu đang 'cô đơn'.
Các cặp đôi vừa dùng cơm vừa thưởng thức cảnh đêm, nói chuyện, tán tỉnh nhau, chỉ có một mình Vương Nhất Bác ngồi một mình, vẫn là ngồi ở vị trí dễ thấy nhất.
[Mẹ nó, tất cả xung quanh đều là cảm giác trái tim hồng hồng lơ lửng, vui cười nói chuyện là người khác, chỉ có một mình tôi ngồi trước màn hình ăn cơm chó.]
[Tôi liền muốn hỏi một chút Vương Nhất Bác có thấy xấu hổ hay không?]
[Tổ chương trình thật là tuyệt, đến bộ đồ ăn cũng bố trí cho hai người, còn có hoa hồng được bày hình trái tim là đang muốn ám chỉ cái gì cho Vương Nhất Bác vậy?]
"Lấy một cảnh đặc tả đi."
Bởi vì Vương Nhất Bác cúi đầu nên Tần Diên ngại phía trước không thể nhìn thấy rõ ràng, ông thông báo cho người quay phim đem máy quay hướng về phía cậu. Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp liền lập tức hứng thú, làn đạn bay nhanh vù vù. Mọi người chỉ nhìn thấy người quay phim đem máy quay hạ xuống, quay đến cằm của Vương Nhất Bác, sau đó là khuôn mặt tuấn tú của cậu, thần sắc của cậu nghiêm túc chuyên chú.
Ngón tay xinh đẹp đang điều chỉnh máy quay ở trong tay, đem trái tim tràn ngập tình yêu quay vào.
Đúng.
Tất cả đều là tư liệu sống, trước tiên cứ lưu đã, buổi tối về sẽ cắt nối biên tập sau.
[????????]
[Không phải, tại sao khuôn mặt của Vương Nhất Bác lại có vẻ 'xuân phong đắc ý' vậy?]
[Đã nói là cô đơn, cô đơn đâu?]
[Cười chết mất, cậu ta làm như thế nào được vậy, xung quanh đều là các cặp đôi, cậu ta một mình vẫn có thể vui vẻ được?]
[Đem tôi vào đây một chút là tôi đã muốn chạy trốn rồi Vương Nhất Bác không có cảm giác gì sao?]
[Cậu ta cầm camera làm gì, làm video sinh hoạt sao?]
[Thật là không có kiến thức, trường hợp này cũng muốn chụp ảnh, khi về là muốn đăng lên vòng bạn bè để làm màu sao?]
Kiều An cùng Trịnh Phương ngồi ở phía trước bên trái của Vương Nhất Bác, cũng không biết hai người nói về chuyện gì, có thể nghe thấy tiếng Kiều An cười nói vui vẻ.
Vương Nhất Bác không quay đầu, cậu vô cùng bình tĩnh, không có nửa điểm xấu hổ, mọi sự chú ý đều tập trung vào việc quay video.
Không lâu sau đó, hai người phục vụ một trước một sau đi tới, ba đĩa đồ ăn đồng thời được đưa lên.
"Thưa ngài, chúc ngài buổi tối vui vẻ."
Người phục vụ giới thiệu đơn giản.
"Đây là bánh su kem phô mai."
To nhỏ cũng chỉ một miếng, hương thơm nồng nàn, vừa cho vào miệng liền tan ra, ngon thì có ngon nhưng cũng không quá đặc biệt kinh diễm, nếu so sánh với việc làm món khai vị thì còn chưa đủ.
Cậu cho rằng món ăn phía trước càng gọi là khai vị hơn.
Tiếp đến là bánh quy có nhân champagne.
Bên ngoài giòn, sau khi cho vào miệng thì tràn ngập mùi hương, còn mang theo một chút vị đắng, Vương Nhất Bác tỉ mỉ nếm thử, cậu sợ sau khi về sẽ quên nên liền mở ra bản ghi nhớ, ghi lại mỗi chỗ đặc sắc của từng món ăn.
[Mẹ nó, Vương Nhất Bác ăn cái gì mà tôi ngồi xem cũng thèm?]
[Tôi đã nhìn ra, cậu ta thật sự không để ý việc ngồi ăn một mình, còn có tâm trạng chụp ảnh, ghi chép.]
[Đúng thật là không thèm để ý, rốt cuộc là một người chưa từng ăn qua đồ ăn Pháp, rõ ràng chính là ban ân cho đi.]
[Mắng Vương Nhất Bác thì mắng Vương Nhất Bác, có thể không cần nói như thế không, người không ăn qua cơm Pháp tỏ vẻ cũng có chút đồng cảm.]
[Không ăn qua thì không ăn qua đi, có cần thiết phải chụp ảnh như vậy không, thật mất mặt.]
Máy quay cũng không phải luôn quay Vương Nhất Bác, người quay phim xoay người đi quay ba cặp khách mời khác. Không có máy quay lại càng khiến cậu thoải mái.
Không lâu sau, người phục vụ đem ra hàu sống.
Ăn cùng với đó là trứng cá muối và sữa chua hoa quả, ăn vào không chỉ thơm ngon mà thứ tự các mùi vị cũng không hề xung đột với nhau.
Món tiếp theo là cua hoàng đế.
Cua hoàng đế được bày biện trên một chiếc đĩa hình bầu dục, cậu hỏi người phục vụ cua hoàng đế ăn cùng đồ ăn gì.
"Là canh cà chua tía tô, ăn vào sẽ càng khiến cho hương vị thêm thơm ngon cũng như cảm thấy vị cua rõ ràng hơn." Người phục vụ bên cạnh mỉm cười: "Nếu thưởng thức cùng với trứng cá muối thì sẽ càng tươi ngon hơn."
"Thì ra ngay cả đồ ăn Pháp cũng chưa thử qua."
Ngụy Dương cười nhạo một tiếng, từ trên cao nhìn xuống Vương Nhất Bác: "Nên nói sớm nha, không thì để tôi gọi thêm cho cậu vài món nữa?"
Vương Nhất Bác dừng lại một chút, trước máy quay Ngụy Dương còn có chút thu liễm, còn ở nơi không có máy quay, anh ta sẽ không hề khách khí mà nhục mạ cậu.
Mỗi bàn đều có người phục vụ riêng, người phục vụ khi nghe được lời của Ngụy Dương không khỏi toát mồ hôi, sợ hai vị khách trước mặt xảy ra xung đột.
Người phục vụ không biểu hiện ra bên ngoài nhưng cũng nghĩ thầm trong lòng, ở hoàn cảnh hiện tại mà chủ động khiêu khích gây xung đột có phải là không có mắt nhìn không.
Nhưng mà Vương Nhất Bác cũng không tức giận.
"Thật không nghĩ tới thầy Ngụy lại nhiệt tình hào phóng như thế, vậy tôi cũng sẽ không khách khí nữa." Vương Nhất Bác nhìn về phía người phục vụ đứng ở bên cạnh, lễ phép dò hỏi.
"Đúng là tôi chưa từng ăn qua đồ ăn Pháp, vậy cậu có thể đề cử cho tôi vài món ăn không? Tôi cũng khó có thể từ chối ý tốt của ngài Ngụy đây."
Sau khi nghe xong Vương Nhất Bác nói, người phục vụ suýt chút nữa bật cười ra tiếng, anh ta cố gắng giữ khuôn mặt nghiêm túc đi lấy thực đơn.
Ngụy Dương khó tin trừng mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác, mục đích của anh ta là chọc giận cậu nhưng không ngờ Vương Nhất Bác không những thờ ơ mà còn mặt dày.
Cậu ta không có tôn nghiêm sao?
"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Thầy Ngụy cảm thấy tiếc sao?"
Đúng lúc này, người quay phim chú ý tới hai người, vì thế đem máy quay hướng tới.
Ngụy Dương đè nặng ngọn lửa trong lòng, thấy máy quay phát sóng trực tiếp liền nở một nụ cười.
"Sao có thể thế được, tôi là lo lắng cậu chưa từng ăn qua thức ăn Pháp, không hợp khẩu vị, vì thế mới mời cậu ăn nhiều một chút."
Ngụy Dương mở miệng là nói Vương Nhất Bác chưa ăn qua món Pháp, liền kém chỉ thẳng ra là cậu không có kiến thức.
Vương Nhất Bác vẫn mỉm cười bình tĩnh nói.
"Đúng vậy, vốn dĩ tôi rất xấu hổ khi để thầy Ngụy chi trả, nhưng thầy Ngụy không cho tôi từ chối, khăng khăng muốn mời tôi. Vậy thì tôi đây..." Vương Nhất Bác tỏ ra buồn rầu:"chỉ có thể nhận lời rồi."
[Sao đột nhiên Ngụy Dương lại hào phóng mời Vương Nhất Bác ăn cơm vậy?]
[Ha ha ha ha, Ngụy Dương đem đá đập vào chân mình đi?]
[Tôi rất chán ghét những người tâm cơ, nhưng đối lập với Ngụy Dương, dùng loại phương thức này để tìm kiếm sự ưu việt thì thật là thấp kém.]
[Tôi thay Vương Nhất Bác nói: Nghe tôi nói, cảm ơn anh~]
[Cảm ơn Vương Nhất Bác, người không ăn qua món ăn Pháp đây cảm thấy vô cùng sảng khoái.]
Ngụy Dương cố gắng không mất khống chế trước máy quay, anh ta xoay người, sắc mặt đen xuống.
Anh ta đi đến bên cạnh Trác Thành, cố gắng lộ ra một nụ cười.
"Em không ăn sao?"
Trác Thành lắc đầu: "Chờ anh nha, chúng ta đang hẹn hò, làm gì có đạo lý một người ăn trước chứ."
"Đúng vậy, chúng ta đang hẹn hò, ở một nơi lãng mạn như này thì làm sao có thể ra vẻ nông cạn, chỉ chú ý đến mỗi món ngon trước mặt được."
Tâm tình của Ngụy Dương tốt lên một chút, trải qua nỗ lực từ tập một, cuối cùng anh ta cũng giành được một chút ấn tượng tốt từ Trác Thành. Mặc kệ như thế nào, Trác Thành là tiểu thiếu gia nhà họ Trác, chỉ cần có thể tóm được cậu ta thì về sau anh ta không cần lo lắng tài nguyên ở giới giải trí nữa.
Còn Trần Minh....
Anh ta không hề chấp nhận bất cứ cái gì với Trần Minh, là do cậu ta tự mình suy nghĩ, vội vàng sấn tới đối tốt với anh ta.
Nếu không phải mỗi lần ra tay Trần Minh đều hào phóng thì Ngụy Dương còn lâu mới làm quen với một người nhạt nhẽo, vô vị như vậy.
Một khuôn mặt thanh thuần không cảm xúc, anh ta không hề có chút hứng thú nào.
Ban đầu anh ta định lợi dụng Trần Minh để mình có thể đứng vững trong giới giải trí, nhưng qua vài năm, anh ta phát hiện gia đình Trần Minh cũng không hề có bối cảnh gì, ra tay hào phóng là do trong nhà có chút tiền.
Trần Minh đến tận chương trình này đúng là khá bất ngờ, anh ta cũng không biết Trần Minh sử dụng biện pháp gì để có thể tham gia.
"Anh Ngụy Dương, anh cùng với anh Trần Minh...." Trác Thành muốn nói lại thôi: "Có phải là em quấy rầy hai người không, em không phải là cố ý, hình như anh Trần Minh còn đang giận em."
"Không có, anh không thích cậu ta." Nếu không phải ngại máy quay, Ngụy Dương hận không thể thổ lộ một màn thật lãng mạn ngay lập tức.
"Anh đã từ chối cậu ta nhiều lần, nhưng không nói một cách quá trực tiếp, anh nghĩ một thời gian rồi cậu ta sẽ từ bỏ, không nghĩ tới cậu ta còn theo anh đến tận chương trình này."
"Em không cần phải vì cậu ta mà cảm thấy áp lực, đối tượng mà anh muốn hẹn hò không phải là cậu ta."
Trác Thành ngước mắt lên nhìn, giống như đang mong chờ.
"Em rất muốn trở thành bạn bè với anh Trần Minh, cũng không biết rằng anh ấy có vì chuyện này mà trở lên xa cách với em không?"
"Em không cần phải để ý cái nhìn của người khác, mọi người đều rất thích em. Tính cách của Trần Minh khá lạnh lùng, không có tính toán, cậu ta sẽ không vì chuyện này mà tức giận với em."
"Hơn nữa cậu ta đang theo đuổi anh. Anh biết anh không xứng với em, em có thể chọn anh cũng coi như duyên phận, em có thể cho anh một cơ hội được theo đuổi em không?"
Không chờ Trác Thành trả lời, một giọng cười lạnh lẽo vang lên, cắt ngang màn tỏ tình thâm tình của Ngụy Dương.
Trần Minh dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn hai người, tạm dừng lại một giây rồi lập tức rời đi. Cậu ta muốn đi toilet, không ngờ đi ngang qua bàn ăn của hai người lại nghe được những lời nói này.
Trong nháy mắt cậu cảm thấy tình cảm 6 năm của mình đều là cho chó ăn.
Nếu như lúc trước Ngụy Dương từ chối cậu thì cậu cũng không mặt dày mà bám lấy anh ta. Cũng chính miệng Ngụy Dương nói, muốn từ từ, muốn có người bên cạnh anh ta.
Cậu ta tin , kết quả cuối cùng lại thành cậu 'mặt dày mày dạn' quấn lấy Ngụy Dương.
Mở cửa toilet, Trần Minh nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt khó coi, trắng bệch, kém xa với khuôn mặt diễm lệ của Trác Thành.
Cậu ta không giống như Trác Thành, luôn hoạt bát, cũng không phải là người thân thiện, rất nhiều người nói tính cách của cậu quá ảm đạm, không biết tức giận, sẽ không làm cho người khác yêu thích.
Cậu ta cho rằng chỉ cần mình ở bên cạnh Ngụy Dương, một ngày nào đó Ngụy Dương sẽ tiếp nhận tình cảm của cậu ta.
"Cậu có ổn không?"
Vương Nhất Bác đi ra từ một gian phòng vệ sinh liền nhìn thấy Trần Minh đang đứng ở bồn rửa tay, đôi mắt hơi đỏ nhìn có vài phần yếu ớt.
Đại khái là Trần Minh không nghĩ tới sẽ gặp được Vương Nhất Bác ở chỗ này, cậu ta hơi sửng sốt một chút, không nói gì.
Vương Nhất Bác làm như không có chuyện gì, cậu rửa tay, lại thong thả lấy một tờ giấy lau tay, rồi ném nó vào thùng rác.
Đến tận lúc Vương Nhất Bác đưa cho Trần Minh một tờ giấy thì cậu ta mới lấy lại tinh thần.
"Tại sao cậu lại thích anh ta?" Vương Nhất Bác vô cùng khó hiểu, Ngụy Dương nhìn một cái là có thể nhận ra là một 'tên ngu ngốc', tại sao Trần Minh lại coi trọng anh ta.
Trần Minh không ngờ rằng Vương Nhất Bác sẽ hỏi trực tiếp như vậy, quan hệ của hai người đều không phải thân thiết gì, bình thường hẳn là không nên hỏi đến cùng.
Không chờ Trần Minh trả lời, Vương Nhất Bác lại nói.
"Thích người khác đi, anh ta không xứng với cậu."
Trần Minh nghe được những lời này thì không nhịn được cười. Từ cấp 3 đến đại học, bạn bè của Ngụy Dương đều nói cậu ta không xứng với Ngụy Dương, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe được rằng Ngụy Dương không xứng với mình.
"Cậu chưa từng thích ai đúng không?"
Vương Nhất Bác gật đầu.
Trần Minh nói: "Đã nhìn ra."
Đuôi mày Vương Nhất Bác hơi nhếch lên, Trần Minh giải thích.
"Đôi khi, thích một người không phải là người đó có bao nhiêu ưu tú."
Mà là ở khoảnh khắc rung động trong nháy mắt kia.
Cậu ta cũng không biết phải giải thích như thế nào với một người chưa từng yêu đương như Vương Nhất Bác. "Tôi... tôi cũng rất bình thường."
Vương Nhất Bác:"?"
Nếu không phải Trần Minh đang nghiêm túc nói chuyện, Vương Nhất Bác đều cho rằng cậu ta đang ở Vec xây.
"Lớn lên đẹp trai, tính cách tốt, bối cảnh gia đình cũng tốt, 6 năm trước giành giải nhất cuộc thi vật lý cả nước, được cử đi học ở đại học A, tất cả giải thưởng từ nhỏ đến lớn đạt được cũng không hề ít đi."
"Siêu học bá, cậu nói cậu như này gọi là bình thường?"
Trần Minh lập tức sửng sốt: "Làm sao cậu biết được?"
"Tuy rằng cậu khiêm tốn nhưng nếu có người muốn tìm hiểu thì chắc chắn sẽ biết. Cậu vì Ngụy Dương mới từ bỏ cơ hội học ở đại học A, còn chuyển đến trường của anh ta, vì anh ta mà tiến vào giới giải trí."
Trần Minh lại càng sửng sốt.
Vương Nhất Bác cũng không phải cố ý tìm hiểu việc của Trần Minh, chẳng qua rất nhiều việc chỉ cần suy nghĩ một chút thì liền đưa ra kết quả.
"Việc gì cậu cũng biết, mà anh ta quen biết tôi 6 năm lại không biết gì, hoặc cũng có thể là không thèm để ý đi." Trần Minh cười khổ một tiếng.
Ngụy Dương quen biết với cậu ta 6 năm, thời gian đó không thể nào chỉ hiểu chút ít về cậu ta.
Chẳng qua là không để ở trong lòng.
"Cậu không cần phải cảm thấy cậu không bằng với Trác Thành, rõ ràng mục đích của Ngụy Dương là nhà họ Trác nên mới đối xử với cậu ta như vậy."
"Nhà họ Trần tuy không giàu có bằng nhà họ Trác nhưng bối cảnh cũng không hề nhỏ, chắc chắn là Ngụy Dương không biết điều này đi? Nếu anh ta đã biết từ sớm, chắc chắn tại lần đầu tiên cậu thổ lộ, anh ta sẽ đồng ý với cậu ngay."
Vương Nhất Bác nói xong lại bổ sung thêm một câu.
"Xin lỗi, tôi dùng từ không chuẩn rồi, đúng ra phải dùng từ 'liếm' thì càng chính xác hơn."
Trần Minh hơi hé miệng, cũng không biết nên nói cái gì. Chính xác là trong quá trình theo đuổi Ngụy Dương, cậu ta đã có vài lần muốn từ bỏ, nhưng thái độ của Ngụy Dương lại cứ ba phải, làm như anh ta sẽ có lúc đồng ý với cậu.
Có lần Ngụy Dương uống say, muốn Trần Minh đi đón anh ta. Lần đó cậu ta bị đau dạ dày, đang nằm trong bệnh viện, thân thể đau đớn càng làm cậu ta thấy nản lòng, muốn từ chối Ngụy Dương.
Lúc đó, Ngụy Dương nói như thế nào?
"Cậu không thể chờ tôi sao? Cậu thích liền không hề có kiên nhẫn sao? Hiện tại sự nghiệp của tôi đang trong thời kỳ khởi sắc, không thể yêu đương. Hơn nữa.... tôi cho rằng cậu sẽ hiểu tôi."
Trần Minh biết Ngụy Dương muốn nổi tiếng, muốn có danh tiếng.
Anh ta có dã tâm, có khát vọng, Trần Minh đều ủng hộ những điều đó, thậm chí khi biết Ngụy Dương tham gia chương trình này, cậu ta cũng tự an ủi mình rằng đây đều là sắp xếp của người quản lý, muốn anh ta tham gia.
Một người không có bối cảnh gì muốn đứng vững trong giới giải trí là một việc không hề dễ dàng , đây cũng không phải là lần một lần hai cậu ta giải quyết những vấn đề vụn vặn cho Ngụy Dương.
Cậu ta cho rằng Ngụy Dương có thể phát hiện ra.
Nhưng Ngụy Dương lại đem tất cả những gì cậu ta làm được, quy thành may mắn của anh ta.
Ai có thể kiên nhẫn chạy theo một người suốt 6 năm mà không nhận lại bất cứ điều gì? Trần Minh cho rằng chỉ cần cậu ta luôn ở bên cạnh của Ngụy Dương đến ngày Ngụy Dương thành công là được, thậm chí cậu ta còn đồng ý Ngụy Dương, không phản bác lại những trào phúng của cư dân mạng.
Nhưng Ngụy Dương thì làm gì?
Anh ta muốn Trần Minh lấy 'lý do cá nhân' mà rời khỏi chương trình.
Tất nhiên điều này là vì Trác Thành.
Anh ta không muốn Trác Thành hiểu nhầm mối quan hệ của cậu ta và anh ta.
"Dành 6 năm để có thể thấy được một người không hề có giá trị. Điều này cũng không quá muộn." Vương Nhất Bác nở nụ cười: "Cậu nói thử xem?"
Trần Minh chần chừ một lúc rồi gật đầu, thấy cậu đồng ý với ý kiến của mình, Vương Nhất Bác cũng không muốn dừng lại, cậu muốn tiếp tục công việc thu thập tư liệu sống của mình.
"Được rồi, tôi đi đây, không cần cảm ơn."
Vương Nhất Bác nói chính là chuyện cậu cho Trần Minh mượn khăn tay.
Tất nhiên Trần Minh nên khổ sở vì đoạn tình cảm của mình mãi mãi không được đáp lại, dù sao cũng là thời gian 6 năm của chính mình.
Có lẽ vài phút trước đó thật sự khó chịu.
Nhưng khi nghe những lời của Vương Nhất Bác thì cậu ta lại có chút buồn cười, cậu ta cúi đầu nhìn chiếc khăn tay Vương Nhất Bác đưa cho, cũng không biết nói cho ai nghe.
"Cảm ơn."
-----------------
Vương Nhất Bác vừa rời khỏi toilet liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, cậu vốn định coi như không thấy nhưng đối phương đã đi đến trước mặt cậu.
"Trùng hợp quá."
"Là thật sự trùng hợp."
Tầm mắt của Vương Nhất Bác dừng lại ở trên người Tiêu Chiến, hôm nay hắn mặc một bộ tây trang màu xám, cà vạt được thắt ngay ngắn, áo sơ mi được là phẳng, có thêm vài phần trang trọng.
Nhìn qua văn nhã lại cấm dục.
Còn đổi nước hoa, là mùi nước hoa càng lạnh lùng hơn.
Vương Nhất Bác chú ý đến tầm mắt của hắn dừng ở trên âu phục của mình, đuôi lông mày của cậu hơi nhếch, cũng không biết cô gái hay chàng trai nào không rành việc đời bị Tiêu Chiến lừa đến hẹn hò.
Nhưng đã có đối tượng lại nhìn người khác như vậy cũng không thích hợp lắm?
"Bộ âu phục này thật sự rất hợp với cậu."
"Cảm ơn."
Vương Nhất Bác cũng chỉ coi đây là tính cách thích trêu chọc người khác của Tiêu Chiến, cậu cong môi nhưng ý cười không có trong mắt.
"Nếu là trùng hợp, tôi liền không làm chậm trễ thời gian của thầy Tiêu nữa."
"Chà, hiện tại lại nhận ra tôi rồi?" Tiêu Chiến làm như không nghe ra sự xa cách của Vương Nhất Bác, đáy mắt lóe lên cảm xúc không rõ.
Vương Nhất Bác không trả lời.
Nếu đổi thành nghệ sĩ khác, có lẽ dù không quen biết, Vương Nhất Bác cũng sẽ miễn cưỡng nói chuyện cho xong. Nhưng Tiêu Chiến thì khác, năm nay hắn ta mới 27 tuổi nhưng số năm hoạt động cũng không kém số tuổi bao nhiêu.
Từ nhỏ hắn đã cùng với mẹ tham gia một bộ phim, con đường sao nhí bắt đầu từ đây. Từ người con quốc dân, đến em trai quốc dân, lại kéo đến tận bây giờ..... fans trải rộng khắp mọi tuổi tác.
Đầu năm nay hắn còn lấy được giải ảnh đế, không dám nói tất cả mọi người đều biết Tiêu Chiến, nhưng ở giới giải trí thì chắc chắn phải biết hắn.
Vương Nhất Bác không phải là nguyên chủ, cậu cũng không có ký ức của nguyên chủ, không biết Tiêu Chiến là chuyện rất bình thường. Người ngoài thì không biết như thế nào, cậu cũng không biết Tiêu Chiến nghĩ ra sao, cũng không hề muốn giải thích, tùy ý hắn nghĩ như nào thì nghĩ.
"Nếu là trùng hợp, không bằng để tôi mời cậu một ly rượu?"
Vương Nhất Bác:"?"
Mang theo đối tượng hẹn hò đến nhà hàng tình nhân, rồi lại muốn ở phía sau đối tượng hẹn hò hẹn một người khác.
Đẳng cấp này nếu muốn so với Ngụy Dương thì cao hơn rất nhiều, Ngụy Dương còn biết mỗi lần chỉ có thể 'câu' một người.
Đại khái là cảm xúc của Vương Nhất Bác quá rõ ràng, Tiêu Chiến tỏ ra bất đắc dĩ giải thích.
"Hôm nay tôi đến để học pha chế rượu, không phải đến ăn cơm."
Vương Nhất Bác chưa nói có tin hay không nhưng cậu không muốn đi lắm.
Cậu đã xem một lượt điện thoại của nguyên chủ, không có thông tin liên lạc của Tiêu Chiến, điều này cho thấy hai người không hề thân thiết, cứ cho là quen nhau thì cũng chỉ gặp mặt vài lần.
Một người là tuyến 18 tin xấu quấn đầy người, một người là ảnh đế được toàn giới giải trí tung hô.
Cậu cũng không muốn kết giao gì nhiều với Tiêu Chiến, hơn nữa hắn hơi nhiệt tình quá với cậu, điều này không khỏi khiến Vương Nhất Bác nghĩ nhiều.
"Cảm ơn, nhưng rất xin lỗi, tôi....."
Lời còn chưa dứt, một âm thanh khác đánh gãy Vương Nhất Bác.
" Tiêu Chiến."
Một người thanh niên mặc bộ âu phục màu xám, đầu tiên chào hỏi với Tiêu Chiến, sau đó nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Vị này chính là.... Từ từ, bộ âu phục này sao lại khiến tôi có cảm giác đã từng nhìn qua?"
" Vương Nhất Bác, bạn của tôi. Vị này là ông chủ của nhà hàng...."
"Tôi tự mình giới thiệu. Xin chào, anh là Quý Quân, là bạn cùng lớn lên với Tiêu Chiến. Rất vui được làm quen với em, Vương Nhất Bác."
Bị bắt trở thành 'bạn bè' của Tiêu Chiến - Vương Nhất Bác:"......."
"Vâng, rất vui khi được làm quen."
Quý Quân vô cùng thân thiết, thấy tuổi của Vương Nhất Bác không lớn, mở miệng liền gọi 'em trai'.
"Đừng gọi lung tung." Tiêu Chiến liếc mắt cảnh cáo Quý Quân.
"Em trai này còn chưa nói gì, cậu vội vã thay người ta nói làm gì?" Quý Quân cười cười, duỗi tay định đặt lên vai Vương Nhất Bác thì liền bị Tiêu Chiến đẩy ra.
Quý Quân cũng không thèm để ý hắn: "Hôm nay em trai đến tìm Tiêu Chiến nhà chúng ta hay là...."
Tầm mắt của anh ta dạo qua một vòng nhà hàng.
"Cùng với đối tượng đến ăn cơm? Lần đầu gặp cũng không chuẩn bị gì, hay anh miễn phí cho em một bữa cơm nhé."
Vương Nhất Bác kéo kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười công nghiệp: "Tới để quay chương trình."
"Quay chương trình?"
Quý Quân rất ít khi quản lý các công việc của nhà hàng, anh ta nhớ lại, hình như có một việc như vậy thật: "Là chương trình giải trí về chủ đề tình yêu kia đúng không, anh nhớ là có một lưu lượng đang nổi tham gia, Trác Thành? Cậu ta lớn lên cũng rất hợp khẩu vị của anh."
Vương Nhất Bác:"......" Lại thêm một tên mắt bị mù.
"Các em có quen nhau không? Phía sau cậu ta có kim chủ không? Liệu anh có thể bao dưỡng cậu ta không?"
Vương Nhất Bác bị ba câu hỏi làm đứng hình, cậu không ngờ Quý Quân không hề coi cậu là người ngoài. Nhất thời cậu cũng không biết trả lời như thế nào. Sau đó cậu liền nghe Tiêu Chiến bình tĩnh mở miệng.
"Cậu có thể thử xem."
Quý Quân còn chưa kịp vui vẻ đã bị Tiêu Chiến dùng giọng nói lạnh băng bổ cho một vết.
"Chờ đến lúc cậu bị Trác Vũ đánh đến nhập viện, tôi sẽ bảo trợ lý gửi cho cậu một giỏ hoa quả coi như hỏi thăm."
"Liên quan gì đến Trác Vũ, Trác, họ Trác? Mẹ nó, cậu ta.... Trác Vũ cùng với Trác Thành? Cậu ta là em trai của Trác Vũ?" Quý Thiếu Quân nuốt nước miếng: "Là Trác Vũ mà tôi biết đó sao?"
"Cậu cảm thấy thành phố A này có mấy người tên là Trác Vũ?"
Quý Quân có vài phần hoài nghi cuộc sống.
"NO! Trác Vũ là cái tên mưu mô, là tên thương nhân chỉ đặt lợi ích lên hàng đầu, làm sao lại có một em trai thanh thuần đáng yêu như vậy được?"
Tiêu Chiến lười nói chuyện cùng với tên này, thấy Vương Nhất Bác nhìn mình như một tên tra nam, hắn liền vội vã giải thích.
"Tôi cùng với tên kia không giống nhau, cũng không chơi trò bao dưỡng."
"Tôi cũng chưa hề hẹn hò với ai cả."
Vương Nhất Bác cười một cách có lệ.
A.
Ở chỗ này phóng thích hormone, hận không thể ở trước mặt mọi người hẹn **, đều đã như vậy mà còn nói chưa hề làm gì?
Là không nghiêm túc làm gì mới đúng.
"Tôi muốn tìm kiếm thử." Quý Quân nghĩ cái gì thì liền muốn cái đó, tìm kiếm tin tức về chương trình xong lại càng có vài phần hứng thú.
"Tổ chương trình mời đến những nghệ sĩ tham gia đều có diện mạo không tồi, tôi nhìn thấy đội xanh chỉ có ba vị khách mời, vậy tôi có thể mang vốn vào tổ chương trình sao? Loại chương trình chỉ nói về tình yêu này thật khiến người khác có chút hứng thú."
Vương Nhất Bác: "....... Đây là chương trình về tình yêu của minh tinh."
"Anh biết mà."
Lúc này Quý Quân mới phản ứng lại: "À, anh không phải là minh tinh, nhưng chúng ta có Tiêu Chiến mà, còn là ảnh đế nổi tiếng nữa chứ."
Quý Quân hướng về phía Tiêu Chiến làm cái mặt quỷ nhưng mà đối phương lại không hề bắt được tín hiệu. Quý Quân hận sắt không thể thành thép, hơi đẩy bả vai của hắn.
"Đại ảnh đế chưa từng hẹn hò của tôi, có hứng thú với chương trình tình yêu không, có khi còn có thể thu về một mối tình đầu ngọt ngào đấy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com