Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1:

Miền Nam,Việt Nam.

Bình Phước,28/8/2022.

Một ngày bận rộn của tôi cuối cùng cũng kết thúc lúc 9:23 phút, cái giờ mà con người ta đã chuẩn bị lên giường đi ngủ thì tôi mới te te chạy về nhà.

Chạy tới chạy lui từ sáng tới tối mịt thực sự là một thử thách đầy khó khăn với một con lười kinh niên như tôi. Đôi chân mỏi nhừ, hai cánh tay đau nhức cùng cái bụng đói đang réo vang càng thôi thúc tôi nhanh nhanh về lại cái ổ chó của mình, bật nắp và nốc một ly Sting đầy đá mát lạnh, làm thêm một tô Hẻo Hán chua cay thơm nức mũi, bỏ thêm vào đó món cánh gà kho CoCa mà tôi mới học, một cái trứng chiên, một cây xúc xích.

Ngưng ngưng suy diễn, nghĩ nữa chảy nước miếng mất.

Cách đổi suy nghĩ nhanh nhất là gì, chính là nhìn thứ gì đó khác, và tôi quyết định đếm sao.

Trời đêm hôm nay rất đẹp, hôm nay không có mây nên những ngôi sao lấp lánh rải rác khắp nơi được để lộ, ánh trăng vàng cũng nhẹ nhàng toả ánh sáng lạnh lẽo của mình.

Và như mọi người đã biết, đang lái xe mà nhìn trời nhìn đất nhìn mây không nhìn đường quả báo tới nhanh lắm.

Ví dụ cơ bản chính là tôi mém lái chiếc Cup 50 của mình xuống mương đây.

Tập trung tinh thần chạy xe, nhà tôi cách khá xa với khu dân cư, nguyên nhân là nhà ở cái đất Bình Phước này rất thú vị, nhà xen giữa rẫy, đi qua hai ba cái rẫy mới thấy một ngôi nhà.

Nhà tôi không xen rẫy, mỗi tội sân nhà tôi khá rộng rãi và hàng xóm của tôi có rẫy quanh nhà. Là một đứa đeo kính, tạ ơn giời là hôm nay không có ai chơi cái trò pha đèn xe vô mặt tôi nên vài phút sau đó tôi đã lon ton về đến nhà.

Ô kìa bất ngờ chưa ông già! Chào đón tôi về nhà là một cái xác nằm chỏng chơ trước cửa.

Tôi đứng hình mất 3 giây, bạn hiểu cái cảm giác tưởng như mình về tới nhà rồi, mình sắp được nghỉ ngơi thì gặp thêm một rắc rối siêu to khổng lồ nó cay thế nào không?

Nó cay như cách bạn hí hửng làm xong việc thật nhanh để về nhà đi chơi với bồ thì sếp bảo ở lại tăng ca em ơi vậy.

À quên, các bạn làm gì có bồ đâu mà ví dụ kiểu đó, thôi bỏ qua đi.

Tôi thở dài chống chân chống xe, đi xuống mở đèn Flash điện thoại lên để đi qua nhìn thử, đối phương nằm nghiêng nên tôi bắt buộc phải kéo người lật ra, lúc kéo đối phương tôi có nhìn sơ qua, cái người này ăn cơm niêu của Thạch Sanh với uống sữa voi hay gì cao dữ.

Là một đứa chỉ có 1m48, nếu đem ra so sánh chắc tôi bằng 1/2 của đối phương quá, tệ gì người ta cũng phải trên 1m85.

Lúc cái mặt của người ta lộ ra dưới ánh đèn điện thoại thì bên tai tôi vang lên tiếng nói của Liêm Sỉ:

"Thôi pai mày nhá, tao bỏ nhà ra đi đây."

Sau cùng thì, tôi thở dài nhìn cái phòng khách hỗn loạn của mình, vết máu kéo lê từ ngoài cửa vào, thau nước đầy máu, bông băng, thuốc, dao kéo kẹp gắp phẫu thuật nằm lăn lóc trên bàn.

Tuyệt vời lắm, thiếu điều kiếm thêm cái máy quay và ông đạo diễn vào đóng phim kinh dị luôn rồi.

Cái người khổng lồ nằm trên sofa chính là thủ phạm.

Thật lòng mà nói thì cái mặt của đối phương chính là thứ làm tôi phải lê cái thân có một mẩu này để kéo tên khổng lồ vô nhà, anh ta là người nước ngoài, lúc kéo người đi tôi vô tình lột luôn cái bộ tóc giả màu đen kia ra, mái tóc anh ta màu vàng nhạt nhìn không kĩ thì nó khá giống màu trắng.

Có tóc giả thì chắc chắn sẽ đeo lens để che đi màu mắt thật rồi, tiện tay thế là tôi lột lens ra nghía thử luôn, mắt anh ta màu xanh ngọc lục bảo khá đậm.

Tôi đoán anh ta có huyết thống Đức hoặc Celtic, tôi từng thấy một bài báo nói về màu mắt hiếm có này.

Không rõ đối phương đã làm gì, nhưng tôi tìm được một vết dao chém ngang vùng bụng của anh ta, là tại tìm vết thương, tôi là bé ngoan nên không phải tại tôi nghía thử người ta có cơ bụng hay không đâu.

Anh ta đã né tránh tôi đoán thế vì vết chém ngọt như vậy lại khá là nông, nói chung cũng nhàn, trừ cái đầu đạn kẹt ở bắp tay buộc tôi phải vác hộp đồ phẫu thuật ra để mà moi nó thì còn lại chỉ cần phun thuốc và cột lại là xong.

Đây là lần đầu tiên tôi thực hành đấy, rất may mắn nó đã thành công, ca tiểu phẫu đầu tiên của mình!

Để ăn mừng 2 tiếng đầy vất vả thì 11 giờ đêm tôi mới húp rột rột tô mì Hẻo Hẻo chua cay của mình, ăn xong thì quá mệt mỏi nên tôi vác gấu bông, gối và mềnh ra phòng khách ngủ luôn, đắp cho người trên sofa nữa cái chăn, tôi nằm dưới đất ngủ cho mát dù sao cũng có trải thảm.

Và hình như tôi quên gì đó?

Vâng, tôi lại lồm cồm bò dậy kéo ống nước ra trước nhà và dọn dẹp sạch sẽ vết máu kéo lê vào nhà mình, không quên xách nước dội sạch những chấm máu kéo lê trên đường lớn nữa.

Hì hục một hồi cũng 2 giờ sáng, con đường heo hút vắng bóng người cuối cùng cũng sạch sẽ, tôi mệt mỏi quay lại vào nhà để đi ngủ, quá đủ rồi!!!

Bây giờ thằng nào cản tôi đi ngủ tôi sẽ đấm chết mẹ thằng đó!

Cất đồ vào bên hông nhà, tôi quay lại cửa chính nhìn cái góc thảm trải trước cửa nhà hơi nhăn thì điên máu chửi vọng vô:

"Con mẹ anh có cái quần què gì thì mai nói! Biết bây giờ mấy giờ rồi không hả! Biết tôi tốn bao nhiêu công sức để mà dọn mớ hỗn độn này cùng băng bó cho anh không hả! Nó mà bục máu ra thì anh ăn cho đủ! Tỉnh rồi thì cút lên sofa ngủ cho tôi còn ngủ! Loi nhoi ra đây làm mẹ gì!"

Chửi một hơi bài ca dân dã, tôi mở cửa nhà nhìn lên, quả nhiên anh ta tỉnh rồi, tay còn đang cầm con dao giải phẫu dính máu ban nãy mặt ngơ ngác nhìn tôi.

Chắc đây là lần đầu tiên bị ăn chửi bằng Tiếng Việt nên còn ngơ ngác bỡ ngỡ, tôi bình tĩnh lại thì hơi chột dạ, người ta dẫu gì cũng là bệnh nhân, tỉnh lại ở nơi xa lạ cũng hoảng hốt đi, nhưng mà không ngủ đủ khiến tôi rất bực bội, anh ta lại nhảy ra trước họng súng thì ăn chửi thôi.

"Hiểu tiếng Việt không?" Tôi nhìn anh ta hỏi.

"Hiểu, nói chậm một chút là được." Anh ta lúc này mới bừng tỉnh, như một đứa con nít mới tập nói từ tốn trả lời.

Giọng anh ta khá trầm và khàn, êm tai. Tôi gật gù rồi lách người đi vô trong, không quên lấy lại con dao giải phẫu:

"Trên người tôi có máy đo nhịp tim, nếu tôi chết anh tuyệt đối không thể sống vì vậy đừng phí mạng vô ít thay vào đó đi ngủ đi."

Tôi cũng không ngu, tỉnh lại không lên tiếng, thay vào đó lấy dao và núp sau cánh cửa chờ tôi tiến vào 99% là muốn xiên tôi rồi.

Mà kệ đi, tôi chết cũng chả sao, chết rồi chờ anh ta bị giết xong tôi giải quyết linh hồn của anh ta là được.

Tôi lại nằm xuống đất ôm gấu bông để ngủ, anh ta cũng theo vào, không biết ăn tối chưa nhưng giờ tôi lười lắm để mai đi, nghe âm thanh thì anh ta né mấy đồ linh tinh tôi để lộn xộn trên bàn để uống một ly nước rồi leo lên sofa đắp chăn ngủ.

Nghe lời đấy, mai bắt anh ta dọn nhà hộ tôi xong thì đi đâu thì đi, tôi nghĩ thầm rồi an ổn đi ngủ dưới ánh nhìn chằm chằm của người trên sofa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com