Chương 1
"Hành khách tới Thượng Hải xin chú ý, chuyến bay NL038 của Eastern Airlines giờ sẽ bắt đầu cất cánh. Vui lòng mang theo đồ đạc của bạn..."
Tảng sáng của ngày làm việc bình thường, tại sân bay quốc tế chỉ có một vài đợt hành khách. Nhân viên mặt đất của sân bay ăn mặc chỉnh tề, đứng ở cửa hướng dẫn mọi người tiến vào theo thứ tự.
Bỗng nhiên, có một tên mập lén lén lút lút, ló đầu ra duỗi cổ cố gắng nhìn vào bên trong phòng chờ.
Nhân viên mặt đất ngửi ra điều bất thường, bèn đi tới trước mặt tên mập: "Chào anh, bên này là lối vào của sân bay quốc tế, anh muốn bay đến đâu ạ?"
"Tôi bay tới Castle Combe."
Mắt Triệu Đào đảo một vòng, không thấy paparazzi mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nói với người ở sau lưng mình: "Bác nhi, bên trong tạm thời an toàn, có thể tiến vào."
Nghe giống như ám hiệu của phần tử khủng bố, nhân viên mặt đất càng nghi ngờ hơn: "Phiền anh xuất trình chứng minh thư ạ."
"Bác Nhi, lấy chứng minh thư ra... ý, người đâu rồi? Bác Nhi?"
Bị kiểm tra chứng minh thư và hộ chiếu xong, Triệu Đào kéo va li hành lý sốt ruột chạy vào đại sảnh xuất phát, rốt cục nhìn thấy nghệ sĩ của mình đang đứng ngáp bên trái bàn tư vấn.
"Haiz..." Anh ta lau mồ hôi: "Tổ tông, sao cậu lại tự đi một mình thế?"
Vương Nhất Bác dùng sức dụi mắt, mắt hai mí đã bị cậu dụi thành mắt ba mí: "Em không đi chẳng nhẽ đứng đợi bị túm cổ vào đồn cảnh sát à."
"Anh biết cậu chê anh mất mặt, nhưng hôm qua cậu mới bị tuồn ra tin tức... xấu, giờ vẫn đang nằm trên hotsearch kia kìa, nếu như bị paparazzi ngồi xổm ở đây đợi thì hỏng mất! Anh phải điều tra ra mới được!"
"Ừm, với năng lực điều tra của anh, tổ chức gìn giữ hoà bình không mời anh tới làm đặc công đúng là đáng tiếc." Vương Nhất Bác liếc anh ta, rồi lại ngáp một cái thật to.
Lông mi của cậu rất dày, lúc nhìn người ta từ góc độ này đuôi mắt sẽ hơi xếch lên, phối với một mái tóc màu khói phô trương, luôn có loại cảm giác nổi bật, vẻ đẹp hoặc mà không mị.
Triệu Đào nghẹn họng, nhưng cũng nhanh chóng tha thứ cho cậu dù sao thì người đẹp trai, trời sinh càng dễ được tha thứ.
Bên cạnh bàn tư vấn có rất nhiều người, sợ bị nhận ra, Triệu Đào bèn dẫn đầu đi lấy vé máy bay, vừa đi vừa gặng hỏi Vương Nhất Bác đang ngáp liên tục: "Tối qua cậu lại không ngủ đúng không, vì tin tức... xấu hay là vì chứng mất ngủ?"
"Chỉ là mất ngủ thôi."
Triệu Đào khẩy khẩy đầu ngón tay, mặt lộ vẻ lo lắng: "Cậu đã mất ngủ ba ngày liên tục rồi, sau《Hành Trình》là một trận chiến ác liệt, không muốn sống nữa sao.... đúng rồi, đợi chương trình bắt đầu ghi hình, chắc chắn sẽ có người hỏi về chuyện lần này. Nhớ kỹ tuyệt đối không được trả lời trực tiếp vào vấn đề, có thể đánh thái cực thì cứ đánh thái cực đấy nhá."
"Em đâu có làm thế," vẻ mặt của Vương Nhất Bác rất thản nhiên: "Sao phải sợ bọn họ hỏi."
"Tiểu tổ tông của anh ơi, cậu biết cậu không làm, nhưng bọn họ thì không biết! Mà này, cậu có chắc là mình không định làm sáng tỏ không?"
Đây là lần thứ ba trong ngày Triệu Đào hỏi câu giống vậy.
Vương Nhất Bác cụp mắt xuống, lông mi rung rung, cậu dừng lại một lúc rồi nói: "Em chắc chắn."
Câu trả lời nằm trong dự liệu, ngoài thở dài Triệu Đào cũng không biết phải phản ứng như thế nào nữa.
Anh ta hấp hối giãy dụa, yếu ớt khuyên: "Vết nhơ có kim chủ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tẩy sạch được, sáng nay anh có nhìn thử, fans của cậu từ 169 vạn rớt xuống còn 143 vạn, có 3 fansite đã đóng cửa rồi. Cậu tập luyện chăm chỉ không kể ngày đêm trong ba năm, cuối cùng toàn bộ tâm huyết đổ sông đổ bể, cậu cam tâm ư?"
Vương Nhất Bác chỉ có tổng cộng 6 fansite. Đóng mất 3, tương đương với đóng một nửa.
Mà 3 fansite khác không đóng, rất có khả năng là do chủ fansite vẫn chưa ngủ dậy, nên không kịp cập nhật tin tức trên hotsearch.
"...Ừm." Vương Nhất Bác ngơ ngác: "Không sao đâu, fans sắt đá, idol thì như dòng chảy, muốn rời đi thì cứ rời đi."
Không ngờ người mới lại rộng lượng như vậy, Triệu Đào bỗng chốc không biết nên vui mừng hay là giận vì cậu không biết tranh giành nữa, xoắn xuýt cả buổi, mới tuyệt vọng quyết định làm thủ tục gửi vận chuyển trước đã.
Bên tai rốt cục cũng yên tĩnh lại, Vương Nhất Bác lười biếng dựa trên cột nghe nhạc. Bàn tay cắm trong túi quần vô thức nhích tới nhích lui.
Vẫn không kiềm chế được mà lấy điện thoại ra.
Mở ứng dụng weibo, đăng nhập vào acc clone, hai thông báo nhảy ra ngoài:
[@Tổ chức Baby Go Home @Tổ Chức Giải Cứu A Phương mà bạn follow đặc biệt đăng trạng thái mới]
Vương Nhất Bác đọc hết nội dung, tiện thể quyên góp cho mỗi tổ chức 10 vạn tệ. Sau đó ấn vào khung tìm kiếm, lần lượt tìm tên 6 fansite.
Tất cả cậu đều nhớ rất rõ ràng.
Đúng như lời Triệu Đào nói, ba cái trong số đó đã đổi thành avatar đen ngòm. Còn ba cái khác chưa đăng trạng thái mới, không biết là đang quan sát, hay là vẫn đang do dự chưa đưa ra quyết định.
Cậu hít sâu một hơi, like một vòng cho fansite. Thoát khỏi khung tìm kiếm, mở hotsearch ra.
Độ hot của hashtag # Vương Nhất Bác, tiệc tối đã giảm đi một chút so với tối qua, từ năm vị trí đầu đã rớt xuống nằm ở giữa.
Tối hôm qua, có bên truyền thông leak một đống ảnh, ảnh được chụp ở đối diện câu lạc bộ giải trí lớn nhất thành phố.
Xuyên qua cửa sổ phòng riêng, Vương Nhất Bác cùng bảy tám người đàn ông đứng tuổi ngồi vây quanh một bàn, hơn nữa thỉnh thoảng còn đứng dậy kính rượu bọn họ.
Đừng thấy mấy người đàn ông đó đầu trọc bụng bia mà coi thường, thực ra đều là cá sấu lớn của giới giải trí, nếu như đổi một nơi hợp tiêu chuẩn hơn, thì đây sẽ là một diễn đàn cấp cao về nền công nghiệp văn hóa.
Nhưng ở nơi xa hoa trụy lạc thì trở nên biến chất, đặc biệt là bọn họ đều mang theo người đẹp để tiếp khách.
Rõ ràng là một buổi gặp gỡ dâm loạn bẩn thỉu.
Vương Nhất Bác đương nhiên cũng bị xếp vào một trong những người đẹp "tiếp khách".
Hơn nữa sau khi tiệc rượu kết thúc, cậu ra ngoài cùng một người đàn ông. Người đàn ông đặt tay lên lưng cậu nói gì đó, mối quan hệ cực kỳ tế nhị.
Liên tưởng đến việc Vương Nhất Bác debut với một đĩa đơn, chỉ vỏn vẹn nửa năm đã xuất hiện trong hai show thực tế nổi tiếng, tài nguyên nghịch thiên như vậy, sau lưng có kim chủ là việc hai năm rõ mười.
Ấn vào từng mục, bình luận đều rất khó coi:
[Từ lúc cậu ta bắt đầu chấm mặt mỗi ngày để kiếm ăn là tôi đã biết sớm muộn gì cũng thất bại rồi, không ngờ lại sớm như vậy. Hahaha nhà mèo cam còn nhắm mắt thổi phồng anh nhà mấy người là mỹ nhan thịnh thế, là sao Tử Vi từ trên trời giáng thế nữa không ]
Mèo là tên fan của Vương Nhất Bác, Mèo Cam là anti gọi.
[Chậc, mỗi lần hầu hạ một bàn, không sợ bị bệnh à.]
[Thêm V.15687231877 xem video làm tình của Vương Nhất Bác, đừng kêu to quá]
[Yếu ớt hỏi, anh giai này là ai? Nhan sắc rất hợp gu tui, có một trăm triệu điểm rung động.]
[Mỗi ngày một câu hỏi: Hôm nay Y đã flop chưa? Oh quên mất cậu ta chưa từng hot, vẫn luôn flop mờ hhhh]
"Bác Nhi, đi thôi."
Lúc này Triệu Đào đã làm xong thủ tục quay lại, Vương Nhất Bác cất điện thoại lại, rồi cùng anh ta đi đến cửa kiểm tra an ninh.
Qua cửa kiểm tra an ninh, đeo ba lô lên, Triệu Đào cứ cảm thấy tâm trạng của Vương Nhất Bác không tốt lắm, bèn đi đến máy bán hàng mua hai chai coca, đưa cho cậu một chai, chai còn lại tự mở nắp ra uống.
Nhưng chưa kịp uống vào miệng, thì phía sau đã có người gọi: "Cậu mập ở phía trước, làm ơn nhường đường!"
Hai người theo giọng nói quay đầu lại thì nhìn thấy một đám vệ sĩ mặc tây trang màu đen vây quanh một người đàn ông, đang nhanh chóng đi về phía bọn họ.
Tính sơ sơ cũng mười hai mười ba người, trong mắt Triệu Đào chợt hiện lên vẻ ngán ngẩm, nghiêng người định nhường đường.
Một giây sau, cánh tay bị người ta kéo lại.
Vương Nhất Bác đứng chắn trước mặt Triệu Đào: "Anh ấy không phải tên cậu mập, không biết xưng hô như thế nào thì có thể gọi là tiên sinh."
Giọng điệu lười biếng. Nhưng hành động lại rất kiên định, không nhường nhịn chút nào.
Triệu Đào choáng váng, vệ sĩ dẫn đầu nghe vậy cũng sửng sốt, nhưng sau lưng có một đám con gái sắp đuổi kịp rồi. Ngập ngừng trong chốc lát, người đó vẫn kiên quyết chen lên lách qua người Triệu Đào!
"Ào" Chai coca lắc lư theo động tác của vệ sĩ, chất lỏng màu nâu đậm đổ lên vạt áo của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cắn chặt răng, đây là dấu hiệu điển hình cho việc cậu tức giận. Triệu Đào vội vã ngăn cậu lại, hai người lôi kéo nhau cả buổi, mãi cho đến khi đoàn người chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, Triệu Đào mới thả cậu ra.
Thật ra động tác của vệ sĩ trông như xô đẩy, nhưng không dùng chút sức nào, Triệu Đào không bị thương.
Nhưng avatar đen thui của 3 fansite kia cứ liên tục chuyển động trước mắt cậu, thêm cả cảm giác ướt át dính nhớp do vạt áo bị dính coca....
Đường cằm của Vương Nhất Bác càng cắn càng chặt.
Cậu sải bước đi đến phòng chờ VIP, đẩy cửa ra rồi tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống: "Người ban nãy là ai thế?"
Triệu Đào nhìn lướt qua, trong phòng chờ này chỉ có một người đàn ông, dáng người rất cao, đang đưa lưng về phía bọn họ đứng bên tường gọi điện thoại.
Anh ta ngồi xuống cạnh Vương Nhất Bác: "Anh nghe nói hôm nay Tiêu lão sư cũng xuất phát ở sân bay này, chắc là anh ta đó."
"Nhiều người họ Tiêu lắm, ý anh là Tiêu lão sư nào."
"Là Tiêu Chiến đó!" Triệu Đào ngạc nhiên: "Là Tiêu Chiến, ảnh đế gần như giành hết tất cả các giải nam chính xuất sắc nhất hạng A của quốc tế! Anh có hỏi thăm bạn bè của mình, anh ta cũng xác nhận tham gia《Hành Trình Đầy Bất Ngờ》rồi, cậu không thể nào không biết anh ta chứ?"
Ai lại không biết Tiêu Chiến? Dù sao thì đó cũng là nhân vật ở trên đỉnh kim tự tháp của ngành điện ảnh Trung Quốc mà.
"Hóa ra là Tiêu ảnh đế," Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng: "Thảo nào làm dáng như vậy, giống như kiểu Hoàng Đế đi tuần vậy, chỉ thiếu nước bắt người ta ba quỳ chín lạy nghênh đón thôi."
Câu nói này không hề có ý che giấu, nhanh chóng truyền đến mọi ngóc ngách của phòng chờ, người đàn ông cao to đứng bên tường hơi nhíu mày.
Mắt Triệu Đào tối sầm lại, anh ta cảm thấy mình có nguy cơ bị xuất huyết não: "Tiểu tổ tông, ở đây còn có người đó!"
Vương Nhất Bác liếc nhìn người đàn ông đứng bên tường, động tác của người đàn ông chưa hề thay đổi, nếu không phải là cảm giác tồn tại quá mạnh, sợ là sẽ bị coi như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ.
"Kệ người ta."
Cậu mà giận là sẽ chẳng quan tâm đến chuyện gì hết, chê tóc mái vướng víu, bèn vuốt bừa chúng ra sau.
Xuyên thấu qua tường thủy tinh, cần cổ trắng ngần mảnh khảnh, vành tai sáng long lanh, cùng một mảnh xương nhỏ lồi ra trên vành tai của cậu vừa liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Giống như tiểu tinh linh trong truyện cổ tích.
Người đàn ông rõ ràng sững sờ mất mấy giây.
Nhưng Triệu Đào lại đọc thanh tâm chú lần thứ 10086.
Cảm nhận được quản lý của mình có nguy cơ bị đột quỵ, Vương Nhất Bác không muốn chưa đến anh ta đã phải đi bệnh viện, bèn gượng gạo đánh trống lảng: "Em không cần bộ đồ này nữa, đến Castle Combe thì ném đi."
"Hàng may đo cao cấp giá 30 vạn nói không cần là không cần, lãng phí," Triệu Đào tiếc rẻ: "Để anh xem có giặt sạch được không."
"Đúng rồi," Vương Nhất Bác tò mò: "Đâu phải tham gia hoạt động thời trang, anh bắt em mặc trang trọng như này làm gì, còn tiết lộ cả giá ra ngoài nữa."
Sáng nay đi vội vàng, quần áo là do Triệu Đào chọn giúp cậu.
Triệu Đào vung tay: "Ngộ nhỡ gặp Tiêu lão sư ở sân bay thì sao, phải ăn mặc đàng hoàng một chút, để lại ấn tượng tốt cho người ta."
Không đúng, chờ chút!!!
Vừa dứt lời, Triệu Đào dùng sức vỗ lên cái miệng vô dụng của mình.
Sao lại vạch áo cho người xem lưng thế hả!
Tiếc là trên đời không có thuốc hối hận, Vương Nhất Bác đã nghe thấy hết toàn bộ rồi.
"Gặp anh ta? Còn phải mặc đồ may đo cao cấp?"
Khuôn mặt đẹp đẽ của cậu nhăn nhíu, cậu kéo chốt đồng hồ ra, giọng hơi bất mãn: "Vậy còn phải chạy đến ôm nữa đúng không? Em đón ba em còn không nhiệt tình như vậy!"
Đồng hồ tuột ra khỏi tay, mặt đồng hồ úp trên sàn nhà, phát ra một tiếng vang sắc bén trị giá 200 vạn. Trái tim của Triệu Đào đau rút, nhanh chóng cong mông đuổi theo.
Đuổi tới cửa, cửa phòng chờ máy bay bỗng nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ bưng ly cà phê bước vào: "Anh Chiến, cà phê mà anh muốn đã mua về rồi đây."
"..."
Không phải chứ?
Không nghe nhầm chứ?
Anh Chiến??
Nghĩ tới điều gì đó, Triệu Đào và Vương Nhất Bác cùng ngẩng đầu lên nhìn nhau.
Cả hai đều nhìn thấy Trương Tiên – trợ lý của Tiêu Chiến.
Rồi cùng nhau quay đầu lại.
Cả hai lại cùng nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này không bao giờ muốn gặp lại.
Người đàn ông cao to quay đầu lại, hai tay vòng trước ngực, từ trên cao liếc nhìn bọn họ. Hốc mắt, mũi cao môi mỏng, là kiểu khuôn mặt lạnh lùng bạc tình.
Có một nốt ruồi nhỏ bên môi, mang đến cho khuôn mặt đó chút gợi cảm. Trong sự lạnh lùng có dấu vết của dục vọng, giống như cánh tay bị cụt của Venus, sự không hoàn mỹ đã tạo nên vẻ đẹp hoàn mỹ cho anh.
Vương Nhất Bác: "..."
Triệu Đào: "..." Nghẹt thở
Khuôn mặt độc nhất vô nhị dễ nhận ra như vậy, gặp một lần tuyệt đối không thể quên được.
Huống chi người này còn thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh rộng và các giải thưởng liên hoan phim.
Không phải là Tiêu Chiến mà Vương Nhất Bác vừa mắng xong, thì cmn là ai nữa chứ?
Trên đời này không có việc gì xấu hổ hơn bị bắt quả tang đúng lúc đang nói xấu sau lưng người ta, gương mặt Triệu Đào lẫn lộn đủ các loại biểu cảm hoảng hốt, hãi hùng, bất ngờ, anh ta xấu hổ lúng túng đến độ chân cào ra cả một cái phòng seaview trên đất, chổng mông lắp bắp thưa: "Chào, chào Tiêu lão sư ạ."
Biểu cảm trên mặt Vương Nhất Bác trông rất bình tĩnh, nhưng đại não thì chuyển động rất nhanh
Các vấn đề đã biết:
Điều kiện một: Chiều cao của kẻ địch ước chừng gần 1m9, phe mình có lẽ hơn 1m8.
Điều kiện hai: Móng tay của đồng minh bên quân địch vừa dài vừa nhọn, còn trang bị thêm đạo cụ cà phê nóng. Đồng minh của phe mình là một anh mập yếu ớt, bị vệ sĩ đẩy một cái là lảo đảo, không có một tí sức chiến đấu nào.
Hỏi: Tỷ lệ thắng là bao nhiêu?
Vương Nhất Bác nhanh chóng đưa ra đáp án: Có lẽ là bằng 0.
Nhưng thế thì không được, mặc dù cậu không hot, nhưng vẫn phải có gánh nặng thần tượng. Ngộ nhỡ lát nữa đánh nhau thua Tiêu Chiến, bị truyền thông tuồn tin ra, cậu phải vứt mặt mũi đi đâu đây?
3 fansite may mắn còn hoạt động kia sẽ nhìn cậu như thế nào? 143 vạn fans còn sót lại sẽ nhìn cậu làm sao đây?
Cậu hơi nheo mắt lại, toàn thân kéo căng, định nếu mọi chuyện tồi tệ thì sẽ liều cho cá chết lưới rách, không chết không nghỉ.
Chiến tranh hết sức căng thẳng.
Nhưng mà, một giây sau, người đàn ông đó lại ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, gật đầu với Triệu Đào, rồi lập tức chuyển hướng qua Trương Tiên: "Để lên bàn giúp tôi."
Giả vờ rộng lượng gì vậy chứ Vương Nhất Bác đứng bật dậy, dẫn Triệu Đào tông cửa xông ra ngoài.
Cửa phòng chờ máy bay đóng lại lần nữa, Trương Tiên theo lời để cà phê lên bàn, đang định hỏi ông chủ nhà mình ban nãy có chuyện gì thì lại phát hiện tầm mắt của anh vẫn đang bồi hồi ở cửa.
Cô tò mò hỏi: "Anh Chiến, anh đang nhìn gì vậy?"
Mấy giây sau, Tiêu Chiến cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt: "Không có gì."
"Cậu trai lúc nãy hình như là Vương Nhất Bác, em thấy lúc đi ra ngoài vẻ mặt cậu ấy không tốt lắm, hai người xảy ra mâu thuẫn gì ạ?"
Tiêu Chiến bày ra vẻ mặt nhàn nhạt không gợn sóng: "Không có gì, anh bạn nhỏ nên khó tránh khỏi việc mắc lỗi, có thể tha thứ được."
Nghe thấy câu này, Trương Tiên trợn mắt lên, vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ.
Cô đã đi theo bên cạnh Tiêu Chiến năm năm rồi, đương nhiên hiểu rõ tính tình của anh. Nếu như có người xảy ra xích mích trực tiếp với anh, chắc chắn sẽ phải ăn trái đắng.
Hôm nay tự nhiên đổi tính hả ta??
Nhưng Trương Tiên không dám hỏi, chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nói như kiểu anh già lắm vậy Vương Nhất Bác năm nay 21 tuổi nhỉ? Anh chỉ lớn hơn cậu ấy 6 tuổi chứ mấy."
Tiêu Chiến nhớ lại dáng vẻ nheo mắt của cậu trai, mái tóc không an phận chỉa lên mấy sợi, giống như một chú mèo con đang xù lông.
Rõ ràng là dáng vẻ của một anh bạn nhỏ.
"Trương Tiên, cô bảo Kim Nam điều tra nơi sinh của Vương Nhất Bác cho tôi."
Sau khi ra cửa đi chưa được mấy bước, Vương Nhất Bác mới chợt phản ứng lại.
Cậu chạy cái gì chứ?
Cậu đâu sợ Tiêu Chiến, lại càng không sợ đánh nhau, làm gì mà như kiểu cậu chột dạ quá vậy.
Rõ ràng người phải đi là Tiêu Chiến mới đúng!
Vương Nhất Bác thắng gấp tại chỗ, biểu cảm cực kỳ khó chịu. Cậu tìm một góc chết, đá cái vali du lịch của hãng Rimowa bên cạnh qua rồi dạng chân ngồi trên vali quay mặt vào tường.
Đôi chân dài cong lại, đầu gối trắng loáng lộ ra từ cái lỗ ở trên quần bò. Phối với vali màu xanh, thì chính là danh lam thắng cảnh quốc gia 5A.
Triệu Đào hì hục chạy cả buổi, rốt cục cũng đến gần Vương Nhất Bác, anh ta mềm oặt dựa trên cây cột: "Hỏng bét! Bác Nhi, chúng ta đi đời rồi... cậu tự bế à?"
"Anh mới tự bế ấy," Vương Nhất Bác muốn tẩn cho anh ta một trận: "Muốn đi đời thì anh đi đời một mình đi, đừng kéo em vào."
"Không tự bế thì cậu ngồi quay mặt vào tường làm gì! Này tổ tông của anh ơi, sao cậu lại bình tĩnh thế? Cậu có biết bối cảnh của Tiêu Chiến không?!"
Triệu Đào không ngừng vòng tới vòng lui: "Nhà họ Tiêu giàu sang quyền thế lâu năm, mẹ của anh ta lại làm chính trị, mối quan hệ của nhà anh ta mở rộng khắp nơi, chỉ có chuyện cậu không nghĩ tới, chứ không có chuyện anh ta không làm được!"
"Hơn nữa bình thường nhìn anh ta khiêm tốn thế thôi, nhưng thủ đoạn thì tàn nhẫn lắm đó! Trước đây có một nam diễn viên rất nổi tiếng, tên là gì ấy nhỉ, cũng vì đắc tội với anh ta, mà trực tiếp bị công ty đóng băng hoạt động luôn! Giờ nghèo khổ chán nản, chậc, thảm lắm, chỉ thiếu nước đi ăn xin dưới gầm cầu vượt thôi!"
Vương Nhất Bác bị anh ta vòng tới vòng lui đến hoa mắt: "Nếu anh còn vòng tới vòng lui nữa, em sẽ đánh gãy chân anh rồi đưa anh đến dưới gầm cầu vượt để ăn xin."
"Cảm ơn, nhưng cơ hội quý giá như vậy cứ để lại cho người có nhu cầu đi... không phải, Bác Nhi, cậu đừng chê tôi kể chuyện giật gân."
Anh ta ngồi xổm xuống trước mặt cậu, bày ra vẻ mặt chân thành nói: "Cậu có biết nếu cậu rút khỏi giới giải trí, thì sẽ xảy ra chuyện đáng sợ nhường nào không?"
"?"
"Cậu! Sẽ! Phải! Về thừa kế gia sản đó!"
Vương Nhất Bác: "..."
"Đáng sợ không?"
Đừng nói nữa, đúng là rất đáng sợ.
Mí mắt của Vương Nhất Bác cụp xuống, hai tay vô thức nắm chặt vạt áo, nhìn chằm chằm chấm tròn nhỏ ở trên sàn nhà.
Cậu không muốn về nhà.
Cha cậu, Vương Nhất Thiên, là một doanh nhân thành đạt, sau khi tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình đã đưa Vương thị lên đứng đầu ngành, nhưng điều đó không có nghĩa ông ấy là một người chồng và người cha đủ tiêu chuẩn.
Vào giây phút cuối cùng mẹ cậu mất do khó sinh, cũng không kịp gặp ông một lần cuối cùng, do vậy mà ông ngoại và bà ngoại cả đời này không qua lại với nhà họ Vương nữa.
Mà khi còn bé, điều cậu mong đợi nhất là ăn một bữa thật ngon và được đi chơi công viên với ba, cho đến khi cậu 5 tuổi....
"Bác Nhi, sao cậu không nói gì, bị anh hù sợ rồi à? Hay là chúng ta đi tìm Tiêu ảnh đế xin..."
"Không cần," Vương Nhất Bác ngắt lời Triệu Đào: "Anh ta muốn đụng đến em không dễ vậy đâu."
"Shhh... có lý, hay là cậu tiết lộ thân phận của mình cho anh ta đi, không chừng bậc cha chú trong nhà hai người có quan hệ cá nhân đó!"
Giọng Vương Nhất Bác trở nên lạnh lùng: "Nếu anh không cần cái miệng này nữa, thì em có thể quyên góp cho người cần nó giúp anh."
"... Được rồi được rồi, anh ngậm miệng đây," Triệu Đào hậm hực nói: "Rõ ràng có bối cảnh mạnh như vậy, mà lại chẳng thèm nói ra ngoài, bị xuyên tạc thành có kim chủ cũng không làm sáng tỏ, anh thật sự không biết cậu đang có ý đồ gì..."
Thấy không khuyên nổi Vương Nhất Bác, Triệu Đào một thân một mình dựa vào lan can bắt đầu phiền muộn. Hai đầu ngón tay ngắn cũn mập mạp lướt lên lướt xuống trên điện thoại, tiếng bàn phím vang lên lạch cạch.
Nhìn bóng lưng rộng lớn của anh ta, Vương Nhất Bác hơi hối hận vì ban nãy mình quá nặng lời, dù sao thì Triệu Đào cũng chỉ muốn tốt cho cậu.
Nhưng lại không thể gạt bỏ sĩ diện dỗ dành người ta, nên chỉ có thể tìm chuyện để nói: "Anh làm gì thế."
"Đua top cho cậu," Triệu Đào thở dài: "Cậu bị rớt top bên bảng xếp hạng tân binh rồi."
Bảng xếp hạng tân binh là một trong những bảng xếp hạng ngôi sao quyền lực trên weibo, chủ yếu dành cho những người debut trong khoảng thời gian ngắn, được chia thành xếp hạng theo ngày, theo tuần và theo tháng.
Quán quân hàng tuần có thể giữ vị trí được đề cử trên trang bìa của bảng xếp hạng tân binh, top 3 hàng tháng thì có thể vào danh sách chính thức để thi đấu.
Nếu lọt vào danh sách chính thức, có nghĩa bạn đã là nghệ sĩ đi đúng hướng và có sức cạnh tranh nhất định rồi.
Vì trước đó đã xuất hiện trên hai chương trình thực tế nổi tiếng, thêm vào có nhan sắc, nên fans của Vương Nhất Bác hoạt động rất sôi nổi, thứ hạng của bảng xếp hạng hằng ngày luôn dao động quanh hạng 10.
Tiếc là tối qua xuất hiện scandal, nên thứ hạng của cậu như ngồi tàu lượn siêu tốc, rơi thẳng ra khỏi hạng 50.
Lúc fans thích bạn, thì sẽ cố gắng hết sức đua top đua số liệu cho bạn.
Lúc không thích bạn nữa, thì sẽ cực kỳ vô tình.
"Một mình anh đua top thì có ích lợi gì," Vương Nhất Bác nói: "Đừng để ý nữa."
"Anh nuốt không trôi cục tức này," Triệu Đào hầm hừ: "Thứ hạng của Triệu Khải đã vượt qua cậu rồi, còn cố ý đăng weibo cà khịa, ghét thật chứ."
Triệu Khải là nghệ sĩ cùng công ty debut cùng lúc với Vương Nhất Bác, vẫn luôn bất mãn về sự phân chia tài nguyên trong công ty. Fans hai nhà cũng không hợp nhau, thường xuyên cảm thấy Vương Nhất Bác cản đường idol mình.
Nghe thấy vậy Vương Nhất Bác bèn mở weibo ra.
@Triệu Khải KAI: Không tham gia tiệc rượu.
Năm chữ ngắn ngủi, fans đều hiểu ra, khu bình luận rất đa dạng:
[Khải Khải nhà mình vào top 10 bảng xếp hạng bằng thực lực, không phải dựa vào kim chủ đâu nha.]
[Kim chủ của ai kia giỏi lắm mà, sao không đua top cho cậu ta thế ]
[Chúng ta tiếp tục cố gắng, mục tiêu hàng đầu là tiến vào top 3 của bảng xếp hạng tuần, mục tiêu thứ hai là tiến vào top 3 của bảng xếp hạng tháng, cả nhà Tập Mỹ go go go!]
[Mở miệng ra là nói kháy, đúng là ao cạn lắm rùa.]
(Ao cạn lắm rùa: là ao rút nước mới thấy nhiều rùa, châm biếm những đứa gặp chuyện cái là lộ ngay nhân cách ko ra gì.)
Bình luận cuối cùng chắc là do fan của Vương Nhất Bác để lại, rất nhanh đã bị fans của Triệu Khải bao vây tấn công.
Cảnh tượng đó trông rất buồn cười, nhưng sự lo lắng của Vương Nhất Bác trong một khoảng thời gian dài đã chợt lắng xuống.
Lúc này còn mười phút nữa là lên máy bay, Triệu Đào đua top và ký tên xong, bèn gọi Vương Nhất Bác đi cùng mình.
Vương Nhất Bác đứng dậy, đôi mắt chợt bị ánh sáng mạnh làm cho chói mắt!
Loại ánh sáng mạnh này cậu rất quen thuộc, ngẩng đầu lên, cách đó không xa có mấy người đang vắt chân lên cổ chạy sang bên này, trên vai vác 'súng dài súng ngắn', đèn flash nhấp nháy liên tục.
Không cần hỏi cũng biết đó là paparazzi tới chặn đường cậu.
Triệu Đào lập tức kéo vali hành lý, phản ứng cực nhanh: "Đi về phía Tiêu Chiến đi, không chừng anh ta có thể giúp chúng ta chặn cái đám này lại đó!"
Vương Nhất Bác cúi đầu bước nhanh theo phía sau Triệu Đào: "Nãy em đắc tội với người ta rồi, trông chờ vào anh ta thì thà trông chờ bạch mã hoàng tử cứu vớt thế giới."
Tiếc là sân bay không có chỗ để trốn, mái tóc đỏ chói mắt của Vương Nhất Bác chẳng khác gì thứ dẫn đường, mới được hai ba câu đã bị paparazzi đuổi kịp.
"Cậu Vương, cậu không đưa ra câu trả lời cho tin tức xấu, có thể hiểu là ngầm thừa nhận không?"
"Người đàn ông ra ngoài cùng cậu là ai vậy ạ? Quan hệ giữa hai người là gì?"
"Có tiện tiết lộ nội dung của buổi tiệc rượu không, lần này cậu xuất hiện ở sân bay phải chăng là để tránh né ý kiến và thái độ của công chúng?"
"Cậu cảm thấy thế nào về bài đăng weibo của Triệu Khải?"
Nghe thấy hai chữ Triệu Khải, Vương Nhất Bác khựng lại: "Thân là nghệ sĩ, tôi nghĩ tập trung vào bản thân mình quan trọng hơn."
Không ngờ cậu lại dám nói như thế, paparazzi đều ồ lên!
"Cậu Vương, ý của cậu là Triệu Khải không chăm chỉ rèn luyện bản thân, mà suốt ngày chỉ nhìn chằm chằm vào cậu ư?"
Triệu Đào lập tức đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ tuyệt đối không thể để tổ tông nóng tính nhà mình ở lại đây được, nếu không chắc chắn cậu sẽ làm ra rất nhiều chuyện.
Anh ta nín thở, ưỡn bụng chen lên phía trước, thật sự chen ra được một con đường.
Nhưng vất vả lắm mới lấy được tin tức, paparazzi đâu thể từ bỏ được, bọn họ theo thật sát bên cạnh.
Vương Nhất Bác bị chen chúc hơi nổi nóng, cậu nhíu mày lại, đang định lấy điện thoại ra gọi cho bảo vệ ở sân bay thì bỗng nhiên va vào một lồng ngực.
Nhiệt độ xa lạ mang theo mùi thơm của gỗ bất ngờ không kịp chuẩn bị bao phủ quanh người làm cậu giật mình. Ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy nốt ruồi của đối phương.
Tiêu Chiến hơi cúi người, dùng tông giọng chỉ có hai người nghe thấy nói: "Chào đón tôi không cần phải nhiệt tình như vậy."
Rồi anh lập tức nhìn về phía truyền thông: "Chúng tôi phải lên máy bay rồi, các vị nên có chừng mực, mời quay về cho."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com