Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Vương Nhất Bác: [Chỉ cần chữ ca ca gõ ra, thì em đều thích]

Tiêu Chiến: [..............]

Vương Nhất Bác: [Dấu chấm thì không được]

Vương Nhất Bác: [Nếu ca ca không biết nói gì thì cổ vũ em đi]

Tiêu Chiến: [Ngày mới chúc cậu tâm trạng hứng khởi, vui vẻ yêu đời, buồn cũng lạc quan mà vui thì sung sướng, phơi phới yêu đời, vận may tìm đến]

Tiêu Chiến: [ Thanh xuân ngắn ngủi, lúc nào cũng phải cười thật thoải mái]

Không cần hỏi cũng biết tin nhắn của Tiêu Chiến được copy từ đâu.

Hơn nữa copy được một nửa đã bị đứt mất, nên mới phải chia ra làm hai tin nhắn.

Vương Nhất Bác có cảm giác bị xúc phạm không hề nhẹ, bèn hung dữ ấn tắt điện thoại. Nhưng hai giây sau, lại mở khóa màn hình ra.

Vương Nhất Bác: [ cảm nhận được sự khích lệ của ca ca rồi, hạnh phúc quá]

Tiêu Chiến: [....]

Vậy mà hạnh phúc ấy hả? Vậy sau này có thể thường xuyên mở xem group mà bà nội kéo mình vào.

Vương Nhất Bác cố gắng tiếp tục tìm đề tài, cậu nhìn nồi canh nấm có thể gọi là trong suốt ở trước mặt, tự thôi miên nói: [ca ca đang ăn cơm ạ? Em đang ăn suop nấm, ngon lắm, em thích soup nấm]

Đi vắng một tuần, studio còn tồn một đống dự án cần quyết sách, Tiêu Chiến nhìn cái tin nhắn thiếu dinh dưỡng kia một lát rồi không trả lời lại nữa.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Triệu Đào người bị hại nặng nề nhất đang gỡ miếng ruột vịt từ trên tóc mình xuống, chán nản nói: "Bác Nhi, cậu ôm điện thoại nói chuyện với ai đấy, có niềm vui mới nên quên anh rồi đúng không?"

Cảm thấy họ Tiêu không muốn trả lời nữa, Vương Nhất Bác bèn để điện thoại xuống, nghiêm túc nói: "Đang nói chuyện với một tên khốn."

"Thôi đi, theo anh thấy thì là nhân tình của cậu thì có, thế nên mới nói chuyện vui vẻ như vậy... không đúng, rùa không thể có dê được, rùa đẻ trứng mà."

"...."

Ăn lẩu xong, khi đã cơm nước no nê, đưa Vương Nhất Bác về tới cửa nhà, thì Triệu Đào vỗ bụng rời đi.

Vương Nhất Bác ở khu biệt thự phía nam, trên khu đất rộng chỉ xây chín tòa nhà, điều kiện khá tốt, mỗi lần đến đây Triệu Đào toàn phải hét lên "Lạc đường rồi lạc đường rồi".

Vương Nhất Bác mở cửa lớn của biệt thự ra, lập tức nhìn thấy... có một người ở trong đó.

Là một người đàn ông, hơn 50 tuổi, phong thái hiên ngang, nhìn kỹ thì khuôn mặt có hơi giống cậu.

Vương Nhất Bác run lên, bất đắc dĩ mở miệng: "Sao ba lại tới đây?"

"Ba là ba của con," vẻ mặt của ba Vương rất nghiêm nghị: "Không thể tới đây à?"

Đương nhiên là có thể, căn biệt thự trị giá 40 triệu này là ông mua mà.

"Vào trong rồi nói chuyện." Vương Nhất Bác nói.

Từ cửa lớn biệt thự vào đến cửa nhỏ có một đoạn hành lang gấp khúc rất dài, hai cha con im lặng bước đi. Lúc đi đường ba Vương luôn nhìn thẳng về phía trước, nên không phát hiện ra cây anh đào trong vườn hoa đã kết một tầng quả nặng trĩu.

Bước vào phòng khách, hai cha con ngồi xuống ghế sofa. Vương Nhất Bác lấy một chai nước soda ra: "Chỗ con không có trà, ba uống tạm cái này đi."

Ba Vương không đụng vào chai nước, mà đi thẳng vào vấn đề: "Tuần sau là ngày giỗ của mẹ con, con về nhà tới nghĩa trang cùng ba."

Động tác lau tay của cậu chợt khựng lại: "Chiều hôm đó con mới bay về, chắc là không kịp đâu. Hơn nữa con là người của công chúng, bất cứ lúc nào cũng có paparazzi theo đuôi, đi muộn một chút sẽ tốt hơn, tránh để bọn họ làm phiền mẹ."

Lời nói của cậu nửa thật nửa giả, ba Vương lăn lộn trên thương trường nhiều năm, đương nhiên nghe ra cậu đang kiếm cớ, không muốn đi cùng mình.

"...Được," ba Vương thở dài, ông đứng lên nói: "Vậy thắp hương xong con về thẳng nhà nhé, dì Viên cứ nhắc con mãi."

Dì Viên là bảo mẫu của nhà họ Vương, cậu được bà nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, hai người rất thân thiết với nhau, cậu gật đầu: "Gần đây con sẽ tranh thủ về thăm dì ấy."

Ba vương nhíu mày, con trai nói về, nhưng không nói là ngày đó quét mộ xong sẽ về, tương đương với việc đang lòng vòng từ chối.

Rõ ràng vẫn chưa qua thời kỳ phản nghịch.

"Tiểu Bác, con không còn là trẻ con nữa," ba Vương không vui: "Cũng nên học được cách hiểu chuyện rồi, ba không..."

"Ba không có nhiều thời gian để quản con." Cậu nghiêm mặt giúp ông nói hết những lời còn lại.

Ba Vương nhíu chặt chân mày: "Thái độ của con là sao đấy?"

"Thái độ bình thường." Vương Nhất Bác lập tức nói.

Mấy năm nay, không phải là ba Vương không thử nói chuyện với cậu, nhưng lần nào cũng kết thúc bằng một cuộc cãi vã hoặc là bỏ mặc nhau.

Ông rất đau đầu: "Tiểu Bác, con thông cảm cho ba đi."

"Con nghĩ là mình chưa gây ra chút phiền phức nào cho ba cả."

"Con hiểu ý của ba mà," giọng ba Vương không kiên nhẫn: "Con nghe lời ba một chút, ba bận lắm."

Nghe thấy hai chữ "bận lắm", tâm trạng đang tốt của Vương Nhất Bác lập tức rơi xuống đáy vực.

Từ nhỏ đến lớn, câu mà ba nói nhiều nhất chính là "bận lắm", lúc những đứa trẻ khác nắm tay cha mẹ tới trường học, ba đang bận, lúc những đứa trẻ khác vui vẻ ăn tiệc với cha mẹ, ba đang bận, lúc những đứa trẻ khác bị cha mẹ dạy bảo không được xem ti vi quá nhiều, ba cũng đang bận.

Ông ấy lúc nào cũng bận.

"Nếu đã bận," Vương Nhất Bác cố gắng đè ép cảm xúc của mình xuống: "Thì ba mau quay về làm việc đi."

Ba Vương cúi gằm mặt: "Con cứ muốn đối chọi với ba đúng không?"

"Không, con cũng bận lắm, nên chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa."

Nói chuyện kiểu gì đây? Ba Vương giận dữ, gọi một tiếng: "Vương Nhất Bác!!"

Không thể phủ nhận, ba Vương rất uy nghiêm. Âm cuối vang vọng trong phòng khách, làm trái tim cậu run lên.

Ngọn núi phủ đầy tuyết mang tên cảm xúc lập tức sụp đổ, cậu xỏ hai tay đang run rẩy vào trong túi quần, lúc ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Những quả anh đào chín rục rụng xuống đất, nước ứa ra, đỏ chói.

"Ba, ba có nhớ cây anh đào này là bài tập thực hành của con vào năm nào không?"

Ba Vương sửng sốt.

"Nếu như không phải vì ba bận, thì năm 5 tuổi con đã không bị lừa bán đi rồi."

Vì mẹ mất sớm, nên lúc còn bé, mong ước lớn nhất của Vương Nhất Bác là được ăn cơm cùng với ba mình.

Mỗi lần đến giờ cơm, cậu sẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, bưng bát đợi tiếng còi 'bíp bíp" của ô tô điều này có nghĩa là ba đã về.

Lúc này dì Viên sẽ nói: "Cục cưng ăn cơm trước đi, đợi ba về, bụng của cục cưng đã đói đến mức xẹp lép rồi."

'Con không đói," cậu che cái bụng đang kêu ọt ọt của mình: "Con muốn ăn cơm cùng ba cơ."

Tiếc là, số lần cậu đợi được đã ít lại càng ít hơn.

Trừ chuyện ăn cơm ra, cậu còn một nguyện vọng lớn nhất là muốn tới công viên trò chơi cùng ba.

Nguyện vọng này cuối cùng cũng thành hiện thực vào ngày tết thiếu nhi lúc cậu lên 5 tuổi, có lẽ là do dì Viên nhắc quá nhiều lần, ba không nghe nổi nữa, nên đã dành một ngày để đi cùng cậu.

Ngày đó Vương Nhất Bác mặc một bộ quần áo mới, trên lưng đeo cặp sách mà mình thích nhất. Trong cặp có hai quả táo nhỏ, hai gói bánh gạo, hai gói thạch. Cậu một phần, ba một phần.

Vào công viên trò chơi, người qua người lại rất đông đúc, cậu rụt rè nắm lấy tay ba, ba cũng nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu.

Bàn tay của ba rất rộng, rất ấm.

Nhìn thấy quán nhỏ bán chong chóng, ba còn mua cho cậu một cái chong chóng nhiều màu sặc sỡ. Là cái lớn nhất đắt nhất ở đó, những đứa trẻ nhìn thấy cậu, đều đổ dồn ánh mắt hâm mộ về phía cậu.

Cậu cực kỳ hạnh phúc.

Nhưng chưa được mấy phút, chiếc điện thoại phiền phức của ba đã đổ chuông.

Ông kéo cậu qua một bên nghe máy, lúc đang nói chuyện chợt buông lỏng tay cậu ra, để giảm bớt tiếng ồn nên đã quay lưng về phía cậu.

Nói thêm một lát nữa, trước mặt Vương Nhất Bác bỗng tối sầm lại.

Lúc mở mắt ra lần nữa, cậu đã nằm trong ngôi nhà gạch của vùng nông thôn rồi.

Để ngăn cậu chạy trốn, người mua cậu đã nhốt cậu vào một căn phòng, rồi khóa cửa lại.

Căn phòng rất tối, giường chiếu lại cứng, tiểu thiếu gia được nuông chiều mà lớn lên da mỏng thịt mềm, nên cấn người không ngủ được.

Đến tối, rắn rết côn trùng bò qua bò lại, cậu ôm gối rồi vùi đầu vào đó, không dám nghe không dám nhìn gì cả, trong tay vẫn siết chặt cái chong chóng kia.

Phải, dọc đường bắt cóc cậu, bọn buôn người dùng hết mọi cách, đánh có, gỡ tay cậu ra cũng có, nhưng không thể làm cho cậu buông tay.

Cậu không thể buông được. Trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp của ba.

Nửa năm sau, dưới áp lực của tập đoàn Vương thị, vụ án đã được phá thành công, cậu được cứu đi suốt đêm. Trong lúc hỗn loạn, chong chóng không biết đã bị vứt ở đâu.

Còn cả anh trai nhỏ của cậu nữa, anh trai ở bên cạnh cậu hơn 200 buổi tối, cũng gấp gáp như vậy, không có một lời từ biệt, lạc mất nhau trong biển người.

Bị kéo vào vòng xoáy hồi ức, Vương Nhất Bác thất thần không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi lấy lại tinh thần, thì sắc trời đã gần hoàng hôn rồi.

Trong căn biệt thự chỉ còn lại một mình cậu.

Như ước nguyện của cậu, ba đã rời đi.

Tới phòng vệ sinh rửa mặt, cậu vùi mình trên ghế sofa, muốn tập luyện vũ đạo một lát, nhưng cảm thấy chẳng có chút sức lực nào cả.

Đúng rồicậu chợt nhớ ra, Alekseyevich Ostrovsky từng nói, cách tốt nhất để làm bản thân mình thoải mái đó là làm người khác không thoải mái.

Vương Nhất Bác vội vã đi tìm Tiêu Chiến!

Vương Nhất Bác: [ ca ca]

Ca ca trả lời cực nhanh.
Tiêu Chiến: [?]

Vương Nhất Bác: [ở chỗ em mặt trời xuống núi rồi, chỗ anh thì sao]

Tiêu Chiến nhìn hai câu mà đối phương vừa gửi đến, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào đó.

Tiêu Chiến: [Chúng ta ở cùng múi giờ]

Vương Nhất Bác: [ Vậy chỗ anh cũng sắp xuống núi rồi à? Có thể  tận hưởng ánh hoàng hôn cùng ca ca là chuyện hạnh phúc nhất của ngày hôm nay.]

Tiêu Chiến nhìn câu này xong, bèn trượt lên lịch sử tán gẫu sáng nay, rốt cục cũng phát hiện ra lạ ở chỗ nào.

Không có dấu! không có ~, lại càng không có đủ loại emo xấu xí.

Chắc là tâm trạng không tốt.

Đợi một lát không nhận được câu trả lời, Vương Nhất Bác biết đối phương đã thành công bị mình làm cho mắc ói, cậu càng nhàm chán hơn, nên định đi lên phòng tập trên lầu để tập nhảy.

Kết quả vừa bò dậy, điện thoại lại vang lên tiếng chuông thông báo rất khác thường.

Vương Nhất Bác: "!!!"

Họ Tiêu gọi thoại làm gì thế!

Chẳng nhẽ gõ chữ nói không lại, nên định gọi điện battle với cậu sao?!

Không sao, chuyện nhỏ ý mà, Vương Nhất Bác xoa mặt, hung dữ ấn nghe máy.

"Alo?"

"Tôi đây." Giọng của anh vang lên ở đầu bên kia, qua xử lý của dòng điện lại càng trầm thấp và từ tính hơn, cực kỳ êm tai.

"Em biết," Vương Nhất Bác xác nhận: "Anh ấn nhầm à?"

Giọng nói khàn khàn, âm điệu trầm thấp, Tiêu Chiến đưa ra kết luận: "Không. Cậu không vui đúng không?"

Nghe thấy vậy, Vương Nhất Bác bỗng chốc không biết phản ứng lại như thế nào, không hiểu vì sao Tiêu Chiến có thể phát hiện ra cậu không vui. Cũng không hiểu ý đồ trong câu hỏi của đối phương.

Cậu kiếm cớ: "Em đang vui lắm, có lẽ là đói bụng, nên tạo thành ảo giác nói chuyện không có sức lực đó."

Tiêu Chiến "Ừ" một tiếng: "Nhà cậu ở đâu?"

Làm gì? Muốn tới cửa PK à? Vương Nhất Bác không tìm được manh mối, nên báo địa chỉ của bảo vệ.

Sau đó điện thoại bị cúp máy.

Vương Nhất Bác im lặng một lát, rồi đi lục tung phòng đựng đồ lên, tìm được một cây vợt tennis có vẻ đánh người cực kỳ đau cầm ra.

Nhưng vợt tennis không phát huy được tác dụng, cơ mà bốn mươi phút sau chuông cửa lại thực sự vang lên, người đến không phải là Tiêu Chiến, mà là ông chú bảo vệ.

"Chào cậu, đồ ăn của cậu viết sai địa chỉ, nên đưa đến cổng."

Đầu óc Vương Nhất Bác mơ hồ.

Cảm ơn ông chú bảo vệ xong, Vương Nhất Bác cầm một cái túi đựng đầy đồ ăn vào. Cậu biết tên nhà hàng trên hộp đồ ăn, là một nhà hàng tư nhân rất nổi tiếng.

Cậu nhớ món ếch xào sả ớt và cá hấp ở đây không tệ, vừa cay vừa nóng, cực kỳ đã ghiền.

Tâm trạng tốt lên một cách vi diệu, ôm sự chờ mong, Vương Nhất Bác chạy bịch bịch tới phòng ăn, rồi mở nắp hộp thức ăn ra.

Mở hộp đầu tiên, súp nấm với bắp cải luộc.

Mở hộp thứ hai, súp nấm và đậu bắp luộc.

Mở hộp thứ ba, súp nấm với cải thìa luộc.

Mở tất cả ra, thứ khác biệt duy nhất là cải ngồng.

Vương Nhất Bác: "..."

Vương Nhất Bác:

Ba ngày thoáng chốc đã trôi qua, đến lúc quay lại ekip chương trình rồi.

Dựa theo thông báo từ ekip chương trình, kỳ hai của《Hành trình》sẽ được quay trong nước, tất cả khách mời đều thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì dùng câu thơ của Shelley để tìm NPC dễ bị lộ học vấn quá, nói tiếng Trung vẫn tốt hơn.

Vương Nhất Bác hơi không thể chờ đợi được nữa.

Ba ngày nay, chỉ có một buổi tối là cậu ngủ được. Nhưng ngủ năm tiếng, thì mơ thấy ác mộng hết bốn tiếng rồi.

Trong mơ, cậu ngồi một mình lẻ loi giữa căn phòng nhỏ tối om, bên tai vang lên tiếng sột soạt của thứ gì đó bò qua bò lại, đàn chuột chạy qua mu bàn chân, đôi mắt màu xanh lục của những con rắn sáng lên, thè lưỡi ra chờ đợi cơ hội để di chuyển...

Trước đây mơ thấy những cơn ác mộng như thế này là điều quá đỗi bình thường, cậu đã sớm quen rồi, cho dù trong mơ có sợ đến nhường nào đi chăng nữa, thì lúc thức dậy vẫn có thể tỉnh bơ sống tiếp.

Nhưng giờ đã tìm được giải pháp, nên cậu càng ngày càng không thể chịu nổi.

Vì đối với người bình thường mà nói, ngủ một giấc thật yên ổn là một chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng đối với cậu, thì đó lại là chuyện cực kỳ xa xỉ.

Dễ bị nghiện.

Kỳ thứ hai quay ở thành phố điện ảnh Trường Hải, lúc đến thành phố điện ảnh đã là buổi trưa, các khách mời vừa ăn cơm xong, thì đạo diễn Lưu đã vác theo cái loa lớn của mình tàn nhẫn bước tới.

"Hoan nghênh mọi người quay lại với đại gia đình《Hành trình》, tôi cứ tưởng hôm nay sẽ bị giảm quân số chứ, hahaha!"

Vương Nhất Bác không nhịn được mà lẩm bẩm: "Nếu không phải là do phí bồi thường vi phạm hợp đồng quá cao, chú tưởng tụi tôi muốn quay lại đây chắc?"

Tiêu Chiến đứng sau nghe thấy vậy thì nhíu mày, không tệ, có lòng dạ cà khịa người ta, chứng tỏ tâm trạng đã trở lại bình thường rồi.

Xem ra súp nấm rất có tác dụng.

"Được rồi, không đùa nữa, chúng ta quay lại chuyện chính nào," đạo diễn Lưu nói: "Tiếp theo sẽ là chủ đề của kỳ thứ hai: [Thâm cung hỗn loạn]."

"Chắc không cần tôi nhiều lời, thì mọi người cũng đoán ra chủ đề lần này chính là về cung đấu cổ đại nhỉ. Sáu vị khách mời sẽ thông qua việc bốc thăm để nhận được thân phận, theo cấp bậc là: Hoàng thượng, thái tử và tú nữ."

"Trong đó chỉ có một người làm Hoàng thượng, thái tử cũng có một người, tú nữ thì bốn người. Tiêu chuẩn đánh giá tú nữ là thăng cấp; tiêu chuẩn đánh giá thái tử là mức độ vừa lòng của thái hậu và hoàng thượng; tiêu chuẩn đánh giá hoàng thượng, là sự ổn định của hậu cung và triều đình."

"Tiếp theo," đạo diễn Lưu cười híp mắt nói: "Mọi người lại đây bốc thăm thẻ thân phận của mình đi."

Vấp ngã một lần, sẽ khôn lên một chút, Vương Nhất Bác cảm thấy lần trước mình bốc thăm quá sớm, nên mới làm cậu bốc phải số 0. Lần này cậu phải bình tĩnh, đợi người khác bốc xong rồi mình hẵng bốc.

Người đầu tiên bốc thăm vẫn là Lệ Hà, cô mở phong bì ra, bật cao đến ba thước: "A a a thái tử, tôi là thái tử, yeah!!"

Vương Nhất Bác: "..." Đừng hỏi, hỏi chính là hối hận.

Tiếp theo lần lượt là Thẩm Như, Hạ Vũ, Dương Tử Hàn xuất trận, dưới sự kiểm soát của xác suất, chẳng có ai may mắn thoát khỏi cả, đều trở thành tú nữ.

"Giờ chỉ còn một tấm thẻ hoàng thượng và một tấm thẻ tú nữ thôi," đạo diễn Lưu cực kỳ hóng hớt: "Tiểu Bác Nhi, Tiêu Chiến, hai cậu ai bốc trước?"

"Cậu muốn bốc trước không?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác khẽ cắn răng: "Anh bốc trước đi."

Chúc anh bốc được tú nữ, rồi trẫm sẽ biếm anh vào lãnh cung.

"Được."

Tiêu Chiến không để ý đến thân phận mấy, nên tùy ý bốc một cái phong bì. Vì ngón tay thon dài, nên ngay cả động tác mở thẻ cũng đẹp hơn người ta mấy lần.

"Nhìn thấy nội dung chưa?" đạo diễn Lưu nói: "Tiêu Chiến, hãy công bố thân phận của cậu đi."

Chắc chắn là tú nữ, Vương Nhất Bác vểnh tai lên.

"Tôi là..." Tiêu Chiến vốn định nói thẳng, nhưng vô ý liếc thấy bạn nhỏ nào đó đang duỗi cổ qua, bèn cố ý kéo dài giọng: "Tôi là..."

Tú nữ! Tú nữ! Trái tim Vương Nhất Bác treo lên tận cổ họng.

Tiêu Chiến không nhịn được mỉm cười: "Tôi là hoàng thượng."

Vương Nhất Bác: "..."

Đờ mờ mờ! Nghe thấy không hả ekip chương trình, đờ mờ mờ!!!

Vương Nhất Bác tức giận buông xuôi rời đi, đợi phó đạo diễn dẫn cậu tới chỗ ở buổi tối, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ba chữ "Trữ Tú Cung"....

Fuck, càng bực mình hơn.

Để phù hợp với thân phận, nhóm phục trang đã đưa cho mỗi khách mời một bộ trang phục phù hợp. Là tú nữ vừa được tuyển vào cung, trang phục của Vương Nhất Bác là trang phục trong cung màu xanh nhạt, được làm từ tơ lụa tổng hợp, nút gài chéo bằng sợi vàng, độ dài đến cẳng chân.

Từng có kinh nghiệm mặc đồ nữ một lần, Vương Nhất Bác thử ướm lên người, thấy cũng không buê đuê lắm, nên mới miễn cưỡng chấp nhận.

Vừa mặc đồ xong, một diễn viên quần chúng mặc đồ cung nữ bèn chạy vào, giọng điệu rất vội vàng: "Ôi chao, Vương tú nữ, sao người chậm chạp vậy, lát nữa Thái hậu không nhìn thấy người sợ là sẽ nổi giận đó!"

Vương Nhất Bác: "?"

Cung nữ nói: "Người quên rồi sao? Hôm nay thái hậu sẽ tổ chức yến tiệc thưởng cúc ở ngự hoa viên, hoàng thượng cũng sẽ tới tham dự. Đây là cơ hội tốt cho người lộ diện, nhanh đi theo nô tì đi."

Đúng là tác phong nhất quán của ekip chương trình, không cho người ta thời gian chuẩn bị mà đã trực tiếp quay hình, Vương Nhất Bác đi phía sau cung nữ, trên đường tới ngự hoa viên, cậu thử thăm dò phân chia cấp bậc của phi tần.

Có lẽ là để khán giả dễ hiểu, các phi tần trong《Thâm cung hỗn loạn》chỉ chia làm năm cấp: Tú nữ, tần, phi, quý phi, hoàng hậu. Điều kiện lên cấp rất vi diệu, chủ yếu là xem hoàng thượng và thái hậu có thích hay không thôi.

Nhưng vì thế mà cậu nghĩ ra một cách rất hay vì phân chia cấp bậc dựa theo mức độ yêu thích của thái hậu và hoàng thượng, vậy nếu như không muốn làm phi tần của Tiêu Chiến, thì chỉ cần làm bọn họ không thích mình là được!

Cậu đúng là một đứa bé thông minh!

Vương Nhất Bác đắc ý rũ rũ vạt váy.

Rẽ một cái, hai chủ tớ đã tới ngự hoa viên. Bố cục của ngự hoa viên rất đơn giản, bên trong dựng một cái đình, trong đình kê một cái bàn dài.

Khoảng đất trống dưới đình có sáu cái bàn nhỏ, chia thành hai hàng, rõ ràng là chỗ ngồi của các phi tần.

Lúc này Thẩm Như, Hạ Vũ, Dương Tử Hàn đã vào chỗ, Tiểu Hồng đóng vai cung nữ đi theo Vương Nhất Bác nhìn quanh một vòng, trong đầu chợt bật ra một câu nói: Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu thì người đó thẹn.

Quần áo mặc trên người đều giống nhau, đẹp hay xấu chủ yếu dựa vào khung xương và khí chất, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể lập tức phân cao thấp.

Thẩm Như là phụ nữ, mặc đồ nữ đương nhiên là đẹp nhất rồi. Ba chàng trai còn lại, Vương Nhất Bác bỏ xa hai người kia không biết bao nhiêu con phố luôn.

Nhưng cô chỉ là một diễn viên quần chúng nhỏ bé, tuyệt đối không được nói những điều không nên nói, theo chỉ thị của đạo diễn Lưu chỉ vào cái bàn sau cùng dãy bên trái: "Vương tú nữ, đó là chỗ của người."

Vương Nhất Bác đi về phía bàn đó.

Vừa ngồi xuống, thì một tiếng hô chói tai vang lên: "Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, thái tử giá lâm!"

Tiểu Hồng vội la lên: "Vương tú nữ, người nhanh đứng lên!"

Vương Nhất Bác: "Hả?"

"Hành lễ với hoàng thượng!"

"..." Đờ mờ, lại còn phải hành lễ với tên hoàng thượng chết tiệt đó nữa hả?!

Vương Nhất Bác rất muốn mắng người, nhưng không thể mắng, nên đành phải chụm tay đặt bên eo, hai đầu gối hơi cong lại theo tư thế mà Tiểu Hồng chỉ cho, bất đắc dĩ hành lễ.

Thế là Tiêu Chiến vừa bước vào đình, liếc mắt một cái đã nhìn thấy tư thế kỳ quặc và vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của cậu nhóc.

"Hoàng thượng vạn tuế, thái tử thiên tuế, thái hậu nương nương cát tường!"

"Tốt," Tiêu Chiến nói: "Bình thân."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, người đứng trên đó đã thay một bộ long bào màu vàng óng. Vai anh rộng, bên hông được thắt lại bằng một cái đai lưng bằng ngọc bích. Càng tôn thêm hình thể rất đẹp của anh.

Còn Lệ Hà đứng bên cạnh thì nhếch nhác hơn, chắc là do Đông cung xa quá, cô vội vàng chạy tới đây, nên búi tóc tán loạn bị nghiêng qua một bên, mệt đến mức thở hồng hộc.

Mặc dù vậy, cô vẫn không kiềm chế được bản tính mê giai, vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác thì hai mắt lập tức tỏa sáng: "Phụ hoàng, xin hãy ban Vương tú nữ cho nhi thần!"

Vương Nhất Bác: "???"

Tiêu Chiến liếc xéo cô: "Ngươi muốn mưu phản hả?"

"Không muốn không muốn!" Lệ Hà vội vàng chắp tay hành lễ: "Vương tú nữ vĩnh viễn là người của phụ hoàng, phụ hoàng hãy coi như nhi thần chưa từng nói gì nha!" Nói xong vội phủi mông đứng dậy lui vào một góc.

Bầu không khí khẩn trương thoáng chốc bị trò đùa của cô phá vỡ, người trong ngự hoa viên cười ha ha, diễn viên đóng vai Thái hậu nín cười mở miệng: "Ngồi xuống cả đi, Tiểu Quý Tử, mang món ăn lên."

Thái giám đáp một tiếng, mười phút sau thức ăn đã được sắp xếp trên bàn rất chỉnh tề. Vương Nhất Bác lưu luyến ngửi món tôm hùm đất cay cay nóng nóng, rồi lặng lẽ đặt đũa xuống.

Cảnh tượng đó vừa vặn bị Tiêu Chiến nhìn thấy, anh hơi nhíu mày.

"Hôm nay gọi các vị tú nữ tới đây, là để cùng thưởng cúc với ai gia," Thái hậu chỉnh lại chậu hoa bên cạnh bàn: "Nhưng chỉ ngắm hoa thôi thì chán lắm, hay là các vị hãy phô diễn tài nghệ, để giúp vui cho hoàng thượng và ai gia có được không?"

Đến rồi đến rồi đến rồi, Vương Nhất Bác nhạy cảm nhận ra, đến lúc đánh giá rồi!

Những khách mời còn lại đều giật mình, bọn họ cũng có thể cảm nhận được trong lời nói của thái hậu có ẩn ý sâu xa.

"Lần lượt bắt đầu theo chỗ ngồi của mình, Thẩm tú nữ, ngươi biểu diễn trước đi."

"Được, cho ta xin một đoạn nhạc." Thẩm Như làm nóng người, idol nữ đỉnh lưu hoàn toàn không sợ hãi.

Ekip chương trình đã chuẩn bị xong loa từ sớm, Thẩm Như theo tiết tấu nhảy một đoạn jazz cực kỳ quyến rũ, thấy Thái hậu và thái tử liên tục vỗ tay, cô rất hài lòng.

"Bệ hạ, không tệ đúng không?" Thái hậu hỏi.

Tiêu Chiến "Ừ" một tiếng.

Tiếp theo là Hạ Vũ, hắn xuất thân là ca sĩ, giỏi hát nhạc trữ tình. Hát xong một bài tình ca, không biết hắn nhớ tới cái gì đó, viền mắt lập tức ửng đỏ, nhìn vào trong đình.

Thái hậu giống như cái máy lặp lại hỏi: "Bệ hạ, không tệ đúng không?"

Tiêu Chiến: "Ừm."

Thân là diễn viên, Dương Tử Hàn không biết hát không biết nhảy, nhưng lúc đóng phim từng học võ thuật, bèn cầm kiếm múa một bộ kiếm pháp, hiệu quả tốt bất ngờ.

Thái hậu: "Bệ hạ, nếu như để Dương tú nữ đi theo bên cạnh người, thì an toàn của người chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."

Tiêu Chiến: "Ừm."

Theo chỗ ngồi, Vương Nhất Bác là người cuối cùng, Thái hậu cue cậu: "Vương tú nữ, hãy bắt đầu phần trình diễn của ngươi đi."

Bắt đầu thì bắt đầu, lúc người khác biểu diễn, cậu đã sớm lên kế hoạch, nên giờ bèn cầm lấy hai cái đũa tre.

Ồ, hình như định dùng đũa tre đánh nhịp hát thanh xướng, thái tử điện hạ đỡ cằm chuẩn bị lắng nghe, tầm mắt của Hoàng thượng cũng rơi trên mặt cậu.

"Cộc cộc — cộc cộc — cộc cộc —"

Chỉ thấy Vương Nhất Bác gõ đũa rất nhịp nhàng, tiết tấu nhanh và huyền ảo, nghe không giống nhạc đệm, khách mời nhao nhao thắc mắc không biết có phải cậu định chơi một đoạn rap freestyle không.

Đánh xong bốn nhịp, cậu mở miệng:

"Phách tre gõ như vậy đó, ta không thích thể hiện những thứ khác. Chỉ muốn thể hiện nét đẹp truyền thống này thôi, Goubuli steamed bun...."

Ekip đạo diễn: "...."

Khách mời: "..." Gì thế? Cậu đang làm cái gì thế?

Ngự hoa viên rộng lớn im lặng mất mấy giây, rồi lập tức bật ra những tiếng cười buông thả.

"Hahahaha má ơi cậu ấy hát Thiên Tân khoái bản kìa!"

"Đậu má, màn biểu diễn nghệ thuật này từ đâu ra vậy, tôi cười chết mất phụt hahaha!"

"Điên mất điên mất, tôi không ổn rồi, hơi muốn hát cùng cậu ấy rồi phải làm sao đây?"

"Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, hỏng rồi!"

Trong tiếng cười cười nói nói, Vương Nhất Bác tỉnh bơ hoàn thành phần biểu diễn của mình.

Mặc dù cậu không ngờ mọi người sẽ cười thay vì cảm thấy lúng túng, nhưng đây thực sự là hiệu quả mà cậu mong muốn có Thẩm Như và những viên ngọc sáng chói phía trước, Thái hậu và tên Hoàng thượng chết tiệt kia đương nhiên sẽ không thích cậu.

Thực tế đúng như cậu dự đoán, Tiêu Chiến ngồi trên kia nắm chặt một tay che môi lại, không thấy rõ vẻ mặt, chắc là bị sự mặt dày của cậu làm cho muốn đánh người rồi.

Thái hậu vừa ho khan vừa lặp lại: "Bệ hạ, không tệ đúng không?"

"Ừm," Tiêu Chiến dừng lại một chút: "Không tệ."

"Được, vậy hôm nay đến đây thôi, ai gia mệt rồi, Tiểu Quý Tử, khởi giá hồi cung."

"Tuân chỉ!"

Thái hậu vừa ra lệnh, mọi người đều bắt đầu tản đi như chim muông, Vương Nhất Bác đã ném hết tất cả mặt mũi đi rồi nên không đợi Thẩm Như, mà một mình quay về Trữ Tú Cung như một làn khói.

Đêm đó, Tiểu Quý Tử tới Trữ Tú Cung tuyên chỉ:

"Hiện nay có Thẩm thị tú nữ Thẩm Như đức hạnh xuất chúng, tài mạo song toàn, nên được thăng cấp lên thành tần, tước hiệu là 'Như'."

Rốt cục cũng thắng được một lần, Thẩm Như vui vẻ nói: "Tạ công công, dân nữ tiếp chỉ."

"Ngoài ra," Tiểu Quý Tử lại lấy một cái ống cuốn khác ra: "Hiện nay có Vương thị tú nữ Vương Nhất Bác tú sắc khả xan, dịu dàng động lòng người, ban thưởng đêm nay thị tẩm, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Thị? Tẩm?

Vương Nhất Bác: "...."

Vương Nhất Bác: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com