1. Khởi đầu bi kịch
Sau cơn ngủ dài mê man, tôi tỉnh dậy với quả đầu đau không thể tả nổi. Đến nỗi trước mắt mơ hồ, quay cuồng choáng váng.
Chợt, tôi mở to mắt vì ngạc nhiên khi cảm nhận được sự thay đổi kì lạ.
Rõ ràng, tôi đã chết rồi cơ mà?
Chính xác là như vậy, trên đường trở về nhà sau ngày làm việc mệt như cún, tôi đã bị kẻ lạ mặt nào đó đâm nhiều nhát dao, cái cảm giác đau đớn của kim loại xé da thịt tôi vẫn hằn rõ trong bộ não. Nhưng chuyện này là như thế nào? Tôi vẫn còn đang sống với trái tim khỏe mạnh đang đập nhịp nhàng trong lồng ngực.
Tuy căn phòng tối, ấy vậy mắt tôi vẫn nhìn rõ ràng. Chuyện này đối với tôi vô cùng thần kì, vì mấy năm nay mắt cũng hơi kém dần khi bước gần tuổi bốn mươi. Cảm giác xương cốt đau nhức xưa kia không còn, cơ thể cũng nhẹ, mà còn tinh anh nữa...
Là thiên đàng hay địa ngục mà có đãi ngộ tốt vậy ta?
- Điện thoại m... A!
Giọng tôi, có gì đó khang khác?
- A... Alo 1 2 3 4... Aa?
Không đúng, đây không phải giọng của tôi!
Tôi vội vã choàng dậy nên chân vấp phải thứ gì đó ẩn mình trong bóng tối mà ngã lăn ra đất, tôi ôm mặt mình, nơi tiếp xúc với mặt đất đột ngột.
- A, đau!
Cả cái căn phòng lạ lẫm này nữa, là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tôi vào phòng tắm, rửa vội gương mặt để thôi thúc bản thân tỉnh táo lại nếu như đây là một cảnh trong giấc mơ của tôi. Nước lạnh thấu vào da làm tôi rùng mình, cũng như muốn đánh thẳng cho tôi rõ rằng chuyện này hoàn toàn không phải giấc mơ.
Gương dưới đèn cũ, lập lòe mờ ảo. Tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đó, cơ mà, hình ảnh đó đâu phải là tôi?
Đứa nhỏ này là ai?
Tôi vô thức giơ tay lên chuyển động, và hình ảnh trong gương chuyển động y hệt tôi. Nó khiến tôi hoảng loạn hơn, lùi ra đằng sau hoang mang vô cùng. Nó là gương, chứ không phải TV chiếu hình ảnh của ai khác.
Là tôi, nhưng tôi... là ai?
Chưa đầy nửa tiếng, tôi đã dần chấp nhận hiện thực.
Tôi lục tung chỗ này nên, tìm kiếm thứ gì đó liên quan tới thân phận cơ thể của tôi mà không phải của tôi này. Bày toàn bộ từ giấy khai sinh đến căn cước công dân, giấy tờ tiền điện tiền nhà tiền nước các thứ các thứ... tôi đưa ra một kết luận.
Tôi tên Nguyễn Gia Hoàng, tuổi hai mươi, làm shiper. Ba mẹ mất được ba năm sau một vụ tai nạn xe, là chủ dãy nhà trọ năm phòng.
Có lẽ ngoài công việc hiện tại thì chủ dãy trọ năm phòng là nguồn thu nhập nuôi sống cậu suốt ba năm khi không có ba mẹ bên cạnh, họ hàng khá ít nhưng tốt bụng nên giúp đỡ cậu nhiều.
Không có đặt biệt, không gì nổi bật với cuộc đời này...
Duyệt, ngon lành. Đây chính là cuộc đời tôi ao ước, là món quà tuyệt vời của ông trời ban cho tôi sao?
Tôi mừng thầm trong bụng, không giấu được nụ cười kéo tới mang tai. Tôi của tuổi ba mươi chín, chẳng lẽ kinh nghiệm sống không nhiều hơn tên nhóc vắt mũi chưa sạch này sao? Với dãy nhà trọ năm phòng này, tôi chỉ cần búng tay nhẹ thôi là đâu vào đấy hết. Kinh doanh hay gì đó mà tuổi trẻ tôi bỏ lỡ, nhân cơ hội này phải làm hết mới được!
Trong lúc tôi ghi chép bản kế hoạch làm giàu từ kinh doanh trà chanh giã tay, một ánh sáng chói mắt hiện ra trước mặt tôi.
Đó là một tấm biển lơ lửng giữa không trung, trông hệt quảng cáo với công nghệ AR. Nó màu xanh biển nhạt, nổi bật dòng chữ màu trắng đỏ thi nhau ẩn hiện trên tấm bảng đó.
《KÍCH HOẠT CHƯƠNG TRÌNH THEO DÕI》
《Tải xuống dữ liệu người dùng, xin chờ!》
《Hoàn tất quá trình tải xuống, đồng bộ dữ liệu toàn tất》
- Cái què gì vậy?
Tôi nhìn dòng chữ bên trên đang chạy nhanh với tốc độ bàn thờ như lướt qua mắt tôi. Trông hệt lúc tôi tải game về máy, mà tôi có tải cái quái gì bằng công nghệ AR đâu?
《 NGƯỜI DÙNG: ĐẶNG XUÂN AN (nghệ danh ZEKE) SÁP NHẬP CƠ THỂ NGUYỄN GIA HOÀNG 》
《 HÃY TRỞ THÀNH IDOL TỎA SÁNG NHẤT! 》
<Nhiệm vụ: Trở thành idol>
<Thời hạn: 2 năm>
Lại cái trò gì đang diễn ra với cuộc đời tôi vậy? Thứ mà tôi muốn tránh xa nhất trên quả đất này, không phải chứ, không muốn tha cho tôi sao?
- Đừng đùa nữa, là kẻ nào chiếu cái thứ chết tiệt này vào phòng tôi?
Mà cũng không phải nhỉ, cả cơ thể này cũng không phải của tôi. Chỉ là tôi đang thấy sợ, nên nói gì đó để tỏ ra bản thân bình tĩnh thôi.
Tấm bảng xanh, chạy một dòng chữ màu trắng phát sáng.
《Hệ thống theo dõi tiến trình phát triển idol, chỉ người dùng mới có thể nhìn thấy.》
- N-Này, thật chứ?
Tôi xua tay trong không trung một cách vô nghĩa mà tôi cũng không hiểu.
- Chính mày đưa tao tới đây phải không? Cái thứ không rõ là gì kia!
《Chính xác, người dùng đã tử vong, hệ thống đã đưa linh hồn người dùng vào cơ thể mới.》
- Tao chết rồi mà còn không yên à? Rốt cuộc mày muốn gì?
《Như hiện thị, người dùng có nhiệm vụ trở thành idol với thời hạn 2 năm.》
Cái nghiệp idol này, tôi phát ngán với nó rồi. Tôi của kiếp làm Đặng Xuân An, người ta gọi tôi bằng cái nghệ danh Zeke. Tôi là thành viên cốt cán trong nhóm nhạc idol VINE từng làm mưa làm gió trên các bảng xếp hạng lẫn lòng người hâm mộ. Có thể nói, 2 năm mà sau khi VINE debut là thời kì hoàng kim không ai đánh bại được.
Dù trong khoản thời gian đầu, tôi vô cùng yêu thích và cảm thấy hạnh phúc khi được đứng trên sân khấu với tiếng hò reo của người hâm mộ, đốt cháy mọi cuồng nhiệt trong tôi một cách mạnh mẽ nhất. Ấy thế mà, mọi thứ tàn dần như ngọn lửa mất nhiệt, tôi cảm thấy phát ngán cái giới showbiz đầy rẫy hố đen hiểm trở này.
Nếu không phải đồng nghiệp, bạn bè và gia đình ủng hộ, tôi đã bỏ quách đi từ sau khi debut 3 tháng.
Một chuyện không hay xảy ra với tôi sau khi nhóm ra mắt được 4 năm, dù đang có tiếng trong nền âm nhạc nước nhà với thành tựu to lớn, tôi vẫn quyết tâm rời nhóm một cách dứt khoát. Đó là khi nạn của tôi tới, ba của tôi, bị kết án 15 năm tù khi sát hại một người bạn sau khi uống rượu say.
Dù không ảnh hưởng nhiều tới nghiệp ca nhạc, song, tôi chẳng thể chịu đựng được khi tên tuổi của mình gắn liền với năm chữ "con của kẻ sát nhân" khắp trang mạng xã hội. Tôi tự nguyện nộp đơn rời nhóm, đồng thời rút khỏi giới giải trí khi vừa tròn hai mươi lăm tuổi.
Khi đó, tôi chẳng để tâm lắm đến cái giới này nên chẳng biết gì cả. Mãi đến hai năm sau, tôi vô tình thấy được tin tức tan rã của VINE trên TV quán cơm tấm quen. Với tôi nó không quan trọng, chỉ tội cho mấy đứa trẻ của VINE cống hiến hết mình lại không có quả ngọt thôi.
Điều đáng sợ hơn đó là, tới khi tôi ba mươi chín tức 14 năm sau khi ba của tôi giết người. Người nhà nạn nhân tìm đến và giết tôi ngay tại con hẻm tối không người qua lại. Với pháp luật ngày nay tôi cá chắc kẻ đó sẽ bị bắt, nhưng tôi vẫn không cam lòng khi tôi vô tội. Chẳng lẽ thay vì đợi 1 năm trước khi ba tôi ra tù để giết, họ quay qua giết tôi thực hành trước chăng?
Tôi cực kì, cực kì ghét làm idol.
- Không làm, mày làm gì được tao?
Tôi thẳng thừng hơn bao giờ hết, bây giờ tôi chẳng sợ cái gì cả mà nghe lời AR xàm xí đủ thứ. Làm chủ cuộc đời mình, đó là bước đầu đặt ra khi tôi biết được làm lại, còn không thì thôi, chết càng thanh thản.
《Hệ thống sẽ đưa ra hình phạt nếu như người dùng không tuân theo.》
- Mày nghĩ xem người như tao còn sợ hình phạt gì à? Chết cũng chết rồi, mơ mà hù.
《Kích hoạt hình phạt tức thời vì người dùng có hành vi thách thức và công kích.》
《Đếm ngược hình phạt》
《10》
《9》
《...》
- N-Này, đừng tưởng làm vậy mà tao sợ, có gì ghê gớm hả?
《3》
《2》
《1》
《Zero...》
Đột nhiên, cả cơ thể tôi căng cứng lại. Cơn đau đột ngột truyền tới từ tim, phối, cuống họng hay tứ chi, nói chính xác hơn đó là cảm giác kiếp trước khi tôi bị giết chết.
Lưỡi dao sắc nhọn gọn gẽ xuyên vào da thịt, đau thấu tâm can không thể chịu đựng được. Tôi quằn quại nằm trên giường, cổ họng đớn đến nổi không thể phát ra tiếng kêu la mà chỉ có thể nghẹn lên ú ớ không rõ ràng.
Tuy nhiên thay vì đau một khắc rồi chết ngay, tôi cứ quằn quại không thể sống cũng không thể chết suốt nửa tiếng đồng hồ. Đến nỗi khi hình phạt kết thúc, mọi giác quan của tôi vẫn chưa hề trở lại mà bần thần nằm dài trên giường.
《Hình phạt kết thúc.》
Tôi rên rỉ khi cuống họng khô khốc, trải nghiệm như đi tám mươi tám vòng quanh địa ngục rồi trở về vậy. Bắt đầu, nỗi sợ hình thành trong tôi và tôi biết chắc rằng, không nên cãi lại thứ AR này.
- Là kẻ nào đứng sau? Lộ diện nói chuyện với tao đi.
Tôi vừa cất dứt lời, bảng xanh hiện lên vài chữ rồi đột ngột biến mất không lời giải thích.
《Thành công tham gia show tuyển chọn sắp tới Đào Tạo XGen 》
《Thành công: Nâng visual lên 1 cấp.》
《Thất bại: Hình phạt nặng đô lên x2, kéo dài 30 phút.》
Tôi muốn chửi thề lắm, cái này khác nào là ép người quá đáng. Có muốn từ chối cũng không được, trải nghiệm cảm giác đó một lần là quá đủ với tôi rồi.
Đành đấm bụng nuốt cơn giận, chấp nhận cuộc đời trở thành idol lần thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com