Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Một ngày sau, tôi rời khỏi sở cảnh sát.

Ông Hanemiya "tha thứ" cho tôi, còn Tamuha xui xẻo cũng bị bắt trở lại. Chuyện này tạm thời được thanh tra Megure phê bình giáo dục và kết thúc.

Tôi đã viết một bức thư kiểm điểm, khoảng mười ngàn chữ, suy nghĩ sâu sắc về sai lầm của mình.

"Lần sau không được tái phạm nhé. Gặp chuyện phải kịp thời báo cảnh sát." Thanh tra Megure lải nhải một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ đầu tôi. Hành động này có nghĩa là ông ấy đã tha thứ cho tôi.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu cam đoan sẽ không bao giờ vào đây nữa."

Ông ấy bảo trung sĩ Takagi đưa tôi ra khỏi sở cảnh sát. Trung sĩ Takagi tên đầy đủ là Takagi Wataru, là một cảnh sát trẻ tuổi và ôn hòa.

"Cô Wakamiya, cô trông không giống người sẽ xúi giục người khác đánh nhau. Tại sao lại làm chuyện như vậy?"

Cảnh sát trẻ tuổi nói chuyện khá nhiều, tôi biết anh ấy có ý tốt, nhưng tôi không biết trả lời thế nào.

Ông Hanemiya từ bỏ truy cứu trách nhiệm của tôi, chỉ có hai khả năng: một là nhà tôi có người gây áp lực cho hắn ta—vô luận là gia tộc Wakamiya hay gia tộc Ooka đều không phải dạng vừa. Khả năng thứ hai là bà Hanemiya gây áp lực cho hắn ta—hắn kiện tôi, cô ấy sẽ kiện hắn tội bạo lực gia đình.

Khả năng đầu tiên lớn hơn, nhưng tôi hy vọng là khả năng thứ hai.

"Trung sĩ Takagi, anh nói xem, tại sao con người lại mê luyến bạo lực?"

Đối diện với câu hỏi lạc đề của tôi, Takagi Wataru ngẩn ra một chút, nhưng vẫn suy nghĩ nghiêm túc rồi trả lời: "Có liên quan đến giáo dục. Bởi vì không được hướng dẫn đúng đắn."

"Ừm?"

"Người được hướng dẫn đúng đắn, cho dù trong lòng có nảy sinh ý tưởng không tốt, cũng sẽ hiểu cách kiềm chế." Takagi Wataru nhẹ giọng nói. "Phải dùng đạo đức để tự ước thúc bản thân."

Anh ấy không đề cập đến pháp luật, bởi vì pháp luật đã là giới hạn cuối cùng của đạo đức.

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn trung sĩ Takagi."

"Không có gì. À đúng rồi, cô Wakamiya, cô có quen Haitani-kun không? Hôm qua tôi hình như đã nhìn thấy cậu ấy."

"Haitani-kun?" Haitani nào?

"Chính là cậu nam sinh tóc tết bím đó. Tôi còn lo lắng là cậu ấy đã tham gia vào vụ đánh nhau ẩu đả." Nói đến đây, Takagi Wataru thở phào nhẹ nhõm. "Tốt quá, cuối cùng cậu ấy cũng biết quay đầu."

Cái từ "cuối cùng" này hàm ý rất sâu xa.

"Haitani Ran trước đây đã lạc lối sao?" Tôi làm bộ không hiểu.

Takagi Wataru do dự một chút, dường như đang cân nhắc việc có nên tiết lộ riêng tư của đương sự hay không, tôi nhanh chóng nói: "Haitani Ran là chồng của con gái em gái của cậu tôi—"

"À?"

"Là cháu trai ruột của chú dượng em (một cách nói quan hệ họ hàng phức tạp trong tiểu thuyết). Tôi coi như là họ hàng xa." Tôi mím môi. "Nếu cậu ấy phạm sai lầm gì, xin hãy nói sự thật cho tôi biết. Cả gia tộc chúng tôi sẽ giám sát cậu ấy, làm cho cậu ấy trở thành nhân tài có ích cho xã hội, cho đất nước."

"Như vậy là tốt nhất." Takagi Wataru nói. "Trước đây Haitani-kun từng bị tiền bối của tôi bắt được vì hành vi thu tiền bảo kê của học sinh, sau đó cậu ấy cào xước xe của tiền bối. Gần đây nhất là ba tháng trước tham gia vào vụ ẩu đả, cùng với em trai mình bẻ gãy tay chân của bạn học, bị chính thanh tra Megure bắt được. Cậu ấy—"

"Cậu ấy còn giật mũ thanh tra Megure, đội cho em trai mình."

"......" Người này bị gì thế này.

"Hiện tại cậu ấy đã bị trường học đuổi học, cũng không biết sắp tới có tính toán gì."

Tôi muốn nói tốt cho Haitani Ran vài câu, nhưng thấy quá mất mặt, tôi không nói nên lời.

"Nếu Haitani-kun có thể tiếp nhận sự giáo dục đúng đắn, sau này cậu ấy nhất định sẽ trở thành người ưu tú."

Takagi Wataru có kính lọc dành cho Haitani Ran, cũng có niềm tin vào cậu ấy.

Tôi giữ thái độ quan sát về chuyện này: "Chỉ mong là vậy."

Bước ra khỏi sở cảnh sát, phía trước cửa dừng một chiếc Rolls-Royce Phantom đời thứ tám màu đen. Tôi giả vờ không thấy, lập tức đi vòng qua.

"Xin dừng bước, cô Yuzuru."

Quản gia Iori Muga của Ooka Momiji bước xuống xe, cúi chào tôi.

"Tôi đến đón ngài về."

"Không cần, đi xe này tôi bị chóng mặt."

"Tiểu thư Momiji rất lo lắng cho ngài."

"Vậy anh chụp thêm vài tấm ảnh của tôi gửi cho cô ấy, giảm bớt nỗi nhớ nhung." Tôi tạo một POSE tự nhận là rất ngầu, khiến Iori Muga vẻ mặt vô ngữ.

Quá không thú vị, tôi thầm nghĩ, quả nhiên chọc ghẹo người ngốc không có tác dụng.

"Được rồi, không đùa anh nữa, người đón tôi đến rồi, tôi phải đi."

Tôi nhìn sang bên kia đường. Ở đó, một chiếc xe máy hạng nặng màu đỏ dừng lại, kiểu dáng phù hoa, cuồng dã như gió. Imaushi Wakasa mặt không biểu cảm ngồi trên xe, một tay chống cằm, khóe miệng ngậm một điếu thuốc lá.

Chạm phải ánh mắt của tôi, anh ấy nghiêng đầu, dụi tắt điếu thuốc trong tay.

"Tiểu thư Momiji đã chuẩn bị thư giới thiệu nhập học cho hai cậu Haitani, nhưng bọn họ đã từ chối..." Iori Muga tiếp tục nói.

Chuyện nằm trong dự đoán.

Tôi dừng bước chân lại một chút, nói: "Không sao, tùy bọn họ đi."

Tên bất lương dám giật cả mũ cảnh sát như vậy thì làm sao dễ dàng trở lại trường học được? Đối với bọn họ mà nói, bàn học ghế băng có lẽ đều nóng mông.

Việc ngồi nghiêm túc nghe giảng bài, làm bài tập càng là không thể.

Lúc đó tôi cũng là nóng đầu lên, mới đưa ra yêu cầu như vậy với Ooka Momiji.

"Ngài dễ dàng từ bỏ như vậy sao?" Iori Muga đột nhiên nói một câu không phù hợp với tính cách của anh ấy.

Trong số những người cùng thế hệ trong gia đình, tôi là đại tỷ, Ooka Momiji là nhị tỷ. Hồi nhỏ cô ấy rất dính tôi, nhưng từ khi tôi không còn tham gia các buổi tiệc tối của gia tộc nữa, mối quan hệ trở nên căng thẳng.

Iori Muga là quản gia của Ooka Momiji, theo chủ nhân của mình, cũng không thích tôi. Anh ấy lười quản chuyện bao đồng của tôi, lười cho tôi thêm ánh mắt, ngày thường cũng sẽ không lắm lời.

"Đúng vậy, từ bỏ." Tôi buông tay. "Anh biết mà, tôi chưa bao giờ cho rằng có thứ gì là tôi nhất thiết phải kiên trì."

Không cho Iori Muga cơ hội đặt câu hỏi nữa, tôi nhanh chóng băng qua đường.

Đang là cuối mùa thu, cây cối hai bên đường bị gió thổi rụng không ít lá. Có một chiếc lá nguyên vẹn rơi xuống bên chân tôi.

Đáng tiếc, xung quanh vẫn còn rất xanh.

Cậu thiếu niên lặng lẽ trong bóng đêm, nhìn bụi bặm dưới Tháp Tokyo, giống như chiếc lá này, lướt qua trước mắt tôi một cách nhanh nhẹn, không dừng lại một khắc nào.

...... Tôi xưa nay vẫn luôn như vậy.

"Wakasa-kun, cảm ơn anh đã đến đón tôi ra tù."

Tôi nhận lấy hộp sữa bò dâu tây Imaushi Wakasa đưa, cắm ống hút uống một ngụm.

"Không nghiêm trọng như vậy. Không phải ra tù, là giải quyết tranh chấp." Imaushi Wakasa sửa lại cách dùng từ của tôi.

"Ồ, giải quyết tranh chấp." Tôi vừa nói vừa sải bước lên chiếc xe máy của anh ấy, loay hoay vài cái, leo lên thất bại.

Thật quá mất mặt.

Tôi đấm đấm chân, xoa xoa tay, chuẩn bị chiến đấu hiệp nữa.

"Đừng trèo." Imaushi Wakasa dời ánh mắt đi. "Cô đi nhanh hết rồi."

"......"

Một bàn tay đặt lên eo tôi, nhẹ nhàng bao quát, rồi ôm tôi lên bằng một tay, sau đó đặt vững chắc lên ghế sau xe máy. Toàn bộ quá trình không đến hai giây.

"Mặt có ổn không?" Anh ấy nhìn chằm chằm mặt tôi. "Đi tìm bác sĩ trước nhé?"

"Hoàn toàn không sao đâu, đã bôi thuốc ở sở cảnh sát rồi, sẽ không lung lay địa vị vũ trụ đệ nhất đại đáng yêu của tôi. Tamuha chỉ là một hổ giấy thôi, hơn nữa hắn hiện tại bị bắt lại, ông Hanemiya e là sẽ không bỏ qua hắn. Cứ để bọn họ tự đánh nhau đi, haha—"

Tôi cười rộ lên, nhưng Imaushi Wakasa lại không cười.

"Hắn ta may mắn thật."

"Hả?"

Một chiếc mũ bảo hiểm được ấn lên đầu tôi. Cùng với âm thanh mũ bảo hiểm trượt xuống, còn có giọng nói hơi khó chịu của Imaushi Wakasa.

"Nếu hôm nay gặp, tôi sẽ phế Tamuha."

Nhìn ánh mắt anh ấy, không giống như đang nói đùa. Nếu thật là như vậy, hiện tại sở cảnh sát đối với Tamuha mà nói, ngược lại là nơi an toàn nhất.

"...... Khụ, hắn ta thảm lắm rồi, khoan dung độ lượng đi." Tôi đội mũ bảo hiểm xong nói. "Hơn nữa anh đã chính thức rút lui rồi, sau này không thể đánh nhau nữa."

Imaushi Wakasa hừ lạnh một tiếng, cũng không biết là hừ Tamuha, hay là hừ tôi.

"Bám chắc." Anh ấy nhắc nhở.

"Oke ~"

---

Hai mươi phút sau, chúng tôi dừng xe ở trước một quán ăn.

"Đến rồi."

— Quán cà phê Poirot.

"Wakasa-kun, đây là buổi hẹn hò của hai chúng ta hay là—"

Vừa mới hỏi ra câu hỏi này, tôi liền thấy Sano Shinichirou đi ra đón.

"Đáng tiếc, đây không phải là buổi hẹn hò của hai người." Sano Shinichirou cười tủm tỉm nói. 

"Là để chúc mừng cửa hàng xe máy của tôi khai trương thuận lợi, phòng tập thể thao của Waka tìm được địa điểm, cùng với... đại đáng yêu Yuzuru ra tù thuận lợi."

"Không phải ra tù, là giải quyết tranh chấp, chú ý dùng từ của anh." Tôi đá một cái vào giày Sano Shinichirou, đẩy cửa bước vào. Sau đó, tôi liếc mắt một cái thấy Akashi Takeomi cùng em trai em gái của hắn đang ngồi trong tiệm.

Akashi Takeomi là Phó Tổng trưởng Hắc Long. Em trai và em gái hắn lần lượt tên là Akashi Haruchiyo và Akashi Senju. Thỉnh thoảng cũng sẽ cùng nhau đến chơi.

Chỉ là, Akashi Senju tính tình rất tốt, còn Akashi Haruchiyo lại là một quái vật xù lông (dễ nổi cáu).

Tên nhóc này có thể xù lông bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Lần đầu tiên tôi gặp hắn, là hắn ôm một con hũ tiết kiệm hình heo mập, chạy đến tiệm của tôi, đổ ra một đống tiền lẻ, kiêu căng ngạo mạn đòi xăm một hình thật ngầu, vượt qua tất cả mọi người trong Hắc Long.

Tôi tịch thu tiền, dùng bút đen viết lên cánh tay hắn một chữ 【Tôi phải làm lớp trưởng】.

Hắn không nói hai lời, lập tức đập phá tiệm.

Lần thứ hai là sau khi hắn cãi nhau lớn với Akashi Takeomi bỏ nhà đi, vô tình đi đến chỗ tôi. Tôi đang ăn bữa tối, hắn đứng ở cửa không rên một tiếng. Tôi gọi hắn vào ăn cùng, múc cho hắn một bát lớn canh thập cẩm, sau đó khiến hắn ăn đến nôn ra.

Hắn không nói hai lời, lập tức phá hoại những thứ hắn vừa ăn xong.

Lần thứ ba là hắn đến chơi game, đúng lúc tôi bị bệnh, trong tiệm không có người khác. Hắn hiếm khi lộ ra mặt đáng tin cậy, đo nhiệt độ cho tôi, còn vào bếp nấu thuốc. Tôi lật sách bài tập của hắn, thấy kẹp bên trong một tờ giấy. Trên đó, hắn viết tên và khẩu hiệu cho băng đảng mà hắn muốn thành lập.

【Bang Thanh Hổ Haruchiyo】

【Bishamon Thiên, Chết Không Hối Tiếc】

...... Cái gì thế này.

Tôi vung bút lên, sửa lại.

【Tổ thảo luận học tập chim xanh Haruchiyo】

【Trời đãi kẻ cần cù, người chậm cần bắt đầu sớm】

Akashi Haruchiyo nổi giận, không nói hai lời, lập tức đập nát bát thuốc hắn vừa mới sắc xong.

"Chết đi."

"Đã chết thì cút đi."

"Mày chết đi tao mới thanh tịnh."

Đây là những lời hắn thường xuyên nói với tôi.

Nhưng kỳ thực hắn vẫn rất đáng yêu. Hắn là người duy nhất trong nhóm này chịu chơi cờ và ăn cơm tôi nấu.

"Cho anh xem thỏ con xù lông trong một giây." Tôi nhướng mày với Imaushi Wakasa, sau đó rón rén đi qua.

Akashi Takeomi ngẩng đầu nhìn thấy tôi. Tôi thở dài với hắn, ra hiệu hắn đừng lên tiếng, sau đó đưa tay ra, che mắt Akashi Haruchiyo đang quay lưng lại với tôi.

"Đoán xem tôi là Đại đáng yêu hay Tiểu đáng yêu—Awww!"

Lòng bàn tay tôi dính phải một thứ dính nháp.

Kéo ra, hóa ra là một miếng kẹo cao su thổi dở.

...... Tay không muốn nữa.

Sau đó, tôi đối diện với một đôi mắt xanh lục bùng cháy ngọn lửa giận dữ hừng hực.

"Chết đi, Yuzuru!"

"Thành thật xin lỗi!"

Tôi nào biết hắn đang ăn kẹo cao su chứ.

"Tôi đi rửa tay trước. Lát nữa tôi sẽ mua chiếc bánh kem ngon nhất để tạ lỗi, Đại nhân Akashi Haruchiyo."

"Không đúng."

Giọng hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Từ hôm nay trở đi, gọi tao là Sanzu Haruchiyo, nhớ kỹ, gọi là Sanzu!"

Sanzu—

Biểu cảm, giọng nói, hành động, tất cả mọi thứ của tôi, khi nghe thấy cái tên này, đều đóng băng.

Tiếng súng xuyên thấu mặt biển ký ức, dấy lên sóng to gió lớn.

Tôi nhìn thấy đêm tôi bị giết, người đàn ông trên mái nhà nắm lấy mái tóc dài màu hồng của tôi. Vết thương đáng sợ ở khóe miệng hắn ta giống như Tu La, ánh mắt dữ tợn nhìn tôi.

Ran bên cạnh lạnh nhạt nói: "Khoan đã nổ súng, Sanzu."

Sanzu lại không chút do dự bóp cò.

"Chết đi." Hắn ta nói với tôi.

=======================

Tác giả có lời muốn nói:

Sanzu lúc này ngoài miệng còn chưa có sẹo. Các thành viên Phạm Thiên hiện tại và lúc này có diện mạo khác nhau quá nhiều.

Waka thật tốt bụng, Sanzu biết chăm sóc người khác cũng thật tốt. Tuổi trẻ thật tuyệt vời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com