Có tất cả nhưng thiếu Em
Bản vẽ cuộc đời của một người đã được lập trình sẵn, chỉ cần người đó tô điểm lên bằng nhiều loại sắc màu xanh, đỏ, tím, vàng...mà thôi.
Nhưng cũng có những người cả cuộc đời lại chỉ là một bản vẽ đơn sắc.
Một màu đen đặc của những ganh ghét và sự hận thù.
Hoặc một màu trắng tinh của căn phòng bệnh nào đó.
Họ ghen ghét với người khác vì cuộc sống của người đó tốt đẹp hơn mình.
Nhưng cũng đau khổ vì cuộc đời nghiệt ngã luôn đẩy họ vào tử lộ.
Nằm trên giường bệnh, trên tay là những ống kim truyền dịch. Bàn tay gầy gò, loang lổ các vết xanh tím ghê rợn ấy đang khẽ giơ lên không trung. Như thể muốn nắm lấy một sự ảo mộng nào đó.
Cạch...
- Anh tỉnh rồi à, Netsu.
Wakasa mỉm cười đi vào, trên tay anh là một bông hoa hướng dương vừa chớm nở.
- Cậu tới đây làm gì?
Người trên giường, hay còn gọi là Netsu lạnh nhạt hỏi lại. Giọng nói của anh khàn khàn vì dây thanh quản bị tổn thương nặng nề. Khuôn mặt vô cảm nhìn lướt qua cậu bé tóc trắng mới ngày nào còn bé tin hin, giờ đã bắt đầu trổ mã thành một thiếu niên đẹp trai, sáng sủa.
- Em tới thăm anh. Bác sĩ bảo anh mấy nay không chịu uống thuốc điều trị...
Cắm bông hoa vào chiếc lọ đặt trên tủ đầu giường, Wakasa kéo ghế ngồi xuống rồi cầm một quả táo bắt đầu gọt một cách tự nhiên. Như thể đã làm việc này vô số lần.
- Cần gì phải phí tiền cho một người sắp chết như tôi?
Anh nói bằng giọng nhẹ bẫng, như thể đang bàn luận hôm nay ăn gì. Khiến Wakasa đang gọt táo cũng phải dừng lại mất mấy giây.
- Anh sẽ sống Netsu. Việc của anh chỉ là cố gắng điều trị để sớm ngày xuất viện thôi.
- Ha...
Nghe thấy câu nói của Wakasa, anh bỗng cảm thấy thật nực cười.
Mấy người làm sao hiểu được cảm giác của một kẻ bị mất tất cả chỉ trong một đêm?
Mấy người không thể hiểu được sự tuyệt vọng của tôi trong mấy năm qua.
Các người nhìn tôi một cách thương cảm. An ủi tôi bằng những từ sáo rỗng. Kêu tôi cố gắng sống nhưng sao tôi có thể sống khi trái tim tôi đã chết?
Netsu không nói nhưng Wakasa có thể hiểu tâm trạng tồi tệ của anh lúc này.
Nhẹ nhàng đứng dậy, đặt đĩa táo lên tủ đầu giường. Trước khi hoàn toàn biến mất, cậu đã để lại một câu khiến Netsu như rơi xuống vực sâu của tuyệt vọng:
- Anh mặc cảm vì tội lỗi, nhưng người gây ra mọi thứ lại chính là anh đó, Hikaru Netsu-san.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com