chapter 7: Le début, aussi la fin
Chuyến đi tưởng chừng trôi qua thật nhanh, chỉ mới chợp mắt thôi mà tàu cũng đã cập bến.
Bước ra khỏi thế giới cứ như đã tách riêng của hai người, hòa vào dòng người đổ ra từ khắp các toa,mọi thứ dường như trở nên ồn ào, tấp nập. Fian nhắm mắt lại, cố thích ứng với những âm thanh khác nhau.
Tiếng còi tu tu inh ỏi của tàu hơi nước, trong đám đông, tiếng các đàn anh đàn chị khối trên hăm hở gọi nhau, choàng vai bá cổ nhau đi theo từng tốp, tiếng hỏi thăm nhau và kể về kì nghỉ vui vẻ làm cho không khí rộn rã của ngày tựu trường càng trở nên nóng dần lên.
Còn đám trẻ năm nhất, tất cả có lẽ đều có những người bạn đầu tiên ờ ngôi trường mà chúng sẽ gắn bó rất lâu, rất lâu về sau, là cột mốc vô cùng quan trọng đối với mỗi một phù thủy sinh. Ai cũng khuôn mặt phấn khích, tuy lo lắng nhưng trên những khuôn mặt non nớt đều là vẻ hiếu kì. Chúng liên tục liếc ngang dọc, hòng lưu giữ chút gì vào trong trí nhớ về ngôi trường đầu tiên, và cũng là duy nhất của chúng.
Vốn dĩ, Hogwarts là để tự hào.
Fian đứng nán lại, dự định chờ Tom xuống cùng lúc và đi thuyền băng qua sông, một nghi thức quen thuộc với các phù thủy sinh năm nhất. Nhưng đợi đến lúc tất cả đều đã xuống hết mà vẫn không thấy người mình muốn chờ, em khẽ nhún vai và kiên định bước về phía người đàn ông gác cổng cao lớn, nhập vào đám đông phù thủy sinh năm nhất, lên những chiếc thuyền vào lúc mặt trời đã lặn từ lâu, hoàng hôn đã tắt.
Ngây người trước nét dịu dàng của ánh mặt trời, Fian lại càng thêm diễm lệ.
Bình yên.
Nhưng là một khoảng thời gian yên bình trước một thảm hoạ.
Em lại thở dài.
Nặng nề.
________________________________________________
Ngồi trên chiếc thuyền gỗ ọp ẹp, Tom im lặng, vẻ mặt bình tĩnh, hơi chút coi thường âm thanh hào hứng, xuýt xoa khe khẽ của ba thằng nhóc ngồi cùng thuyền, chúng không ngừng tíu tít và kể chuyện cho nhau nghe.
Có thể nào nhàm chán hơn không?
Hắn vẫn đang thích ứng với không khí này.
Nếu là hắn của những ngày trước thì có lẽ, sự thích thú, ngây ngô của một đứa trẻ còn quá nhỏ, quá thiếu sót sẽ là một thứ động lực, cổ vũ hắn tiến về phía trước, nỗ lực không ngừng.
Nhưng đáng tiếc, không còn những điều dường như khó tin ấy nữa rồi.
Hắn đã trở thành một con người cứng rắn, không phải tự nhiên mà hắn lại như thế.
Có nhiều khi hắn tự hỏi chính mình.
Nếu như hắn không được tiếp nhận ma pháp từ người mẹ phù thủy?
Nếu như hắn là một con người bình thường, vô pháp, vô thần?
Nếu như, nếu như, nếu như...
Có rất nhiều điều thêm tiền tố " nếu như", thì mọi vật từ hư vô sẽ biến thành một câu chuyện khác.
Một câu chuyện không nên tồn tại trên thế giới này.
Mà nhân vật chính là Tom- Tom Marvolo Riddle.
Một nhân vật cô độc, lạnh lẽo như muốn biến mất cùng hư vô.
Một nhân vật được tác giả tạo ra, chỉ để làm cho biến mất, bất cứ lúc nào.
Tan biến cùng với làn nước của Hồ Đen dẫn thuyền của mọi người vào lâu đài Hogwart.
------------------------------------------------------------------
Vào lúc này, Tom vẫn còn thẫn thờ.
Hình như hắn sống nội tâm quá thì phải.
Đừng tự lừa dối bản thân nữa, tôi ơi...
__________________________________________________________
Một tiếng chuông lớn vang lên, ngay lúc đó, cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Fian kiễng chân để nhìn rõ phía trước, một người đàn ông râu tóc lún phún bạc phơ, thỉnh thoảng lại nâng kính, nhướng mày lên, nhìn chằm chằm người đối diện. Vị này cao lêu nghêu, rất đô con, mặc chiếc áo bên trong màu đỏ và khoác ngoài là chiếc áo chùng màu tím, thật sự rất màu mè và chọc thủng ánh nhìn của người đối diện, ông ta đứng sẵn ngay cửa. Ông ta lướt nhìn một lượt đám học trò, rồi đặt ánh nhìn khá lâu nơi Fian. Vị giáo sư này hắng giọng một tiếng, người gác cổng cao lớn, già lọm khọm kia mới cất tiếng, nhằm bàn giao học sinh:
- Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư Dumbledore, chủ nhiệm nhà Gryffindor.
Sau khi lão gác cổng giới thiệu xong, cả đám trẻ liền trở nên lao nhao, tiếng bàn tán lại tưởng chừng biến mất nhưng một lần nữa lại biến không khí thật ầm ĩ. Giáo sư Dumbledore nhìn một lượt đám học sinh, rồi lại thoải mái đáp lại người gác cổng kia:
- Cám ơn bác, bác để chúng lại cho tôi được rồi, giờ thì làm việc của bác đi nào.
Fian thầm đánh giá phong thái của vị này, người sẽ được Fian gọi là Giáo sư trong những năm sắp tới.
Một con người khó đoán, căn bản là chỉ với một cái nhìn, không thể phát hiện một chút hỗn tạp nào cả.
Thú vị.
Không biết từ lúc nào, Dumbledore tiến đến, mở toang cửa. Sảnh trước vô cùng rộng lớn. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to. Trần lâu đài cao vời vợi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên.
Bọn trẻ theo giáo sư Dumbledore băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Fian có thể nghe âm âm tiếng của hàng trăm giọng nói vang sau cánh cửa bên phải - có lẽ cả trường đang tập trung đâu đây, tuy đã biết đến nhưng em vẫn không khỏi ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên trước ngôi trường này. Nhưng giáo sư này lại đưa đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng túm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu. Giáo sư Dumbledore khẽ cười một cái, rồi cất lời, giọng điệu rất công thức.
- Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá.
- Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà - một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa.
- Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ. Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong.
Dumbledore lại nhẹ nhàng nói.
- Giữ trật tự nào các trò.
Fian vô cùng kính nể, đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn giáo sư , hằng năm mỗi khi học sinh mới đến ông ấy đều nói đi nói lại một đoạn lời thoại giống nhau, nếu đổi lại là người khác, trong lời nói sẽ không có chút tình cảm nào, nhưng mà giáo sư Dumbledore lại đem những lời thoại này nói một cách hung hồn, đầy mạnh mẽ, vô cùng rung động, truyền cảm vô cùng. Đúng là nhân tài trong nhân tài, tinh anh trong tinh anh.
Fian chưa từng tưởng tượng nổi có một nơi nào lạ lùng và lộng lẫy đến như vậy. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Dumbledore dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Để tránh những ánh mắt nhìn chằm chằm, Fian ngước nhìn lên phía trên và thấy vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nồi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời. Fian còn nghe một cô bé thắt hai bím, mặt đầy tàn nhang khẽ thì thầm:
- Nhìn ra ngoài trời sẽ bị tẩu hỏa nhập ma đó. Trong sách lịch sử Hogwarts có ghi như vậy.
Em lại nhìn xuống, cố ép mình đừng chú ý nữa. Đúng lúc giáo sư Dumbledore đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cai ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ.
Chắc họ sẽ phải bắt mình lôi ra được từ trong cái nón một con thỏ, hay trò gì đại loại vậy.
Fian thấy mọi người đếu dán mắt vào cái nón đó. Em cũng chăm chú nhìn. Trong vài giây, không gian im lặng phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:
Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào bảo lại được ta
Các người cứ đội nón hoa
Qua loa, ta đây nào chấp
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được chẳng tha
Đặt lên, ta nói cho nghe cả
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chính trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.
Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.
Chỉ duy một người vẫn chưa thể nào, và có lẽ, sẽ không bao giờ yêu thích sự ồn ào, náo nhiệt này.
Vì hắn không sinh ra để "cảm nhận", mà là để "hành động".
Tôi còm bách đâyyy:>>>
Thấy tình hình có vẻ flop quá nên quyết định đăng luôn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com