Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Sự giúp đỡ


"Vậy là bây giờ em không thể gặp ông ấy sao?" Luffy hỏi, nghiêng đầu sang một bên thắc mắc.

"Ừ, Luffy." Sabo gật đầu dứt khoát.

"Nhưng tại sao?" Luffy hỏi, lông mày nhíu lại.

"Em thấy Ace không? Người đàn ông tối qua đã làm Ace bị thương." Sabo trả lời, chỉ vào Ace, người đang ở phía bên trong ngôi nhà trên cây, chỉ im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

"Ông ấy đã làm như vậy sao? Nhưng ông ấy thực sự rất tốt, Sabo! Ông ấy đã trả lại mũ cho em và ổng biết chú Shanks!" Luffy kêu lên, tay chỉnh lại chiếc mũ trên đầu của mình.

"Tất nhiên rồi, bởi đó luôn là lý do để em thích một ai đó." Ace càu nhàu trong khi đảo mắt xung quanh.

"Luffy..." Sabo thở dài, nhìn thẳng vào mắt em ấy. "Hãy nghe anh nói nhé? Tụi anh là anh trai của nhóc. Và tụi anh biết mình đang làm gì."

Luffy nhìn chằm chằm vào Sabo. Nhóc vẫn lặp lại câu hỏi của mình. "Nhưng tại sao?"

"Anh nói sao thì nó là như thế!" Ace quay lại nhìn Luffy và quát.

Luffy giật mình trước ánh mắt của Ace. Đó chính là đôi mắt mà em đã nhìn thấy ở anh trai mình nhiều tháng trước, khi họ gặp nhau lần đầu. Nó đầy rẫy sự tức giận và thịnh nộ cuộn xoáy bên trong, dường như đang cố gắng thoát ra ngoài.

Luffy khẽ thút thít. Em ghét nhìn thấy Ace trông như thế. Luffy nghĩ rằng cuối cùng Ace cũng đã bỏ được thói quen đó của anh nhưng em đã nhầm. Ngay bây giờ là bằng chứng cho điều đó.

"Dừng lại đi Ace! Đừng nói như thế với em ấy!" Sabo mắng mỏ người anh em của mình.

Ace quay người lại và bắt đầu đi xuống. "Sao cũng được Sabo. Cậu tự giải quyết với em ấy đi."

Luffy nhìn Sabo đang cố gắng ngăn chặn Ace nhưng vô ích. Sự im lặng bao trùm Luffy và Sabo. Luffy chờ đợi anh mắng mình.

"Em xin lỗi..." Luffy cúi đầu xin lỗi.

"Luffy, Ace có lý do của cậu ấy. Cậu ấy không muốn em đến gần người đàn ông đó. Vậy nên nhóc đừng chọc giận cậu ấy và hãy nghe lời tụi anh, nhé?" Sabo nói.

"Dạ." Luffy gật đầu, lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên mặt em.

Sabo cười khúc khích, xoa đầu em. "Vậy mới ngoan."

Sau khi lấy vũ khí, cả hai cũng đi xuống. Họ bắt đầu ngày mới bằng việc tìm kiếm thức ăn cho bữa sáng. Họ không biết Ace đã đi đâu. Sabo có linh cảm không lành. Nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Luffy, không muốn buông em ra để em đi lang thang nữa. Cậu sợ em sẽ lại gặp phải người đàn ông đó trong khu rừng này. 

Luffy trầm ngâm. Em cứ nghĩ về người đàn ông em gặp ngày hôm qua. Luffy luôn biết một ai đó là người tốt. Và Roger chính là người như thế. Roger đã cứu mạng em và chiếc mũ rơm của em. Ông ta cũng ra khơi cùng Shanks. Luffy muốn hỏi những câu chuyện về Shanks.

Em đã khóc. Em muốn đến gặp Roger và nói chuyện nhiều hơn với ông ấy. Nhưng Luffy không muốn chọc giận Ace thêm lần nào nữa. Một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất của Luffy là ở một mình và bị hai người anh của mình ghét bỏ. Luffy nắm chặt tay Sabo. Và khẽ lắc đầu. Họ sẽ không bao giờ làm điều đó với em. Họ là anh em. Anh em thì luôn quan tâm đến nhau. Họ chính là báu vật mà em trân quý nhất.

"Em ổn chứ, Luffy?" Sabo hỏi, giọng điệu đầy lo lắng.

"Anh Ace có ghét em không?"

Sabo nở một nụ cười trấn an. "Cậu ấy sẽ không bao giờ ghét em. Ace không giận em. Cậu ấy chỉ nhất thời tức giận vì những lời nói của em trước đó thôi."

Luffy nhìn chằm chằm Sabo, ngạc nhiên. "Có gì khác biệt sao ạ?"

"Tất nhiên là có. Vì vậy, đừng lo lắng về việc Ace có ghét em không. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra." Sabo giải thích.

"Dạ." Luffy gật đầu, hài lòng với câu trả lời em vừa nghe. Em nở nụ cười rạng rỡ đặc trưng với anh trai mình.

Sabo là người luôn ở bên cạnh trấn an em mỗi khi em và Ace cãi vã. Sabo biết phải nói gì để giúp em cảm thấy dễ chịu hơn. Ace mặc dù miệng lưỡi sắc bén nhưng điều đó không có nghĩa là Luffy không thương anh.

Đột nhiên, Sabo và Luffy nghe thấy một tiếng gầm lớn từ một con vật hung dữ khiến họ phải dừng bước.

"Đó là cái gì vậy!?" Luffy đặt câu hỏi.

Sabo nghiến răng. "Anh có cảm giác đó là Ace."

Họ lần theo âm thanh. Lúc đó họ nhìn thấy Ace đang cầm một cái ống nước dài bằng sắt trên tay. Càu nhàu ầm ĩ khi anh chiến đấu một mình. Anh né tránh mỗi khi con quái vật tấn công và không thể đánh trả.

Đối thủ của anh là con gấu của núi Colubo. Đó là một trong những loài động vật nguy hiểm nhất trong rừng. Thứ mà họ chưa thể đánh bại ngay cả khi họ cố gắng hợp sức.

"Ace!" Sabo lao về phía trước khi Ace gần như bị móng vuốt dài sắc nhọn của nó tóm gọn. Sabo cố gắng đánh lạc hướng con gấu để Ace có đủ thời gian né tránh.

Con gấu ngay lập tức chuyển sang con mồi tiếp theo. Luffy duỗi tay, cầm một ống sắt trong tay. Em cố gắng đánh con gấu nhưng em đã trượt. Con gấu nhận ra điều đó và dùng móng vuốt tóm lấy em. Sau đó đập mạnh em xuống đất. Sabo và Ace ngay lập tức cố gắng đánh con gấu bằng ống sắt của mình. Con gấu đau đớn buông Luffy ra.

Luffy ngồi dậy và xoa đầu. "Con gấu ngu ngốc!"

"Luffy!" Ace càu nhàu. Anh vừa né móng vuốt sắt nhọn của con gấu.
"Đừng có đứng đó nữa, chạy đi!"

"Cái gì chứ!? Không công bằng, em cũng muốn chiến đấu!" Luffy phàn nàn, hét lớn tiếng.

Luffy lại lao mình vào con gấu xám một lần nữa. Cả ba đã làm mọi cách để cố gắng chiếm thế thượng phong nhưng họ luôn bị giữ ở thế phòng thủ. Rõ ràng là bọn họ không thể sánh được với con gấu. Con gấu vẫn còn tràn đầy năng lượng và có vẻ đang rất đói. Bất kỳ sinh vật nào cũng sẽ trở nên hung tàn khi chúng đói. Trong khi ba anh em đã kiệt sức và toàn bộ cơ thể đã bị thương.

"Trên đầu gối của cháu!" Một giọng nói ra lệnh vang lên.

Luffy quay sang Roger, ông ta đang đi về phía họ. Hôm nay trông ông ta khác lạ. Một luồng khí đang tỏa ra từ người ông ta. Khi Luffy mãi mê phân tích, Roger trông rất tức giận. Đôi mắt ông ta đang nhìn thẳng vào con gấu. Đôi mắt đen của ông trông cực kì lạnh lùng, cứng rắn và mạnh mẽ.

Con gấu xám rên rỉ, cứng đờ tại chỗ. Roger đe dọa nó đến mức nó tuân theo mệnh lệnh của ông. Con gấu quỳ xuống. Sự sợ hãi thể hiện rõ ràng trong mắt nó và cả cơ thể nó nữa.

Roger cười lớn và đi tới chỗ con gấu. Ông vui vẻ xoa đầu nó. " đi... đi"

Ba anh em chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Miệng họ mím lại với đôi môi hơi hé ra và đôi mắt mở to hết mức có thể. Vì sao con quái vật mà cả ba người họ cố hết sức đánh bại lại bị Roger thuần hóa trong vòng chưa đầy một phút.

"Chú Shanks! Ông cũng giống như chú Shanks! Chú ấy đã làm như thế khi cứu cháu!" Luffy nhảy lên vui vẻ.

Luffy nhớ rất rõ sự kiện đó mặc dù nó đã xảy ra hơn một năm trước. Khi Shanks cứu được em, chú ấy cũng đe dọa quái vật biển đến mức nó phải nhanh chóng rút lui. Luffy luôn ngạc nhiên về khả năng của Shanks. Và bây giờ Roger cũng biết cách làm điều đó, đó là một kiến ​​thức tuyệt vời đối với Luffy.

"Shanks? Thằng nhóc đó cũng có nó phải không?" Roger trầm ngâm. Luffy không thể hiểu tại sao người đàn ông đó lại cười.

"Không phải tôi đã bảo ông đừng đi theo chúng tôi sao?!" Ace khó chịu.

"Ông đã cứu chúng tôi ..." Sabo thở ra.

"Thật tuyệt vời! Ông đã làm điều đó như thế nào? Ông có thể dạy cháu được không? Làm ơn, làm ơn, làm ơn!" Luffy vừa hô vang vừa đi vòng quanh Roger.

Roger cười khúc khích. "Chỉ một trong một triệu người có nó thôi, Luffy. Cháu chỉ có thể sử dụng nó khi nó đã tồn tại bên trong cháu"

"Luffy, anh bảo quay lại đây ngay lập tức!" Ace ra lệnh. Anh đang trừng mắt nhìn em trai mình.

"A! Em đã làm Ace nổi giận rồi sao..." Luffy bĩu môi, ngay lập tức nghe theo mệnh lệnh của anh và quay lại cùng các anh em của mình.

"Đợi đã, cháu có biết nơi nào ở đây ta có thể lấy đồ không?" Roger hét lên.

"Tch," Ace bắt đầu bước đi để lại hai người anh em của mình.

"Ở phía Tây, ông Roger. Ở đó có một bãi rác lớn và cả thị trấn!" Sabo trả lời nắm lấy tay Luffy rồi bước đi.

Luffy quay lại nói với Roger. "Shihihi! Hẹn gặp lại!"

Roger vẫy tay. Ông cười khi nhìn bộ ba rời khỏi tầm mắt mình.

Luffy vẫn tin rằng Roger là một người đàn ông tốt.

Em sẽ cố gắng tìm cách khiến Ace thích Roger.

_____________________________________________

_____________________________________________

Roger tìm thấy một chiếc áo choàng trên đường đi. Nó có lỗ và miếng vá nhưng nó vẫn có thể mặc được. Ông ấy mặc nó vào và buồn thay nó không vừa với ông. Nhưng ông không quan tâm miễn là ông có thể giấu đi gương mặt của mình. Mọi người luôn nhận ra ông khi họ gặp ông lần đầu tiên. Roger tự hỏi sau mười năm, liệu mọi người có còn nhận ra Vua Hải Tặc hay không.

Roger đã đến nơi Sabo gợi ý. Cậu bé đã nói đúng. Đó đúng là một bãi rác lớn. Một bức tường khổng lồ ngăn cách đống rác với thị trấn. Ông nhìn thấy một cánh cổng lớn. Đó là thứ duy nhất kết nối hai nơi lại với nhau. Ông phân tích xung quanh. Mọi món hàng ông cần dường như đều có hết ở đây. Nhược điểm duy nhất là hầu hết các mặt hàng đã bị hỏng. Roger cười một mình. Đây là nơi các cậu bé đã tìm được nguyên liệu để xây dựng ngôi nhà trên cây của mình.

Ông bước về phía cổng, liếc nhìn qua nhìn lại. Có rất nhiều người. Hoặc đó là những tên côn đồ hoặc chỉ là những người vô gia cư. Thỉnh thoảng, ông có thể nghe thấy tiếng la hét đe dọa và cầu xin.

"Này, hình như mày có một thứ gì đó có giá trị trong người." Một người đàn ông đến gần Roger và chĩa súng vào ngực anh.

"Không, không hẳn. Xin hãy thứ lỗi cho tôi." Roger cười lớn. Ông tiếp tục bước đi.

"Ai cho phép mày đi!?" Tên côn đồ bóp cò.

Một viên đạn bay ngang qua Roger. Ông đã quen với tình huống này. Ông di chuyển đầu sang trái và né được viên đạn. Ông nghe thấy tên côn đồ càu nhàu và bắn thêm đạn vào ông. Nhưng ông lại né tránh một cách dễ dàng. Bây giờ ông không có thời gian cho việc này. Tên côn đồ cuối cùng đã dừng lại và bỏ chạy vì sợ hãi.

Ông đã tới cổng. Có lính canh canh chừng những người đang đi vào khu vực. Khi lính canh bị phân tâm, Roger nhanh chóng lẻn vào.

Ông đi một vòng quanh thị trấn. Nó trông cũng bình thường. Những tòa nhà cao tầng và những con phố đông đúc. Điểm khác biệt duy nhất là thị trấn này bẩn hơn rất nhiều so với thị trấn phía trên nó.

Roger phát hiện ra một cửa hàng. Ông cười toe toét với chính mình. Dường như ông đã tìm thấy những thứ mình cần.

____________________________________________________________

____________________________________________________________

"Tên trộm! Bắt lấy hắn!"

"Đuổi theo hắn!"

"Hắn đang chạy trốn!"

Ba anh em quay lại nhìn cảnh la hét và hỗn loạn đang diễn ra. Có rất nhiều lính canh chạy đến bắt ai đó. Điều này là bình thường đối với thị trấn phía rìa vương quốc. Suy cho cùng, hầu hết mọi người ở đây đều đến từ Cực Xám, nơi đầy rẫy những tên côn đồ và đủ loại tội phạm.

"Bỏ qua đi. Thôi nào, chúng ta vẫn cần bán bộ da cá sấu này." Ace vừa nói vừa chỉnh lại chiếc túi trên vai.

"Đã lâu rồi chúng ta mới thấy cảnh ai đó bị truy đuổi như thế!" Luffy cười lớn.

Sabo thở dài. "Dừng lại đi, Luffy. Em sẽ làm bọn chúng phát hiện ra chúng ta mất."

Họ đi vào một con hẻm tối. Họ lặng lẽ bước xuống kẽ hở. Những tiếng la hét vẫn còn vang lên từ sự hỗn loạn khi truy bắt một tên tội phạm.

Đó là lúc Ace phát hiện Roger đang chạy về phía họ.

"Xin chào, Ace!" Roger chào và cười. Ông ta đang mang nhiều thứ khác nhau trong một chiếc bao tải.

"Ông chính là người mà họ đang cố bắt giữ!?" Ace hét lên, ngạc nhiên khi thấy cha mình đột nhiên xuất hiện.

"Chính là ông ta!" Một trong những người bảo vệ chỉ về hướng của họ.

"Chết tiệt— Hẹn gặp lại cả ba sớm!" Thật nhanh, Roger bắt đầu bỏ chạy.

"Cháu tưởng ông rất mạnh mà? Sao không đánh lại bọn chúng đi chứ!?" Luffy hỏi và hét lên.

"Vì ngày xưa!" Roger trả lời và cười khúc khích.

Cả ba trốn tránh lính canh. Có những cái thùng gần đó nên họ trốn vào trong. Điều tốt là lính gác tập trung vào việc bắt Roger hơn là ba anh em họ.

"Hắn trông giống như Vua Hải Tặc!" Một người bảo vệ kêu lên.

"Ngươi bị ngu sao? Ông ta đã chết nhiều năm về trước rồi!" Một người khác trả lời.

Có thứ gì đó bên trong Ace đang trở nên lạnh lẽo. Đôi mắt anh mở to nhìn chằm chằm vào những người bảo vệ đang đuổi theo cha của mình. Hơi thở của anh nặng nề, cảm thấy lo lắng về những chuyện đang diễn ra. Anh ghét cha mình vì luôn làm mọi chuyện rối tung lên.

"Ông ta đang làm gì vậy chứ!?" Sabo bực bội hỏi sau khi lính canh đã rời đi.

"Ông ta là một tên ngốc." Ace cảm thấy bế tắc.

Thật tiếc cho Ace, vì anh là người thân của ông ta.

________________________________________

________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com