Chương 15: Đứng nhất là được
Và rồi, những ngày nghỉ qua đi, mọi người bắt đầu được phép đến trường và đi học lại. Chú Aizawa các vết thương vẫn còn phải băng bó, nhưng do tính chất anh hùng chuyên nghiệp, chú ấy không cho phép bản thân mình nằm viện quá lâu, nên đã được thả về. Các vấn đề về chuyện băng gạc đã có Rachel lo.
Nghe Aizawa bảo, thì U.A cho học sinh nghỉ để củng cố cũng như nâng cấp hệ thống an ninh. Sao cũng được, mấy cái này nó không rành lắm nên kệ.
Đứng trước cửa lớp, Rachel hơi chần chừ. Nó đã lựa chọn nói sự thật về thân thế của mình cho Iida và những người tới thăm nó nghe, vậy thì bây giờ chắc cả lớp cũng biết rồi.
Mọi người lớp A dù chỉ mới quen nhau, nhưng bọn họ đều rất tốt. Nhưng chẳng ai đoán được lòng dạ con người thông qua vẻ bề ngoài được. Nó sợ một lần nữa lòng tin của nó sẽ bị phản bội, cảm giác hứng chịu những ánh mắt khinh miệt, nó thật sự không chịu đựng được.
Nhưng Rachel vẫn lựa chọn tin tưởng, nó tin vào những người bạn mới đó. Cũng bởi họ đem lại cho nó cảm giác yên tâm hơn những người bạn trước của nó.
Cánh cửa này vẫn thật to, haha, Rachel dùng hết sức bình sinh để đẩy cánh cửa sang một bên. Mọi người đều hướng mắt về phía nó.
"Ch-Chào buổi sáng, mọi người..." Rachel lí nhí, cúi mặt xuống, hai tay mân mê nhau.
"Rachel-chan, cậu ổn thật rồi có đúng không?" Ashido Mina rất vô tư chạy lại, "Xoay qua đây tớ xem nào!"
Mina làm bộ mặt tức giận, sau đó nắm hai vai nó xoay qua xoay lại. Cuối cùng là ôm chầm lấy nó, "Có biết là lúc thanh tra nói cậu bị thương nặng được đưa đi cấp cứu với Aizawa-sensei, bọn tớ đã rất lo lắng không hả!?"
"Thật ra chúng tớ muốn đi thăm cậu lắm Rachel-chan, nhưng sợ bệnh viện không cho nên chỉ cử đại diện đến thôi, xin lỗi nhé!" Jiro chọt hai ngón tay, sau đó gãi đầu cười.
"Đúng đúng, chứ tớ cũng rất muốn đi!" Hagakure lên tiếng trong sự bất mãn.
"Cậu không sao là tốt rồi." Yaoyozoru gật gù.
"Tại sao tại sao, tại sao Midoriya, Iida, Kirishima và Todoroki được đi thăm Rachel-chan, còn tớ thì không? Vì cái gì hả!?" Mineta khóc ròng, cắn khăn tay mà kéo cho bõ tức.
"Vì cậu không xứng." Tsuyu dùng lưỡi vả vô đầu cậu ta.
"Hì." Nhìn cảnh tượng trước mắt, Rachel không khỏi phì cười, nó đã không tin lầm người mà. Mọi người ở lớp 1-A này thực sự rất tốt, tốt ngoài sự kì vọng của nó.
"Aa~ Cậu ấy cười rồi!" Midoriya ngạc nhiên.
Rachel mỉm cười.
Todoroki nhìn nụ cười của nó, hmm, nói sao nhỉ? Nụ cười của nó bớt trống rỗng, nhưng vẫn mang một thứ gì đó tựa như gánh nặng. Nó không cho phép bản thân mình lơ là, chăm chỉ luyện tập, mạnh lên từng ngày, và, tóm cổ lũ tội phạm tống chúng vào tù.
Dù có được lớp 1-A công nhận, nhưng những người ngoài kia vẫn vậy, nếu biết đến sự thật về thân thế của nó, họ sẽ tiếp tục miệt thị, khinh bỉ, và xa lánh nó thôi.
Nó vẫn chưa được giải thoát.
. . .
"Mọi người ơi, tiết chủ nhiệm sáng nay đã bắt đầu rồi, mọi người mau về chỗ đi!" Iida vẫn như mọi khi, cứng nhắc đứng trên bục giảng hô hào.
"Tụi này ngồi hết rồi, chỉ còn mình cậu đang đứng thôi đó!" Sero chỉ tay bắt bẻ.
Cánh cửa lại lần nữa được kéo sang một bên, thầy Aizawa bước vào rồi kéo cửa đóng lại. Nhìn trên người thầy chỗ nào cũng băng bó, từ khuôn mặt đến hai cánh tay.
"Chào cả lớp."
"Aizawa-sensei đã về rồi á? Sao mà nhanh vậyyy..." Mina kéo dài giọng một cách chán nản.
"Như thế này cũng chuyên nghiệp quá rồi!"
Trong khi thầy bước những bước dật dờ và khá khó khăn để bước đến bàn chủ nhiệm thân thương, thì Iida thay mặt cả lớp giơ tay lên tiếng hỏi.
"Thầy không sao chứ ạ?"
"Không sao chỗ nào vậy trời?" Ochako nhìn hai cánh tay bó bột của thầy mà toát mồ hôi hột.
"Đừng có để ý đến sức khoẻ của tôi." Thầy Aizawa run run đứng, "Trận chiến của mấy đứa vẫn chưa kết thúc đâu."
Câu nói đó của thầy khiến lớp ai cũng hoang mang, trừ một số người như Rachel - đã biết trước, Todoroki - mặt lạnh, và Bakugo.
"Trận chiến?"
"Lẽ nào..."
"Lại là tội phạm nữa sao???" Mineta hốt hoảng.
"Đại hội thể thao của U.A sắp diễn ra!"
Nhưng thầy chỉ chốt hạ bằng một câu duy nhất, và nó chẳng liên quan gì đến tội phạm cả khiến mọi người bất ngờ đến không thể bất ngờ hơn.
"Xí khoan! Sao bình thường quá vậy!?"
"Nhưng mà cho em hỏi, trường ta vừa bị tội phạm đột nhập mà, liệu có ổn không thầy?" Shoji hỏi.
"Ổn chứ. Tiến hành đại hội cũng là cách mà nhà trường cho thấy hệ thống quản lí nguy hiểm ở U.A vẫn rất nghiêm ngặt. Chưa kể lực lượng phòng vệ còn được điều động nhiều gấp năm lần bình thường. Quan trọng hơn cả, đây là sự kiện dành cơ hội lớn nhất cho mấy đứa đấy, hoàn toàn không phải một sự kiện sẽ bị hoãn lại bởi vài tên tội phạm đâu."
"Thực ra tớ thấy hoãn lại vẫn tốt hơn. Chỉ là đại hội thể thao thôi mà..." Mineta ngồi sau Midoriya nói bằng vẻ mặt lo lắng.
"Mineta-kun, cậu chưa xem hội thao của U.A bao giờ à?" Midoriya nhìn lại cậu ta bằng ánh mắt ngạc nhiên.
"Tất nhiên là xem rồi, cơ mà tớ đang nói đến cái kh-"
Mineta muốn nói ý cậu ta đang nói đến cái khác, nhưng bị Aizawa cắt ngang.
"Đại hội thể thao trường ta là một trong những sự kiện lớn nhất Nhật Bản! Trước kia, "Olympics" là lễ hội thể thao thu hút sự tham gia của nhiều nước. Nhưng giờ thì, như các em đã biết, quy mô của nó đã giảm sút."
"Và sự thay thế cho "Olympics" ở Nhật chính là Đại hội thể thao của U.A!"
"Những anh hùng đứng đầu cả nước cũng sẽ đến xem, bởi vì họ sẽ thăm dò chúng ta." Yaoyorozu lên tiếng.
"Biết đâu tớ lại có thể đi làm trợ thủ cho một anh hùng sau khi tốt nghiệp thì sao!" Kaminari quay sang Jiro và cười một cách tự tin.
"Nhưng cũng có vô số người bị kẹt ở vị trí đó suốt đời và không thoát ra làm anh hùng độc lập được. Và cậu cũng chả khác mấy tên ngốc như vậy là bao." Nhưng Jiro phũ phàng đáp lại.
"Thường thì, gia nhập đội của một anh hùng nổi tiếng sẽ giúp mấy đứa có chỗ đứng và nhiều kinh nghiệm hơn. Hãy nhớ rằng thời gian chỉ có hạn. Nếu được một anh hùng chuyên nghiệp chú ý, các em sẽ có một tương lai tươi sáng hơn."
"Đây là cơ hội mỗi năm mới có một lần, trong ba năm đời học sinh. Nếu mấy đứa muốn làm anh hùng, thì đây là một sự kiện không thể bỏ qua."
•
Giờ ra về.
Ochako khoác cặp lon ton chạy trước, nhưng khi vừa mở cửa ra, cô đã bị một đám đông làm cho đứng hình.
"Cái quái gì đây!?"
"Họ đứng kín cả lối rồi, đến đây làm gì?"
"Đương nhiên là để thăm dò rồi, đồ ngu." Bakugo không kiêng nể gì mà đáp lại, như để Mineta nghe thấy, cũng như để lũ người bên ngoài nghe.
"Chúng muốn xem qua những người đã trải qua cuộc tập kích của tội phạm, thăm dò chúng ta cho trận chiến sắp tới."
"Có làm vậy cũng vô dụng thôi, sao tụi mày không biến về đi hả? Bọn diễn viên quần chúng!"
"Đừng có gọi người mình không quen là "diễn viên quần chúng" chứ!" Iida hét lên.
"Cậu cũng không phải diễn viên chính đâu nên im đê!" Rachel lên tiếng phản bác.
"Đúng là tao đến để xem bọn màu thế nào, không ngờ lại là một lũ phách lối." Shinsou gãi đầu, vẻ mặt bất cần đời y hệt thầy Aizawa. "Ai học khoa anh hùng cũng như mày sao? Không gặp thì thấy tò mò, gặp rồi lại thấy thất vọng."
"Nhiều người phải học khoa phổ thông và các khoa khác vì trượt vỏ chuối khoa anh hùng đấy, mày biết vụ đó không? Căn cứ vào kết quả hội thao mà tụi tao cũng có thể được cân nhắc chuyển qua khoa anh hùng, dĩ nhiên cũng xảy ra trường hợp ngược lại. Chí ít thì khoa phổ thông bọn tao cũng chỉ muốn đến tuyên chiến rằng cơ hội ngàn năm có một để đánh bại chúng mày đã đến."
Midoriya rùng mình, ừm, còn có chút sợ hãi.
"Này này!!! Tao từ lớp B đây! Nghe nói tụi mày từng bụp nhau với tội phạm nên tao qua xem sao, nhưng tại sao lại bắt tao đứng nghe một thàng trẻ trâu lảm nhảm hả!?" Cậu bạn người sắt... hay thép nhỉ? Tetsutetsu Tetsutetsu hét lên, thật ra tên của cậu ta chỉ là "Tetsu" rồi nhân bốn lên thôi.
"Người ở đâu mà kéo đến lắm vậy?" Rachel nghĩ.
Lớp 1-A im lặng, Bakugo tiến ra phía cửa.
"Này này! Ông làm gì vậy? Giờ đi đâu cũng gặp kẻ thù rồi kìa!" Kirishima nói bằng vẻ mặt hoang mang cực độ
"Chẳng sao cả."
Ngơ ngác
"Sẽ chẳng sao nếu như ta đứng đầu." Bakugo bắn một cái lườm cháy cả mắt về phía đám đông.
"Một câu nói đơn giản... nhưng đầy nam tính..." Kirishima run run.
Khoảnh khắc đó, Rachel nhận ra, bản thân nó muốn cố gắng hết sức. Không chỉ là để chứng minh thực lực của mình, mà còn là để chứng minh rằng nó sẽ mạnh hơn thời điểm hiện tại, và ngày một mạnh lên. Chắc chắn bọn chúng cũng sẽ xem đại hội mà.
Cứ vậy, hai tuần để luyện tập và củng cố bản thân.
Đã trôi qua.
. . .
15/12/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com