Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Bại trận

Đôi mắt Rachel liền đanh lại, bà ta vẫn như vậy, mưu mô và đáng sợ. Đôi con ngươi của bà ta có màu vàng kim sáng, trong bóng tối nó lại như sáng lên trông rất kì dị. Bà ta là người đã kết thúc cuộc sống của Michel khi em vẫn chưa được năm tuổi. Lần này gặp lại có chút khác biệt, không phải hai mẹ con, mà là anh hùng thực tập và tội phạm. Nhưng nó không được đối đầu trực tiếp, cô Mandalay dặn rồi, phải tìm cách rút lui.

"Tại sao bà lại ở đây?"

"Tại sao tao lại ở đây á? Hỏi thừa." Marianne xoay cây kéo trên ngón tay, ngân nga câu hỏi của nó rồi bật cười, "Tao đến bắt mày về, mày vui chơi cùng lũ anh hùng này hơi lâu rồi."

"Ha, bộ bà muốn là bắt được tôi về sao? Nực cười thật đấy." Rachel đứng thẳng người lên, lùi lại một bước, "Mãi mới trốn được hai tên tội phạm kinh tởm như vậy, sao tôi có thể trở về dễ dàng như vậy được chứ?"

"Nếu như không muốn, thì tao buộc phải dùng vũ lực để lôi mày về!"

Nói rồi, Marianne dùng kosei tạo ra thêm 2 cây kéo cỡ lớn, nhưng bà ta lại chỉ cầm một nửa, cây kéo còn lại cũng tách ra, lơ lửng trên không. Bà ta lao tới với hai nửa cây kéo trên tay như hai cây kiếm, Rachel nhanh chóng dùng gió đỡ lại tránh lưỡi kéo chạm vào người mình.

"Xem nào xem nào, mày được lệnh không được đánh trả mà có đúng không?" Marianne nở một nụ cười kì dị, "Không đánh trả thì sao mày thoát được đây~"

Rachel nghiến răng, thế này thì quả là khó cho nó mà, không đánh trả thì sao mà trốn được khỏi bà ta chứ. Chưa kể có khi Dalziel còn đâu đó trong khu rừng này, nó sợ mình sẽ bị đánh lén mất. Hai người bọn họ có mặt tại đây chắc là theo lệnh của Shigaraki đến để bắt nó về đây mà. Nó không muốn về, nơi đó vốn dĩ không phải nhà của nó.

Nhà thì phải cho nó cảm giác an toàn chứ? Nhà thì phải có gia đình, gia đình thì phải yêu thương nó chứ? Không, họ không yêu thương nó, đem lại cho nó cảm giác mình sẽ bị giết bất cứ lức nào. Gia đình nó là Michel, nhưng em không còn nữa rồi. Gia đình duy nhất của nó, còn lại, chỉ là những người chú này thôi. Nó sẽ không đi theo con đường tội phạm, chắc chắn là như vậy.

Nó không dám chống trả, vì như vậy người giám hộ của nó sẽ bị phạt vì chưa có sự cho phép đã đánh nhau với tội phạm. Nó không muốn chú Aizawa gặp rắc rối.

"Bé con, nếu nghe lời thì sẽ được thưởng mà~"

Nghe giọng nói vỗ về của Marianne mà Rachel không khỏi rùng mình. Nó không thích bà ta, từ bé đến giờ vẫn vậy. Đơn giản là vì bà ta là một tên tội phạm, dù sống cùng hai người đó từ nhỏ nhưng trong đầu nó luôn mong muốn được cứu rỗi bởi một vị anh hùng nào đó. Thậm chí là từ khi nhận thức được, nó đã không ngừng tự nhủ rằng dù thế nào cũng không được trở thành tội phạm, không được dùng kosei để hại người khác.

Như thể giấc mơ làm anh hùng đã ngấm vào con người nó vậy.

Marianne dùng sức đập khiến lớp chắn gió của Rachel không chịu được áp lực mà vỡ ra. Nó mím môi, kosei của bà ta không phải loại khắc gió, nhưng bà ta vẫn biết cách để đánh lại loại kosei non nớt của nó, vẫn chưa hoàn thiện.

"Bà biết tôi sẽ không bao giờ theo bà về mà." Rachel lùi thêm bước nữa, tiếp tục tạo ra một màn chắn gió khác đỡ lấy lưỡi kéo của Marianne, "Tôi ghét hai người, hai người đã giết chết Michel, nghĩ tôi có thể tha thứ dễ dàng sao?"

"Con bé đó vô dụng, kosei chữa trị thì sao mà chiến đấu được chứ. Bây giờ nếu mà con nhỏ đó còn sống thì cũng có ích cho Liên minh đấy, nhưng biết sao giờ? Ta lỡ giết nó rồi mà~"

Bà ta nói thản nhiên như thể người bà ta giết không phải con gái bà ta dứt ruột đẻ ra vậy. Điều này làm cơn phẫn nộ trong Rachel đột ngột tăng cao, con bé không phải con người ư? Tại sao bà ta lại có thể cười như vậy? Nói ra những lời như thế, bà ta không phải một con người nữa rồi.

"Bà dám nói về Michel như vậy sao!?"

Rachel siết tay, giải trừ màn chắn hất Marianne ra xa, còn chuẩn bị kích hoạt kosei của mình để đánh trả lại nữa. Michel như vẩy ngược của nó vậy, đã đụng tới Michel mà còn nói xấu con bé nữa thì nó sẵn sàng sống mái với người đó luôn.

Mặc dù nó vẫn còn sợ bà ta, vì một phần tâm lý bị ám ảnh hồi còn bé, nhưng khi bà ta nói vậy về Michel mà không hề cảm thấy hối lỗi, nó cảm thấy mình không thể đứng im được nữa.

« Cốp »

Dalziel nhảy ra từ phía sau, dùng gậy gỗ đập mạnh vào gáy Rachel. Mắt nó mờ dần, rồi chìm vào một màu đen tĩnh mịch.

"Đúng lúc lắm Dalziel." Marianne cười vỗ vai chồng mình, "Con bé này mà tung hết sức thì đúng là khó nhằn đấy."

"Xem con mình này, thật là đáng yêu~"

Nếu mà Rachel còn tỉnh táo và nghe được câu này, chắc chắn nó sẽ cười khinh rồi tặng cho hai người bọn họ một cái "bão lốc" quy mô lớn, thật đấy.

"Vác nó lên, mau đi thôi."

Dalziel làm theo lời vợ, vác nó trên vai rồi nhanh chóng, cả hai lủi vào trong màn đêm.

. . .

Midoriya vừa chiến đấu với một tên tội phạm có năng lực về cơ bắp rất mạnh, và hắn lại là người đã giết cha mẹ của Kota. Nhưng rất may khi Midoriya đã đánh bại được hắn.

"Chị Mandalay! Kota không sao hết!"

Cậu đã gặp Aizawa trên đường trở về chỗ cũ nên đã giao Kota cho thầy ấy, còn mình thì nhanh chóng chạy đến đây. Nhìn dáng vẻ tơi tả của cậu, Mandalay cũng rất kinh ngạc với những vết thương trên người cậu. Vì để bảo vệ Kota mà cậu bất chấp như thế.

"Chúng ta có lời nhắn từ Aizawa-sensei, xin hãy dùng telepath truyền tin cho mọi người!!"

Midoriya phanh gấp đến mức suýt thì lộn cả cổ, nhưng vẫn cố nói. Tại vì theo lời của bọn chúng thì chắc chắn mục tiêu là các học sinh, nếu đúng là như vậy thì không còn lựa chọn nào khác vì đây là vấn đề sinh tồn.

"Thông báo đến toàn thể thành viên lớp A và B, dưới tên anh hùng chuyên nghiệp Eraserhead, từ giờ mọi người được phép chiến đấu với kẻ thù!"

Mandalay nhanh chóng truyền tin cho mọi người, trong khi đó vừa đánh nhau với tên tội phạm Spinner.

"Cám ơn vì đã đưa tin, nhưng em về được rồi. Bị thương như thế không đùa được đâu!" Mandalay hét lên với Midoriya rồi đạp vào mặt tên tội phạm, nhưng Spinner đỡ được.

"Không, em xin lỗi nhưng em vẫn còn một chuyện cần chị truyền đạt." 

"Mục tiêu mà chúng nhắm vào là Kacchan và Rachel-chan! Xin chị telepath tiếp đi ạ!!"

"Chờ đã, Kacchan là ai cơ!?"

Nhưng không kịp với theo vì Midoriya đã dồn sức chạy vào trong khu rừng. Cậu ấy vẫn nghĩ Rachel đã về trại với mọi người, còn Bakugo thì đã đi vào bên trong cùng với Todoroki trong phần thi can đảm, mà không hề hay biết rằng, Rachel đã bị bắt.

[Điểm đáng chú ý đây, mục tiêu săn đuổi của bọn tội phạm chính là học sinh tên Kacchan, và Rachel.]

[Rachel và kacchan không nên chiến đấu và nhất định không được hành động một mình!]

. . .

Dalziel và Marianne đáp xuống, Mr.Compress đã bắt được Bakugo, và bọn chúng thì tóm được Rachel, ngay trước khi có lệnh được phép chiến đấu.

Giây phút nhìn thấy Rachel với vết thương ở đầu được vác trên vai Dalziel, không biết sao, lòng Todoroki lại cảm thấy rạo rực. Nó lần nữa bị thương, và đang bị bắt bởi hai người mà nó ghét nhất trên đời.

Sau một vụ hỗn loạn mà nhóm Midoriya gây ra, họ đã cướp lại được hai viên bi có chứa Tokoyami và Bakugo. Nhưng Rachel thì không thể vì người đàn ông kia đang giữ nó.

"Mau đi thôi!"

"Còn Ray-"

Rachel đã lờ mờ nghe thấy, rằng vẫn còn người nhớ đến nó. Nó giật mình mở mắt, phát hiện mình đang trên vai của một người đàn ông, nó biết người đàn ông này là Dalziel. Nó nghiến răng, tay chống lên vai ông ta rồi đẩy người mình lên, chân không ngừng vùng vẫy.

"Todoro... ki-kun..."

"Ray!!"

Nó vùng ra, thoát được khỏi tay Dalziel. Marianne chậc lưỡi, mắng hắn vô dụng liên mồm không dừng. Còn nó đưa tay ra, với hi vọng cậu sẽ nắm lấy được nó. Nhưng cùng lúc đó, cổng không gian của Kurogiri đã xuất hiện. Marianne đã dùng tốc độ nhanh nhất lao tới tóm cổ nó lại, và kéo nó vào bên trong hố đen.

"Ray!!"

Lớp 1-A, đã thất bại hoàn toàn.

. . .

20.3.2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com