Chương 9: USJ - Huấn luyện giải cứu
Trưa thứ tư, 12:50 pm.
"Trong bài huấn luyện nền tảng anh hùng hôm nay, ba người gồm thầy, All Might và một người nữa đã được quyết định sẽ giám sát các em."
Rachel đang chán nản nghe xong cũng phải ngồi thẳng dậy thắc mắc. Nếu là "quyết định" thì chắc có gì đó đặc biệt.
"Sensei! Chúng ta sẽ làm gì vậy ạ?" Sero giơ tay hỏi, đúng trọng tâm rồi đấy.
"Trở thành một anh hùng mà mọi người đều cần trong cơn hoạn nạn. Đó chính là thử thách giải cứu!" Aizawa giơ ra một tấm thẻ có chữ "Rescue", nhưng trong trường hợp này thầy đã cuốn bay niềm hứng khởi của bọn nó bằng một bộ mặt chán đời.
"Thử thách giải cứu... Nghe có vẻ khó nhằn đây..." Kaminari nói bằng vẻ mặt không tự tin. Năng lực của cậu ta là "Điện tích", nếu lượng điện phóng ra quá tải với sức chịu đựng thì cậu ta sẽ lên cơn ngáo ngay. Trong chiến đấu sẽ rất hữu ích, nhưng nếu địch có màn cách điện thì coi như cậu ta phế rồi.
"Chuẩn đấy!" Ashido bật ngón cái lên. Năng lực của cô bạn này là "Axit".
"Đồ ngốc! Thế này mới đúng là công việc của anh hùng chứ! Tớ nóng hết cả người rồi đây!" Trái ngược với Kaminari, Kirishima lại rất hào hứng, năng lực: Hoá cứng.
"Ừ ừ, thế nên cậu nhỏ tiếng lại đi Kirishima." Rachel gật gật, phẩy tay.
"Đừng có cầm đèn chạy trước ô tô!"
"Lần này, có mặc trang phục hay không là tùy các em. Vì có một số trang phục không phù hợp với thử thách lần này." Aizawa cầm điều khiển bấm, một tiếng bíp vang lên, dãy các trang phục được lôi ra khỏi bức tường bên cạnh, "Khu huấn luyện ở khá xa nên chúng ta sẽ đến đó bằng xe buýt. Chỉ có vậy thôi, mấy đứa chuẩn bị đi."
Rachel cũng hơi phân vân không biết có nên mặc trang phục anh hùng của mình hay không. Nhưng vì nó có thể chống nhiệt nên Rachel vẫn quyết định mặc vào. Không hiểu sao nó có linh cảm không tốt về sự việc lần này.
"Cảm giác khó chịu này là sao nhỉ?"
Sau khi thay đồ xong, mọi người lần lượt đi xuống dưới sân. Rachel cũng nhanh chóng đi sau, tạm gác lại nỗi lo lắng đang sục sôi trong lòng. Linh cảm của nó trước giờ chưa bao giờ sai cả. Không lẽ nào...
"Để mọi người ngồi ngay ngắn trên xe, ta xếp thành hai hàng theo số thứ tự nào!" Iida cầm còi vừa thổi vừa hô hào.
"Iida hào hứng thật đấy."
•
"Hoá ra lại xếp ghế thế này à!?"
"Công dã tràng rồi nhỉ."
Vốn dĩ là tưởng ghế như những chiếc xe bus thông thường, nhưng không ngờ xe lại có kiểu một nửa là ghế giống ở tàu điện, một nửa là ghế ở xe bus. Iida ôm mặt cúi người tự thất vọng về bản thân, Ashido không tiếc lời an ủi.
"Chào cậu, Todoroki-kun."
Ban nãy lên xe nó không để ý lắm, cứ vậy mà chọn chỗ ngồi thôi. Không ngờ khi quay sang nhìn lại thấy mái tóc hai màu đỏ trắng nổi bật, cùng đôi mắt dị sắc lạnh lùng. Dù sao đi nữa thì cái kiểu trang phục đóng băng nửa người thế này trông vẫn thật đáng sợ.
Todoroki chỉ gật đầu thay cho lời chào đáp lại, hai người im lặng ngồi cạnh nhau. Ừ thì, trước giờ vẫn vậy, nó có cố gắng bắt chuyện thì đều bị Todoroki lơ đi thôi. Agh, cái bầu không khí này thật là khó nói mà.
"Này Midoriya-chan, tớ rất thẳng tính, nghĩ gì là nói ra bằng hết."
Tsuyu Asui ngồi bên cạnh Midoriya bất ngờ lên tiếng khiến cậu bạn đầu bông cải giật mình. Rachel vì không có gì làm nên đã quyết định nghe ngóng câu chuyện của họ.
"A! Chào!? Asui-san."
"Cứ gọi tớ là Tsuyu-chan." Tsuyu nói rồi quay qua nhìn người bên cạnh, "Tớ thấy kosei của cậu khá giống All Might đó."
"!!" Midoriya tiếp tục giật mình, Rachel nhìn biểu cảm của Midoriya mà bất giác nhoẻn miệng cười, đúng là có tật nha. Cậu ta đáp bằng giọng luống cuống, "V-vậy sao? Haha... Nhưng mà của tớ cũng đâu có giống-"
Todoroki nhìn nó cười mà trong lòng nổi lên một cảm giác khó chịu nào đó, rồi cậu ngước mắt lên nhìn Midoriya, chằm chằm.
"Đợi đã Asui-san! All Might có bao giờ bị thương đâu? Và thế là hết giống nhau rồi đấy!" Kirishima đột ngột cắt ngang lời nói của Midoriya, "Cơ mà tớ rất ghen tị với những người có loại năng lực cường hoá cơ thể. Ta có thể làm được bao trò đối với nó."
"Kosei "hoá cứng" của tớ rất hữu dụng trong đánh đấm, nhưng mà nhìn chẳng ngầu gì cả!" Kirishima nói rồi hoá cứng cánh tay như chứng minh cho mọi người thấy.
"Tớ thấy nó tuyệt vời mà Kirishima! Kosei rất thích hợp để làm anh hùng đấy." Rachel nhón chân đứng lên nói.
"Nếu là Rachel-chan nói như vậy thì tớ sẽ tự hào về kosei này." Kirishima khoanh tay gật gù trông rất trẻ con.
"Nhưng nếu nói về năng lực vừa ngầu vừa mạnh thì sao có thể bỏ qua Bakugo, Todoroki và Rachel-chan được."
"Huh?"
"Đúng đúng, các cậu còn nhớ trận chiến hôm trước không? Rachel chỉ cười một cái thôi, và "bùm", nguyên nửa toà nhà nổ luôn." Kirishima nhiệt tình hưởng ứng, hai tay đưa lên cao và miêu tả.
"Tớ... Không mạnh đến mức đó đâu..." Rachel xấu hổ cúi mặt xuống, ngại ngùng về sự phá hoại của mình.
Bakugo nghe thấy vậy thì chỉ "chậc" một cái rồi quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, coi như mình không nghe thấy gì hết.
"Bakugo-chan lúc nào cũng nóng tính nên không nổi tiếng được đâu." Tsuyu chèn vào.
"Nói gì hả con khốn!? Tao sẽ nổi tiếng!!" Bakugo ngay lập tức vùng lên quát như nông dân khởi nghĩa dành chính quyền vậy
"Thấy chưa."
"Mới bắt đầu học thôi mà tụi này đã nhìn rõ cái tính cách của cậu rồi." Kaminari thêm dầu vào chảo, "Kiểu như shit hạng ba mà cứ ngỡ mình là socola hạng nhất í."
"Mày nói clg cơ!!? Tin tao đồ sát mày không hả!?"
"Cậu ta nói chuyện thô lỗ quá!" Yaoyorozu nhíu mày che miệng.
"Nhưng cũng vui mà!"
"Chú nói chuyện cộc cằn thật đó Bakugo."
Nhận thấy bầu không khí có vẻ đã hoà nhập hơn trước, Aizawa cũng chỉ lên tiếng nhắc nhở là sắp đến nói rồi nên yêu cầu im lặng. Nhờ vậy mà mọi thứ trở nên tĩnh lặng.
Đối với không gian không chút ồn ào như thế này, Rachel có chút buồn ngủ. Thực tế thì ngủ là cách sạc năng lượng nhanh nhất của nó mặc dù nó cũng không biết tại sao.
Mọi người vẫn nói chuyện, nhưng âm lượng đã giảm hơn so với lúc ban đầu. Rachel lim dim mắt, rồi ngủ lúc nào không biết.
Đường dài còn khá gập ghềnh, vô tình Rachel ngả đầu vào vai Todoroki. Cậu khá bất ngờ, nếu như là bình thường, cậu sẽ đẩy nó ra ngay. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của nó, cậu lại không nỡ đánh thức nó dậy nên đành để cho nó dựa.
Chắc là mơ đẹp lắm.
•
"Ray."
"Ray!"
Đây là cái tên mà Rachel cho phép Todoroki gọi mình, nhưng cậu chưa bao giờ gọi nó. Đây là lần đầu tiên cậu gọi nó là "Ray". Ừm thì, cũng là bởi cậu chả bao giờ bắt chuyện trước, toàn là Rachel mở đầu cuộc trò chuyện. Nhưng những cuộc trò chuyện đó đều đi vào ngõ cụt cả.
Rachel nghe tiếng gọi, lờ đờ mở mắt, thấy người mình hơi nghiêng sang một bên, nó ngạc nhiên đến mức thẳng người.
Nó cứng nhắc quay qua.
"Tới nơi rồi."
Đơn giản và dễ hiểu, Todoroki giải thích ngắn gọn và đứng dậy. Rachel cũng nhanh chóng rời khỏi ghế ngồi, lần lượt cùng mọi người đi xuống khỏi xe.
Nó đã dựa vai Todoroki và ngủ! Nó đã làm thế! Cứ nghĩ đến chuyện này, nó lại cảm thấy mặt mình nóng ran.
"Tuyệt vời!"
"Cứ như là USJ vậy!"
Nghe tiếng hô của bạn bè, Rachel cũng ngước mắt nhìn. Không gian rộng lớn trước mắt khiến nó choáng ngợp.
USJ mà mọi người nói đến ở đây là Universal Studios Japan - một công viên giải trí ở Nhật.
"Lũ quét, lỡ đất, hoả hoạn và nhiều thứ khác. Ta đã cho xây dựng khu huấn luyện này để tái hiện các loại thiên tai hay tai nạn. Tên của nó là Ultimate Space for James!"
"Đúng là USJ rồi còn gì..." Rachel và Kirishima không hẹn mà có cùng một suy nghĩ.
"Là anh hùng vũ trụ, No.13! Anh ấy là vị anh hùng giúp dọn dẹp sau thảm họa!" Midoriya hào hứng hẳn lên khi nhìn thấy vị anh hùng mặc bộ đồ bảo hộ của phi hành gia.
"Số mười ba là con số ưa thích của tớ đó!"
"No.13, All Might đâu rồi?" Aizawa tiến lại gần No.13 và hỏi.
"Theo tôi được biết thì anh ấy mải làm anh hùng quá nên đã sử dụng hết thời gian giới hạn rồi." No.13 giơ ba ngón tay lên, "Giờ anh ta đang nghỉ ngơi."
"Tùy tiện đến đáng sợ." Aizawa khó chịu, có vẻ như không hài lòng, "Thôi thì chúng ta bắt đầu luôn nhé."
Nhìn hai thầy nói chuyện to nhỏ với nhau, Rachel đã đoán được sơ qua tình hình bây giờ là như thế nào rồi. Nó nghe Aizawa tiết lộ lần tập huấn này có đến ba người giám sát, người còn lại chắc là All Might. Nhưng chú ấy không ở đây, có vẻ đã sử dụng hết thời gian rồi.
"Trước khi bắt đầu, có một điều, hay hai... Hay ba... Hay bốn..."
"Sao nó cứ tăng dần đều thế này!?"
"Chắc mấy đứa đều biết hết rồi, kosei của ta được gọi là "black hole", dù có là vật liệu gì thì khi bị hút vào trong cũng bị nghiền nát hết."
"Quả là một kosei tuyệt vời để dọn dẹp đống đổ nát cũng như cứu người sau thiên tai." Midoriya nói và Ochako gật đầu phụ hoạ.
"Tuy nhiên, năng lực này cũng có thể dễ dàng dùng để giết người. Nói theo chiều hướng khác thì cũng khá giống kosei của mấy đứa."
Tất cả đều chăm chú lắng nghe.
"Trong bài kiểm tra thể lực của Aizawa-sensei, mọi người đã biết được tiềm năng thực sự của sức mạnh trong mình."
"Và trong thử thách chiến đấu của All Might, có lẽ mấy đứa đã nếm trải được sự khủng khiếp khi những sức mạnh đó đối đầu."
"Bài học này sẽ là bài mở đầu. Cùng học cách dùng sức mạnh của mình để bảo vệ người khác nào! Kosei của mấy đứa sinh ra không phải dùng để hại người. Ta tin sau khi rời khỏi sân huấn luyện này, mấy đứa sẽ hiểu được trọng trách cao cả của kosei trong mình."
Rachel hơi sững người. Kosei... Không dùng để hại người... À?
"Được rồi, giờ thì, việc đầu tiên..."
Thầy Aizawa muốn nói nhưng xa xa có một cái lỗ đen thu hút sự chú ý của thầy. Rachel thấy chú mình im lặng quan sát thì cũng nhìn theo, và nó ngạc nhiên.
Lỗ đen đó, không thể sai được. Nó vẫn còn nhớ như in những kẻ bước ra vào năm ấy. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, và hận thù như đong đầy trong mắt nó.
Cái lỗ đen cứ to dần, rồi một cánh tay thò ra bên ngoài. Một người đàn ông tiều tụy với mái tóc màu xanh nhạt bước ra trước, trên người anh ta có nhiều cánh tay bám vào.
"Tập trung lại và đứng im đấy!"
Các học sinh ngơ ngác, còn tội phạm thì trào ra ngày một nhiều. Rachel siết chặt tay, nghiến răng. Hai người đó... Không có ở đây!
Bằng một cách bí ẩn nào đó, chúng xuất hiện trước mặt lớp 1-A, ngay trước khi họ học cách cứu người.
"Đó là gì vậy? Giống như bài kiểm tra đầu vào à?" Kirishima chỉ tay, trông chả có gì là sợ hãi cả.
"Không đâu Kirishima. Chúng là tội phạm đấy." Rachel cố bình tĩnh lại, lên tiếng nhắc nhở.
•
"Eraserhead và No.13. Theo giáo trình chúng ta đánh cắp được ngày hôm qua thì phải có All Might ở đây chứ nhỉ?" Tên mặc giáp và đầu hắn là một làn khói đen là Kurogiri, được coi là cổng dịch chuyển.
"Hắn đâu rồi? Chúng ta đã mất công thế này, còn đem theo rất nhiều người nữa. Đừng bảo là All Might, biểu tượng hoà bình... Không có ở đây..."
"Liệu hắn có xuất hiện nếu chúng ta giết hết lũ nhóc không nhỉ?"
Và thứ ngày hôm đó lớp 1-A phải đối mặt, không ai khác là chính là những kẻ mà Rachel căm thù nhất.
Lũ tội phạm.
. . .
10/3/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com