Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Ánh hoàng hôn giữa buổi chiều tối

Trên đường đi học về, Dan-I liên tục nghĩ đến chuyện Ruda tại sao lại nhảy ra ngoài cửa sổ như vậy. Có thể là những người áo đen đó là một tổ chức bí ẩn có thù oán gì đó với cậu ấy, Ruda phải đóng giả một học sinh bình thường để chạy trốn. Hoặc thật ra cậu ta có một người anh em song sinh nào đó nên mới đóng giả làm nam, và bây giờ đang trả thù?

Đây toàn là những tình tiết tiêu biểu trong mấy bộ truyện ngôn tình thôi. Nhưng những điều đó cũng có thể thấy ở đây được đó chứ.

Đột nhiên, Dan-I nhìn thấy cái gì đó liền quay ra ngoài sân vận động, nơi có hai con người đang bị phạt, và một người nữa quay lưng với chỗ cô đang đứng nên cô không thể nhìn thấy rõ mặt hắn ta.

"Sao vậy?"

"À, không có gì. Tớ cứ tưởng là ai đó xin tiền."

Dù sao thì cái dáng trông như quỳ xuống như vậy cũng giống xin tiền lắm.

"Còn tớ lại nghĩ đó là kẻ bắt nạt. Không có gì đáng xem đâu."

"Kẻ bắt nạt á?"

Nghe cùng hợp lý đó chứ, vậy nên bọn họ mới bị phạt. Đồng ý với ý kiến đó, Dan-I không quan tâm nữa mà bước tiếp. Nhưng đột nhiên, một lần nữa cô dừng lại, nhìn về cái con người đang quay lưng về phía cô. Người đó trông quen lắm, nhất là cái dáng người kia.

Sau khi suy đoán ra đó là ai, Dan-I mới giật mình, vội vàng đẩy Choenyoung đi khi cậu ấy quay lại.

"Sao thế, Dan-I?"

"Không có gì đâu, mau đi nhanh lên."

Lúc cô gặp họ là khi đi ngắm cảnh ở biển nên cô nghĩ chắc họ cũng sống ở gần đó thôi, sẽ không gặp lại lần nào nữa đâu. Từ đây đến đó nếu đi bằng phương tiện công cộng cũng đã mất hai tiếng, làm sao mà họ có thể đến đây được chứ.

Cố trốn tránh sự thật, Dan-I cố đi nhanh nhất có thể để không chạm mặt họ.

[…]

Tối đến, Dan-I mặc một chiếc áo có trùm mũ lên người. Công nhận lúc trước cô nhiều cái áo này thật, dù sau này cũng chẳng mặc mấy nữa.

"Dan-I ơi! Mẹ tớ bảo là nay chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau ở nhà hàng Trung Hoa để chúc mừng đấy."

"À, ừm."

Yeoryeong ghé mặt vào bên trong phòng của cô bạn thân.

"Anh hai tớ đang từ trường về nên chúng ta có thể đi cùng nhau rồi."

"Trên đường đến nhà hàng chúng ta cũng thế có thể bắt gặp và đi cùng anh ấy được mà?"

"Vậy sao?"

Cùng nhau đi trên đường. Ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, nhưng vẫn còn len lỏi trong không gian ánh sáng để chiếu đến nơi trần gian.

"Từ mai là anh tớ bắt đầu đi học thêm buổi tối rồi."

"Ôi, ghê thế. Học đêm cũng mệt lắm đấy."

Có nhiều ủy thác bắt buộc cô phải ngủ ngày đêm làm, nên Dan-I cũng hiểu được việc này mệt mỏi như thế nào.

Đi đến trước cổng trường, Dan-I và Yeoryeong nhìn thấy một đám người đang đứng trước nơi đó. Cả hai không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn đang tiêu hóa thông tin thì những tiếng hét từ những người đó vang lên.

"Yeodan oppa! Chúc mừng anh là học sinh năm hai!"

"Em đã tự làm bánh kem để chúc mừng anh đây!"

"Oppa! Còn hai năm nữa là anh sẽ thành người lớn rồi! Chẳng bao lâu anh và em có thể kết hôn với nhau rồi!"

Hai người như chết lặng khi đứng trước cảnh tượng này. Đối với một người luôn đứng bên cạnh những người nổi bật thì chứng kiến cảnh này là chuyện bình thường như cơm bữa. Nhưng Yeoryeong thì không, cô ấy cũng là tâm điểm của chú ý chứ cũng chẳng phải là người bình thường giống như cô nữa.

"K-Không thể tin được anh tớ là một người lăng nhăng như vậy! Đó đều là bạn gái của anh ấy sao!?"

"Hả? Không phải đâu. Cậu biết đấy, anh ấy còn độc thân mà."

"Thế họ đang làm gì thế?"

"Thì, anh Yeodan là một người rất tuyệt vời nên ai cũng muốn làm quen mà?" Giống như các cậu vậy.

Dù cho có trải qua chuyện này bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Dan-I vẫn không thể quen được với nó. Những tiếng hét chói tai đến từ những nữ sinh, trong đó còn có người học chung trường với cô nữa.

"Kyaa! Yeodan oppaaa!"

Mặc kệ những lời nói và tiếng hét xung quanh có nhắc đến tên mình, Yeodan vẫn cầm lấy điện thoại. Theo lời của cậu bạn bên cạnh thì anh ấy đã đọc đi đọc lại tin nhắn của Yeoryeong cả trăm lần rồi. Rời khỏi chiếc điện thoại, Yeodan thấy hai màu tóc quen thuộc đang đứng cùng với nhau liền cười mỉm, khuôn mặt dù vẫn là vẻ lạnh lùng nhưng bây giờ đã mang lên một vẻ dịu dàng.

Len lỏi qua đám đông, Yeodan đi đến chỗ Dan-I và em gái mình.

"Anh đây?"

"Wow, em gái của Yeodan trong lời đồn đây sao!?"

"Đẹp quá trời đất ơi! Quen Yeodan 4 năm rồi đây là lần đầu tiên tớ mới được thấy mặt của em gái cậu ấy đấy! Cậu có biết tớ sốc đến mức nào không!"

Anh em nhà này lúc nào cũng nổi bật và thu hút sự chú ý như thế cả. Dan-I nghĩ thầm trong đầu. Cô cũng chỉ cần làm một cái background bên cạnh họ thôi là đã ổn lắm rồi.

Đột nhiên, Yeodan hướng mắt về phía cô bé đang bày ra vẻ mặt giống như chấp nhận một điều gì đó. Anh chợt nhớ ra, lục trong cặp một hộp sữa sô-cô-la.

"Cho em ạ?" Dan-I thắc mắc, chỉ vào mình.

"Ừ, em thích cái này có phải không?"

Đúng rồi, em thích lắm, nhưng tại sao anh có thể đưa nó cho em trong tình huống như thế này chứ?

Dan-I xấu hổ, đội mù trùm đầu lên rồi kéo thật chặt, che đi khuôn mặt của mình. Chỉ cần cô không nhìn thấy mọi người là mọi người sẽ không nhìn thấy cô, như vậy sẽ không cần phải xấu hổ nữa.

"Dạ em xin..."

Dan-I chìa tay ra, nhận lấy hộp sữa mà anh Yeodan đưa cho mình.

"Trời đất ơi! Ban Yeodan, tôi còn tưởng cậu như hòn đá đối với những người xung quanh trừ em gái cậu đấy! Yeodan của bọn anh trông cậy hết vào em đó!"

"Dạ?"

Lần thứ hai trong ngày, dải cầu vổng chấm hỏi xuất hiện trên đầu Dan-I. Thế giới này có nhiều điều mà cô không thể hiểu được, cũng không muốn nói gì đến nó luôn.

"Bây giờ chết cũng yên lòng."

"Mẹ! Mẹ đừng đi mà!"

"Mẹ... cả đời này chỉ mong Ban Yeodan sẽ tìm được một người bạn đời phù hợp thôi, hạnh phúc quá đi! Bây giờ... đã đến lúc rồi..."

"Mẹ ới!"

Mặc kệ hai đứa bạn đang diễn tình cảm mẹ con, Yeodan đưa Dan-I và Yeoryeong đến nhà ăn với tâm trạng không mấy thoải mái.

"Chà~ Chào mừng các cô con gái của chúng ta nhé! Hôm nay bố này mời nhé. Mấy đứa cứ ăn nhiều vào."

"Mời mọi người ăn ngon miệng!"

Dan-I nhìn hai anh em kia ăn, mình cũng cho thức ăn vào miệng. Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy ngon rồi. Điều kì diệu là cho dù hai người họ có ăn nhiều đến thế nào thì cũng không bị tăng cân và dáng vẫn đẹp. Thôi vậy, cô không nên so sánh mình với những con người sống trong một thế giới không bình thường như vậy.

Sau khi ăn xong, Dan-I đứng dậy, đi đến nhà vệ sinh. Hôm nay có nhiều chuyện xảy ra thật đấy, nhưng cuối cùng thì mọi thứ cũng kết thúc rồi.

Dan-I nhìn xuống dưới chân. Dây giày cô bị tuột rồi. Dan-I ngồi xổm xuống, buộc lấy dây giày.

"Hù!"

"Oái!"

Theo thói quen, Dan-I dùng cùi trỏ, đập mạnh ra đằng sau, định tấn công người vừa dọa mình hú vía một phen. Nhưng may mắn là người đó đã ngăn cô lại.

"Xin-Xin lỗi nhé, tớ làm cậu giật mình à?"

"Hả?"

Dan-I nhìn người đứng trước mặt mình. Là Lee Ruda, sao cậu ấy lại ở đây?

"Dan-I, cậu ra ngoài ăn với gia đình hả?"

Ở nơi này có bao nhiêu nhà hàng Trung Hoa, gặp phải cậu ấy ở đây cũng hay thật đấy.

"À, ừ.."

Dan-I đột nhiên nghĩ về một giả thuyết, nếu như mọi thứ đều được sắp xếp theo đúng ý của một người nào đó thì sao? Giống như cái cách mà cô và Ruda "tình cờ" gặp nhau ở nhà hàng này vậy.

"What are you doing?"

Một người đàn ông từ đằng sau lên tiếng. Dan-I thầm cảm thán trong lòng, trông giống như diễn viên nước ngoài vậy.

"Bố!"

À thì ra là bố con— Từ từ, khoan đã, cái gì cơ?

Dan-I ngạc nhiên, hết nhìn Ruda rồi lại đến người đàn ông vừa mới xuất hiện. Nhìn kĩ lại mới thấy hai người này giống nhau thật, đều mắt xanh và tóc vàng, xem ra cậu ấy theo gen bố rồi.

"Sao bố lại nói tiếng Anh?"

"À, xin lỗi, bố cũng không biết nữa."

Người đàn ông vẫn mỉm cười.

"Dan-I, đây là bố tớ, Lan Reid. Mọi người hay gọi ông ấy là Lan. Bố, đây là bạn con ở trường đó ạ."

"A, cháu chào chú, cháu tên là Ham Dan-I."

Đúng là bố con, đều lấp lánh như nhau mà.

"Dan-I, con làm gì ở đó vậy?"

Dan-I quay đầu về phía sau. Có lẽ do cô đi lâu quá nên bố ra ngoài xem cô như thế nào. Yeoryeong cũng ngó đầu ra, gọi tên cô.

"Dan-I?"

Dan-I giật mình, đứng che chắn cho Ruda. Cô vẫn còn nhớ cô ấy tức giận đến mức nào khi đến trước cửa lớp của cô và gọi Ruda là tên tóc vàng với chất giọng tức giận. Nếu bây giờ hai người mà ở cùng với nhau thì cô cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

"Ah!"

Dường như phát hiện ra người nào đó, Yeoryeong hét toáng lên, chỉ tay vào người đứng đằng sau Dan-I.

"Dan-I, cậu với cậu ta tán tỉnh nhau à!?"

Dan-I đứng hình, mồ hôi liền tục chảy. Tán tỉnh? Cậu vừa nói cái gì vậy? Cho dù có trải qua hàng chục kiếp sống và đã hơn năm trăm tuổi thì cô cũng chưa bao giờ nếm vị tình yêu là gì. Huống chi đây còn không phải là một trong những thế giới thực, Dan-I không thể để cảm xúc cá nhân xen vào để rồi khi phải rời khỏi, cô sẽ buồn và thất vọng thêm rất nhiều.

Bỏ qua chuyện đó, cuối cùng bố Dan-I vẫn làm quen với chú Lan như bạn bè lâu năm. Cô không thể hiểu được tại sao bố mình lại có thể làm quen với một người thậm chí còn chưa quen biết được nhiều, chỉ mới gặp nhau vài phút trước.

"Bọn tôi về trước đây. Mấy ông đừng uống nhiều quá nhé."

"Yeodan, mai con cũng phải đi học thêm tối rồi nhỉ? Con cũng nên về sớm mà nghỉ nhé."

Dan-I định đi cùng với mẹ nhưng cô lại nhìn đến Ruda, nếu cô đi cùng Yeoryeong và mẹ thì cậu bạn sẽ phải ở đây cùng phụ huynh, mà cô cũng hiểu cảm giác đó khó xử đến mức nào mà. Vậy nên có thể cô sẽ ở đây đợi một lúc vậy.

"Yeoryeong, cậu cũng nên về nhà—"

"Không! Tớ sẽ ở lại đây."

Dan-I giật mình. Sau đó nhìn anh Yeodan đang chuẩn bị về nhà. Anh ấy lo lắng cho em gái mình lắm, chắc hẳn sẽ bảo cậu ấy về nhà thôi.

"Vậy em ở đây một lúc nhé."

Cái gì vậy?

Dan-I nhìn cả hai anh em. Nếu theo như suy nghĩ của cô thì Yeodan phải bảo Yeoryeong về vì cũng sắp muộn rồi chứ!? Ấy, thôi vậy, không biết đâu.

◀▷

P/s: Không có gì đâu nhưng mà mình ghét Toán.

16.4.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com