Chương 4: Ham Dan-I và Won Ha-Hi
Ham Dan-I xem Won Ha-Hi như một người bạn thân, một nguồn sống giúp mình sẵn sàng tồn tại ở những thế giới đầy hiểm nguy này. Nhưng cô thật sự không biết đối phương đang nghĩ gì, Ha-Hi lúc nào cũng mang một vẻ mặt đượm buồn nhưng cũng không kém phần hoạt bát. Hai thứ đó hoàn toàn trái ngược với nhau, nhưng trong con người đó lại hòa quyện một cách kì lạ.
Cho đến lúc chết đi, Ham Dan-I cũng không thể hiểu được sâu bên trong con người của Won Ha-Hi. Cô ấy muốn gì, thích gì, tính cách thật sự như thế nào, những thứ đó trộn lẫn với nhau trong một con người, thật sự rất mơ hồ và không dễ dàng gì để thấu hiểu. Nhưng từ tận đáy lòng, Dan-I biết rằng Ha-Hi cũng yêu quý mình như cái cách mà bản thân đã dành tình cảm cho cô ấy nhiều đến mức nào. Tựa như một ngọn nến không thể vùi dập khi không có sự tác động nào của bên ngoài.
Trong suốt khoảng thời gian bên nhau, Dan-I chưa từng thấy Ha-Hi dành nhiều tình cảm cho bất kì cá nhân nào trong thế giới đó. Cô ấy luôn cố tránh xa những nhân vật, thứ được xem như không tồn tại ở nơi mà Ha-Hi đã được sinh ra và cống hiến đến tận cuối đời. Dan-I còn nhớ rằng lúc Ha-Hi đang nằm dưới bầu trời trong xanh ấy, cô ấy đã mỉm cười, một nụ cười rất chân thật trong suốt hàng trăm năm, và rồi thốt ra câu nói bằng chất giọng trung tính của mình.
"Tớ ấy, thật sự yêu quý Ham Dan-I lắm. Kể từ khi tớ còn là một đứa trẻ, thấy nhân vật chính của thế giới đầu tiên mình phải hướng tới, tớ đã biết rằng cậu là một người tuyệt vời đến mức nào. Cho đến tận cuối đời, ở bên cạnh người mình yêu quý thật sự rất tuyệt vời đúng không? Cảm ơn cậu đã rơi những giọt nước mắt vì tớ. Tớ mến cậu rất nhiều, vậy nên hãy tự tin và tìm hạnh phúc cho riêng mình nhé. Thật sự rất yêu cậu."
Đó là lần đầu tiên và duy nhất Dan-I được nghe thấy Won Ha-Hi nói bản thân mình yêu quý cô đến nhường nào. Dù không có một trí nhớ tốt, nhưng Dan-I vẫn có thể nhớ rõ được câu nói đó như thế nào. Mùi máu, âm thanh, nước mắt mặn chát vào buổi sáng sớm hôm đó. Nếu cô không nhận nhiệm vụ kia thì tốt rồi. Dù có băng qua bao nhiêu vòng lặp cũng được, miễn là có thể được ở bên cậu ấy.
Đám người lén lút im lặng, mắt vẫn dán chặt vài thiếu nữ đang nhìn mình với ánh mắt mang ý cười nhưng cũng xen lẫn chút tức giận. Trong đầu họ không có một từ ngữ nào có thể che giấu cho điều này, vì ánh mắt nâu đó như nhìn thấu con người, mọi lí do được chuẩn bị trước khi bám theo liền tan biến đi đâu mất. Một ánh mắt kì lạ nhưng cũng thật đáng sợ.
"Tớ xin lỗi, Dan-I, là tớ lo lắng muốn bám theo cậu. Lúc đó trông cậu buồn lắm. Còn các cậu này đòi bám theo, không phải là tớ đồng ý cho họ đi theo đâu..."
Ban Yeoryeong nhỏ giọng dần, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô bạn thân. Tại sao cho đến bây giờ cô mới phát hiện ra Dan-I có khuôn mặt đáng sợ như thế chứ? Cậu ấy không thích ai quá đào sâu vào đời tư cá nhân của mình cả.
Lỡ như Dan-I ghét Yeoryeong thì phải làm sao đây?
Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu Yeoryeong một cách nhanh chóng, rất khó để dập tắt. Cô gái bắt đầu thấy lo sợ, và rồi cô ấy sẽ không còn ai bên cạnh nữa, sẽ không còn ánh mắt thân thương và dịu dàng đến kì lạ mà Dan-I dành cho mình nữa. Ban Yeoryeong chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi một điều gì như vậy, hai bàn tay úp lên nhau, không thể để yên trong dòng suy nghĩ.
Dan-I cũng có thể nhìn thấy điều đó qua khuôn mặt lo sợ của Ban Yeoryeong. Cô biết rằng cô ấy sợ cô ghét bản thân mình như thế nào, cũng biết rằng Yeoryeong chỉ có mình Dan-I là người bạn thân nhất mà mình có thể tin tưởng. Dĩ nhiên, Dan-I cũng không có ý muốn ghét bỏ và làm tổn thương đến Ban Yeoryeong, cô cũng không biết từ bao giờ mà bản thân mình đã xem cô ấy như một người bạn thực sự rồi.
Xung quanh là một khoảng không gian im lặng, không ai nói câu gì, chỉ để lại những tiếng vù vù của cơn gió như than thở. Dan-I kiên nhẫn chờ đợi cậu trả lời từ dải cầu vồng kia. Nhưng rồi lại chẳng nhận được bất cứ câu nói nào. Cuối cùng, Dan-I cũng thở dài mệt mỏi, không ai nói thì cô nói vậy.
"Tại sao các cậu lại bám theo tớ vậy? Yeoryoeng là bạn thân của tớ thì tớ còn hiểu, nhưng còn các cậu nữa là sao đây? Chúng ta thậm chí còn chẳng nói chuyện nhiều với nhau trên trường mà?"
"Cứ phải thân với nhau thì mới được lo lắng ư?"
Thật kì lạ khi câu nói ấy lại được thốt ra từ một người như Eun Ji-ho. Cậu trai tóc trắng mang khuôn mặt có chút buồn bã, nhưng nhiều nhất vẫn là một bộ mặt đần thối như đang dỗi.
"Ý tớ không phải như thế, tớ rất cảm ơn nếu các cậu lo lắng cho tớ, nhưng hành động thế này là hoàn toàn trái phép đấy, nếu tớ nói với cảnh sát thì họ có thể gông cổ các cậu vào đồn luôn đấy."
Nghe thấy câu nói đó, lại thêm một lần nữa, Eun Ji-ho im bặt, không nói được điều gì. cậu biết việc thế này là trái phép, nhưng Ji-ho vẫn muốn đi theo. Một phần là vì thấy có lỗi, còn phần còn lại là vì cậu cũng muốn biết người mà Ham Dan-I nhắc đến là ai.
"Nhưng mà Dan-I này, người bạn trong lời cậu nói là ai vậy? Tại sao tớ lại không biết đến người đó chứ?" Ban Yeoryeong dù rất sợ rằng Dan-I sẽ ghét mình nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Như đã lường trước được câu hỏi này, Dan-I chỉ nở một nụ cười hoài niệm, giống như cái cách mà cô hoàn toàn không tồn tại trong thế giới này. Cái nụ cười đó khiến Ban Yeoryeong có một chút chán ghét, giống như Ham Dan-I chẳng phải là một cá thể riêng biệt trong thế giới này vậy, giống như cô ấy sẽ biến mất bất cứ lúc nào, giống như Ham Dan-I chẳng phải là Ham Dan-I, bạn thân của cô nữa.
"Rồi một ngày nào đó tớ sẽ nói cho cậu biết."
Cho đến khi cảm xúc của tớ vỡ òa thành từng mảnh, cho đến khi tớ không thể chịu nổi nỗi cô đơn này nữa và thật sự xem các cậu như một nguồn sống thứ hai của mình, cho đến khi bản thân tớ thấy mình không còn là một phần trong thế giới này nữa, cho đến khi Won Ha-Hi không phải là người duy nhất khiến tớ nhung nhớ đến cuối đời.
Cho đến khi, cái chết chia lìa chúng ta, các cậu sẽ không còn nhớ tới một cô gái đi bên cạnh nữ thần, bởi lúc đó tớ cũng chẳng còn trên thế giới này nữa.
[…]
Sau chuyến bám theo ngày hôm đó, cuối cùng Eun Ji-ho cũng có thể nói lời xin lỗi của mình. Nghe thấy lời xin lỗi đó, đầu tiên Dan-I của cảm thấy bất ngờ, sau đó chuyển sang trạng thái mỉm cười hiền hòa, nói rằng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Dù nhận được câu nói đó đi chăng nữa thì Ji-ho cũng không thể xem sai lầm đó của mình như một cơn gió mà dễ dàng quên đi được.
"Dan-I và Yeoryeong thân nhau ghê ta?"
"Đúng không? Đương nhiên là vậy rồi."
Một lần nữa, Dan-I lại tiếp tục đổ mồ hôi hột. Không biết chuyện này bao giờ mới kết thúc đây, mà không kết thúc cũng chẳng sao cả. Một kiếp người thì rất dài, nhưng đối với Dan-I, người đã cùng cô bạn kì lạ của mình trải qua hàng chục kiếp khác nhau thì cũng không dài cho lắm. Có thể cái chết sẽ đột ngột ập đến bất cứ lúc nào, điều đó cũng bình thường mà thôi.
Nhưng bên cạnh đó, những con người trong mỗi kiếp khác nhau là thứ mà Dan-I nhớ nhất. Giống như có một kiếp thì con người nơi đó rất thối nát, làm những điều sai trái như một điều bình thường. Giống như có một kiếp thì con người nơi kia rất tuyệt vời, một tính cách công bằng với tất cả những người xung quanh. Nhưng cũng có một kiếp khái niệm đúng sai không tồn tại, đến nỗi Dan-I cũng phải từng suy nghĩ về việc bản thân đang làm có phải là điều đúng đắn hay không.
Và con người nơi đây, họ thật sự rất đa dạng, giống như là những con người ở thế giới rất cũ, nơi mọi thứ bắt đầu. Có người tốt, nhưng cũng có người xấu. Thế rồi điều quan trọng là bọn họ biết được lỗi sai của mình và sửa sai, đó là một điều tốt đối với những con người ở thế giới này.
"Cậu đang nghĩ điều gì mà trầm tư vậy, Dan-I?"
Đứng trước bãi biển lộng gió, hưởng thụ cảm giác mát lạnh được gió mang qua trên từng gò má. Ham Dan-I, hiện đang chuẩn bị vào cấp ba và vẫn chưa thể kết thúc kiếp sống này. Đó là một điều bình thường đối với cô. Có vài kiếp sống phải đến tận cuối đời mới có thể kết thúc, vậy nên khoảng thời gian này cũng không dài lắm đối với Dan-I.
"Không có gì đâu, chỉ là ở đây đẹp thật đấy."
"Đúng không? Thật may mắn khi chúng ta chọn chỗ này nhỉ?"
Ban Yeoryeong mỉm cười, nhìn người bạn thân của mình. Trong khi đó bốn anh chàng có màu tóc bất bình thường đang đứng đằng sau, được xem như vô hình trong thế giới của hai người nào đó.
"Bộ tụi này là người dưng nước lã à?" Eun Ji-ho lên tiếng, phá vỡ bầu không khí lấp lánh xung quanh hai người con gái.
"Ồ, Eun Ji-ho, ở đây khi nào thế?"
"Không biết nữa."
"Các cậu-"
Ji-ho đang định nói điều gì đó thì đột nhiên Ju-in tiến tời, nhảy bổ lên người cậu trai tóc trắng khiến cậu ta nổi giận. Sau đó Tứ Đại Thiên Vương cùng kéo nhau đến siêu thị để mua mì, Ban Yeoryeong cũng nhờ họ mua giúp hai người bọn cô luôn, vì cô và Dan-I muốn đi dạo biển một chút.
Nói xong, Yeoryeong quay về phía Dan-I. Cô ấy vẫn như vậy, vẫn là dáng vẻ thân quen của những năm trước đây, nhưng đã trưởng thành không ít. Thật sự nhìn Dan-I thế này rất xa lạ, giống như Dan-I đang đánh mất chính mình, đánh mất chính thế giới mà mình đang đặt chân đến. Giống như cô không phải là một phần trong cuộc sống của cô ấy vậy.
"Sao vậy Yeoryeong? Cậu lạnh hả?"
Không đợi cô bạn thân trả lời, Dan-I đã lấy chiếc khăn quàng cổ của mình ra và choàng cho cô bạn. Gió biển ngày lúc mạnh hơn, như dần đánh mất sự yên tĩnh ban đầu, thay vào đó là những cơn gió lạnh vào đầu mùa, giống như có một con quái vật chuẩn bị trỗi dậy.
Cùng nhau dạo bước trên những hạt cát trên biển. Đột nhiên, một nhóm người không quen tự nhiên tiến tới.
Dan-I nhăn mày, chuyện này thường hay xảy ra lắm, nhưng cô cũng không mong nó xảy ra chút nào.
Vì lúc trước, Dan-I đã làm mọi chuyện rối tung lên thêm một lần, bây giờ cô không muốn lặp lại sai lầm đó nữa đâu!
◀▷
P/s: Còn chưa viết đến đoạn Dan-I và Ruda gặp nhau mà mình đã tưởng tượng được cảnh hai đứa chúng nó tỏ tình với nhau rồi... Đêm hôm qua đang nằm chuẩn bị ngủ, cái tự nhiên trong đầu mình hiện ra câu thoại khi Dan-I quyết định kể mọi chuyện cho Tứ Đại Thiên Vương với cả Yeoryeong nghe á, xong cái mình cũng buồn theo luôn, mà cũng sắp đến đoạn đó rồi đấy.
Tự nhiên mình có cảm giác Dan-I trong đây không phải là Dan-I nữa, mà thực sự thì Dan-I không phải là Dan-I thật.
8.4.2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com