「ℂ𝕙𝕒𝕡𝕥𝕖𝕣 𝟙」
Từ khi có nhận thức về thế giới xung quanh, Reika đã có một đôi mắt đặc biệt màu tím thạch anh. Một đôi mắt tuyệt đẹp có thể khiến bất cứ ai đắm chìm vào khi nhìn nó.
Reika không thích đôi mắt này của mình. Chúng đẹp thì sao chứ? Chẳng ai biết nó phải nhìn thấy gì mỗi ngày.
Đôi mắt đặc biệt này khiến Reika có thể nhìn thấy những thứ mà con người bình thường không thể nhìn thấy.
Những sinh vật kinh tởm, khi to khi nhỏ, khi mang hình dáng một con người, nhưng đa số đều mang hình dạng như những con quái vật.
"Anh... anh hai... T... trên vai anh..." Reika nhỏ tuổi rưng rưng nước mắt khi nhìn thấy những sinh vật mà nó cho là quái vật, bám lúc nhúc trên vai anh trai lớn hơn mình hai tuổi với số lượng lớn.
Nhưng có vẻ như anh ta chẳng có gì là quan tâm, chỉ đảo mắt một cách chán nản.
"Lại nữa à?"
Shinichi cau có, đối với đứa em gái nhỏ hơn hai tuổi này, cậu có chút ghét bỏ khi mà trên vai cậu chẳng có gì, mà con bé đó cứ nói rằng trên vai cậu có gì đó. Dù là cậu cảm thấy vai mình nặng thật, nhưng đâu có gì đâu?
"Hức..." Reika sụt sịt, rõ ràng là nó nhìn thấy, nhưng mọi người lại không nhìn thấy. Điều này khiến nó cảm thấy mình thật kì lạ.
"Nín đi."
Shinichi thở dài, đưa tay lên lau nước mắt cho Reika. Dù có không thích con bé nhưng với cương vị người anh, cậu cũng không thể bỏ mặc con bé được. Nhưng chẳng hiểu sao không dỗ được mà nó còn khóc to hơn lúc nãy.
Yukiko nghe thấy tiếng khóc của Reika thì nhanh chóng chạy lại bế nó lên dỗ dành.
"Ôi ôi, bé Rei đáng yêu của mẹ..." Yukiko nhè nhẹ vỗ về, "Ngoan nào ngoan nào, không có gì ở đấy hết."
Đấy cũng chỉ là cách người lớn dỗ trẻ em mà thôi. Với đôi mắt tím tuyệt đẹp mà người người yêu thích này, Reika có thể nhìn thấy những gì mà người bình thường không thấy. Nghĩ đến đây, nước mắt nó lại càng trào ra nhiều hơn khiến Yukiko xót xa không thôi.
Yusaku không biết từ bao giờ đã đứng ngay bên cạnh Shinichi, tươi cười vỗ vai cậu.
"Làm anh thì không nên làm em gái khóc đâu Shinichi."
"Nó tự khóc mà bố!?" Shinichi giãy nảy, "Tự nhiên nó cứ chỉ lên vai con rồi khóc chứ con có biết gì đâu??"
Yusaku lắc đầu, "Dù là như vậy nhưng con cũng có trách nhiệm dỗ con bé, vì con bé là em gái của con."
"Có thể là do Rei tự tưởng tượng ra thôi, dù sao trẻ con ở tuổi này thường có trí tưởng tượng rất phong phú."
Shinichi cau có, nhưng rồi cũng vâng một tiếng.
Thế đấy.
Đôi mắt kì lạ màu tím này ai cũng khen đẹp, nhưng Reika thì lại không thích nó chút nào. Từ khi còn tấm bé cho đến khi lớn lên, nó luôn đối mặt với những sinh vật chỉ mình nó nhìn thấy.
Không thể tâm sự với ai, có nói cũng không ai tin. Cha mẹ không thể, anh trai cũng không, Reika càng lớn càng thu mình lại, trầm tính đến lạ thường.
Ông bà Kudo nhiều lần muốn tâm sự để hiểu con gái mình hơn, nhưng toàn thất bại. Dù có hỏi gì thì con bé cũng không hé răng đến nửa lời.
Anh trai thì khỏi nói, anh ta đang vui vẻ bên cạnh cô bạn thanh mai xinh đẹp rồi, hừ hừ.
Chính vì có tính cách kì lạ như vậy nên Reika không có bạn. Cũng bởi vì những sinh vật kia ở trường nhiều hơn hẳn nên nó cũng cảm thấy sợ hãi. Tuy nhiên, nhìn nhiều thành quen nên nó đã học được cách ngó lơ, chỉ cần không khiến chúng để mắt đến mình thì cũng coi như an toàn rồi.
Năm sơ trung, Reika quen được những tên bất lương đầu gấu học đường. Tuy là bất lương nhưng tính tình họ rất tốt, đối xử với nó giống như những người bình thường. Nó trở thành một trong những thành viên cốt cán sáng lập ra Touman.
Cứ ngỡ tình bạn này sẽ mãi bền chặt như vậy, nhưng không.
Mikey đem về một cô gái nào đó, tên là Yoshida Hazuki, và mọi người đều tin cô ta chứ không tin nó. Bọn họ giống như bị bỏ bùa, cô ta nói gì cũng nghe, sai gì cũng làm.
Sau nhiều lần bị vu oan, nó rời khỏi Touman.
Trùng hợp lại nhớ ra được kiếp trước, mở khoá kĩ năng kiếm thuật hơi thở, theo đó là hai con quỷ trong người.
Douma và Muzan.
Chính vì có hai con quỷ này trong người, cuộc sống của Reika đã hoàn toàn bước sang một trang sách mới.
Thế giới của chú thuật sư.
Trở thành một chú thuật sư cũng có nghĩa là đối mặt với cái chết mỗi ngày. Gia đình, những người thân thích cũng sẽ vô tình trở thành điểm yếu chí mạng với chú thuật sư.
Vì vậy, để bảo vệ gia đình cũng như bảo vệ chính bản thân mình, Reika nhập học Cao đăng chuyên môn chú thuật Tokyo, lấy lý do trường học nội trú để không gặp lại họ nữa. Tuy vẫn còn nhắn tin, nhưng tần suất gặp mặt giảm dần, rồi sau đó cứ vậy mà bị Reika lấy lý do từ chối gặp.
"Suy nghĩ gì đấy?" Muzan thấy nó không quá chú tâm vào bàn cờ thì hỏi.
"Không có gì." Reika đáp, tay đưa ra nước cờ tiếp theo, "Chút chuyện quá khứ thôi."
"Nhớ lũ Sát quỷ nhân à?"
"Tất nhiên, nhớ thì nhớ chứ." Reika cười khinh bỉ, "Ông tạo ra quỷ rồi giết như nghoé thì nhớ được ai?"
"Nhãi con."
Những lúc buồn chán, nó hay gọi Muzan ra cùng nhau chơi cờ. Hắn bây giờ là chú linh thuộc quyền sở hữu của nó nên có muốn từ chối cũng không được.
Sở dĩ nó không gọi Douma là bởi vì tên đó quá cợt nhả để có thể chơi một ván cờ hoàn chỉnh.
Ừm, vẫn là Chúa quỷ có đủ điềm tĩnh.
Vì hiện tại hai con quỷ này đã trở thành chú linh của Reika nên cũng giống như nó, diệt chú linh để bảo vệ con người. Tuy kiếp trước làm nhiều việc ác, nhưng kiếp này, dưới quyền sở hữu của Reika, nó có thể miễn cưỡng cho hai người họ chút bột giặt để tẩy trắng.
Và thật đáng ngạc nhiên là hai người họ có thể ăn thịt chú linh bằng cách nén chú linh lại thành một viên kẹo đen rồi nuốt nó. Có thể gia tăng sức mạnh bằng cách này, Reika cũng được hưởng nên thực lực của nó hiện tại không chỉ đơn thuần dùng hai chữ "đặc cấp" để hình dung nữa.
Không mạnh bằng chú thuật sư mạnh nhất là Gojo, nhưng cũng vô cùng mạnh. Có rất ít người vừa mới nhập học đã lên đặc cấp, nếu tính cả đàn anh Okkotsu năm hai thì mới chỉ có hai người thôi.
"Cũng phải cám ơn lũ bất lương kia," Reika đánh một nước cờ mới, "Ném cho tôi một cú sốc để tôi nhớ ra nhiều thứ, lại tự nhiên có thêm hai con pet ngoan quá trời."
"Không phải "pet"!!" Muzan cau có, "Nói ra hai từ "cộng sự" hay "hỗ trợ" thì ngươi mất miếng thịt nào à!? Nhãi con đáng ghét."
"Haha, xin lỗi xin lỗi, tôi quen mồm."
Hoá ra Chúa quỷ cũng không điềm tĩnh lắm.
. . .
Hình như nữ phụ hãm quẹc trong truyện của tôi đều họ Yoshida =)))))
10.9.2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com