Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Tadashi đỗ xe trước một cửa hàng, anh ta vừa mở cửa cho Dorothy vừa nói.

"Chỗ này ngon phết, trước tôi hay ăn ở đây nhưng sau đó thì thôi. Bây giờ tôi mời tiểu thư một bữa nhé."

Dorothy ừ một tiếng cô đi cùng Tadashi vào cửa hàng. Lúc này cửa hàng đã chật kín người chỉ còn một bàn nhỏ ở trong góc, Dorothy cùng Tadashi ngồi xuống sau đó gọi nhân viên.

Cô lướt qua bảng Menu rồi đưa cho anh ta.

"Tiểu thư muốn ăn gì?" Tadashi hỏi.

"Cái gì cũng được, anh chọn đi."

Tadashi nhìn chằm chằm vào bảng Menu một lúc rồi gọi mấy món đắt nhất, sau đó anh ta chỉ vào một hình rồi hỏi người phục vụ.

"Hai loại bánh này còn không ?"

"Đấy là bánh Taiyaki và Dorayaki, hiện tại vẫn còn ít ạ."

"Vật lấy cho tôi mỗi loại ba cái."

"Vâng, quý khách đợi đôi chút."

Người phục vụ cúi đầu một cái sau đó đi vào khu phòng bếp.

Dorothy cầm cốc nước lên uống, đôi mắt lơ đãng nhìn ra cửa. Bỗng tiếng chuông gió treo trên cửa reo lên, hai bóng người bước vào. Đó là hai thiếu niên với mái tóc vàng, một người với khuôn mặt trẻ con chắc chỉ tầm tuổi cô bây giờ, người còn lại dong dỏng cao chắc chỉ hơn ít tuổi, cả hai người đều vô cùng nổi bật. Dorothy híp mắt nhìn hình xăm trên đầu cậu thiếu niên cao cao, con rồng sao? Cô bỗng dưng có chút cảm giác muốn đi xăm như hồi xưa, hình như cơ thể này chưa có hình xăm nào nhỉ?

Người phục vụ bê đồ đến che đi tầm nhìn của Dorothy, Dorothy rời mắt nhìn từng đĩa đồ ăn được đặt xuống, nóng hổi thơm phức.

Dorothy và Tadashi bắt đầu ăn, thưởng thức. Dorothy mỗi cử chỉ đều quý phái, đúng quy củ, nhìn vô cùng thích mắt. Cô khá bất ngờ với Tadashi, nhìn anh ta như vậy nhưng khi ăn không thô lỗ chút nào, ngược lại rất dễ nhìn.

"Sao đã hết sạch rồi ư?"

Dorothy đưa mắt qua bên kia, đó là hai thiếu niên lúc nãy, cậu nhóc lùn hơn đang hỏi nhân viên về cái gì đó nhưng sau đấy liền lớn tiếng nói.

"Vâng, đúng rồi. Đã có hai người gọi mấy cái cuối cùng mất rồi."

Người nhân viên ngượng cười nhìn hai khuôn mặt vô cùng quen thuộc, anh ta cũng không lạ gì khi thấy cậu nhóc nhỏ nhỏ kia phản ứng mạnh như vậy vì mỗi một lần đến đây cậu bé này đều sẽ gọi món đó và rất ít khi gọi món khác.

"Ai vậy?"

Người nhân viên lén chỉ ra bên Dorothy, dù sao ở đấy cũng có một đại hán cơ bắp đầy mình, anh ta sợ đắc tội nên cũng không dám nói công khai dù việc đấy khá là bình thường.

Mikey đưa mắt nhìn vào cái bàn ở góc, ánh mắt cậu và Dorothy chạm nhau, Mikey bỗng cảm thấy có gì đó quen thuộc, hình như cậu đã gặp người này ở đâu đó rồi.

"Ken- chin chúng ta ra bên kia đi."

Draken nhìn sang hướng Mikey nói, cậu nhíu mày kéo Mikey đang định chạy đến.

"Không được như vậy đâu, đi ra chỗ khác tao tìm mua cho mày."

Mikey dẫy dụa.

"Không ở quán này ngon nhất rồi, tao thích ở đây cơ. Hỏi thử xem được hay không thôi, nếu người ta không cho thì tao với mày đi."

Draken nghi vực hỏi.

"Thật không đấy."

"Thật, tao thề."

Mikey đưa tay lên tạo dấu thề, lúc này Draken mới buông Mikey ra, bất lực.

"Được rồi, nhưng phải lễ phép với người ta đấy, dù sao cũng không phải của mình."

Mikey tỏ vẻ đã hiểu sau đó chạy đến chỗ Dorothy, còn Draken ngao ngán đi phía sau cậu bạn của mình.

Dorothy quan sát từ đầu đến cuối, hai người kia nói chuyện cũng không phải nhỏ nên chỉ cần chú ý lắng nghe là có thể dễ dàng biết được.

"Hai người có ăn Taiyaki và Dorayaki không?"

Tadashi đang ăn ngon lành thì thấy có hai đứa nhóc chạy đến chỗ mình, một trong hai đứa còn hỏi câu vô cùng ngớ ngẩn.

"Gọi ra thì đương nhiên ăn rồi, mấy đứa nhóc này hỏi làm gì."

Tadashi nhíu mày bình thường đã nhìn hung dữ bây giờ lại càng thêm đáng sợ. Tuy nhiên Mikey và Draken lại chẳng thấy sợ gì cả, thậm chí Mikey còn nhởn nhơ hỏi lại.

"Tôi thích món này lắm, có thể nhường lại một phần cho tôi không? Tôi sẽ trả tiền."

Mikey bỏ qua Tadashi mà hướng đến Dorothy hỏi, cậu cảm thấy người này mới là người quyết định.

Tadashi thấy một đứa nhãi ranh không để ý đến mình liền vô cùng khó chịu, mặc dù anh ta biết hai thằng nhóc này không đơn giản nhưng bảo anh ta tha cho bọn nó là không thể nào. Tadashi đập tay xuống bàn một cái, tiếng động lớn khiến mọi người xung quanh phải quay lại nhìn, sau đó khẽ thảo luận.

Dorothy chứng kiến một màn, cô nhắc nhở Tadashi không nên làm ồn quá vì đây là nơi công cộng. Tadashi trừng mắt nhìn Mikey và Draken sau đó phụng phịu thu tay lại cúi xuống ăn ngấu nghiến như đang xả giận.

"Được, nhưng chỉ một phần."

Dorothy lạnh mặt trả lời Mikey, Mikey sung sướng nói.

"Vậy cảm ơn nha."

Dorothy gật đầu, cô chỉ cho họ một phần vì hai phần kia cô để cho Tadashi ăn, nhìn dáng vẻ của anh ta hẳn là thích hai cái bánh đó lắm.

Mikey hí hưởng cầm lên, Draken bên cạnh cũng cúi đầu cảm ơn một tiếng sau đó đưa tiền rồi rời đi. Dorothy cũng tự nhiên nhận tiền, đừng hỏi vì sao cô nhiều tiền mà không tặng miễn phí cho họ vì đối với một người xa lạ mà nói chẳng có bữa cơm nào là miễn phí cả, đồng ý cho họ một phần đã là tốt lắm rồi. Chỉ là không được bao lâu hai người kia đã quay lại, Draken ngại ngùng nhìn thiếu nữ đang đối diện mình, cậu gãi đầu.

"Chúng tôi có thể ngồi ké bàn được không? Ở đây đã hết chỗ rồi."

"Cứ tự nhiên dù sao chúng tôi cũng ăn xong rồi."

Dorothy nhìn Tadashi ăn xong rồi thì đứng lên, hai người đi đến chỗ thanh toán rồi rời đi trong ánh mắt của Draken và Mikey.

"Ken-chin, hình như tao đã gặp cô gái đó ở đâu rồi "

Draken ngồi xuống bàn sau khi phục vụ đã dọn xong, cậu hỏi lại.

"Ở đâu?"

Mikey lười biếng dựa vào ghế, đôi mắt nhìn ra cửa kính.

"Có lẽ là ở chỗ bãi đất trống vui chơi của trẻ em."

"Mày đến đó lúc nào vậy? Dạo gần đây chúng ta có đến đó nữa đâu?"

Mikey bật cười, đôi mắt cong lên, giọng điệu đùa giỡn.

"Tao quên mất rồi. Thôi mày gọi những món khác đi để ăn."

"Mikey, hai người đó không bình thường đâu."

"Tao biết mà Ken-chin. Thôi thôi mày quan tâm làm gì nữa, gọi món đi, tao đói chết rồi."

"Được rồi, mày nhỏ tiếng thôi không làm phiền người ta."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com