Chương 12.2
Chương 12: Phát hiện tình cảm của sư tôn (2/2)
"Sùng Nhi?"
Diệp Sùng đang chìm trong suy nghĩ, liền bị một giọng nói ôn nhuận dễ nghe không xa truyền đến cắt ngang.
Hắn vừa quay đầu lại, phát hiện quả nhiên là sư tôn.
Trong chớp nhoáng, trong lòng hắn nảy ra một kế hoạch để kiểm chứng suy đoán của bản thân.
Hắn hướng Phó Ngọc Sơn lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Sư tôn, sao người lại tới đây?"
"Ban đêm không có việc gì làm, muốn cùng ngươi nói chuyện một chút, lại không tìm thấy ngươi ở trong phòng. Sùng Nhi, ngươi ra đây làm gì?"
"Mùa hè nóng quá, ta tới nơi này hóng gió ngắm trăng, sư tôn người xem, trăng hôm nay rất tròn."
Phó Ngọc Sơn nghe xong hơi mỉm cười, đi đến bên cạnh Diệp Sùng, tự nhiên ngồi xuống: "Sùng Nhi rất có nhã hứng nha, không biết sư tôn cùng ngươi ngắm trăng, liệu có làm phiền ngươi không."
Hai người ngồi trên mép sàn nhà, rèm mỏng bên đình bị gió thổi nhẹ nhàng phất phới.
"Ta thích ở cùng sư tôn, sao lại cảm thấy phiền chứ?"
Phó Ngọc Sơn nghe hắn nói thích, trái tim thắt lại trong giây lát, rồi sau đó lại cảm thấy vui sướng không thể nào ức chế được. Mặc dù đồ đệ chỉ nói thích ở cùng y, y cũng rất vui rồi.
Hai người đều lẳng lặng ngẩng đầu nhìn vầng trăng.
"Thật ra vừa rồi ta đang nghĩ về sư tôn, sư tôn liền xuất hiện."
Phó Ngọc Sơn kiềm nén niềm vui trong lòng, đầu ngón tay hơi cuộn tròn, trên mặt lại làm ra vẻ không mấy quan tâm, nhẹ nhàng nói "Hả" một tiếng, âm cuối mang theo chút dịu dàng: "Sùng Nhi nghĩ gì về vi sư?"
Diệp Sùng dời tầm mắt khỏi ánh trăng chuyển đến trên mặt sư tôn, dưới ánh trăng trắng xoá, gò má sư tôn như toả ra ánh sáng ấm áp.
"Ta đang nghĩ......" Diệp Sùng chớp chớp mắt, "Sư tôn mỗi ngày đều bồi ta tu luyện, nhưng tu vi của người lại không tăng lên chút nào. Ta biết sư tôn thương ta, không tiếc lãng phí thời gian của mình, nhưng mà, trong lòng Sùng Nhi rất áy náy."
"Cái này không có gì......"
"Ta biết, chỉ cần là chuyện liên quan đến ta, bất luận là việc gì sư tôn cũng không để ý. Thế nhưng, sư tôn người cũng cần tu luyện, cũng cần phải đột phá, ta không thể cứ làm gánh nặng kéo sư tôn thụt lùi được."
"Sùng Nhi?"
Ánh mắt Diệp Sùng chợt trở nên kiên định, hắn bỗng xoay người đối mặt với Phó Ngọc Sơn, nắm lấy hai tay của y: "Cho nên sư tôn, ta nghĩ ra một biện pháp, vừa không liên lụy đến sư tôn, còn có thể làm tu vi của ta tiếp tục tiến bộ. Sư tôn, ta muốn tìm đạo lữ song tu."
Phó Ngọc Sơn nghe hắn nói xong, sắc mặt khẽ biến, trái tim đột nhiên chìm thẳng xuống đáy vực.
"Không được."
Y không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, giọng điệu dứt khoát, chém đinh chặt sắt.
Thoạt nhìn y tỏ ra rất kiên định, nhưng chỉ có y biết được trái tim mình đang rối bời bao nhiêu, không biết phải dùng cách nào mới có thể giữ đồ đệ yêu quý của mình ở lại.
Thậm chí trong đầu y còn hình dung ra hình ảnh đồ đệ không quay đầu lại rời đi cùng người khác.
Diệp Sùng cảm thấy dường như hắn sắp biết được đáp án mà mình muốn biết rồi, hắn giả vờ không biết gì hỏi: "Sư tôn, vì sao lại không được?"
Có một khoảnh khắc, Phó Ngọc Sơn rất muốn không màng rất cả nói ra mọi thứ.
Y hít sâu một hơi, làm bản thân nhanh chóng trấn định, y yên lặng nhìn Diệp Sùng, lại bày ra tư thái của sư tôn: "Sùng Nhi, ngươi đột nhiên nói lời này, là trong lòng đã có người?"
Diệp Sùng không ngờ sư tôn lại phản ứng nhanh như vậy.
Vì thế hắn tùy cơ ứng biến nói: "Thật ra còn chưa quyết định, nhưng tóm lại trong tông môn cũng chỉ có nhiêu đó người, có thể chậm rãi tìm hiểu nói không chừng sẽ chọn được người thích hợp. Dù sao thì, sư tôn người biết đó, mọi người đều rất thích gương mặt này của ta."
Phó Ngọc Sơn biết những gì hắn nói là thật, Diệp Sùng rất ít khi ra ngoài, nhưng chỉ cần vừa ra thì liền có một đống người đưa hắn thơ tình.
Phó Ngọc Sơn nói: "Chọn đạo lữ là một việc trọng đại, sao có thể vì nguyên nhân này mà tùy tiện chọn người?"
"Sư tôn, ta không có tùy tiện, ta đã nghiêm túc suy nghĩ. Có một gia đình, một người yêu thương, nếu có duyên phận có lẽ chúng ta sẽ có một đứa con, cuộc sống như vậy hạnh phúc biết bao. Sư tôn, thật ra ta luôn biết thiên phú của ta rất kém, cho nên cũng không có vọng tưởng gì lớn lao, mộng tưởng cho tới nay chỉ là bình bình ổn ổn sống đơn giản đến hết đời."
Trong lòng Phó Ngọc Sơn bỗng đau xót, y trở tay nắm lấy tay Diệp Sùng: "Sùng Nhi tuyệt đối sẽ không chết, Sùng Nhi phải tu luyện thật tốt, sau này cùng sư tôn cùng nhau trường sinh, được không?"
Diệp Sùng thấy sư tôn khổ sở, bèn xê dịch thân thể, sau đó ôm lấy sư tôn: "Sư tôn, đừng lo lắng, hiện tại ta đã phát hiện ra thiên phú của mình. Vậy nên ta sẽ cố gắng tu luyện, sẽ sống thật tốt."
Phó Ngọc Sơn trầm mặc ôm Diệp Sùng trong chốc lát, bỗng nhiên, y nhẹ nhàng hỏi: "Sùng Nhi, rất thích hài tử sao?"
"Đúng vậy, ta rất thích, nhưng có lẽ trời sinh ta không có duyên con cái, cho nên quên chuyện này đi."
Dù sao hắn phát hiện mình đã hoàn toàn cong rồi, ở trong nhận thức của hắn, nam nhân không có khả năng sinh con, cho nên hắn nghĩ sau này mình nhất định sẽ không có con.
"Lại nói tiếp......" Hắn ngồi thẳng lưng nhìn sư tôn, thử mở miệng nói: "Sư tôn, chuyện đạo lữ, thật ra trong lòng ta cũng đã chọn được người, là thật sự nghiêm túc suy xét, vừa hay sư tôn giúp ta góp ý được không?"
"Là ai?" Phó Ngọc Sơn nắm tay hắn vô thức siết chặt, Diệp Sùng bị siết có chút đau.
Quả nhiên, sư tôn rất để ý.
Diệp Sùng cố ý ngượng ngùng xoắn xít trong chốc lát, nói: "Kỳ thật ta cảm thấy tiểu sư đệ Lăng Thanh rất đáng yêu, có lẽ ta có thể thử cùng cậu ấy xem sao, sư tôn ngài thấy cậu ấy có được không?"
Thế mà là cậu ta!
Lăng Thanh!
Đây là lần đầu tiên Phó Ngọc Sơn cảm thấy nguy cơ mãnh liệt như thế đối với một người. Nhưng y biết mình không thể biểu hiện ra quá rõ ràng được.
Y không dám mạo hiểm bày tỏ tâm ý của mình, dù sao thì loại tình cảm thầy trò này thiên hạ không thể dung thứ, đối với y thì không sao, nhưng nếu đồ đệ không thể chấp nhận, y nghĩ y sẽ phát điên mất.
Y ở trong lòng suy nghĩ rất nhiều, sau đó quyết định từ từ thuyết phục đồ đệ.
"Lăng Thanh người này, tính tình nóng nảy, linh căn lại âm hàn, trời sinh tương khắc với Hoả linh căn của ngươi, ngươi cùng cậu ta không thích hợp. Sùng Nhi, không bằng ngươi lại suy xét thêm người khác đi. Nói đến tu luyện.......vi sư cùng Sùng Nhi song tu, xác thật là có tiến bộ, Sùng Nhi không cần lo lắng. Lại nói tiếp, không lâu nữa sẽ cùng tông môn khác tỷ thí, Sùng Nhi vẫn còn thời gian ở đây suy nghĩ lung tung, nếu như thế thì tăng thời gian tu luyện thêm một canh giờ đi."
Diệp Sùng khóe miệng cong lên: "Đã như vậy, ta sẽ nghe lời sư tôn, nói thật, Lăng Thanh mỗi lần gặp mặt đều mắng ta, cậu ta không tốt chút nào, trên đời này chỉ có sư tôn là tốt nhất. Về phần tăng thời gian tu luyện, thật ra ta rất vui, vì song tu với sư tôn rất thoải mái nha, ta ước gì có thể ngày ngày đêm đêm đều được cùng sư tôn ở bên nhau."
Tâm trạng vốn dĩ cực kỳ tệ của Phó Ngọc Sơn chớp mắt đã bị mấy câu nói của hắn xoa dịu đi rất nhiều.
Nhưng cố tình y vẫn tỏ ra cao lãnh mà ừ một tiếng, thật sự là có phong thái của một cường giả tu tiên giới.
Chỉ tiếc rằng Diệp Sùng đã nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng cầu thao của y rồi, hình tượng sư tôn trong lòng hắn đã sụp đổ hoàn toàn.
Hắn xác định có lẽ sư tôn thích hắn.
Diệp Sùng không ngồi thẳng nữa mà nghiêng người, nâng tay vuốt ve khuôn mặt của sư tôn: "Sư tôn, hiện tại Sùng Nhi muốn tu luyện, có được không?"
Phó Ngọc Sơn ánh mắt khẽ động, môi mỏng hơi nhấp, sau đó thanh âm có chút khàn khàn nói: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com