Chương 117: Từ 0 (18) (H)
Giang Trừng tất nhiên không chiếm dụng phòng ngủ của Sở Vãn Ninh làm gì, cũng ở một biệt viện, xung quanh phong cảnh cũng không tồi, có rất nhiều trúc, nên biệt viện này được ví von là: Trúc.
"..." Giang Trừng nghe đệ tử giới thiệu, thật cạn lời.
"Có tứ viện dành cho khách quý tới, Mai - Lan - Cúc - Trúc!" Tên đệ tử đó cũng không cảm thấy ngại, dáng vẻ cực kỳ tự hào giới thiệu cho Giang Trừng sự tích của Trúc viện này: "Đó là vào một ngày đông giá rét, Trúc viện lúc đó chưa có tên là Trúc viện, mà là Đao Sơn Luyện Ngục, cách Hồng Liên Địa Ngục... à nhầm, Hồng Liên Thủy Tạ rất gần."
"..." Giang Trừng bình tĩnh.
Tên đệ tử đó gãi đầu nói: "Vốn chỉ là một bãi đất trống, có địa thế hiểm trở nằm trên cao, còn gần chỗ ở của Vãn Dạ Ngọc Hành nên mới có tên là Đao Sơn. Sau này, trong một lần tuyết rơi kín trời, lão sư rủ mọi người tới đây trượt tuyết, lại vô tình vấp phải một mầm trúc đang trồi lên, quá tức giận, hắn đòi đuổi cùng giết tận một sự sống đang đâm chồi, ai ngờ Nam Hùng cho mầm trúc này trưởng thành, đâm xuyên đũng quần lão sư, từ đó ở đây đã không còn là một bãi đất trống nữa, mà từ một mầm trúc vô danh, sinh sôi nảy nở trở thành cả rừng trúc!"
"... Ngươi có thể câm miệng rồi về đi, ta đã hiểu nơi này." Giang Trừng.
Là nơi Sakata Gintoki bị một sào trúc thọc xuyên.
Quá đủ rồi.
Sự tích thảm bại như thế mà cũng có thể lấy ra đặt tên, Tử Sinh Đỉnh này nhất định là Bất Dạ Thiên thứ hai không sai được.
Trời tờ mờ sáng, Giang Trừng bị một cục bông xù xù đánh thức. Nói chính xác là nó nhảy lên mặt hắn, dùng cái bụng no ấm bông mềm của mình áp lên mặt hắn phập phồng ngáy ngủ.
Giang Trừng thường giờ này cũng đã thức dậy, nhưng đêm qua uống không ít, ngủ dậy đầu óc nặng nề, còn bị một cục thịt béo mập đè lên mặt, vốn đang có chút tức giận tóm lấy sau cổ của nó bóc xuống, lại phát hiện là con mèo nhà hắn.
Xem ra đích thật là biết thân biết phận chạy về.
Giang Trừng nằm tựa vào giường, xoa xoa mi tâm, bàn tay còn lại chậm rãi vuốt ve da lông của nó, vuốt sống lưng, lại ở trên đỉnh đầu tròn vo, lỗ tai mềm mại run run xoa niết, nghe được nó mỹ mãn khò khè, nằm úp sấp trên chân hắn lăn lộn, đuôi mèo mềm oặt đặt tại một bên, thi thoảng vẫy qua vẫy lại.
Giang Trừng ôn nhu cười khẽ, cảm thấy thư thái không ít, lật người nó lại, bàn tay đè lên bụng phì, căng tròn phình phình, nhào nặn nó một chút. Con mèo ngao ô một tiếng, móng vuốt gập trước bụng hơi co giật, giống như giật giật mình mà cong đuôi.
"Ngao~"
Ánh mắt nam nhân sâu thẳm thâm thúy, đầu ngón tay không nhẹ không nặng ấn ấn lên cổ mèo, khiến cho nó bất an lắc đuôi qua lại, dùng móng vuốt ôm lấy cổ tay hắn, bám lên ngủ say sưa.
Giang Trừng nhỏ giọng, ngữ điệu ám ách: "Lần trước về tại sao không lập tức đến gặp ta? Đêm đó ta làm đau ngươi sao?"
Quá thoải mái.
Con mèo lim dim mắt, bị Giang Trừng gãi gãi cằm mà thoải mái ngao ngao ngao kêu lên.
Giang Trừng bóp cái mặt tròn trịa của nó gằn: "Còn không mau biến trở về?"
Gintoki nghe lời này mới tỉnh táo lại đôi chút, mới nhớ ra chính mình là người!
Gin có tự tôn của chính mình, không thể bị chinh phục như thế được miêu miêu!
Con mèo ngồi thẳng dậy, muốn nhảy ra khỏi người Giang Vãn Ngâm thì bị hắn nhanh lẹ bắt được, tóm lấy sau cổ kéo về.
"Không muốn? Nhưng lão tử chờ không được."
Giang Trừng giải đai lưng.
Gintoki sợ hãi vùng vẫy. Giang Trừng không sao cả đem nó đặt dưới bụng, ở nơi lửa nóng của hắn nằm lên.
Con mèo đình chỉ giãy giụa, nằm im không nhúc nhích giả chết. Dù sao nó cá là Giang Trừng khẩu vị không nặng tới như vậy, đi làm một con mèo say xỉn đáng thương.
Không sai, Giang Vãn Ngâm xác thật không làm một con mèo, nhưng hắn động tình với một con mèo, cho nên bằng mọi giá phải ép nó biến trở về hình người cho hắn làm. Vô liêm sỉ đi nữa cũng phải làm.
Con mèo bị cưng nựng một lát lập tức từ bỏ chống cự, cuối cùng nhịn không được ngửa bụng lắc lắc đuôi cho hắn...
Nóng cháy cự vật ở trên bụng nó đâm chọc, quy đầu ở bên miệng cho miêu lưỡi liếm láp qua lại. Giang Trừng thân mình căng thẳng, trầm trọng thở gấp một tiếng, gầm nhẹ.
Gintoki rốt cuộc chịu biến trở về, quỳ gối nằm sấp xuống giường cho Giang Trừng đem y phục vén lên tới bụng, lộ ra eo mông cùng cặp chân trắng nuột, mặt mày đỏ hồng rên rỉ.
"Ngươi ở bên này không tồi, ngay cả xẹo cũng không có. Ai chăm? Hử?" Giang Trừng thở càng nặng, ở bên tai hắn tra xét, vừa cắn vừa hôn.
Từ phía sau tiến vào, đâm hắn mất hồn, Giang Trừng bóp chặt má hắn, bắt hắn nghiêng đầu hé miệng ra cho đầu lưỡi của hắn đút vào, nóng bỏng dây dưa.
Khoang miệng đầy mùi rượu.
Giang Trừng thả hắn ra, nâng mặt hắn lên nhìn ngắm, gương mặt thanh tuấn tú khí lây dính sắc dục, khóe miệng chảy ra nước bọt, khát tình mênh mông thở phì phò.
Giang Trừng hít thở sâu một hơi, kìm nén không làm chết hắn ở đây, hung hăng cúi đầu xuống hôn ngấu nghiến, suồng sã cắn xé khắp nơi trên cơ thể hắn, lật người hắn lại, cho hắn nằm ngửa gác chân lên vai từng trận đưa đẩy.
"Ách..." Gintoki bị đâm đến thất thần, mê man ỡm ờ vài tiếng.
Tình cảnh này đúng là quen thuộc.
Giang Trừng tâm trạng sung sướng, hạ thân càng thêm ra sức nghiền nát, ở bên trong náo loạn vài chục lần mới bắt đầu chạy nước rút, kịch liệt ấn sâu vào bên trong, ái đến tận xương.
"Gintoki..."
"A... A Trừng..."
Động tình lên đỉnh điểm, tầm mắt Giang Trừng chợt nhìn thấy thứ gì màu trắng lông xù xù lướt qua...
Sau mông người nào đó bất chợt ngoe nguẩy một cái đuôi mèo.
Gintoki chớp chớp huyết đồng, lỗ tai run rẩy... bị Giang Trừng nắm lấy, nhéo nhéo trên đỉnh đầu (?) khẽ vuốt.
"Chờ ngươi ba năm để có đêm nay, cũng không tồi." Giang Trừng lại một tay tóm lấy cái đuôi đang cứng còng lại mềm rục quơ qua quơ lại của hắn, không khách khí ngậm trong miệng.
...
Tề Mộc bước ra khỏi cửa phòng mình, sắc mặt đã đen như biển sâu có bão.
Mặc Vi Vũ không biết bị cái gì kích thích, làm trò trước mặt hắn nhảy vào Hồng Liên Thủy Tạ ăn vụng, nhưng Sở Vãn Ninh không chống cự, nên Tề Mộc đành ôm gối đi qua chỗ khác ngủ. Phòng đầu tiên hắn chọn quá gần 'Mai', bên trong có Hi Dao hai người đang lăn lộn, được rồi, chuyện phòng the của người khác hắn không nói gì thêm, lại ôm gối đi tìm phòng trống khác, lần này là gần 'Cúc', nghe Ngụy Vô Tiện khóc lóc gọi Lam nhị ca ca của hắn, tiếng kêu kia...
[Quá phóng đãng! Các ngươi cũng nên để ý tình cảnh một chút! Nơi này còn có một thằng đang độ tuổi mới lớn đây! Khinh thường ta sao?]
"..." Tề Mộc đã nghĩ tới chuyện hắn về Ma giới ngủ.
Nhưng trong lòng mạc danh khó chịu, Tề Mộc lại kiên trì ôm gối qua phòng khác, lần này gần 'Lan'...
[CMN thế nhưng là chơi 3!]
Tề Mộc hai mắt trắng dã, sợ hãi biến mất tại chỗ.
Hắn lần này lựa chọn quay về gần nhà, gần Hồng Liên Thủy Tạ nhất chính là Trúc!
Giang Vãn Ngâm kia một thân một mình!
Lần này nhất định không sai!
Sau đó...
Tề Mộc tức đen người, muốn hủy diệt thế giới cho xong.
Hắn trực tiếp chìm xuống hồ sen nằm ngủ.
Trừ khi có ai ở đình viện trăng thanh gió mát này làm bậy! Lúc đó chính tay hắn sẽ tiễn vong!
Sư Minh Tịnh nửa đêm không ngủ được, ngồi ngây người ở hồ sen chống cằm, dùng sào trúc đâm chọc hoa sen giữa hồ, đâm thế nào, hắn lại đâm xuống người đang nằm sâu dưới đáy hồ nhắm mắt ngủ.
'Rào rào'
Tề Mộc mặt vô biểu tình trồi lên, nước trên người hắn ào ạt rơi xuống mát lạnh, gương mặt chảy giọt bọt nước thanh thấu trong suốt.
"Tiểu... Nam?" Sư Minh Tịnh bị dọa.
[Nửa đêm hắn ở đây làm gì?]
Tề Mộc: Câu đó phải hỏi ngươi mới đúng, tới chọc điên ta sao? Ta đang rất tức giận.
Tề Mộc trực tiếp lên bờ, một tay đem Sư Minh Tịnh kéo lên, tầm mắt Sư Minh Tịnh chớp nhoáng một chút, nhìn lại thì đã bị hắn ép lên một thân cây, Tề Mộc nặng nề chống một tay lướt qua vành tai hắn, vây khốn hắn ở bên trong.
"Tâm trạng ta không tốt, ngươi không nên hối hận."
"Ha?"
Tề Mộc không đợi hắn nói gì nữa, hơi nghiêng đầu cúi xuống... cắn lên môi dưới của Sư Minh Tịnh.
... Sư Minh Tịnh ngây ngẩn cả người.
Tề Mộc chỉ cắn một cái rồi thôi, vô cảm nhìn chằm chằm người này, giống như đang tự hỏi.
"... Chỉ vậy thôi sao? Ta không hối hận." Sư Minh Tịnh tỉnh táo lại, hai mắt đa tình lướt qua ánh sáng, nhanh chóng choàng tay qua sau ót của hắn, đưa môi tiến lại gần muốn hôn lên.
Tề Mộc không tránh né hắn tiếp xúc, bị động để hắn chiếm ưu thế, lưỡi hắn non mềm lấn lướt trong khoang miệng, cường thế mà bá đạo quấn lấy đầu lưỡi của hắn, cánh tay trên cổ hắn siết chặt, bắt hắn tiến sát lại gần, tiếp thu miệng lưỡi hòa trộn mang đến vui thích cùng tốt đẹp.
Tề Mộc trong chốc lát có chút suy nghĩ vớ vẫn.
Vì người này, hắn có thể đến hồng trần kia sửa lại tất cả, rửa sạch tội nghiệt trầm trọng hắn gánh vác thay Hoa Bích Nam.
Kỳ thực, ngươi trả giá ta đều thấy.
Cũng không phải không có chút nào dao động.
—v—
Sáng sớm, trước cửa phòng Tề thần đặt một ly thạch cà phê cùng đóa hoa lê trắng.
[Chiêu trò tán tỉnh cũ kỹ gì? Thật sự nghĩ ta sẽ trúng chiêu sao?]
...
Tề Mộc đi ngang qua Sư Minh Tịnh, nhu hòa nói: "Cảm tạ, ăn rất ngon."
[Vãi thật, ta trúng chiêu.]
Sư Minh Tịnh hai mắt sáng lên, cười tươi đẹp, "Nếu vậy... tối nay... chúng ta đi dạo sao?"
"... Hảo." Tề Mộc bình đạm gật gật đầu.
[Dù sao cũng xác thật không trả lại được, quả nhiên không có thứ gì là miễn phí, đều là lừa đảo.]
Sư Minh Tịnh ngậm cười đi kế bên hắn, bắt đầu huyên thuyên nói chuyện.
"Tiểu Nam, tối nay ngươi mặc y phục màu gì?"
"... Đen."
"Vậy ta mặc đồ trắng."
[Đi dự tang sao? Mà thôi, tùy ngươi vậy.]
"Tiểu Nam, tối nay ngươi mặc y phục có hoa văn gì?"
"... Trơn."
"Vậy ta cũng mặc trơn."
[Đừng có mà bắt chước!]
Sư Minh Tịnh tâm trạng không tồi, nhìn lên bầu trời sấm sét ầm ầm cũng cảm thấy thời tiết đẹp. Nếu mưa, hắn cùng Tiểu Nam đêm nay có thể tay trong tay đi vào khách điếm trú chân, sau đó...
[Không có sau đó, đình chỉ đi!]
Tề Mộc bước chân nhanh hơn.
Sư Minh Tịnh bước chân cũng nhanh hơn.
Tề Mộc nện bước sinh phong.
Sư Minh Tịnh khinh công thượng thừa.
Tề Mộc chạy.
Sư Minh Tịnh chạy theo.
"..."
--- Hôm nay Sư Muội vẫn như cũ ở trên một thân cây treo cổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com