Chương 37: Yến tiệc (phần 4)
Nam nhân kia mang nụ cười vui vẻ: "Nếu phu nhân đã đáp ứng, chúng ta đi thôi!" Khẽ đưa một bàn tay, đặt trước mặt Oa Oa, một bộ dạng không thể đợi được, phảng phất như đang nói: cô đáp ứng là điều bình thường.
"Ách?" Oa Oa giãn đôi mi thanh tú, lần nữa lại chau mày: "Tô khi nào đáp ứng đi với anh?" Ngón tay trắng nõ mảnh mãi đặt ở trên miệng khẽ cắn, một bộ dạng nghi hoặc.
Nam nhân kia bừng tỉn gật đầu: "Thì ra Mộc phu nhân thích dã chiến, vậy chúng ta làm ở chỗ này đi. Gần hội trường, càng thêm kích thích." Nời nói vừa dứt liền nhào tới, ôm Oa Oa vào trong ngực, mặc dù cô gái này bị mù nhưng làm da mịn màng khiến người ta không nhịn được muốn cắt một cái.
Nam tử bừng tỉnh đại ngộ gật đầu "Thì ra là ' mộc ' phu nhân thích làm cho dã chiến, vậy chúng ta ở chỗ này đi! Cách hội trường gần, tin tưởng càng thêm kích thích." Gảy nhẹ lời nói vừa dứt. Liền nhào tới, đem Oa Oa ôm vào trong ngực, mặc dù nữ nhân này là người mù. Nhưng làn da lại tốt làm cho người ta nhịn không được nghĩ cắn một cái.
Oa Oa nhất thời không nói gì làm ý đồ của hắn ta thực hiện được. hai bàn tay nắm chặt thành quyền, giống như có sực mạnh. Dồn hết toàn lực, đấm thật mạnh vào bụng hắn.
Nam nhân kia chưa nghĩ đến việc đột nhiên Oa Oa đánh hắn, bỏ hai tay ôm bả vai của Oa Oa xuống, ôm bụng, dùng sức xoa mẹ hai cái: "Kĩ nữ thối, cô dám đánh tôi." Nam nhân khuôn mặt vặn vẹo, dữ tợn, giơ cánh tay lên, chỉ vào người Oa Oa không hề để ý đến hình tượng.
"Hừ, mặc dù ta bị mù nhưng tôi không phải người thực vật. Còn dám đến gần tôi, tôi sẽ cho anh biết." Oa Oa ghét vỗ vỗ vai, hai mắt vô thần nhìn hắn. Dùng bả vao chạm vào lồng ngực hắn, đo khoảng cách một chút, dám khi dễ cô, cô sẽ cho hắn ta biết tay.
Con ngươi của nam nhân kia lộ tia ranh mãnh, khóe miệng quẹt ra một nụ cười tà tứ: "Không nghĩ đến Mộc phu nhân là một con mèo nhỏ mọn, bất quá... Mộc phu nhân càng phản kháng, tôi càng thích." Nói xong liền bắt đầu kéo tà áo ra, đem caravat giật xuống, xem trên mặt đất.
Lỗ tai nhạy bén của Oa Oa nghe được âm thanh hắn ta đang cởi quần áo, không khỏi có chút bối rối, hiện tại cô phải làm sao đây? Lực đạo của cô đối với hắn mà nói, chỉ có thể làm hắn đau một lục, không thể làm hắn ta đánh đến không đi được.
Oa Oa đứng dậy khỏi chiếc xích đu, từ từ lùi về phía sau dể hắn không đến gần, cô sẽ cảm thấy buồn nôn.
Nam nhan kia hương tới cô nhảy một bước, duỗi tay ra, đem Oa Oa ôm vào trong ngực.
"Thả tôi ra, trên khốn kiếp." Oa Oa dùng cả tay chân nhưng lại không có chút tác dụng nào. Một người mắt mù so với một người mắt sáng cho dù như thế nào thì người mắt mù cũng thua thiệt.
Nam nhân kia không từ thủ đoạn, hắn nắm chặt tay cô để ra sau lưng. Đem khuôn mặt đầy đặn của mình đưa ra trước mặt Oa Oa: "Còn muốn đánh tôi? Cô liền ngoan ngoãn đi thêo tôi, nếu không tôi sẽ để cho mọi người tham dự yến tiệc này biết rõ." Con mắt vô thần của Oa Oa, đáy mắt không nhìn ra bóng dáng của hắn.
Oa Oa khó chịu uốn éo người muốn thoát ra. Hai người cứ thế chuyển động, nam nhân kia đột nhiên xoay một vòng, đem Oa Oa dựng đứng lên lan can, phần lưng của hắn hướng về phía cổng vòm yến tiệc hình tròn.
"Anh thả tôi ra. Anh không nên đụng tôi..." Khuôn mặt Oa Oa mềm mại nhỏ nhắn, xuất hiện tia hoảng loạn, đôi chân thon dài, không ngừng đá, đạp...
Nam nhân kia nhìn Oa Oa không cách vào vặn vèo, bộ dạng tràn đầy kinh hoàng, lập tức cười nhẹ: "Ha ha..." Tiện đà đôi môi nở nang hướng Oa Oa mà hôn.
"A..." Nam nhân kia đột nhiên kêu lên thảm thiết, buông hai tay Oa Oa ra, siết chặt nắm đấm. Lúc trước thần khí mười phần tràn đầy hưởng thụ giờ bị người ta nắm tóc.
Oa Oa được tự do, không khỏi thở hổn hền, ngực phập phồng, hai tay nắm chặt, bắt đầu nghe ngóng tình hình hiện tại.
"Đụng..." Một thanh âm vang lên, lập tức truyền đến ' a... ' hét thảm một tiếng, nam nhân bị một cái ném qua vai, ngã cách Oa Oa ba bước.
"Ngô..." Nam nhân kia đau toàn thân run rẩy, thống khổ tiếng rên rỉ, không gian yên tĩnh ở vườn hoa bị khuấy động.
"Đụng đụng..." Hắn còn chưa kịp phản ứng, liền ăn thêm một quả đấm vào người: "A!A!" Lập tức tiếng kêu thảm vang lên ở bốn phía. Đem mọi người tham dự yến tiệc hấp dẫn liền tới đây...
Cổng vòm hình tròn chật ních người, đứng xem cuộc vui, rối rít chỉ chỏ, tiếng bàn tán vang bên tai.
Lúc này Vương Hoa cùng Mộc Hàn Mặc, Lâm Phong cùng Phụng Thiên Dự đã đứng ở cổng hình vòm.
Hình tròn cổng vòm đã chật ních các giới sự nghiệp biến thành trứ danh nhân sĩ, ôm xem cuộc vui tâm lý, rối rít chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng nghị luận nối liền không dứt bên tai... "Vũ , trời ạ! Vương Vũ ..." Vương Hoa mặt mũi tràn đầy hoảng loạn, đi không thẳng, lảo đảo hướng Vương Vũ mà đi.
Mộc Hàn Mặc gặp Oa Oa đứng bất an ở trước xích đu, hai tay nắm thành đấm, cho thấy giờ phút này cô rất khẩn trương. Không khỏi nhíu mày, đôi chân thon dài đi đến bên cạnh Oa Oa, ôm cô vào lòng: "Oa Oa, sao em lại ở chỗ này?" Bàn tay khẽ vuốt mái tóc của cô, nhẹ giọng hỏi.
Oa Oa ngửi thấy hương thơm trên gnười anh, thấp thỏm bất an liền biến mất, rúc vào ngực anh không nói gì.
Người đánh lức này mới ngẩng đầu lên, không để ý đến tiếng rên rỉ của Vương Vũ, đi đến trước mặt Mộc Hàn Mặc: "Cậu không chăm sóc tốt em gái tôi, để tên cặn bã này ức hiếp nó." Mạc Lăng khuôn mặt lạnh nhạt càng thêm lạnh lùng, trách cứ Mộc Hàn Mặc.
"Ức hiếp?" Mộc Hàn Mặc hai mắt không có gợn sóng lại đóng băng nhanh chóng.
Oa Oa có chút bất an trong ngực Mộc Hàn Mặc, cái đầu nhỏ ngẩng lên tìm âm thanh vừa phát ra: "Anh trai, không được trách Mặc, là Ngọc Tình cùng Mộc Lâm các cô ấy muốn em ra đây hít thở không khí, về sau Mộc Lâm đi toilet, Ngọc Tình không biết đi đâu, cho nên..." Lẩm bẩm cúi đầu xuống.
Mạc Lăng bất đắc dĩ trừng Oa Oa một cái, cơn giận còn sót lại liền liếc xéo về phía Mộc Hàn Mặc.
Lâm Phong không khỏi vì Ngọc Tình mà toát mồ hôi, hắn phá vỡ sự kiêu ngạo, lạnh lùng con ngươi xanh thẳm quét trong đám người tìm tung tích Ngọc Tình.
Phụng Thiên Dự ánh mắt giận dữ nhìn Vương Hoa đang đỡ Vương Vũ ngồi xổm dưới đất, cầm lấy tà áo Vương Vũ, cho hắn một quyền: "Ngay cả chị dâu mà ngươi cũng dám khi dễ, có phải không muốn sống?" Một loạt động tác này chỉ trong vòng 2 giây làm người nào đó không thể phản ứng kịp.
"A..." Vương Vũ đau nhức kêu lên, nhận xong liên hoàn đả kích liền ngất đi.
Tiếng hét thảm này đem cuộc vui của mọi người kéo về, không khỏi ồ lên...
Vương Hoa hiểu con mình đã phạm phải sai lầm, mặt chữ quốc(国) trở nên bối rồi, vộ vàng vươn tay bắt lấy tay Phụng Thiên Dự chuẩn bị rơi xuống quả đấm: "Phong tổng, con trai ta có lỗi, ta thay nó xin lỗi, mong ngài niệm tình tha cho nó!" Vương Hoa trước mặt cầu khẩn, trong ánh mắt xuất hiện vẻ cầu khẩn.
Ai không chọc lại chọc tới phu nhân của Mộc tổng, nếu đổi lại là vợ hắn, hắn cũng sẽ cho họ ăn đấm. Có thể coi là không có chuyện gì xảy ra sao?
"Ông nhìn xem chị dâu của tôi." Phụng Thiên Dự mặt mũi tràn đầy giận dữ, mắt lộ tia sắc lạnh.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Mộc Lâm đi toilet trở về nhìn thấy mặt đất bừa bộn, nam nhân trong ngực Vương Hoa đầy thương tích, con ngươi đóng chặt.
Mộc Hàn Mặc trên mặt xuất hiện nụ cười, con mắt lạnh lùng nhìn Mộc Lâm, Mộc Lâm biết nhưng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt cô nghi hoặc, Mộc Hàn Mặc thay đổi ánh mắt, hạ xuống người Vương Vũ: "Tôi sẽ chặt hắn." Giọng nói như mùa xuân làm người ta không rét mà run.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com