390-394
390: Người đàn ông đáng đánh đòn
"Đương nhiên không thể như vậy?" VŨ Nghê không phục cùng cô em chồng tức giận, mà chuyện này cô cũng nhịn không được. "Nếu nói về vật phẩm này, hôm nay chúng tôi không tới, các người có thể bán cho người khách khác, chúng tôi sẽ không có lời nào để nói. Nhưng mà sự thật không phải như vậy, các người tự tiện đem chúng bán cho người khác!"
"Phu nhân, chuyện này thật sự xin lỗi." Quản lí không ngừng giải thích, trấn an, sợ chọc giận phu nhân.
"Giải thích có tác dụng sao? Hiện tại tôi cho các người trả lại, chúng tôi món đồ đó!" Nghĩ lại sợi dây chuyền kia vốn là được đeo trên cổ Tư VŨ, nghĩ lại muốn đánh đòn người đàn ông đã đoạt đi kia, cô làm chị dâu, trong lòng đã không còn cảm thụ, hết sức tức giận! Duy nhất chĩ muốn đem sợ dây kia cướp về.
"Hai vị phu nhân mời qua bên đây ngồi trước, uống nước!" Hôm qua lúc bán sợi dây chuyền kia, cô cũng đã chuẩn bị công tác tư tưởng kỹ càng rồi. "Thật sự người khách hàng ngày hôm qua đã làm cảm động chúng tôi--"
"Tôi không có chổ uống nước sao? Lại ngồi cùng với cô ở nơi này uống?" Vũ Nghê hoàn toàn bỏ qua ôn nhu, nhưng tuyệt đối không phá hỏng hình tượng. "Hiện tại chúng tôi chĩ muốn lấy những thứ thuộc về chúng tôi, các cô nhìn thấy tờ biên lai này chính là chứng cớ!" "Thực xin lỗi, bằng không phu nhân xem như vậy có được không? Lần sau nếu có sản phẩm mới, chúng tôi nhất định sẽ gọi điện thoại nói trước với hai vị?"
"Không được--"
"Có chuyện gì xảy ra?" Đúng lúc này, một giọng nam chen vào.
Tư Vũ cùng Vũ Nghê đồng thời hướng nhìn về người nói chuyện kia, sau đó trao đổi bằng ánh mắt. Người này không phải là người ngoại quốc vừa rồi ở bên ngoài cứu giúp các cô sao? Anh ta như thế nào lại cùng xuất hiện ở nơi này?
"Xin chào tổng giám đốc, chuyện này--" Sắc mặt quản lý trở nên trắng bệch, cực kỳ không nghĩ đột nhiên tổng giám đốc lại ghé qua cửa hàng!
"Tôi nói được, đây là chuyện xảy ra!" Vũ Nghê lôi kéo tay Tư Vũ, đối mặt với người đàn ông ngoại quốc này, đem chuyện từ hôm qua cho đến hôm nay, chuyện tình trước sau nói hết một lần. Nói ít mà ý nhiều, đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng, đầy nhịp điệu, trong lúc đó nói ra điểm mấu chốt của vấn đề, mà còn là những câu lý lẽ căn bản không cho cô quản lý kia xen mồm vào, không lời nào để nói, không có khả năng ngụy biện.
Mà lúc cô nói chuyện, tầm mắt của vị tổng giám đốc này vẫn dừng lại ở trên đầu nhân viên của mình, sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi!
Hơn ba mươi tuổi, vừa thấy cũng là coi có chút kinh nghiệm quản lý, đã gấp đến độ nước mắt rơi xuống! Không ngừng cúi đầu, giải thích. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
"...Hừ..." Giống như mới vừa thông báo một mẫu tin tức một dạng, không, so với thông báo tin tức còn mệt mỗi hơn nhiều, Vũ Nghê thở dài một hơi, thật sự là mệt muốn chết rồi! Dù sao thông báo tin tức chỉ là cho những người đứng xem, cần khách quan, bình tĩnh. Nhưng mà hiện tại cô nói ra những lời này, đúng là mang theo rất nhiều cảm xúc!! "Vị tổng giám đốc này, anh có thể nghe rõ lời của tôi nói không? Nếu không thể hiểu, tôi cũng có thể dùng tiếng anh kể lại cho anh nghe một lần!" Những lời nói này, Vũ Nghê dùng tiếng anh nói chuyện!
"Tôi đã nghe hiểu, mẹ tôi là người Trung Quốc!" Người đàn ông lễ phép mỉm cười. "Đối với chuyện này, quả thật cửa hàng của chúng tôi không đúng, tôi sẽ bồi thường với tiểu thư. Sau đó, cũng chân thành hi vọng, cô có thể tiếp nhận lời xin lỗi của tôi, thực xin lỗi!"
Ánh mắt người ngoại quốc nhìn theo ánh mắt của Vũ Nghê, chuyển qua trên mặt Tư Vũ.
Trên cơ bản Tư Vũ không cùng người ngoài giao tiếp, đối với người đàn ông ngoài quốc này xem ra rất tuấn tú, có vẽ có chút áy náy" --được, tôi tiếp nhận!" Cô có thói quen người khác nhìn cô lâu, cô sẽ không thoải mái!
"Không bằng, dây chuyền "Màn đêm ngôi sao" kia phong cách quả thật rất hợp với vị tiểu thư xinh đẹp này, bởi vì trong công việc chúng tôi sai lầm, tôi cũng hiểu thật sự rất đáng tiếc! Bất quá, tôi nghĩ vễ sau sẽ có xuất hiện thêm một loại trang sức thích hợp hơn, có lẽ phối hợp với vị tiểu thư này càng đẹp hơn! Tục ngữ nói là tối, không có tốt nhất, chỉ có càng tốt. Nói cách khác, là không có thích hợp nhất, chỉ có càng thích hợp!"
Có lẽ bởi vì bộ dáng của người này đủ đẹp trai, có lẽ là người có phương thức nói chuyện, còn có biểu tình xin lỗi, làm cho người ta cực kỳ thoải mái.Tóm lại, Vũ Nghê lúc trước còn cực kỳ tức giận, tức giận trong lòng cũng biến mất hơn nữa phần! Quay đầu, nhìn về phía Tư Vũ, hỏi ý kiến của cô!
Cô chồng này của cô, hoàn toàn lại cái dạng không trạnh sự đời, cô đương nhiên là không muốn để cho cô ấy bị khi dể được.
"Thôi!" Tư Vũ lắc đầu, ầm ĩ như vậy, cũng không giải quyết được vấn đề!
"Cảm ơn hai cô tiểu thư xinh đẹp, chân thành cảm ơn!" Tổng giám đốc Châu Bảo Hành cảm ơn!
Tuy nhiên không ngẩng đầu lên, nhưng mà Tư Vũ liền có thể cảm giác được ánh mắt của vị tổng giám đốc này, vẫn dừng lại trên người mình, mà điều này làm cho cô cực kỳ không thoải mái. Kéo chị dâu, liền đi ra ngoài cửa hàng! Chỉ là, sau khi ra khỏi Châu Bảo HÀnh, Tư Vũ vẫn là cô em gái không vui!
Cực kỳ mất mác, làm chuyện gì cũng không có tinh thần.
"Đừng như vậy, về sau chị sẽ chú ý, nếu có trang sức đẹp, nhất định sẽ mua cho em trước tiên!" Hiện giờ cô hối hận rồi..., nếu ngày hôm qua cô kiên trì giao tiền trước, thì con vịt nấu chết cũng sẽ không bay như vậy!
"Chị dâu, em thật hâm mộ cô gái kia!" Ngồi ở mái che nắng, Tư Vũ uống nước tinh khiết, nhìn đám người lui tới, tiếng ồn áo của trẻ con cùng nhân viên phục vụ mà nói.
"CHị cảm thấy đó là cướp đoạt, không có gì là hâm mộ cả, chị cực kỳ khinh bỉ!" Không biết vì sao, cô muốn nguyền rủa cô gái kia, cảm thấy được đôi tình nhân này không có gì tốt, là một loại dự cảm, không phải bởi vì bọn họ đã đoạt đi thứ nên thuộc về Tư Vũ.
Đúng rồi, người bán hàng trẻ tuổi kia có nóii người mua sợi dây chuyền kia, có có thể biết được, mọi người bên ngoài biết cô nhận biết người này, vậy nhất định là cô rất quen với người này.
Đó là người nào? Cô đã rời khỏi nơi này nhiều năm, nói thật bạn bè cũng không quá nhiều! Cô bán hàng nói là bạn bè, hẳn là bạn của LẠc Ngạo Kiệt. CHính là người nào?
Vũ Nghê ở trong lòng yên lặng rà soát, người này--
Có thể xưng là bạn của Lạc Ngạo Thực không quá nhiều, cái gọi là chổ cao không có nghèo, cái này cũng là định luật tự nhiên. Mà còn có thể để cho người bên ngoài biết rõ là bạn bè, lại càng ít rồi! Nghĩ tới nghĩ lui, cũng là vài người như vậy. Một người là Đài Loan, nghe nói là người đàn ông cực kỳ hoa tâm, nhưng chắc là không nên tới đây mua những thứ này đi, mà còn cũng không có nghe nói qua là anh tới! Một người là Âu Sâm, liền là để cho Lạc Ngạo Thực đưa ra 240 triêu đôla mua công ty của anh ta, cũng không có đến nơi này!
Còn lại là anh em tốt Tạp Tư rồi.
"Tạp Tư"- hai chữ này xuất hiện trong đầu Vũ Nghê, cô lập tức lắc đầu. Không có khả năng, nếu là Tạp Tư mua, nên là đeo trên cổ Tư Vũ, hiện tại không cần ở đây thất vọng rồi tức giận!
Tối hôm qua phát hiện chồng mình bên ngoài...Cô, cho rằng có được "Màn đêm ngôi sao" có thể được hạnh phúc của bản thân mình, kéo vãn tâm của chồng mình, nhưng mà hiện tại thứ mình cần đã bị đoạt đi trước rồi! Liên tiếp chịu đựng, có chút cảm xúc không khống chế nổi, nước mắt ẩm ướt chạy xuống!
"Đừng khóc, vui vẽ, Cũ không đi !" Vũ Nghê khẩn trương an ủi, nhưng mà cảm thấy được nói không nổi, sợi dây chuyền đó cũng không cũ. "Hư hỏng không đi, cái tốt không đến!" CŨng không đúng, làm sao bây giờ? Đúng là cô dựa vào mồm mép để ăn cóm, mà hiện tại dùng tại dùng từ nào cũng không chuẩn rồi là sao? "Ai.... dù sao thứ tiếp theo sẽ càng tốt, nhất định so với cái này cũng không tồi! Tư Vũ, đừng khóc, khóc đối với cục cưng không tốt, cục cưng về sao cũng sẽ thích khóc, em sẽ rất mệt mỏi."
Nước mắt đã vỡ đê chảy thành dòng lại còn cười , Tư Vũ nhận khăn giấy của chị dâu đưa qua, lau chùi hết nước mắt nước mũi. "Ngẫm lại người đàn ông kia..., có tài cán vì bạn gái chạy đến Chây Bảo Hành, lại còn lao lực để mua được sợi dây chuyền kia, em thật sự hâm mộ--" anh đều không có đưa cho cô cái gì đó! Không phải cô ham trang sức cao quý, mà là mong muốn anh đối với cô có dụng tâm!
Tư Vũ nói một câu, cũng để cho Vũ Nghê cảm được, Bùi Tạp Tư dường như không có mua cho Tư Vũ thứ gì! Cái người đàn ông tính tình hài hước kia như thế nào lại không có tình cảm như vậy chứ, còn không bằng LẠc Ngạo Kiệt, Lạc Ngạo Kiệt tuy rất nghiêm tức, rất không giống như đàn ông ôn nhu lãng mạn, nhưng mà anh lại thường tặng quà cho cô, điều này chứng minh bản thân cô ở trong lòng anh có chổ đứng rất quan trọng.
Có lẽ bởi vì thất vọng, Tư Vũ cũng không còn hứng thú tiếp tục đi dạo phố, cho nên Vũ Nghê chở cô trở về "Kim Uất Phủ Đệ" Sau đó vê nhà! Bất quá ngồi trong xe, cô vẫn cực kỳ lo lắng, gọi điện thoại cho Bùi Tạp Tư!
"Tạp Tư, hôm nay Tư Vũ có chuyện thất vọng, cậu tốt nhất mang chút quà về nhà, cho cô ấy vui vẽ một chút!" Có lẽ bởi vì Tư Vũ dự đoán được, cho nên hiện tại mới cảm thấy rất mất mác. Đương nhiên, tâm tư Tư Vũ vốn sâu nặng hơn so với người khác, nếu không, cô cũng không đem bản thân mình bị chứng trầm cảm nhiều năm như vậy! Cho nên, đối với cô ấy nhất định phải đặc biệt cẩn thận.
Vũ Nghê cũng không phải là người già mồm cải láo, lại càng không vô duyên vô cớ gọi cho anh, có thể thấy cảm xúc của Tư Vũ nhất định rất tệ. "Chị dâu, Tư Vũ mất mác cái gì? Phát sinh chuyện gì sao?" Anh bất an ngừng lại công việc, chẳng lẽ bởi vì chuyện đêm qua? Kỳ thật, anh có cảm giác, chỉ sợ Tư Vũ đã nhận ra cái gì!
"Còn không phải bởi vì Vũ Nghê muốn mua một sợi dây chuyền, kết quả lại bị một người đàn ông đáng đành đòn mua mất!" Vũ Nghê nghiến răng nghiến lợi nói.
"Dây chuyền? Cái gì dây chuyền?" Bùi Tạp Tư bỗng nhiên có một dự cảm rất bất an, đáng chết, không phải là khéo như vậy chứ, chính là "Ánh sao đêm" kia sao?
"Ánh sao đêm!" Vũ Nghê lập tức cho một cái đáp án.
Ba chữ, đầu Bùi Tạp Tư bắt đầu nổ tung rồi. Đáng chết, đáng chết, tại sao lại có thể như vậy--
"Ngày hôm qua Tư Vũ đã đặt cọc một khoản tiền mua "Ánh sao đêm" Tư Vũ cực kỳ thích, kết quả sáng sớm nay vừa đến--"
Câu nói kế tiếp, Bùi Tạp Tư đã hoàn toàn không cần nghe hết, mọi chuyện sau đó anh đã biết hơn người khác rồi!.
Anh vô lực nằm úp lên bàn, chết tiệt, làm sao có thể trùng hợp như vậy? Vợ của anh thích, đã định ra mua dây chuyền, vậy mà để cho anh phải bỏ ra mua với giá thật cao, sau đó đưa cho bên ngoài....Tình nhân!
Cái này nên làm thế nào cho phải?
Bùi Tạp Tư cầm điện thoại, trực tiếp ngắt lời Vũ Nghê đang nói. "Cám ơn, chị dâu, lúc tôi về nhà, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp làm cho Tư Vũ vui vẻ!" Nói chuyện hàn huyên đôi ba câu, sau đó cúp điện thoại.
Lúc này, thư ký Diệp Chức Nhân đi đến!
Hôm nay, cô ta cố ý mặc một bộ quần áo, cổ áo lót một lớp lụa mày trắng, vừa vặn lộ ra cái gáy trắng, cùng với "Ánh sao đêm" kia. Khối kim cương lớn kia giống như cô gái chờ đợi tình yêu, mà như nước mắt chảy xuống một dạng, sáng chói làm người ta si mê! Mà ánh sáng đó làm cho người ta cảm giác đơn thuần, xấu hổ, chân thành mà lại xinh đẹp!
Nhưng mà phối cùng một chỗ với một phụ nữ sành đời, thật sứ là không hợp, làm cho sợi dây chuyền rớt mấy cấp.
Ánh mắt Bùi Tạp Tư ngày càng trở nên đau lòng, đau lòng nhìn "Ánh sao đêm" kia.
Diệp Chức Nhân đắc ý, cố ý đưa ngón tay của mình đặt ở trong lòng, "Tổng giám đốc, đẹp không?"
Nằm ở trên bàn làm việc suy nghĩ, ngoại trừ khóc còn khó hơn cười. "Đẹp, nhưng mà là dây chuyền đẹp, chỉ là không thích hợp với em!" Anh ăn ngay nói thẳng.
"ANh!" Diệp CHức NHân mất hứng, chu môi lên "Em biết anh không muốn đưa sợi dây chuyền này tặng cho em, chuẩn bị đưa cho một cô gái khác đúng không?"
"Không có!"
"Không có thì tốt!" Kiêu ngạo của cô rất nhanh biến mất, sau đó trở thành bộ dáng cực kỳ ôn nhu. Loại đàn ông này nếu cùng anh tức giận, cũng chỉ có thể giận một hai phút, tối đa không thể vượt quá năm phút đồng hồ, một ngày chỉ tối đa hai làn, nếu vượt qua, sẽ làm cho người đàn ông này cảm thấy phiền chán.
Cô cố ý làm ra, cảm giác bản thân thật tốt, bày ra một tư thế duyên dáng. "Dù sao mặc kệ ánh nói cái gì, bản thân em cảm thấy nó rất xứng với em là được!"
Bùi Tạp Tư phiên toái gõ bàn, nhìn rất lâu sau đó nói. "Diệp Chức Nhân, anh thương lượng với em một chuyện, có thể thôi?"
"Chuyện gì đều có thể thương lượng, nhưng vạn lần không cần có chủ ý đến "MÀn đêm ngôi sao"" Cô tranh nói trước một bước, "Tổng giám đốc, anh có chuyện gì, mời nói."
"Không có!" Bùi Tạp Tư tức giận phun ra hai chữ. "Em ra ngoài đi, anh hiện tại rất bận! Đúng rồi, hiện tại anh ra lệnh cho êm đem sợi dây chuyền này tháo xuống, nếu em ở trong công ty này đeo nó, anh nhất định sẽ đuổi việc em, anh không có nói đùa."
Diệp Chức Nhân tức giận, nhưng lại không phát giận. "Vâng, tổng giám đốc" Nói xong, cô ta đi ra ngoài.
Trời đánh, anh phải đi đâu tìm "Màn đêm ngôi sao". Bổng nhiên, anh nhớ tới ngày hôm qua đọc trên tạp chí. Sợi dây chuyền kia có ba sợi, ba sợi!
Anh nên nhờ quan hệ tìm giùm, anh bắt đầu nhấn điện thoại
Tuy chồng đang ở bên ngoài..., tuy cô không có sự trợ giúp của vòng cổ, nhưng mà Tư Vũ vẫn cố gắng nâng cao tinh thần, đem bản thân mình ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ, đón Tạp Tư trở về!
Hôm nay, anh về cực kỳ đúng giờ, đi vào cửa!
Bùi Tạp Tư mang một bó hoa Hồng Mân Côi vừa mới nhỏ nước, đưa đến trước mặt Tư Vũ, "Vợ, gần đây em vấy vả rồi."
Tư Vũ nhận đóa hoa, nở một nụ cười xinh đẹp. "Cảm ơn, chỉ cần anh có thể về nhà, em nhất định sẽ không vất vả." Đúng vậy, có lẽ tình yêu của cô, cũng không cần "MÀn đêm ngôi sao trợ giúp! Cô cần chính là anh, Bùi Tạp Tư.
_____________________________________
Chương 391 : Anh thực sự...
"Anh lên lầu thay đồ trước, sau đó xuống dùng cơm!" Tư Vũ ôm bó hoa hồng to, lui về sau một bước.
Mà lúc này Bùi Tạp Tư mới chú ý tới, hôm nay cô mặc một cái váy kiểu Hàn màu hồng nhạt tươi đẹp làm nổi bật lên phong cách cao quý của cô rất nhiều, lại mất hồn cười khẽ. Giống như xuất hiện một thiếu nữ tuổi mới đôi mươi, hoàn toàn không giống phụ nữ đang thai nghén.
Mà còn một mảnh ngực như tuyết trắng hơi lộ ra, căng đầy, làm cho tất cả đàn ông đều say mê, mất hồn bởi khe rảnh thần bí kia.
Phía dưới của Bùi Tạp Tư bắt đầu thắt lại, ánh mắt kinh ngạc cũng nhịn ở phía trên, lập tức anh huýt sáo một cái, "Vợ à, em mặc cũng quá gợi cảm đó. Như vậy làm cho anh chịu không nổi, em có biết không? Hiện tại em thật sự rất mê người!"
Nếu như trước đây cô nhất định sẽ rất cao hứng không thôi, cũng sẽ ngại ngùng, nhưng hiện tại ít nhiều có phần sầu bi. Cô cố gắng nở một nụ cười. "Thật vậy sao? Anh thật sự cho rằng em rất đẹp sao?"
"Em không chỉ đẹp, căn bản chính là mê hoặc anh, là quyến rũ anh không ngừng hành động!" Bùi Tạp Tư đến gần cô, theo quán tính muốn tiến lên đem cô ôm chặt.
Tư Vũ tự động tránh ra, lại khiến cho hai người trong lúc đó có khoảng cách nhất định, "Ha ha, thật vậy sao? Em không tin, hiện tại bên cạnh anh nhất định có rất nhiều cô gái đẹp đúng không? Hiện tại bất quá em là một thai phụ, cùng với những cô gái bên ngoài hoàn toàn không thể so sánh được!"
"Nói gì đó? Lạc Tư Vũ tuyệt đối là mỹ nữ trong các mỹ nữ, nếu không lúc đó anh làm sao có thể nhịn được sự hấp dẫn của em? Em phải biết rằng, anh cũng hao phí sức chín trâu hai hổ, hơn nữa còn mạo hiểm thiếu chút nữa là Ngũ Mã Phanh Thây, mới cưới được em!" Bùi Tạp Tư nhắc đến chuyện kết hôn với Tư Vũ, không khỏi mỉm cười! "Đó chỉ là anh sợ cả đời này, chỉ biết liều mạng làm việc!" Chuyện của anh căn bản không cần liều mạng, lúc còn ở trường anh học rất tốt, căn bản chính là gà mờ học tập, nhưng mà lúc cuối kỳ thi anh đều có thể lấy được thành tích tốt. Đến đi làm anh cũng thuận buồm xuôi gió, bởi vì anh giao thiệp tốt, mà còn đối mặt với người trưởng bối càng không biết vuốt mông ngựa, cho nên rất nhiều chuyện căn bản anh không cần tiêu hao quá nhiều khí lực cũng có người trợ giúp anh hoàn thành. Điểm này, anh với Lạc Ngạo Kiệt hoàn toàn không giống nhau. Lạc Ngạo Kiệt ôn hòa hiểu biết lễ nghĩa hơn, nhưng mà anh ấy luôn luôn cao quý, liền có rất nhiều người cũng dám chủ động đi giúp đỡ anh, cho nên có rất nhiều chuyện anh phải cố gắng trả giá đến 8% thậm chí là 10%.
CHo nên nói cưới Tư Vũ thật sự là giày vò anh quá!
"HA ha, vậy bây giờ nhớ lại, anh hối hận sao? Hối hận vì đã liều mạng cưới em sao? Hiện tại anh cho rằng đáng sao?"
Bùi Tạp Tư không suy nghĩ, trực tiếp nói: "Đương nhiên không hối hận!"
Mặc kệ anh nói là thật hay giả, nhưng mà những lời này của anh làm cho cô cực kỳ cảm động, cực kỳ vui vẻ. "Nhưng mà anh không cảm thấy được bản thân mình cực kỳ ủy khuất sao? Lấy điều kiện căn bản của anh không cần phải cưới một cô gái đã kết hôn một lần, thậm chí còn có con riêng."
"Không thể nói như vậy, hiện tại anh không muốn nghe đến mấy chuyện này!" Bùi Tạp Tư bỗng nhiên ngắt lời cô, không cho cô nói thêm những lời nào. Rốt cuộc anh cũng không để ý sự phản đối của cô mang cô ôm vào trong lòng, sau đó ở bên tai cô ôn nhu bá đạo nói: "Tư Vũ, trong lòng anh em là một châu báo vô giá, anh không cho phép em tự hạ thấp bản thân mình, mọi chuyện trước kia tốt nhất em nên quên hết đi, không cho em nhắc đến nữa, cũng không phải là anh không tiếp thu, mà là anh không muốn có một chút chuyện không vui luôn luôn làm em vướng mắc! Anh hy vọng em khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ!" Buổi nói chuyện, không có tăng nhiều lo lắng trực tiếp từ trong miệng anh nói ra. Bởi vì anh thật sự không đành lòng nhìn cô đau khổ sầu bi!
Muốn để cho cô vui vẻ, hạnh phúc, anh nói cũng thật tốt, nhưng mà anh không biết những chuyện anh làm đã làm cho cô đau tâm hay không? Làm cho cô thật sự muốn một đầu đâm chết. Anh không cho cô thương tổn chỉ sợ so với Lâm Hiên anh đã cho cô thương tổn lớn hơn, bởi vì căn bản cô không có yêu Lâm Hiên! "Được, em hy vọng anh vẫn yêu em, hẳn sẽ không làm cho em chịu nhiều đau khổ, sẽ không làm chuyện có lỗi với em!"
"Tư Vũ, có phải em nghe được chuyện gì hay nào? Vì sao anh cứ cảm thấy trong lời nói của em có chuyện gì." Bùi Tạp Tư tỏ vẻ bình tĩnh, khó hiểu, hỏi cô.
"Không có, như thế nào? Chẳng lẽ anh thật sự làm chuyện có lỗi với em?" Ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng mặt anh!
"Làm sao có thể? "Anh cười hỏi lại. Tuy nhiên trên mặt anh đang cười, nhưng mà trong lòng lại tự mắng bản thân mình. Chết tiệt, bởi vì có tật giật mình sao? Cho nên căn bản anh không dám nói 'Không có', mà lần nữa lại khéo léo nói tránh đi!
Tư Vũ làm bộ như không biết mỉm cười, trêu ghẹo hỏi: "Chẳng lẽ thật sự trong lòng anh đã làm chuyện có lỗi với em rồi sao? Tóm lại trong lòng anh có ý giấu giếm, nếu không sao anh lại cho rằng em nói có ý khác chứ?"
"Em cái cô nhóc này loạn không chịu nổi muốn anh nói được nguyên nhân, là cái chuyện quái quỷ gì, em mới vui vẻ có phải hay không?" Bùi Tạp Tư muốn hôn môi của cô.
Tư Vũ lập tức né tránh, xoay người liền bắt đầu nôn. "Ọe... Ọe..." Đáng ghét, cô thật sự không thể chịu được nụ hôn của anh.
"Làm sao vậy? Không phải hiện giờ em đã hết nôn nghén rồi sao?" Bùi Tạp Tư quan tâm tiến lên, chuẩn bị đỡ cô.
"Đừng đụng vào em, tay anh thật bẩn, làm cho em ghê tởm!" Tư Vũ dùng lực đẩy anh ra, sau đó chán ghét rút khăn ướt ra lau mạnh tay của mình. Dường như làm cái gì cũng thấy khó khăn, cô thật sự cần được phát tiết."Van xin anh để cho bản thân mình có chút sạch sẽ có được không? Anh vào cửa cả tay đều không rửa, vậy mà còn đụng vào em, ôm ấp em, có phải anh muốn hại em bệnh không? Cho dù anh không nghĩ đến em, cũng phải nghĩ đến con có được hay không? Anh cứ như vậy đem vi khuẩn lây cho con!"
Cô nói một loạt ghét bỏ, cùng ghét bỏ vẽ mặt của anh, làm cho một chút mặt mũi của Bùi Tạp Tư có chút không nhịn được. "Thật xin lỗi, anh đi rửa tay ngay--"
"Nên đi lắm rửa đi? Trên thân của anh chắc là không sạch sẽ?"
"Sáng sớm anh đi ra ngoài đều có tắm rửa, ban ngày lại ở công ty, trong công ty có máy điều hòa, trên thân anh một chút mồ hôi cũng không có, sẽ không bẩn!" Bùi Tạp Tư tự giễu, hy vọng phá vỡ không khí cổ quá bây giờ!
"Trừ công việc, anh có làm chuyện khác hay không?" Tư Vũ đưa lưng về phía anh hỏi, sau đó ngồi trên ghế sofa.
"Hôm nay công việc bận rộn, anh không rảnh làm chuyện khác!"
"Ha ha! Vậy cũng nên tắm rửa đi, sau đó chúng ta cùng ăn bữa tối!" Cô biết hôm nay anh chỉ ở công ty, cũng không có chuyện gì phát sinh trong phòng làm việc, bởi vì bên cạnh anh, cô có dấu một người theo dõi!.
392: Một khóc hai nháo ba thắt cổ
"Người trợ lý ở bên cạnh tổng giám đốc của tập đoàn Bùi thị là một phụ nữ già dặn kinh nghiệm. Trước kia dì ấy vốn làm việc tại Lạc thị, cũng là người có đẳng cấp, dì vẫn luôn luôn yêu quý Tư Vũ. Cho nên vào buổi sáng hôm nay, Tư Vũ mới gọi điện cho dì trợ lý, dặn nếu như cảm thấy có chuyện bất thường nhất định phải gọi điện thoại báo cho cô biết.
Hơn nữa, trước khi anh trở về nhà cô cũng gọi điện thoại cho dì trợ lý hỏi thăm tình hình.
Hôm nay là tối thứ sáu, mai là ngày cuối tuần, Hoan Hoan theo Lạc Dật trở lại Úy Lam Loan. Cho nên cô và Tạp Tư đúng dịp có một thế giới riêng của hai người. Nhưng bữa ăn tối dưới ánh nến của thế giới hai người sự ngọt ngào chỉ là giả bộ, thật sự rất chua xót!
Chua xót, không phải là vì Bùi Tạp Tư tư tưởng không tập trung, hoặc là do Tư Vũ miễn cưỡng. Trái lại Bùi Tạp Tư một mực khuấy động bầu không khí, muốn để cho Tư Vũ cao hứng một chút! Sau khi bữa tối chấm dứt, anh lại bắt đầu hướng Tư Vũ hành động thân mật!
Anh nửa bắt buộc cô, không cho cô có cơ hội né tránh, vây quanh cô.
"Đừng như vậy, anh sẽ đè Bảo Bảo bây giờ!" Tư Vũ thúc anh.
"Ngoan, đừng lộn xộn, xem anh tặng quà gì cho em này, thích không?"Không biết Bùi Tạp Tư lấy ra một sợi dây chuyền từ chỗ nào, nếu đem so sánh với 'Ánh sao đêm' cũng có vài phần tương tự, nhưng xem ra xa hoa hơn 'Ánh sao đêm' rất nhiều, một viên kim cương to màu trắng nằm giữa, bốn phía lại có những viên kim cương nhỏ màu hồng nhạt.
Kỳ thật nếu không đem so sánh với sợi 'Ánh sao đêm', có thể nói kiểu dây chuyền này thật sự rất đẹp! Hơn nữa so với 'Ánh sao đêm' giá của nó cũng cao hơn rất nhiều, tổng cộng tiêu hết của anh 180 vạn Đô-la. Đây là do anh phải thông qua rất nhiều con đường, cuối cùng mới mua được! "Tư Vũ, chúng ta kết hôn cũng đã khá lâu..., đêm qua mới phát hiện ra anh chưa lần nào tặng quà cho em, anh chưa quan tâm chú ý tới em, thực xin lỗi! Sợi dây chuyền này anh đã đi tới vài chỗ, vừa nhờ bạn bè, vừa lên mạng tra mới được đó ! Anh cảm thấy rất thích hợp với em, hi vọng em sẽ thích!"
Tư Vũ nhìn chằm chằm sợi dây chuyền, ban đầu cô không có cảm xúc gì, bởi vì sợi dây chuyền này hoàn toàn không hề làm cô cảm động. Nhưng khi nghe anh nói câu kế tiếp, lòng của cô liền dao động, thậm chí còn rất hạnh phúc tiếp nhận quà của anh, bảo anh tự đeo cho cô.
Bùi Tạp Tư kéo Tư Vũ đi tới trước gương, từ từ kéo cổ áo kiểu Hàn xuống, để lộ một khoảng da thịt lớn và áo nịt ngực bao vây lấy chỗ đầy đặn. Viên kim cương màu trắng vừa khít ở phía trên đoạn khe sâu mê người! Dù cho viên kim cương được thiết kế thật tinh xảo, bốn phía đều có kim cương nhỏ màu hồng nhạt, nhưng có cảm giác hơi bị quá mức, nhìn có phần giống mấy tên nhà giàu mới nổi .
"Thích không? Anh cảm thấy nó rất đẹp!" Bùi Tạp Tư nhìn cô chằm chằm ở trong gương nói, phụ nữ vốn thích những thứ độc nhất vô nhị trên thế giới, tiếp đó là hàng hóa xa xỉ đứng đầu danh sách Sợi dây chuyền này đã đạt đủ cả hai điểm trên .
"Thích!" Tư Vũ gật gật đầu, kỳ thật chỉ cần là anh tặng cho cô, cô đều thích!
"Ha ha - - vậy em có phải nên cám ơn anh một chút không?" Hai bàn tay của Bùi Tạp Tư vuốt ve nơi đầy đặn của cô. Bàn tay to nhẹ nhàng mơn trớn, môi mỏng cực nóng bắt đầu hôn vành tai của cô, đầu lưỡi ẩm nóng lại càng tràn ngập ám chỉ bắt đầu liếm láp da thịt của cô!
Toàn thân Tư Vũ đều bị anh lây truyền sự nóng bỏng!
"Uh'm - - vợ, em có phải nên là cám ơn anh thật nhiều không- -" Hiện tại giai đoạn này hẳn là có thể cùng nhau rồi, điều này đọc được ở đâu cũng anh cũng quên mất rồi !
"Đừng - -" mục đích của anh đã quá rõ ràng, điều này làm cho Tư Vũ nổi dậy sự kháng cự mãnh liệt."Không - - anh buông ra, em buồn nôn ..."
Cô lại một lần ói ra, mà còn ói càng ngày ghê hơn. Hai chân cô bủn rủn ngồi chồm hỗm ở trên sàn nhà, yếu ớt nói: "Thật xin lỗi, em thật sự không có biện pháp, em không phải cố ý!"
Sắc mặt Bùi Tạp Tư hơi tái, không nhịn được nữa."Em có chút ghê tởm với anh, đúng không?"
Tư Vũ cúi thấp đầu xuống, sợi tóc màu đen vừa vặn che khuất mặt hồng của cô."Thực xin lỗi, em không phải cố ý, là do con nên mới như vậy..."
Đúng là cô hết một tới hai, hết hai tới ba nôn mửa, quả thật làm tổn thương lòng tự tôn của Tạp Tư."Thật xin lỗi, là anh không tốt, hiện tại chúng ta không thể, đúng không?" Anh liều mạng tìm cho mình một cái bậc thang.
Tư Vũ gật gật đầu, sợi tóc màu đen trong không trung đong đưa tạo ra một độ cong hoàn mỹ!
Trong lúc này Bùi Tạp Tư cũng không sao tìm được chủ đề của câu chuyện. Chỉ vì muốn chọc cô cười trong buổi tối hôm nay, anh đã tìm không biết bao nhiêu câu chuyện hài hước rồi.
"Cuối tuần chúng ta cùng nhau về nhà em được không? Mẹ em rất nhớ em, ba em- - cũng muốn gặp anh!" Tư Vũ chuyển sang một đề tài khác, chẳng phải cô muốn quan hệ của hai người trở nên tốt hơn sao? Cho nên cô cũng cần phải cố gắng nỗ lực! "Tuần sau ba và mẹ cùng đi công tác, chi bằng tuần này chúng ta trở về đi!"
"Được, anh cũng muốn chuẩn bị thật tốt một chút, đây cũng là lần đầu tiên anh chính thức ra mắt ba mẹ vợ của anh!" Ba vợ cũng không thừa nhận anh là con rể, cho nên vẫn không cho anh tới nhà họ Lạc. Sau này cũng không cho anh nhìn thấy nét mặt già nua của ông. Ông cũng đã cảnh cáo bọn họ không có việc gì thì ít về nhà. Hơn nữa Tư Vũ cũng vẫn nói anh không cần đi, cho nên chuyện này anh vẫn chưa làm được
"Ha ha, kỳ thật bây giờ ba em cũng muốn chúng ta cùng nhau trở về, mẹ đã nói nhỏ cho em biết!" Tư Vũ tiến thêm một bước giải thích.
Bùi Tạp Tư như trút được gánh nặng thở ra một hơi, sau đó bật cười."Xem ra ba vợ, lần này là dự định chấp nhận anh, đúng không?"
Cô khẽ gật đầu, sau đó lo lắng hỏi: "Ngày mai, anh có rảnh không?"
"Ha ha, vợ ra lệnh cho anh đương nhiên phải tuân thủ, hơn nữa chuyện về nhà vợ là chuyện chính đáng, là chuyện quan trọng hơn so với việc buôn bán. Cho nên dù không có thời gian, anh cũng ráng kiếm ra thời gian!" Bùi Tạp Tư làm bộ giống như nô lệ của vợ nói, thật đúng là hình mẫu đại diện cho những ông chồng tốt!
Hôm nay biểu hiện của anh rất quan tâm, rất dịu dàng, lại còn tặng quà, nói chuyện cười, khiến cho nỗi buồn trong lòng Tư Vũ cũng tiêu tan mất, rốt cục cô cũng bắt đầu mở lòng ra."Kỳ thật em hôm nay rất không vui - - "
"A...!" Anh biết cô không vui, cũng biết bởi vì sao không vui, cho nên anh hoàn toàn không dám hỏi tiếp.
"Thực ra lúc xế chiều hôm qua, em đã đặt cọc sợi 'Ánh sao đêm' ở tiệm Châu Bảo Hành- -" cô nhìn anh, chờ biểu tình sẽ kinh ngạc của anh!
"A... như thế nào, em đã tìm thấy nó? "
Tư Vũ gật Tư Vũ gật gật đầu, “Đúng, em không chỉ đã tìm thấy, mà còn đã trả tiền đặt cọc, nhưng hôm nay lúc em đi giao số tiền còn lại, cửa hàng lại đem dây chuyền bán cho người khác rồi!” nói tới chỗ này, Tư Vũ ủy khuất khóc òa lên: “Em cảm thấy mình bị khi dễ, giống như tâm nguyện của mình bị người khác đoạt đi vậy!”
Nhìn cô khóc, tâm tình của anh càng thêm khó chịu, nhưng hiện tại điều anh có thể làm, chỉ là làm cho cô không thể tức giận. “Em chỉ là thanh toán tiền đặt cọc thôi, thì vẫn không phải là của em, cho nên không cần nghĩ như thế, trên thế giới này còn có rất nhiều trang sức, cần gì phải tranh chấp một kiểu như thế chứ?”
Bùi Tạp Tư lôi kéo cô, đỡ cô đi về chiếc ghế phía trước cửa sổ sát đất, đỡ cho cô từ từ ngồi xuống.
Tư Vũ nhéo cánh tay anh, trong ánh mắt đầy nước mắt ủy khuất. “Anh không biết đâu, em cũng không hiểu vì sao em lại chung tình với sợi dây chuyền kia như thế, nhìn thấy nó em giống như tìm được linh hồn của chính mình. Hơn nữa sợi dây chuyền kia cũng trao nguyện vọng cho người con gái có được sợi dây chuyền đó, cũng sẽ nhất định gặt hái được tình yêu. Nhưng chỉ là nó, lại bị người khác đoạt đi rồi! Em từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng là như vậy, chỉ cần là cái gì em thích, nhất định sẽ không bao giờ có được. Lúc còn nhỏ em thích ăn đậu hũ thúi, kết quả ba mẹ không cho em ăn. Về sau khi trưởng thành em nghĩ muốn đi làm diễn viên múa, ba ba lại là không cho phép. Còn về sau này, em muốn ra nước ngoài, nhưng ba ba không cho, buộc em phải gả cho Lâm Hiên - -” câu nói kế tiếp , Tư Vũ hóa thành tiếng nức nở thật dài. “Bây giờ em chỉ muốn một phần ‘Tình yêu vĩnh hằng’, nhưng lại cũng không được. Có phải là em chưa đủ tốt, cho nên đây chính là sự trừng phạt đối với số phận của em không, có lẽ về sau còn có sự trừng phạt nặng hơn nữa đang chờ em!”
Tư Vũ vừa khóc vừa nói, những câu nói đó đánh vào lòng Tạp Tư, giống như giống như bị vũ khí sắc bén hung hăng đâm vào vậy, trái tim không ngừng buộc chặt, buộc chặt - -
Chết tiệt, anh đã làm cái gì vậy!
cô vừa mới bước ra cuộc sống thực, sau mười sống trong căn bệnh trầm cảm. Cho nên cô rất thiếu tự tin, cảm xúc của cô cũng không ổn định, giống hệt một đứa trẻ con bám người, tùy hứng, thiếu trưởng thành - -
Anh bây giờ lại có hành động làm tổn thương cô như vậy !
Anh thật sự là thằng khốn… không, anh nhất định phải nghĩ biện pháp lấy lại sợi dây chuyền kia, bởi vì có thể nói nó đối với cô rất quan trọng
Mấy ngày kế tiếp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra anh đều về nhà đúng giờ, còn Tư Vũ cũng trở nên càng lúc càng vui vẻ! Hơn nữa tối ngày hôm qua, bọn họ ở cùng một chỗ, cô không có cảm giác ghê tởm nữa, cảm giác rất tốt, cảm giác thấy được anh vẫn còn rất yêu cô.
Mặc dù anh đang cực lực kiềm chế chính mình, nhưng hành động của những người sôi nổi không thích tẻ nhạt không thể nào đánh lừa được người khác ! cô tin tưởng toàn bộ mọi chuyện đều có thể tốt hơn, anh nhất định sẽ từ từ trở lại bên cạnh cô!
Um, một hồi anh sẽ về nhà, sau đó cùng cô về nhà mẹ đẻ!
“không được, hôm nay anh nhất định phải theo em!” Diệp Chức Nhân vứt đi thái độ lạt mềm buộc chặt trước kia, sử dụng thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ bốn uy hiếp, lôi kéo Bùi Tạp Tư không cho anh rời khỏi cô ta. Mấy ngày nay anh đều không hề đi tìm cô ta, vẻ mặt kiểu có nhìn thấy cũng coi như không thấy ấy làm cô ta chịu không nổi. Đây rõ ràng là kiểu anh muốn chia tay đây mà!
“Hôm nay anh muốn đưa vợ con về nhà mẹ đẻ!” Bùi Tạp Tư đẩy người đang dán ở trên thân mình ra. Diệp Chức Nhân là người thông minh, rất nhiều lời nói không cần phải nói rõ ràng, cô ta cũng có thể hiểu được!
“Anh muốn cùng em chia tay, không cần em nữa sao?” cô ta không phục hỏi!
“Anh sẽ cho em một khoản tiền!”
“không, em không cần tiền, em muốn anh tối nay theo em!” cô ta dây dưa nói! “Nếu anh theo em, em liền đem sợi dây chuyền kia cho anh!” Sau cùng, cô ta tung một cái mồi.
_______________________________
Chương 393: Người đàn ông cực kỳ quyến rũ
"Hiện tại hãy đưa dây chuyền cho anh, anh sẽ cho em một khoản phí chia tay khả quan!" Bùi Tạp Tư trực tiếp đưa điều kiện, hời hợt nhìn người đàn bà trước mắt."Chức Nhân, em cũng rất hiểu nếu còn tiếp tục dây dưa thêm nữa, có lẽ em sẽ không có được cái gì đâu!
Diệp Chức Nhân bật khóc, khóc đến mức thương tâm, hoàn toàn có thể so sánh với một diễn viên: "Đúng là mới đầu bởi vì tiền nên em mới đến với anh, nhưng bây giờ thì không phải vậy! Em thích anh thật lòng, chẳng lẽ anh liền vứt bỏ em như vậy hay sao? Ôi mẹ ơi...”
Nghe nói vậy Bùi Tạp Tư rất không bằng lòng, nhíu mày."Em có yêu anh hay không, đây là vấn đề của em, không phải mới bắt đầu chúng ta cũng đã nói rõ ràng rồi sao?" Không có kiểu cô ta muốn thế nào, thì sau đó anh cũng phải làm theo ý của cô ta.
Nói đùa, đàn bà yêu anh rất nhiều, chẳng lẽ người nào anh cũng đều phải yêu sao?
"Em chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng với anh như vậy, đây là chuyện của riêng em, không cần anh phải nhắc nhở ! Quên đi, bây giờ em có điều kiện muốn nói với anh, không phải là anh vẫn muốn sợi dây chuyền này sao? Chỉ cần hôm nay anh theo em một lần, em sẽ đưa dây chuyền cho anh... còn không, anh đừng hòng mơ tưởng!" Diệp Chức Nhân mặt lạnh xuống nói uy hiếp. Ha ...ha, hai ngày trước lúc trợ lý Chu gọi điện thoại cho người khác, không may bị cô ta nghe thấy. Ha ha... Hơn nữa cô ta cũng nghe thấy trợ lý Chu gọi đối phương là phu nhân! Nếu đã có tai mắt của Bùi phu nhân ở chỗ này, đương nhiên cô ta dại gì mà không lợi dụng một chút nhỉ ! Hơn nữa nếu như tổng giám đốc Bùi muốn kết thúc quan hệ của bọn họ, kẻ ngu mới tin tưởng rằng cô ta còn có thể làm việc ở nơi này.
"Em muốn uy hiếp anh sao?" Bùi Tạp Tư cười cô ta không biết tự lượng sức mình.
"Em nào có can đảm mà uy hiếp anh đây, Bùi tổng giám đốc, nhưng mà sợi dây chuyền này đang ở chỗ em, anh cũng muốn nó mà... A, phải chăng anh quan tâm đến chuyện này là bởi vì người phụ nữ rất thích sợi dây chuyền ấy đúng không? Ha... ha, mặc dù ở trong mắt của anh nó là một vật không ra gì, nhưng cô ấy rất thích... mà em lại có thể cho anh chỉ với một yêu cầu thôi, chính là hôm nay anh nhất định phải ở cùng em!
Đáng chết, gần đây anh đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp để lấy lại sợi dây chuyền đó, nhưng mà người đàn bà này lại không chịu nhường lại cho anh.
Hiện tại ...
Bùi Tạp Tư suy tính mấy giây, sau đó lại lộ ra vẻ khinh bạc tà ác mỉm cười."Bằng không ngày mai đi, ngày mai anh sẽ theo em đến cùng, sẽ thu thập em, cái người đàn bà có lòng tham không đáy này, được chứ?"
Trong lời của anh rõ ràng có ám hiệu, mà anh chính là cao thủ trong chuyện này, chỉ cần đôi câu không đứng đắn trong lời nói, cũng đủ khiến cho cơ thể đàn bà xao động không ngừng, hận không thể được nằm ngay dưới thân anh, mặc cho anh đùa bỡn. Thân thể trở nên nóng rực, trong đầu Diệp Chức Nhân tràn ngập toàn bộ dáng vẻ của anh đang chạy nước rút ở trên người cô ta, loại cảm giác ảo tưởng đó làm ọi suy nghĩ trong đầu trở nên ngưng trệ hết thảy.
"Ngày mai nhất định anh sẽ lăn qua lăn lại cho đến khi em phải “dục tiên dục tử”, ngoan, đưa sợi dây chuyền cho anh đi nào!" Anh kề sát tới gần lỗ tai của cô ta, sử dụng sức gợi cảm lẫn sự cực kỳ quyến rũ
của người đàn ông.
Chữ “được”... thiếu chút nữa vọt ra khỏi miệng, ở giây phút quan trọng nhất đầu óc của Diệp Chức Nhân lập tức thanh tỉnh lại."Lựa ngày không bằng làm luôn, ngay hôm nay đi, em nghĩ muốn anh ngày hôm nay!"
"Ngày mai!"
"Được thôi, ngày mai cũng được, nhưng mà ngày mai em sẽ không đưa “Ánh sao đêm” cho anh!"
Bùi Tạp Tư suy nghĩ, trong lòng nổi lên cơn giận dữ, hận không thể xé xác con mụ khốn kiếp này. Chợt anh nở nụ cười, nhưng là một nụ cười rất nguy hiểm tà ác, giống như của quỷ Satan trong địa ngục khiến cho người ta sợ hãi."Em thật là đồ đê tiện, vậy thì hôm nay đi! Ngay bây giờ!"
"Trước tiên hãy đi ăn cơm đã!"
"Anh nghĩ, cái em đang đói chắc hẳn không phải là dạ dày, mà phải là ... nơi này của em kia!" Bùi Tạp Tư dùng sức nhéo vào mông của cô ta.
"A...” Diệp Chức Nhân lập tức phát ra một tiếng rên rỉ thật thích thú, giống như hết sức đói khát."Anh thật là xấu xa, Bùi tổng!"
"Bây giờ chúng ta bắt đầu tiến hành thôi nhỉ, em mang dây chuyền tới chưa?" Dây chuyền mới là mục đích của anh.
"Dĩ nhiên, đồ vật quý trọng như thế đương nhiên là để ở nơi nào, cũng không an tâm bằng đặt ở trên người của mình!" Diệp Chức Nhân móc từ trong chiếc áo cao cổ ra viên kim cương trong suốt như giọt lệ.
Ánh mắt Bùi Tạp Tư lạnh lẽo, trong lòng từ từ tính toán kế hoạch một cách tốt nhất.
Bây giờ là ba giờ rưỡi, lấy được dây chuyền, anh lập tức trở về nhà đón Tư Vũ, sau đó cùng cô đi thăm hỏi cha mẹ vợ. Tất cả đều vừa vặn, tất cả đều hoàn hảo!
Lúc anh đang tính toán thời gian, Diệp Chức Nhân vốn luôn có những suy nghĩ xảo quyệt, dĩ nhiên cũng đang nghiên cứu tính toán. Hừ, muốn tùy tùy tiện tiện bỏ rơi cô ta sao? Còn lâu mới dễ dàng như vậy...
Trên người mặc một bộ váy áo màu trắng như bạc, đi đôi giày da nho nhỏ màu vàng, Hoan Hoan đứng ở trước chiếc gương to, thân hình đu đưa không ngừng. Mẹ Tư Vũ vừa mới cuốn mái tóc dài của cô bé thành những lọn tóc xoăn giống kiểu công chúa. Hơn nữa trên đầu còn đang kẹp một chiếc nơ hình con bướm lóng lánh, dưới ánh mặt trời có thể ánh lên nhiều màu sắc, giống như sợi dây chuyền kim cương trước ngực của mẹ! Còn đồ trang sức trên đầu của cô bé lại đang toả sáng, giống như một vòng hào quang, trông Hoan Hoan hệt một nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Ngắm đầu tóc xong Hoan Hoan lại ngắm nghía đến váy. Chiếc váy cũng thật là xinh đẹp với nhiều chi tiết rườm rà. Hoan Hoan vừa mới đếm tổng cộng có ba tầng cả thảy, hơn nữa các tầng váy lại còn bồng bềnh. Cô bé thật sự rất thích cách ăn mặc của mình ngày hôm nay, hận không thể chạy ngay lập tức ra khỏi phòng, đứng ở trên đường cái để ọi người đi qua nhìn thấy!
Chốc chốc cô bé lại ngẩng đầu lên nhìn vào phía trong phòng khách. Ông quản gia Đĩnh nói, cái đồng hồ báo thức này rất đắt, mỗi một điểm thời gian trên đồng hồ đều là kim cương thật, chất liệu dùng làm mặt đồng hồ không phải pha lê mà là thạch anh, cho nên ngàn vạn lần không được đụng đến, nếu không đồng hồ sẽ bị hư hỏng !
Ừ, bây giờ cũng đã ba giờ rưỡi, sao chú Tạp Tư lại vẫn chưa về nhà nhỉ!
"Mẹ, hôm nay mấy giờ chú về nhà ạ?" Hoan Hoan kìm được sự hưng phấn muốn lao ra cửa, nhưng lại không kiềm chế được những hoạt động của thân thể nhỏ bé.
Tư Vũ cũng đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi chờ đợi ở trên ghế sa lon. Cô bình tĩnh chờ đến cuối giờ chiều, khoảng năm giờ Bùi Tạp Tư sẽ về nhà, bây giờ mới có ba giờ rưỡi."Cũng nhanh thôi, con đừng sốt ruột!" Tư Vũ nói vỗ về con gái: "À, đúng rồi, con có đói bụng không ? Nếu đói con ăn điểm tâm chút bánh ngọt trước đi..."
"Không cần đâu ạ...” Hoan Hoan lập tức lắc đầu."Ăn bánh sẽ làm bẩn tóc mất, hơn nữa mẹ vừa mới thoa son cho con xong , nếu ăn bánh nhất định sẽ trôi hết son mất!" Lúc nói chuyện, Hoan Hoan cũng rất cẩn thận, rất sợ màu son môi sẽ bị trôi hết!
Hì... hì, tất nhiên đây là lần đầu tiên được trang điểm, cho nên cô bé cần phải giữ gìn cho tốt! cô công chúa nhỏ Hoan Hoan làm nũng dựa vào ngực mẹ, bĩu môi lầm bầm hỏi: "Mẹ, vì sao Chủ nhật mà chú cũng không nghỉ ngơi vậy?"
"Bởi vì công việc của chú rất bận rộn!" Gần đây Bùi thị được sự ủng hộ của chính phủ, nên đang tích cực tranh thủ sự liên kết để nhận công trình xây dựng một khu đất nào đó thành đô thị. Việc xây dựng lại toàn bộ thành phố, khổi lượng công việc chắc chắn khá lớn. Cho nên, hiện tại anh mới trở nên bận rộn như vậy!
"không sao.." mặc dù nói không sao, nhưng mà cô bé vẫn rất kiên nhẫn ngồi đó chờ đợi, trong lòng thì đang không ngừng cần nguyện: "Chú về nhà nhanh nhanh một chút đi, về nhà nhanh nhanh lên một chút đi..." cô bé rất hy vọng sẽ có thật nhiều người nhìn thấy mình trong bộ y phục xinh đẹp và mái tóc của mình, lại còn cả chiếc con bướm trêu đầu nữa chứ. Hơn nữa Hoan Hoan cũng rất hy vọng được thấy ông bà ngoại, cô bé sẽ cố gắng hết sức để ông bà đều thích mình!
Thời gian cứ trôi đi bình thường, từng giây tùng phút, sự giày vò bị dấy lên của người bạn nhỏ từng chút từng chút được dâng lên, mà sắc mặt của người lớn cũng càng ngày càng khó coi. hiện tại đã bốn giờ rưỡi, nếu như mà còn dềnh dàng một chút, trước năm giờ chắc chắn là sẽ không trở về!
thật lâu cũng không thấy Tạp Tư gọi điện thoại cho cô, cuối cùng cô không nhịn được liền chạy ra gọi điện thoại. Bởi vì trong đầu cô đang nghĩ tới rất nhiều hình ảnh không tốt, ví dụ như tai nạn xe cộ.
Tư Vu nhấn một dãy số điện thoại cô đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.
"thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được..." Tiếp theo là một cuối lời nói bằng tiếng Anh. Sao lại không có tín hiệu? Do anh tắt máy, hay là không có tín hiệu thật? không ngờ những hình ảnh mà cô không muốn nghĩ tới, lại lần lượt thoáng hiện ở trước mắt cô!
Trong lúc cô còn đang phân vân không biết có nên dập điện thoại hay không, thì điện thoại được kết nối. Sau một đoạn nhạc chờ rất dài rốt cuộc điện cũng có người nhận: "Dì Chu, dì có khỏe không, cháu muốn hỏi xem tổng tài đã về chưa?"
"...Ừm...!" Tiếng nói trong điện thoại có vẻ thật khó khăn.
"không sao đâu, xin dì hãy nói thật với cháu, cháu cầu xin dì đấy! Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, cháu cũng có thể phòng ngừa để nó không xảy ra được, đúng không?" Tư Vũ rất thẳng thắn, vì nghĩ đến dì Chu là người rất ngay thật, tư cách cũng tốt, cho nên Bùi Tạp Tư cũng không cần thiết phải che giấu. "Dì Chu à, cháu thật không muốn làm người phụ nữ ngu nhất ở trên thế giới nhất này, cháu không muốn bị người khác lừa gạt!"
Đầu điện thoại kia quả nhiên có tiếng người thở dài: "thật ra thì chuyện cũng chưa đến nối hỏng bét như vậy đâu. Cháu cũng biết là thư ký Diệp và tổng tài lâu nay đều là ở cùng một chỗ, chắc bọn họ có công việc gì đó..."
Nếu như là trước kia, cô cũng muốn tin là như vậy, nhưng mà hôm nay thì không được. Bởi vì đã định từ trước, hôm nay là ngày về nhà mẹ đẻ cô, hơn nữa trước đó anh còn gọi điện thoại về nhà hỏi cô có cần chuẩn bị gì không!
Vì sao đúng lúc quan trọng này anh lại bận rộn công việc? "Dì Chu, dì cứ nói thẳng ra, bọn họ đi lúc mấy giờ vậy?"
"Ừ, khoảng ba giờ rưỡi!" Biết rằng không thể thoái thác, cuối cùng trợ lý Chu vẫn lựa chọn kể lại chi tiết.
"Được rồi, cháu đã biết!" Tư Vũ buông điện thoại xuống, cắn chặt môi dưới, cô còn có thể tin tưởng anh được sao? cô lại còn hão huyền nghĩ ra một cái cớ cho anh sao?....Hay thật sự là có công việc thật, bởi vì người ở trong chính phủ chợt gọi điện thoại tới chăng?...Vì vậy anh không thể không đến nơi đó? Cho nên bây giờ chắc là có chuyện gì khó khăn nên anh mới không gọi điện thoại tới thông báo cho cô?
"Mẹ, có phải chú lại có chuyện bận rộn hay không ạ?" Cảm thấy sắc mặt của mẹ thay đổi, Hoan Hoan nhạy bén nói luôn: "thật ra thì trước kia cậu cũng hay như thế này, bất thình lình có điện thoại gọi tới là lại sai hẹn với mẹ Vũ Nghê!"
Tư Vũ cố gắng giữ tỉnh táo, sau đó mỉm cười vỗ về con gái: "Hoan Hoan, con cũng thấy công việc của chú rất bận, luôn luôn không thể về nhà đúng hẹn là việc rất bình thường, có phải không??"
Hoan Hoan gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, rất nhiều bạn học của con có ba cũng bận như thế đấy!" Mặc dù hiện tại cô bé cũng rất thất vọng, nhưng mà nó cũng không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của mẹ!
Ngay cả Hoan Hoan cũng cho rằng lúc này chú Tạp Tư cũng đang bận rộn, phải chăng cô cũng nên tin tưởng, chờ đợi một chút đây? Được rồi, cô sẽ tin tưởng anh một lần! Tư Vũ ổn định tư tưởng, tiếp tục ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, chờ anh về bất cứ lúc nào!
một phút, hai phút, lặng lẽ trôi qua...
Bất thình lình điện thoại của Tư Vũ đổ chuông....
________________________________
Chương 394: Tiếng rên rỉ trong phòng
"Ha ha, Lạc Tư Vũ cô cho rằng cô đã gả ột người giàu có sao? Cô cho rằng chồng của cô yêu cô rất nhiều sao? Hừ, Lạc gia các người lại lợi dụng buôn bán ngăn chặn Lâm gia chúng tôi, được, chúng tôi đấu không lại nhà các người. Nhà các ngươi làm chuyện sai trái không ai dám đi chỉ trích các người, ngăn cản các người, nhưng là ông trời sẽ không bỏ qua người làm chuyện ác đâu. Khà khà, đi xem đi, hiện tại báo ứng đã tới rồi, lại rơi vào nhà các người rồi !" Điện thoại kia là của ba Lâm Hiên, ông nổi giận cười nói." Cô đi xem cái người nhân tình của cô đi, hiện tại anh ta đang ở nhà trọ XX, phòng số XX, ngàn vạn lần đừng để lỡ mất hình ảnh phấn khích đó nha! Con tôi đúng là có lỗi với cô, nhưng cô làm vợ của nó, cô lại cùng người khác yêu đương vụng trộm, cô như vậy là không phụ lòng nó sao? Còn có anh hai cô, nếu không phải anh ta lợi dụng con gái của tôi, con gái của tôi làm sao có thể chết được hả? Con tôi nó là con trai một , anh ta điên rồi, các người như thế nào liền có thể đối xử với hai lão già chúng tôi như vậy!" Câu nói kế tiếp ba Lâmvừa khóc lại kêu hô, sau đó trong điện thoại ông nhắc đến con trai cùng con gái, không nên chịu trừng phạt lớn như vậy, hình như cũng có chửi rủa cô, anh hai và chị dâu
Nhưng cô đã không có lòng dạ nào để suy nghĩ được nữa, cô tức giận đẩy Hoan Hoan ra, chính mình vọt tới khách sạn kia, cô xúc động như vậy không biết là muốn chứng minh Bùi Tạp Tư trong sạch, hay là nghĩ đến sẽ nhìn thấy cái gì.
Nhưng là cô biết cô tình nguyện tin tưởng, toàn bộ mọi chuyện đều là ba của Lâm Hiên gạt người…đúng là chuyện ma quỷ
Căn phòng số 3390
Tư Vũ rốt cục cũng đi tới dãy số phòng 33, cô nhìn đến phòng 3380, i đi về phía trước là phòng 3381, cô đi qua cửa phòng thứ ba cũng là 3382, sau khi xác định thứ tự, cô rõ ràng cảm giác được tim của mình đập càng lúc càng nhanh, hai chân càng ngày càng vô lực, hai lòng bàn chân thậm chí bắt đầu vặn gân cốt, giống như đem khí lực yếu ớt của lòng bàn chân chuyển tới đùi phía trên vậy.
Thời điểm cô thấy được phòng 3387, không biết là do khẩn trương hay là do sợ hãi, cô không thể hô hấp được, tim đập như đánh trống, bang bang bang, có thể nghe rõ được tiếng tim đập của chính mình, tiếng vang dữ dội, lặp lại trái tim liền muốn chọc thủng cổ họng của cô, nhảy ra bên ngoài.
Chuyện gì đến rồi sẽ đến, đau dài không bằng đau ngắn. Biết đâu tiếp tục đi lên phía trước, có lẽ đáp án sẽ không đến nỗi quá kinh khủng như vậy, sẽ khiến cô càng thêm hạnh phúc! Hiện tại tỷ lệ 50%, vì cái gì cô khinh địch như vậy liền đem tương lai của chính mình phán án tử hình chứ.
Cô chống đỡ vách tường, ở trong lòng lẩm nhẩm hơn mười con số, rốt cục có thể chống đỡ vách tường, từng bước một đi về phía trước -
"Em không phải muốn thỏa mãn sao? Nhanh lên!" Bùi Tạp Tư nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, buồn bực gầm nhẹ nói. Chết tiệt người phụ nữ này lại nghĩ muốn giở trò với anh, ra khỏi công ty nói đói bụng, muốn tới nhà hàng cạnh bờ biển dùng cơm, nếu không thì không đưa dây chuyền cho anh. mà anh vừa dỗ lại lừa rốt cục cô ta mới chịu đồng ý ăn Hamburger, sau đó liền đi tới một khách sạn xa nội thành. Đi vào khách sạn, cô ta liền bắt đầu yêu cầu tắm bồn, họ ngâm nước gần hơn - ba mươi phút.
Người phụ nữ này đã suy nghĩ rất cẩn thận, đem tất cả tình huống đều suy tính cẩn thận. Nhiều lần cô ta ám chỉ, nếu như lừa gạt cô ta, cô ta sẽ đem chuyện hai người ở chung với nhau nói ra! Người phụ nữ ngu ngốc này nên bị ông trời trừng phạt một trận!
"Ha ha, Bùi tổng, anh cũng biết lo lắng cho em sao? Nếu thích người ta như thế, liền đem người ta cưới về nhà đi, em nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt!" Đây là lời trong lòng cô nói, đầu tiên vì hấp dẫn anh, thả dây dài câu cá lớn nên mới có thể như gần như xa, nhưng chiêu này lại không hữu hiệu, cho nên hiện tại mỗi một chiêu cô ta đều dùng một lần!
Vừa nói chuyện Diệp Chức Nhân vừa cởi áo ra. Lộ ra bộ ngực no đủ của bản thân, ở giữa khe rãnh là mặt dây chuyền!
Cô ta mị hoặc nhìn chằm chằm Bùi Tạp Tư, ngang bước cuồng dã vặn vẹo phần eo bằng phẳng, hai tay vuốt ve qua lại bộ ngực đẫy đà của chính mình, động tác dâm uế, vẻ mặt đói khát.
Qủa thật có thể khiêu khích giác quan của đàn ông
Toàn thân Bùi Tạp Tư rõ ràng căng thẳng lên, nhìn cô ta từng bước một đến gần, khóe miệng sau cùng cong lên tươi cười, sau đó cực kỳ bất đắc dĩ lắc đầu!
Diệp Chức Nhân đong đưa dáng người, khi đi tới bên cạnh anh, hơi chút dùng lực uốn éo người, áo choàng tắm màu trắng vừa lúc theo từ trên thân thể cô ta trượt xuống. Đối phó với người đàn ông đạo hạnh cao thâm cô ta đương nhiên biết người đàn ông này, đã mê muội đối với thân hình khêu gợi của cô ta rồi! "Darling, nghĩ muốn chiếm giữ em sao? Tới liền bây giờ đi, để cho em tới thỏa mãn anh!"
Ánh mắt cô ta không có phút chốc rời khỏi anh, hai tay vuốt ve lưng anh.
Rất nhanh, cổ tay cô ta linh hoạt trực tiếp kéo dây lưng quần của anh ra, người ngồi xổm xuống kéo quần anh xuống dưới.
Toàn bộ động tác của cô ta quả thật cực kỳ dâm đãng, cực kỳ hăng hái, rất có thú vị. Bùi Tạp Tư quả thật xuất hiện ham muốn, vật đó đã trở nên rất lớn, cục kỳ thẳng
Thế nhưng điểm này đều không phải vì yêu hoặc thích, thuần túy là do kích thích!
"Ha ha, Darling, anh xem anh, đều đã cứng rắn thành cái dạng này rồi, em rất thích, đây chứng minh anh là thích của em!" Cô ta nói chuyện đồng thời đã đưa quần anh tuột đến gót chân. Sau đó, kéo qua bàn tay co của anh xoa một một bên mềm mại của mình, sau đó một ngụm nuốt ngọn nguồn dục vọng đã có phản ứng vào!
Khi cô ta dùng kỹ thuật miệng cao siêu hầu hạ anh, anh rốt cục lôi cô ta lên, hai người song song ngã vào trên giường lớn
"Chết tiệt người phụ nữ này, dây chuyền có đưa anh không?" Bùi Tạp Tư đụng đến sợi dây chuyền kia!!
"Ha ha, vậy thì xem biểu hiện của anh --"
"Em là ít bị trừng phạt!"
"Hô hô --" Diệp Chức Nhân dâm đãng không chịu nổi cười rộ lên, sau đó, tiếng cười của cô ta chuyển hóa thành từng tiếng rên rỉ!
Lúc hai người ở trong phòng say sưa chiến đấu kịch liệt, thì Tư Vũ đã chạy tới phòng 3390
Khi cô đang chuẩn bị dũng khí nhấn chuông cửa, chợt nghe từ bên trong từng tiếng một dâm loạn không chịu nổi, Tư Vũ cảm giác tim của mình đột nhiên đập mạnh, lại lập tức ngừng giống như bãi công vậy, cô không còn cảm giác gì nữa, mà tiếng kêu kia càng lúc càng lớn
Bỗng nhiên trong lúc đó một khắc này Tư Vũ cảm giác chính mình không hề khẩn trương, cũng tràn ngập can đảm, bởi vì ngón tay cô đã hướng về phía chuông cửa ấn!
Leng keng - -
Tiếng chuông cửa, có quy luật vang lên ba tiếng.
"Đáng chết, người nào vậy!" Thật lâu sau đó, một giọng người phụ nữ tức giận quát lên.
Tư Vũ rất bình tĩnh, cực kỳ lễ phép đáp lại: "Tôi là nhân viên phục vụ khách sạn XX, cố ý đưa hai phần bít tết cùng rượu đỏ tới, hôm nay là khách sạn chúng tôi kỷ niệm năm năm thành lập, cho nên đối với khách hàng đặc biệt tạ ơn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com