Chương188_189_190
Chương 188 : Bắt được con mồi
"Ừ. . . . . . Cũng không có gì , chỉ muốn hỏi em , chuẩn bị công việc ngày mai thế nào rồi ?!" Nghĩ tới nghĩ lui , tiếp tục nói về công việc
"Cũng không có gì đặc biệt !" Ánh mắt cô nghiêm túc nhìn vào mớ thành tích của Lạc Dật , cũng không dám quay sang ngó người kế bên
"Anh cứ cho rằng em sẽ kích động hoặc khẩn trương , xem ra anh nghĩ nhiều rồi . Dù sao thì em cũng đã trải qua quá nhiều trường hợp , kinh nghiệm tích lũy vốn dĩ không ít !"
"Bận rộn công việc , mỗi ngày đều muốn đi làm , nếu cứ khẩn trương như vậy , chỉ do mình không tin tưởng vào chính bản thân !" Chủ đề liên quan đến công tác , Vũ Nghê nói mãi không ngừng
"Nhưng mà , anh vẫn có chút khẩn trương !" Lạc Ngạo Thực điên cuồng nói , đè thấp gương mặt nhìn chằm chằm gò má Vũ Nghê
Bởi vì khoảng cách hai người quá gần , nói chuyện đồng thời cố ý phả ra hơi thở ấm áp , bao phủ trên mặt của cô . Cho dù cô không nhìn anh , nhưng vẫn cảm nhận được cự ly của người nào đó tiến đến khá gần . Da thịt trắng ngần bỗng dưng biến thành màu hồng đáng yêu , khiến người ta muốn cắn thật mạnh
Anh ngưng mắt nhìn cô , ánh mắt ngày càng trở nên sâu thẳm , giống như một con sư tử đực mạnh mẽ , ra sức săm soi , chuẩn bị bắt lấy con mồi
"Anh. . . . . . Thế nào ?! Tại sao khẩn trương ?!" Câu văn rối rắm , bắt đầu rời rạc
"Ừ , sắp tới có một cuộc phỏng vấn liên quan đến công việc kinh doanh !" Lời ít mà ý thì nhiều , đây cũng là thói quen riêng
Câu trả lời khiến Vũ Nghê nghi ngờ , bởi vì tiếp nhận phỏng vấn mà trở nên khẩn trương ?!
Nếu như cô nhớ không lầm , mỗi khi anh phải trả lời phỏng vấn , hoặc ngồi trước máy ảnh của các phóng viên , chẳng phải khả năng ứng phó rất thành thạo sao ?! Mỗi câu trả lời đều tương đối lưu loát , kiến thức và năng lực cộng lại không phải bất phàm ?!
Nói là khẩn trương ?! Thật không đáng tin tưởng chút nào :"Anh đang đùa em đấy à ?! Con người của anh cho tới bây giờ đều rất tự tin còn gì !" Đứng trước mọi người , khí thế của anh ta bao giờ cũng muốn áp đảo người khác . Về mặt này , cô luôn giấu kín trong lòng , cũng không muốn nói ra
"Đấy là ngày trước , hiện tại một chút tự tin cũng không còn !" Thái độ anh rất nghiêm túc , không có ý đùa giỡn
"A , vậy thì chuyện gì khiến anh đánh mất tự tin đây ?!" Vũ Nghê cười giỡn hỏi , căn bản không để ý
"Không biết mình có ưu điểm nào . Thế , em biết điểm mạnh của anh là gì sao ?!" Lạc Ngạo Thực cố ý hỏi ~~ Ha ha , không phải cô đã từng nói anh có điểm nào để cô thích anh sao ?!
Ưu điểm của anh ta ?! Vũ Nghê nghĩ nghĩ , sau đó liền nói :"Thứ nhất , anh luôn nghiêm túc với công việc . Thứ hai , có tửu lượng . Thứ ba , lúc nào cũng được phụ nữ chào đón . Thứ tư cho đến thứ mười , là anh có tiền , có tiền , có tiền , có tiền, có tiền, có tiền, có tiền !"
Lạc Ngạo Thực nhìn vào ngón tay đang đếm của Vũ Nghê , con ngươi bắt đầu bực bội :"Chỉ những thứ này ?!"
"À há !" Vũ Nghê gật đầu một cái
Tay anh khoác lên đầu vai của cô , ép cô xoay về phía mình :"Nhưng trừ công việc nghiêm túc , có tiền ra , còn có thể tính là ưu điểm bên ngoài . Điều thứ hai và thứ ba , xem ra chẳng được gọi là thế mạnh ?!"
"Ha ha , thời nay đàn ông mà có tửu lượng , phụ nữ nào chẳng chịu theo ?! Đây chằng phải là dấu hiệu thành công sao , thế mạnh , thế mạnh bên trong đó !" Cô nắm chặt chăn , vùi mình vào
Sắc mặt Lạc Ngạo Thực trở nên khó chịu , tiếp tục hỏi thăm , giọng nói không cam tâm :"Vậy ngoại trừ bốn điểm trên , không còn lợi thế nào khác ?!"
"Vậy thì để em suy nghĩ đã . . . . . ." Cô se se đuôi tóc , động tác y hệt Hoan Hoan . Không biết có phải mẹ con sống chung với nhau quá lâu hay không , đến nỗi biểu hiện cũng giống như nhau
"Có gì khó nghĩ sao ?! Nào , nhìn anh !" Lạc Ngạo Thực nâng khuôn mặt Vũ Nghê lên , ép buộc cô nhìn vào đôi mắt mình .
Gương mặt điển trai đến mê người cùng với con ngươi đen nhánh , khiến cô có chút ngại ngùng . Mặc dù gương mặt này đã quá quen thuộc , nhưng luôn làm trái tim cô phát ra âm thanh thình thịch .
Vũ Nghê nhanh chóng thu hồi hoảng sợ , chớp chớp mắt :"Nhìn anh làm gì ?! Cũng không phải là không nghĩ ra !"
Lạc Ngạo Thực vội vàng hất cằm , điều chỉnh góc độ gương mặt , cố ý để cho Vũ Nghê có thể thấy được độ hoàn mỹ của mình :"Thế nào , anh vẫn còn rất đẹp trai đấy chứ ?! Đây có được coi là lợi thế không ?!"
"Bình thường thôi mà . . . . . . Hứ !" Dám nói mình đẹp trai , cô sẽ không thừa nhận.
Từ khi ra đời đã được ý tá khen đẹp trai , vào nhà trẻ thì cô giáo nói tiểu hoàng tử , đến tiểu học liên tiếp nhận được thư tình , lên trung học đi ra nước ngoài liền bị bao nhiêu cô gái da trắng , vóc người chữ S , tóc vàng mắt xanh nườm nượp vây quanh . Làm sao anh lại có thể lo lắng dáng ngoài của mình ?! Thế mà người phụ nữ đối diện cả gan nói mình tầm thường ?!
"Bình thường ?! Em dám nhận xét anh như thế sao ?!"
Cô quan sát anh , bực bội nói :"Nếu như là anh của mười năm trước , ngoại hình cũng không tệ lắm , nhưng giờ thế nào , đã ba mươi lăm tuổi rồi , lại đi so sánh với bọn đàn ông hai mươi sáu , hai mươi bảy tuổi sao ?!"
"Vậy ý em là , anh không bằng Tưởng Vũ Hàng ?!" Trực giác mách bảo , nói ra tên người này
"Em không có nói như vậy , là anh hiểu sai !"
Câu trả lời của Vũ Nghê cũng không khiến Lạc Ngạo Thực hài lòng :"Tại sao em không dám phủ nhận . . . bởi vì ở trong lòng em , anh thật chất không bằng thằng đấy , đúng không ?!"
Bầu không khí tốt đẹp ban nãy vô tình lắng xuống , cơ hồ có người nổi đóa , muốn phá tan mọi thứ trong phòng
"Em không hiểu anh đang nói gì , thôi , dù sao cũng xem xong thành tích của Lạc Dật rồi , em phải đi ngủ !" Nói xong , Vũ Nghê bước xuống giường.
Khi cô sắp sửa rời khỏi giường , anh dùng sức đè cô trở lại , tròng mắt phát ra lửa giận , quát :"Anh còn có một ưu điểm trên người , chắc là em đã quên mất , có lẽ bây giờ anh phải khắc sâu ấn tượng cho em !"
Nói xong , Lạc Ngạo Thực trực tiếp giật áo quần Vũ Nghê ra :"Anh muốn làm gì ?!"
"Để em biết được ưu điểm của anh !"
"Lạc Ngạo Thực , nếu như bây giờ anh dám chạm vào em , em sẽ hận chết anh !" Vũ Nghê ngưng giãy giụa , nằm ở trên giường , không nhúc nhích quan sát người phía trên
Bàn tay kịch liệt xé rách quần áo của cô dần dần dừng hẳn động tác , tuy nhiên không buông cô ra , ngược lại còn hung hăng ôm chặt :"Đều là tại em , mới vừa rồi em cố ý quyến rũ anh , nếu không làm sao anh sẽ nổi điên ?! Đàn ông không dễ dàng điên cuồng , nếu như điên cuồng , nhất định là do phụ nữ dụ dỗ !"
"Em dụ dỗ anh ?!" Lần này đổi lại là giọng nói tức giận . "Em dụ dỗ anh khi nào ?!"
"Ngay từ lúc bắt đầu " Lạc Ngạo Thực gầm nhẹ , sau đó đè chặt thân thể phía dưới , mạnh bạo hôn lên môi Vũ Nghê
Ánh trăng lẳng lặng xuyên qua lớp kính thủy tinh , chậm rãi chiếu vào căn phòng yên tĩnh , ánh sáng nhạt cùng với cái lạnh mùa đông , càng thêm tương phản .
"Khụ khụ. . . . . ." Bị Lạc Ngạo Thực cưỡng bách ở lại phòng ngủ chính , Vũ Nghê ho khan mấy tiếng . Chìm sâu vào giấc mộng , cô nắm chặt chăn trên người , vùi thân thể cuốn vào bên trong
Người đàn ông ngủ ngay bên cạnh chợt mở mắt , tựa theo ánh sáng mờ nhạt quan sát người đang ngọa nguậy
Vũ Nghê khẽ nhíu cái trán , thân thể không ngừng run rẩy
Lạc Ngạo Thực đưa tay lên cái trán của cô , cảm thấy có chút nóng rang , dùng sức lắc lắc :"Vũ Nghê , em sao thế ?! Nào , chúng ta nhanh đến bệnh viện !"
"Không cần. . . . . . Hắt xì. . . . . ." Vũ Nghê lắc đầu một cái . "Chỉ là cảm mạo , không có vấn đề gì đâu !"
"Không được , bệnh ít không chữa , sẽ thành nặng đấy . Lại nói , tối mai em còn phải quay hình , thân thể quan trọng hơn !"
"Em giờ chỉ muốn ngủ , có chuyện gì sáng sớm mai hãy nói !" Vũ Nghê híp lại cặp mắt , mơ hồ nói không rõ
"Tại sao phát sốt ?!" Người bên cạnh nhỏ giọng hỏi
"Mùa đông đến rồi , cảm lạnh không phải chuyện bình thường sao ?!"
"Ngày hôm qua em bị nước lạnh dội vào , đã có cảm đâu ?!"
Vũ Nghê lần nữa chìm vào giấc mộng , không thèm trả lời
Nhìn người đang ngủ say , Lạc Ngạo Thực lại nằm xuống giường , cả đêm không chợp mắt được
Cho đến khi trời sáng
"Hắt xì. . . . . . Hắt xì. . . . . ." Vũ Nghê liên tiếp nhảy mũi , khuôn mặt đỏ gay như trái táo
"Hôm nay em không cần đến công ty , đến bệnh viện kiểm tra thân thể trước đã !" Lạc Ngạo Thực vừa nói , vừa mặc quần áo vào . Sau đó đi ra khỏi phòng , mấy giây sau lại quay về , trong tay cầm một chiếc áo khoác lông chồn :"Mặc quần áo vào , chúng ta đi bệnh viện !"
Cảm thấy cơ thể yếu ớt , nhưng không đến nỗi phải đi bệnh viện . Nhìn gương mặt lo lắng của anh , khiến trái tim cô trở nên mềm nhũn , mặc cho anh thay cô quyết định.
Có người quan tâm cũng tốt , hơn nữa còn là anh ta
Đến bệnh viện kiểm tra , bác sĩ kê toa một mớ thuốc cảm.
Ngồi trở lại trong xe , Vũ Nghê nở nụ cười nhạt :"Em nói rồi mà , chỉ là cảm nhẹ , đừng xem em giống như Lạc Dật hay Hoan Hoan chứ !"
"Không sao thì tốt rồi !" Chăm chú lái xe , cũng không nghĩ tới Vũ Nghê đang chế giễu mình . "Về đến nhà nghỉ ngơi một tý , buổi tối anh đưa em đến MBS !"
"Vâng !" Nếu ông chủ lớn đã ra lệnh cho nghỉ , kiên trì công việc quả thật mình quá ngớ ngẩn . . . . . .
_________________________________
Chương 189 : Mập mờ giữa ban tối
Trải qua ba ngày chăm sóc , Vũ Nghê cũng khỏi hẳn , dĩ nhiên thời kỳ sinh lý cũng theo đó kết thúc . Người nào đó bắt đầu bày mưu tính kế . . . .
Thời gian trùng hợp vào lúc 9 giờ tối ngày chủ nhật , có hai đứa bé vô tình cản chèo , nhất quyết không chịu đi ngủ , mải mê ngồi xem phim hoạt hình
Người nào đó bắt đầu bực bội , vừa dỗ lại vừa ép buộc bọn nhóc coi xong nhớ mau đi ngủ , cuối cùng cũng dắt được Vũ Nghê vào phòng.
"Không được . . . á . . . Con còn chưa ngủ !" Khuôn mặt đỏ bừng chỉ chỉ lầu dưới , bất an tránh né người đang hôn tới . Mấy ngày qua tình cảm của bọn họ có nhiều tiến triển , ngoại trừ hành động không thể thân mật với nhau
"Yên tâm , bọn nhóc vẫn đang coi phim hoạt hình !" Lạc Ngạo Thực cúi người xuống , thèm khát gặm cắn cái cổ trắng noãn
"Không được. . . . . . Em hôm nay không được . . . . . ." Cô thở hổn hển nói , đôi tay dùng sức kháng cự , cố gắng đẩy đẩy bờ vai của anh .
Lạc Ngạo Thực tựa như trả thù , dùng sức chọt lét dưới nách Vũ Nghê ——
"A , Ha ha . . . . . " Vừa đau vừa có cảm giác nhột , khiến Vũ Nghê cười duyên không ngừng . "Đừng , đừng như vậy. . . . . ."
"Vậy để anh xem , có thật như thế hay không ?! Nếu đúng là vậy , tối nay tạm tha cho em !" Bàn tay to bắt đầu luồng xuống phía dưới , đi tới hông cô ——
Vũ Nghê bị người trước mặt áp mình sát vào tường , đồng thời đôi tay của cô bị anh khống chế , chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay to lớn men theo đi vào quần ngủ ~ giựt phăng xuống
"Đừng , em thừa nhận , như vậy được chưa !" Khuôn mặt nhỏ nhắn như muốn bùng nổ . . . kích động la lớn.
"Không được , em rất giỏi nói dối , anh tự tìm đáp án tốt hơn !" Cô muốn tìm một lý do trốn tránh thân mật , anh làm sao buông tha được ?!
Quần đã kéo khỏi đầu gối , giống như tên đã lắp vào cung , nói gì cũng phải kiền trì tới cùng .
"A. . . . . ." Vũ Nghê ngã vào giường lớn , thét lên chói tai.
Cô run rẩy thở dốc , người phía trên ngang tàn tách hai chân người bên dưới ~~ còn đang mắc phải ngượng ngùng , đã nghe người nào đó nói ra từng chữ :"Ha ha , đúng là có chảy nước . . . . . ." Anh giơ ngón tay vừa chạm chỗ kín của cô lên , phát ra tiếng cười mỉa mai :"Nhưng mà , không phải màu đỏ , rất trong suốt . . . . . . rất ẩm ướt . . . . . ."
"Đừng . . . đừng . . . . nói . . . nữa . . ." Cô rầu rĩ ngăn chặn lời nói tà dâm
"Xem ra em đã sẵn sàng . . . . . ." Anh cười nói.
"Không có, lúc này vốn là , vốn là. . . . . ." Chết tiệt , mình điên rồi , vì sao phải giải thích cùng với anh ta ?! Đáng ra phải đá văng anh ta mới đúng
Chuẩn bị nhấc chân lên , chuẩn bị đá
Người nào đó chính xác nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn , suy nghỉ đăm chiêu , lẽ nào cô ấy không muốn tiếp tục ?! :"Ý em là , nhạy cảm sau thời kỳ sinh lý ?!"
"Đúng vậy !" Phải nỗ lực rất nhiều để âm thanh không run rẩy.
"Ha ha. . . . . . Hoá ra là như vậy ! Nhưng mà . . . . . ." Anh đột ngột thay đổi chủ đề . "Tại sao trước đó em lại đi tắm , còn cùng bọn nhóc ở chung một chỗ với anh , đây chẳng phải là em đang dẫn dụ anh sao ?!"
"Tắm trước khi ngủ không phải rất bình thường sao ?!"
"Bình thường ?! Tắm xong thì phải đi ngủ , cớ sao còn mặc đồ ngủ , đi đến phòng khách , cố ý ngồi đối diện anh ?! Sau đó lại dùng ánh mắt để câu dẫn anh !" Lạc Ngạo Thực hạ thấp giọng cáo buộc , giọng điệu tràn đầy tự tin
"Anh có biết nói lý lẽ không hả ?! Chẳng lẽ tắm xong em không được phép xuống lầu nhìn con ?! Một mình anh nằm dài trên ghế salon , nếu em không ngồi đối diện , thì ngồi ở đâu ?! Anh to con như vậy , chắn ngang tầm mắt của em , chẳng lẽ bắt em vờ như không thấy ?!" Vũ Nghê nhanh chóng phản bác , một câu nói tiếp một câu , một chữ cũng không để anh ta ngắt lời của mình :"Xin anh đấy , đừng vọng tưởng là em muốn quyến rũ anh , em . . . . . ."
Không muốn cùng cô cãi cọ , người nào đó nhanh chóng dứt khoát dùng miệng , trực tiếp ngăn chặn lời nói của cô
"Ưm . . . . ."
Quần ngủ bị cởi , lại còn bị đè ở bên dưới , làm sao cô có năng lực chạy trốn đây ?!
Trải qua nhiều ngày cấm dục , Lạc Ngạo Thực không muốn lãng phí thời gian ở màn dạo đầu , trực tiếp đem vật cứng rắn đưa vào bên trong thân thể Vũ Nghê . . . . . .
Dục vọng ~~ bao trùm cả cái lạnh ban đêm , lại một lần nữa bọn họ cùng nhau đam mê kích tình ——
****************************************************************
Sau một màn mây mưa kịch liệt , rốt cuộc Lạc Ngạo Thực cũng ngừng lại
Bàn tay to buông lỏng thân thể nhỏ bé , bộ dạng cô tự nhiên trở nên mềm nhũn , ngồi phịch trên giường . Anh thuận thế áp sát sống lưng cô , kịch liệt thở dốc ——
Hai người chìm vào trạng thái im lặng , lẳng lặng thưởng thức khoảnh khắc rung động
Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân , tiếp đó là âm thanh gõ cửa :"Ba ơi , tắm cho con , còn phải đi ngủ nữa !"
Nghe được giọng nói của con trai , Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe miệng , cười nhẹ , tá ác phàn nàn :"May mắn là chúng ta vừa mới kết thúc , bằng không đã bị thằng nhóc này hại chết !"
Vũ Nghê hoảng sợ giãy giụa :"Anh mau dậy đi , trời ạ , ngộ nhỡ thằng bé chạy vào thì biết làm thế nào đây ?!"
"Ha ha. . . . . ." Nhìn bộ dạng hấp tấp của cô , khiến anh không khỏi bật cười . "Chúng ta là cha mẹ của nó , nhìn thấy cảnh tượng này , biết chừng nó còn vui vẻ hơn thì sao ?!"
"Không thể nào , như thế không được !" Vũ Nghê hạ thấp giọng kêu , từ trên người Lạc Ngạo Thực vội vàng đẩy ra , đồng thời nhảy xuống sàn nhà . Bởi vì thực hiện động tác quá nhanh khiến cho chất dịch nóng bỏng trượt xuống giữa hai chân cô ~ nhỏ giọt rơi trên mặt đất
"Ha ha. . . . . ." Người trên giường bật lên tiếng cười lớn , khẽ nheo cặp mắt , nhìn cảnh sắc trước mặt
"Không được cười , anh cũng mau ngồi dậy đi !"
Tay chân cô luống cuống , suy nghĩ không biết nên mặc quần áo trước hay lau chùi thân thể trước ?! Nhìn người phụ nữ không một mảnh vải che thân , cộng với chỗ kín bị mình làm cho ẩm ướt , anh thật muốn bắt cô lại , ấn cô xuống giường , quyết liệt muốn cô lần nữa
Nhưng là Lạc Dật đang ở bên ngoài , bây giờ khó có cơ hội
"Ba , ba mau ra đây , con mệt rồi , muốn tắm !" Dứt lời , còn ngáp một cái thật to !
"Haiz . . . . . ." Lạc Ngạo Thực than thở một tiếng , sau đó miễn cưỡng rời khỏi giường :"Lạc Dật , con về phòng trước , ba qua đó sau . . . . . ."
"Vâng ạ . . . . ." Nghe được ba mình lên tiếng , cậu bé mới trở lại phòng
Gương mặt Vũ Nghê đỏ bừng , xô đẩy người kế bên :"Anh . . . . . . Anh . . . . . . Anh mau buông em ra . . . á . . . . con đang chờ anh kìa !"
"Giúp cho em một chuyện , xong anh lập tức ra ngoài !" Lạc Ngạo Thực mỉm cười , sờ vào đầu mũi người đối diện
"Chuyện gì ?!" Cô khó hiểu nhìn anh
Bàn tay anh vòng qua sau lưng cô , từ trên đầu giường rút ra mấy miếng khăn giấy , thong thả ung dung đưa tới giữa hai chân cô
"Không cần , để em tự làm !" Vũ Nghê kẹp chặt hai chân , bắt lại cổ tay to lớn ——
Tuy nhiên sức lực nhỏ bé không thể ngăn cản động tác của anh , bắt đầu lau lau :"Nếu bây giờ em mặc quần áo vào , nó sẽ còn bẩn hơn !"
"Không cần anh nói rõ thế , em tự biết rồi !" Vũ Nghê đỏ bừng mặt , nhíu mũi nói.
"Ha ha. . . . . . Nhưng là , anh nhận được cái gì đó , thì anh phải tự xử lý !" Từ phòng vệ sinh đi ra , Lạc Ngạo Thực sửa sang lại áo ngủ , đi ra khỏi phòng . . . . . .
Vũ Nghê đứng ở trong phòng , gương mặt phiếm hồng đến nổ tung !
Anh đi giúp con trai tắm rửa , dĩ nhiên cô cũng qua xem con gái của mình
Cho Hoan Hoan tắm rửa xong , sấy khô tóc , dàn xếp con lên giường ngủ , Vũ Nghê đi ra khỏi phòng . Lúc này không biết Lạc Dật đã tắm và ngủ hay chưa , cô thật muốn qua xem thử
Trong lúc suy tư , Vũ Nghê bèn mở cửa phòng Lạc Dật . Ánh sáng mờ nhạt rọi lên tấm chăn màu lam , cậu bé đã ngủ khi nào !
Khi cô chuẩn bị đóng cửa phòng lại , bên trong truyền đến tiếng nước chảy ——
Cô nghi ngờ nheo mắt , tiếng động đang giặt quần áo ?! Không phải Lạc Ngạo Thực chứ ?!
Mang theo nghi vấn trong đầu , Vũ Nghê chậm rãi đi tới phòng tắm , khi mở cửa ra , trông thấy cảnh tượng bên trong , cô ngây cả người ——
Chỉ thấy thân hình cao lớn , đứng cạnh bồn rửa bên cạnh , mang bao tay , động tác thành thạo , giặt giũ quần áo . Vũ Nghê ngạc nhiên mở to hai mắt . . . . Có . . . có thật là Lạc Ngạo Thực không ?!
Anh ta đang giặt quần áo ?!
Lạc Ngạo Thực đang giặt quần áo ?!
Mặc dù tận mắt nhìn thấy , Vũ Nghê vẫn không thể tin vào cặp mắt của mình . Một người có thể vì công việc , luôn giao tiếp rộng rãi , ở biệt thự , lái xa thương hiệu , ra vào khách sạn sa hoa , luôn cùng người đẹp xuất hiện trên các tạp chí , là đây ư ——
Lạc Ngạo Thực vô tình quay mặt sang , thấy người đang đứng ngoài cửa :"Sao em lại tới đây ?! Chẳng phải lúc nãy nói rất mệt sao ?!" Người đang giặt quần áo nói đùa một câu.
Vũ Nghê ngây ngốc chớp mắt , ngây ngốc chỉ vào bồn rửa :"Anh ở đây giặt quần áo à ?!"
Lạc Ngạo Thực nhíu mày , nói rất tự nhiên :"Không phải anh nói rồi sao , Lạc Dật rất thích sạch sẽ , đồ của nó em không nên đụng đến , kể cả quần áo !"
Thì ra quần áo của Lạc Dật đều do anh ta giặt giũ , vì sao không nhờ người giúp việc nhà ?! Trước đây cô cứ cho rằng , hiển nhiên phải là như thế !
Không biết vì sao khi nhìn thấy anh ta giặt đồ , tâm tình của cô ngoại trừ cảm động , còn mang theo một chút đau lòng .
Không cần , không muốn nhìn thấy anh ta phải dính đến những công việc này !
"Để em làm cho !" Vũ Nghê chen vào phòng tắm , cướp đi tấm ván giặt
"Chỉ cần rửa hai lần nước là có thể đem phơi rồi !" Lạc Ngạo Thực dùng sức hất cánh tay Vũ Nghê ra , không để cho cô đến gần.
"Không , hãy để em phụ !" Vũ Nghê kiên trì nói , đồng thời cướp đồ trong tay của anh
_______________________________
Chương 190 : Tà ác uy hiếp
Lạc Ngạo Thực dùng sức vung tay , thân thể mỏng manh lập tức bị xô vào vách tường , tạo thành âm thanh vang dội
Vũ Nghê cảm thấy chóng mặt , trước mắt toàn là đôm đốm
Cô ôm đầu tức giận nhìn người đàn ông đối diện , oán giận than trách :"Lạc Ngạo Thực , anh cần gì phải dùng hết sức để đẩy em thế ?!"
Anh quay mặt , lời nói hùng hồn trông rất giận dữ , quát :"Đã nói với em rồi , không được đụng đến quần áo của Lạc Dật . Hóa ra em không nghe rõ , hay là ẹm bị khiếm thính đây ?!"
"Anh cho rằng em là người lạ ?! Em là gì chứ , là mẹ của Lạc Dật , mẹ của Lạc Dật đấy !" Vũ Nghê lần nữa đi về phía Lạc Ngạo Thực , bàn tay nắm lấy áo ngủ của anh , dùng sức lắc lắc chất vấn.
Cô có thể không đi so đo tới việc anh đẩy mình , có thể không quan tâm anh quát mình thế nào , nhưng mà , rõ ràng anh đang muốn kéo xa khoảng cách tình thân giữa con và cô , làm sao cô không để ý đây ?!
"Thằng bé đang ngủ , em điên rồi sao ?!" Giọng anh nhỏ dần , cơ hồ dùng môi ra hiệu
Vũ Nghê mở to hai mắt , tức giận quan sát , thật lâu sau đó cô mới lên tiếng :"Em là mẹ của Lạc Dật , em là mẹ của Lạc Dật , Em là mẹ của Lạc Dật !" Cô bướng bỉnh lặp đi lặp lại đến ba lần , mỗi một lần là mỗi trạng thái thái khác nhau , từ nhỏ giọng cho đến run rẩy , còn kéo theo cả đau lòng
Nhìn hành động của Vũ Nghê , khiến Lạc Ngạo Thực càng thêm phiền lòng.
"Anh hiểu rõ em đang nghĩ gì , chẳng lẽ anh không để nó thừa nhận em sao ?! Shit , em khóc sướt mướt làm gì , mau ngừng lại cho anh !" Lạc Ngạo Thực bắt đầu nổi đóa , bộ dạng phẫn nộ muốn xé nát người Vũ Nghê
"Rõ ràng là anh cố ý không muốn để em đến gần Lạc Dật ?!" Nước mắt không kiềm chế được , chảy xuống
"Em la làng như thế là đang thèm khát đúng không ?! Để xem , chắc không nhịn nổi rồi !" Nói xong , anh gạt bao tay cao su ra , ném thẳng vào bồn rửa . Vung tay lên , bắt cổ tay cô , hung hăng kéo cô khỏi phòng Lạc Dật
Phịch một tiếng , thân thể cô nặng nề ngã xuống giường lớn , những sợi tóc rũ rượi xốc xếch , nước mắt dính đầy trên mặt
Vuốt tóc sang một bên , cô không phuc hét lớn :"Lạc Ngạo Thực , nói cho anh biết , việc em muốn gặp mặt con , không việc gì phải được anh cho phép !" Cô níu lấy cổ áo anh , từ trên giường quỳ lên , từng chữ từng câu nói rõ :"Còn nữa . . . anh đừng nghĩ có thể xúc phạm em , tùy tiện nói ra như thế . Nếu không phải vì Lạc Dật , cũng đừng hòng em quan tâm đến anh !"
Nhìn dáng vẻ khóc lóc khiến Lạc Ngạo Thực càng nổi điên , trực tiếp cởi áo ngủ trên người xuống , lộ ra cơ ngực rắn chắc
Chân sau ngã quỵ lên giường , nắm tóc Vũ Nghê :"Đừng nói hay như vậy . Em nghĩ cái gì , anh đều biết được . Xúc phạm ư , để xem em thoát thế nào !"
Nói xong , lần nữa đặt Vũ Nghê xuống giường , không cần quan tâm đến cô đấm đá , gào thét chửi rủa thế nào , cơ thể mạnh mẽ nhanh chóng tiến sâu vào bên trong
Phía dưới của anh giống như một lưỡi dao nhọn , mỗi một lần động thân , đều dùng phương thức tàn nhẫn nhất , đi vào chỗ kín của cô , căn bản không cần biết cô đau đớn , khóc lóc ra sao !
Chất dịch nóng bỏng của anh hòa quyện đi vào cơ thể cô , từng giọt , từng giọt rỉ xuống tấm chăn , phút chốc tạo thành một hỏm sâu loang lổ .
Trạng thái đau đớn khiến cô càng phải bấu chặt vào bả vai anh . Hai nhịp điệu kết hợp vô cùng ăn ý , kích tình trơn tru , mạng mẽ phối hợp , giảm nhiều nỗi đau nơi sâu kín nhất . . . . . .
"Ư . . ." Cơ thể và trái tim giày vò đến không chịu nổi , không ngừng khống chế mà khóc
Anh một mặt di chuyển cơ thể , một mặt thì thầm bên tai cô :"Nhớ , về sau không được tùy tiện ra vào phòng của Lạc Dật . Nếu thằng bé có gì khác lạ , cũng không được chạm vào , em nghe rõ chưa ?!"
"Lạc Dật là con trai của em , cả anh và em đều có quyền lợi như nhau " Mặc dù đau đến chết đi sống lại , nhưng cô tuyệt đối không muốn nghe lời của anh
"Xem ra không dạy dỗ em một bài học , thì em sẽ không nhớ đúng không ?! Tốt , hôm nay nhất định phải để em nhớ mãi không quên !" Nói xong , đồng thời rút vật cương cứng ra khỏi cơ thể cô
Anh quỳ trên giường , đỡ lấy hai chân cô , bàn tay bắt đầu vuốt ve gần nơi tư mật đỏ thẩm
Vốn là chỉ muốn cảnh cáo , nhưng chứng kiến chỗ thắt chặt kia , không nhịn được , dùng đầu ngón tay cọ sát chung quanh :"Thật đẹp. . . . . ."
Trong nháy mắt , thân thể cô cong quắp lên , ‘hậu môn’ thắt chặt càng thêm nhạy cảm
Vũ Nghê không ngừng giãy dụa , lắc đầu lia lịa :"Lạc Ngạo Thực , anh . . . . . . không . . . em không muốn . . ."
"Cái gì không , Vũ Nghê , anh hiện tại rất muốn làm với em ở đây . . ." Đầu ngón tay hướng phía hậu môn , ấn xuống , trực tiếp nói cho cô biết (Trời ạ , tên này biến thái , quá biến thái luôn ×.×)
"Đừng. . . . . . Anh không thể đối xử với em như vậy !" Vũ Nghê kịch liệt lắc đầu , giống như đang nhìn thấy kẻ biến thái .
"Nơi này chưa từng có người chạm qua ?!" Rất hấp dẫn , khiến cho người ta không thể dời đi tầm mắt
"Chưa . . . có !" Cô dùng sức lắc đầu . Đơn thuần nghĩ là nói không , anh ta sẽ tha cho mình
Nhưng mà , hoàn toàn ngược lại
"Không tệ , cuối cùng em cũng có chỗ chưa bị xâm phạm . Khi em làm vợ anh , lần đầu tiên của em , thật tiếc không phải là anh , vậy thì phải thử nơi này !" Sờ sờ gần nơi bí hiểm
"Không muốn , nghe em nói đã , em không muốn . . . . . ." Vũ Nghê dùng sức lắc đầu.
"Ngoan , rồi em sẽ thấy hứng thú !" Nói xong , dùng lực ép hai chân cô chống lên đầu vai mình đẩy cao . . . . . .
"Ưm. . . . " Không lâu sau , chỉ nghe giọng Vũ Nghê hét to , sót lại là hơi thở dồn dập , nức nở thành tiếng , âm thanh theo đó run rẩy . . . . . .
Trên giường bắt đầu lắc lư
Tốc độ di chuyển từ nhẹ cho đến dao động nhanh dần . . . . . .
Sau khi kiệt sức , anh mới từ từ buông lỏng cô ra , màn ân ái kịch liệt thật sự đến hồi chấm dứt .
Vũ Nghê đau đến khó thở , thân thể lảo đảo nghiêng ngã đi vào phòng tắm . . . . . .
Lạc Ngạo Thực nằm ở trên giường tỏ vẻ đắc ý , hướng phía phòng tắm , thong thả uy hiếp nói :"Vui chứ ?! Đừng quên , nếu không được sự đồng ý của anh , em không được phép đến gần Lạc Dật . Còn có lần sau , nhất định anh sẽ tiếp tục chơi đùa cùng em !"
Ngồi ở trên bồn cầu , vừa khó coi vừa đau khổ che chặt , cô không hiểu , thật sự không hiểu , vì sao anh ta lại phải cư xử như vậy , rốt cuộc cô làm sai chỗ nào ?!
"Em là mẹ của Lạc Dật , em đến gần con mình , thì có lỗi gì chứ ?! Anh cũng đã chấp nhận cho nó kêu em bằng mẹ , cớ sao không thể để em đối tốt với nó ?! Lạc Dật cũng đã sáu tuổi , nếu anh không cho em cơ hội gần gũi con mình , về sau lớn lên có lẽ nó không còn cần người mẹ này nữa . . . . . ." Cô nghẹn ngào hướng phía bên ngoài hô to
-----------------------------------------------------------
/P.S: Vì sao Lạc Ngạo Thực không để Vũ Nghê đụng đến quần áo của Lạc Dật . Thật ra Hoan Hoan có phải đứa trẻ mồ côi ?! Hạ hồi phân giải . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com