Chương 27
Chương 27
Thực ra, trong phòng phục hồi chức
năng có đầy đủ các thiết bị máy móc
hiện đại cao cấp. Người hướng dẫn
phục hồi sức khỏe là bác sĩ Trần, đây
là bác sĩ chuyên gia đứng nhất nhì
trên thế giới về chuyên khoa chỉnh
hình có uy tín cùng kinh nghiệm
chuyên môn, có phương pháp điều trị
độc đáo để giúp bệnh nhân phục hồi
sức khỏe nhanh chóng đạt đến mức
kinh người 80%. Nguyễn lão gia
không tiếc số tiền lớn, không để ý đến
sĩ diện, tìm mọi cách để mời bác sĩ
Trần cùng đội ngũ y tá giỏi nhất túc
trực 24 giờ giúp con trai phục hồi
chức năng. Cố gắng giúp Nguyễn Hữu
Quốc đạt được kết quả luyện tập tốt
nhất. Chỉ là đáng thương cho tấm
lòng của các bậc làm cha mẹ trong
thiên hạ, ông vẫn rất lo lắng cho con
trai mình có gì chưa đầy đủ.
- Nguyễn thiếu gia là người có nghị lực
tốt nhất mà tôi đã từng gặp qua, tổng
giám đốc Nguyễn yên tâm đi, về sau
chỉ cần cậu ấy luyện tập theo kế
hoạch của tôi, sẽ thuận lợi không xảy
ra vấn đề gì.
"Bác sĩ Trần cười an ủi Nguyễn lão gia,
Tôi nghĩ không bao lâu nữa , thiếu gia
có thể thoát khỏi xe lăn, tôi xin chúc
mừng Nguyễn Tổng trước".
Nguyễn lão gia cao hứng cười tươi
như một đóa hoa, sắp tới lúc đứa con
trai độc nhất giống như đại bàng
giương cánh bay một cái vọt lên trời
cao, bởi vì ngoài ý muốn bị gãy cánh,
chuyện này vẫn để trong lòng ông
tiếc nuối cùng hối hận. Trước kia ông
đối với Nguyễn Hữu Quốc suy sút sa
đọa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,
nhưng hiện tại con trai đã nguyện ý
phấn chấn trở lại bắt đầu luyện tập
phục hồi, ông lại sợ hãi bởi vì Hữu
Quốc luyện tập phục hồi chức năng
quá khổ cực mà chính mình nhất thời
mềm lòng sẽ phá hủy cuộc sống sau
này của con trai. Cho nên, chưa bao
giờ ông dám để bản thân đến giám sát
động viên, lúc này thấy bác sĩ Trần
càng thêm tán dương, trong lòng
cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Trong lúc nói chuyện , Nguyễn Hữu
Quốc đã thay xong bộ tây trang đúng
chuẩn, trừ bỏ phải ngồi xe lăn đi ra
ngoài, vẫn là khí phách hiên ngang,
‘rồng trong biển người’.
- Ba, con đã chuẩn bị tốt rồi, chúng ta
cùng nhau đi xuống đi._ Nguyễn Hữu
Quốc giơ tay mời cha mình, "Ngày
con trở lại thương trường, muốn cho
ba tận mắt chứng kiến."
- Tốt, tốt, chúng ta đi!_Nguyễn lão gia
một hồi cảm động, tự mình tiến lên
phụ giúp Nguyễn Hữu Quốc ngồi vào
xe lăn, cùng nhau đi xuống lầu hướng
đại sảnh hội nghị đấu thầu.
Trợ lý Lãnh ở một bên hướng Nguyễn
Hữu Quốc báo cáo quá trình đấu
thầu:
- Thiếu gia, lần này hội nghị đấu thầu
dường như có chút không thuận lợi,
chỉ có bảy công ty đăng ký tham gia
hội nghị, chất lượng lại tốt xấu lẫn
lộn, ngài thật sự quyết định ngay tại
hôm nay quyết định công ty trúng
thầu sao?
Nguyễn Hữu Quốc quay đầu lại hỏi:
- Chú Lãnh, Thịnh Thế Ngọc Mỹ có tới
tham gia sao?
- Có, thiếu gia đối với công ty này rất
chú ý? _Lãnh Trợ Lý hỏi.
Khóe môi Nguyễn Hữu Quốc hơi hơi
nhếch lên:
- Cô ấy đến đây là tốt rồi, hôm nay
nhất định có thể tìm ra thiết kết hoàn
mỹ từ buổi đấu thầu cạnh tranh.
Còn nhớ rõ ngày đó cô ấy đối với công
ty của mình tràn đầy tự tin, hôm nay
hãy để cho anh nhìn xem một chút,
rốt cuộc cô chuẩn bị phương án gì, có
thể làm cho anh kinh ngạc lập tức
muốn hợp tác cùng Thịnh Thế Ngọc
Mỹ hay không?
Không hiểu sao, anh tin tưởng đóa sen
kiều diễm rực lửa kia sẽ không kiêu
căng, ngạo mạn, cô ấy nhất định có
tài năng thật sự, anh chờ mong được
hợp tác cùng cô.
Cho nên, hôm nay sẽ là cuộc đối đầu
chính thức cho cả hai, anh mỏi mắt
mong chờ.
Nguyễn lão gia phụ giúp con trai đi
vào văn phòng bên cạnh phòng họp,
căn dặn anh:
- Hữu Quốc , trình tự đấu thầu vẫn
giống như trước đây, phương án thiết
kế của bảy công ty đấu thầu đã đặt ở
bên trong, con đi xem đi, con tuyển
chọn một phương án vừa ý nhất
không cần để ý đến lợi ích của toàn
cục. Mặc dù, đây là vụ làm ăn đầu
tiên khi con chính thức quay trở lại,
nhưng cũng không cần phải thông
qua Nguyễn thị. Nếu toàn bộ không
vừa ý thì đấu thầu hôm nay thay đổi
cũng không có vấn đề gì.
Nguyễn lão gia vỗ vỗ bả vai con trai
để cho anh thả lỏng, liền rời khỏi
phòng đi chào hỏi mọi người, để cho
anh đi chọn phương án.
Để bảo đảm sự công bằng trong đấu
thầu, Nguyễn thị đều có sẵn thể thức
cho mỗi lần đấu thầu. Đầu tiên thư ký
kiểm tra hồ sơ đấu thầu, hồ sơ đấu
thầu hợp lệ dựa theo cách thức thống
nhất giấy có đóng mộc, phía trên
không thể có bất kì dấu hiệu hoặc ám
chỉ. Công ty tham gia đấu thầu chia
nhau bốc thăm đánh số cho phương
án của mình. Như vậy, khi phương án
đó đưa đến trước mặt Nguyễn Hữu
Quốc chỉ có đánh số, các văn kiện
không khác biệt nhau. Tại đây, anh
không cách nào phân biệt được trong
bảy phần phương án thiết kế là của
công ty nào, lựa chọn ra phương án
thích hợp nhất, tuyệt không có khả
năng gian lận.
Nghiêm túc lật xem phương án, trên
mặt từng cái đều đính kèm bản vẽ
phác thảo ban đầu. Nguyễn Hữu
Quốc liên tục xem vài phương án ,
đều liên tục lắc đầu, loại phương án
này có quá nhiều chỗ sơ suất cũng
dám đem đến Nguyễn Thị đấu thầu,
chẳng lẽ trình độ của bảy công ty
thiết kế hôm nay cũng chỉ có vậy?
Đột nhiên, trước mắt anh sáng lên
nhìn hồ sơ đấu thầu cầm trong tay,
bản vẽ thiết kế màu sắc hài hòa, một
loại hơi thở điềm đạm bao phủ hoàn
toàn cảm giác sâu sắc. Chỉ một bản vẽ
phác thảo đã làm cho tim anh rung
động mãnh liệt, trong đầu không
ngừng kêu gào, chính là nó, có thể
phù hợp với sản phẩm mà anh tự
mình thiết kế, chính là nó!
Không do dự, Nguyễn Hữu Quốc nắm
chặt hồ sơ đấu thầu trong tay, mặc kệ
phần phương án này có đúng là thiết
kế của công ty Ngọc Mỹ hay không,
anh cũng sẽ không do dự lựa chọn.
Di chuyển xe lăn đến trước cửa,
Nguyễn Hữu Quốc mở cửa liền nhìn
thấy cha trông chừng ở trước cửa.
Nguyễn lão gia thấy con trai nhanh
như vậy đã đưa ra lựa chọn, cũng giật
mình một hồi:
- Xem xong rồi? Phương án có sai sót
không? Nếu như vẫn chưa vưa ý ,
chúng ta cũng có thể lựa chọn lại.
Hôm nay chỉ có bảy công ty, ít sự lựa
chọn như vậy, Hữu Quốc thể chọn ra
thiết kế vừa ý sao?
- Đã chọn xong rồi._ Nguyễn Hữu
Quốc vẫy vẫy hồ sơ đấu thầu trong
tay , "Chính là nó, cho dù có hơn một
trăm công ty đến đấu thầu, con cũng
sẽ lựa chọn phần này."
- Như vậy là tốt rồi, vậy chúng ta đi
gặp những người đó đi. Hữu Quốc ,
con đã chuẩn bị tốt chưa?_Nguyễn
lão gia cười, vỗ vỗ tóc con trai giống
như đối với đứa trẻ bình thường, bản
thân âm thầm ủng hộ.
- Đi thôi, con đã chuẩn bị tốt rồi.
Nguyễn Hữu Quốc đưa hồ sơ đấu
thầu phương án số bốn cho trợ lý
Lãnh, hít một hơi thật sâu nói.
Anh đã có khả năng đi đối mặt với
công chúng, anh càng mong đợi thời
khắc công bố kết quả, rốt cuộc
phương án số bốn có phải là tác
phẩm của Ngọc Mỹ không nhỉ?
- Lão Lãnh , tất cả đều sắp xếp thoả
đáng rồi hả?_ Nguyễn lão gia cũng
hỏi trợ lý Lãnh một câu, nhìn thấy
ông gật đầu cũng không nói gì nữa,
chỉ im lặng phụ đẩy xe lăn, đi về phía
đại sảnh hội nghị.
Đây là lần đầu tiên con trai xuất hiện
trước mắt mọi người sau khi chân bị
thương. Ông không giúp được Hữu
Quốc ứng phó ánh mắt của những
người khác, cũng không giúp được
anh hiểu rõ thương trường ngươi lừa
ta gạt lần nữa,con đường sau này
phải tự anh bước đi. Thân là con trai
của Nguyễn Dực, Hữu Quốc phải cố
gắng tự mình vượt qua bước khó
khăn đầu tiên! Ông đã vì con trai tạo
vị thế tốt, đầy đủ nhất, anh có thể
ngồi lên vị trí cao hay không thì phải
dựa vào chính anh.
Đến gần phòng họp, Nguyễn Hữu
Quốc ngược lại có chút khẩn trương
đứng lên, khẽ nhúc nhích ngón tay,
nắm chặt tay vịn xe lăn. Anh mang
theo thương tật của mình lần đầu
tiên xuất hiện trước mắt người khác,
khó tránh khỏi bối rối trong lòng,
nhưng thêm một chút thất vọng và
tiếc hận, chán nản với kế hoạch ban
đầu không thể thực hiện được.
Gần đây anh tăng cường luyện tập,
chính là hy vọng xa vời hôm nay có
thể đứng lên đi trên hội nghị đấu
thầu, nhưng quả nhiên anh đã đánh
giá cao chính mình, trong khoảnh
khắc trước khi tiến hành đại hội đấu
thầu, anh vẫn không thể bước ra một
bước chân hoàn chỉnh.
Lại nhìn thấy Ngọc Mỹ một lần nữa,
anh còn không có biện pháp đường
đường chính chính đứng lên .....
Chờ ở trước phòng họp, thư ký nhìn
thấy tổng giám đốc giúp thiếu tổng đi
tới, vội vàng đi vào, thông báo trước
các vị tổng giám đốc cạnh tranh đấu
thầu, nói Nguyễn lão gia đã đến.
Trong phòng hội nghị đủ sức chứa
trăm người, không gian trống rỗng
chỉ có mười mấy người ngồi. Tổng
giám đốc cùng trợ lý của bảy công ty
đấu thầu ngồi thành hai phe cánh rõ
ràng: một bên là Đỗ Yến Thừa cùng
với Ôn Như Cảnh lãnh đạo công ty
Hành Không, một bên là La Ngọc Mỹ ,
cùng với cô là năm công ty khác
‘mạnh vì gạo bạo vì tiền’ thiết lập
cùng chung một chiến tuyến. Vì vậy
, Ôn Như Cảnh ở bên kia tình cảnh
vắng vẻ trống trải, bị mọi người cô
lập đến sắc mặt khó coi, mà Ngọc Mỹ
bên này nói cười ríu rít, trò chuyện
với nhau không ngừng.
Thư ký vừa tiến đến thông báo, mọi
người trong phòng không hẹn mà
cùng nhỏ giọng, Ngọc Mỹ cùng mấy vị
tổng giám đốc bên cạnh nhỏ giọng
thảo luận đề tài còn chưa xong, đợi
Nguyễn lão gia tiến vào tự mình chủ
trì đại hội đấu thầu.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, đầu tiên
truyền vào cửa phòng chính là vật
nặng ma sát sàn gỗ phong phát ra
tiếng két két, tiếp đó đi vào là một
chiếc xe lăn, một người đàn ông
khoảng chừng ba mươi tuổi ngồi yên
ổn trên xe lăn có đôi mày kiếm, mắt
sáng ngời đầy sức quyến rũ, mà ở
phía sau giúp đẩy xe lăn chính là
Nguyễn lão gia mái tóc đã bạc trắng.
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com