Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

【Chonut】Yên tĩnh

Tên gốc: 静悄悄

Tác giả: 川泽纡

Sau khi ghi hình xong, Jeong Jihoon trở về ký túc xá thì trời cũng đã khuya, cậu cố ý ngồi ở sô pha bên ngoài một chút, chờ trên người hàn khí biến mất, mới đẩy ra cửa phòng Han Wangho.

Căn phòng tối đen như mực, nương theo ánh sáng mơ hồ ngoài cửa, có thể thấy người trên giường đang cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ. Nhưng Jeong Jihoon biết Han Wangho không có ngủ, bởi vì tin nhắn kkt cậu gửi cho anh năm phút trước biểu hiện đã đọc.

Jeong Jihoon đi đến bên giường, vén lên một góc chăn rồi nhẹ nhàng chui vào. Han Wangho nhắm mắt lại giống như thật sự đã ngủ, nhưng khi cảm giác được cậu lên giường sau anh vẫn là trở mình, để lại cho cậu đủ không gian để nằm và một lạnh lùng bóng lưng.

Jeong Jihoon có chút bất đắc dĩ, đành phải lại gần một chút, thon dài cánh tay từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của Han Wangho, hơi hơi dùng sức đem người ôm vào lòng.

"Anh ơi, em đã trở về."

Jeong Jihoon đặt cằm lên mái tóc mềm mại của Han Wangho, mơ hồ còn có thể ngửi được mùi thơm của dầu gội. Han Wangho giống như cũng cảm thấy mình không giả vờ ngủ được nữa, cho nên anh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, tỏ vẻ chính mình đã biết.

Thấy anh không muốn nói nhiều, Jeong Jihoon cho rằng anh thật sự buồn ngủ, sợ chính mình ở lại sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, cho nên thử nói "Anh muốn ngủ không? Nếu anh muốn ngủ, em sẽ trở về phòng?

Câu nói của Jeong Jihoon xuất phát từ săn sóc, lại không nghĩ tới làm người trong lòng tức giận. Vừa nghe xong anh lập tức rời đi vòng tay cậu, cuộn người vào một góc giường, ngay cả cái chăn cũng không để lại cho cậu.

Cho dù Jeong Jihoon có ngốc đến đâu, cũng nhìn ra tâm trạng người yêu của mình không tốt, cho nên từ bỏ ý định về phòng, đầu óc nhanh chóng nghĩ xem mình có làm sai chuyện gì không, để còn lập tức tìm cách dỗ dành người yêu nữa. Jung Jihoon mặt dày kéo chăn ra, một lần nữa chui vào.

Han Wangho có chút khó chịu xoay người lại "Em muốn gì?"

Tháo xuống mắt kính Han Wangho thoạt nhìn không giống ngày thường thành thục, hơn nữa lúc này còn nhíu mày, nhìn giống một bé mèo con đang cau có.

"Wang ssi... thật nhẫn tâm a, sao anh lại không chừa chăn cho em?"

"Không phải em về phòng là sẽ có cái chăn riêng sao? Chẳng lẽ Hyeonjoon lấy chăn của...ưm..."

Han Wangho còn chưa nói xong, đã bị một nụ hôn đánh gãy, cái miệng vừa rồi còn lãi nhãi bây giờ lại ngoan ngoãn thừa nhận nụ hôn của Jeong Jihoon, cả người căng thẳng không dám cử động. Nụ hôn kết thúc, Han Wangho rầu rĩ vùi đầu vào người Jeong Jihoon giả làm chim cút.

"Anh chưa hết bệnh, coi chừng anh lây cho em."

Nghe người yêu gọi mình từ "Jihoon" thành "Em", Jeong Jihoon cảm thấy việc này có chút không ổn rồi.

Lúc trước Jeong Jihoon rất thích cãi nhau với Han Wangho, xem ngày thường lý trí anh lớn bị mình chọc tức đến bắt đầu âm dương quái khí, làm cho cậu có cảm giác thỏa mãn khi có thể tác động đến cảm xúc của đối phương. Nhưng bây giờ thì khác, so với chuyện này, Jeong Jihoon càng sợ Han Wangho thật sự không vui, cũng sợ Han Wangho không để ý đến mình nữa. Hiện tại cậu cảm thấy lời nói không bằng hành động.

"Em không sợ bị lây bệnh."

Jeong Jihoon nhanh chóng đem người ôm chặt vào lòng, chính diện xúc cảm càng thêm chân thật, khoảng khắc ôm anh, cậu mới cảm thấy Han Wangho thật sự quá gầy.

"Hai ngày em không ở đây, Wang ssi không có ăn uống đàng hoàng đúng không?"

Nghe xong câu này, Han Wangho rốt cuộc chịu lộ mặt nhìn về phía Jeong Jihoon, "Anh có hảo hảo ăn cơm a." Giọng nói yếu ớt bởi vì sinh bệnh, nay còn yếu ớt hơn bởi câu nói không được tự tin của mình.

Nghe vậy, Jeong Jihoon lập tức siết chặt vòng tay trên eo anh hơn nữa.

"Nhưng rõ ràng em cảm giác anh gầy hơn trước."

Han Wangho có chút bất đắc dĩ: "Hai ngày có thể gầy đến làm em cảm giác được mới kỳ lạ nha?"

"Anh có chắc mình thật sự hảo hảo ăn cơm?"

"......"

"Tại sao? Tại vì quá nhớ em cho nên ăn không vô sao?"

"Jeong Jihoon, em thực nhàm chán."

Jeong Jihoon vùi đầu vào cổ Han Wangho, lại không ngừng cọ qua cọ lại, cái mũi ở xương quai xanh ngửi tới ngửi lùi, giống như đột nhiên từ miêu biến thành cẩu.

"Bởi vì Jihoon rất nhớ anh, nhớ đến không thể ăn nổi cơm, xem ra Wang ssi không nhớ em chút nào a ."

Han Wangho rốt cuộc mềm lòng, ôn nhu trấn an mèo con "Ghi hình vất vả sao?"

Mèo con nếm tới rồi ngon ngọt, lại không có thực vui vẻ, ngược lại tâm tình phức tạp lên.

"Em không vất vả, nhưng anh Wangho, sao lại dễ bị dỗ dành như thế?"

Thái độ của Han Wangho đối với cậu có chút kỳ quái, nếu là Jeong Jihoon lúc bình thường, nhất định sẽ giống như dính người mèo con lộ ra mềm mại cái bụng cầu vuốt ve.

"Anh thật sự không có giận a."

Jeong Jihoon một tay chống đầu, trên cao nhìn xuống Han Wangho, bày ra một tư thế cực kỳ nghiêm túc.

"Anh không giận sao? Anh sinh bệnh, hai ngày nay em lại không ở bên cạnh anh, hôm nay đã hứa sẽ về sớm cùng anh ăn cơm, cũng không làm được."

Han Wangho vẫn có chút hoang mang.

"Nhưng đó không phải lỗi của em, em phải tham dự các trận đấu trước mùa giải, ghi hình cũng vậy, lâm thời tăng ca loại chuyện này em cũng không quyết định được."

Jeong Jihoon thở dài nhìn người yêu, cậu có chút xem nhẹ người sống đến 25 tuổi mới yêu lần đầu, "Nhưng anh à, anh không cảm thấy khi anh bị bệnh và đến bệnh viện một mình, khi anh không thể cùng em phát sóng trực tiếp, không thể cùng em ăn cơm, lúc đó tâm trạng của anh ra sao?"

"Em không cảm thấy anh rất vui khi em rời đi sao? Còn anh thấy em rất vui khi gặp Willer a, ở hậu trường còn cùng anh Deft trò chuyện rất sôi nổi, còn có không biết khi nào cùng Woochan quen thuộc như vậy, midjug phối hợp thật không tệ nha."

Jeong Jihoon cảm thấy bộ dáng này của anh thật sự quá đáng yêu, nhịn không được cười ra tiếng, sau đó nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi Han Wangho.

"Còn nói không tức giận sao? Wang ssi đừng nói dối nha."

Han Wangho bị nụ hôn bất ngờ này làm cho có chút ngại ngùng, kéo chăn lên che nửa mặt, thanh âm rầu rĩ từ phía dưới chăn truyền đến.

"Có thể là bởi vì sinh bệnh, anh cảm thấy mình trở nên kỳ lạ, rõ ràng chuyện này thực bình thường, vì sao anh lại thấy khó chịu như vậy?"

Mục đích của Jeong Jihoon cuối cùng cũng đạt được, muốn cho Han Wangho thẳng thắn nói chuyện, xác thực có điểm khó khăn.

"Có thể do Wang ssi quá yêu em."

Vốn dĩ đã chuẩn bị tiếp nhận lời phản bác của Han Wangho, nhưng không nghĩ tới đối phương lại nói "Đúng vậy, anh quá yêu em, cảm giác không tốt chút nào."

"Không tốt chỗ nào, là quá tốt, càng yêu càng tốt."

Han Wangho thực nghiêm túc mà nói "Cảm xúc không chịu lý trí chi phối, hơn nữa anh quá ỷ lại vào em, nhìn thế nào cũng không phải chuyện tốt."

Jeong Jihoon nâng đầu anh, đem người ấn vào chính mình trong lòng ngực.

"Han Wangho."

Jeong Jihoon hít sâu một chút, mới tiếp tục nói.

"Như vậy không có gì không tốt, em cần cảm xúc của anh, anh sẽ vì em mà vui vẻ, buồn bực, ủy khuất, tức giận, đều làm em cảm nhận được tình yêu của anh"

Han Wangho hơi hơi dùng sức, nắm lấy vải áo trước ngực, anh hiếm khi nhìn thấy một Jeong Jihoon như vậy.

"Mặc dù bây giờ em, còn có rất nhiều thứ làm chưa tốt, nhưng em sẽ cố gắng nỗ lực. Cho nên Wang ssi... xin anh hãy dựa dẫm vào em."

Han Wangho có thể cảm nhận được nhịp tim Jeong Jihoon đang đập liên hồi, cảm giác chính mình sắp bị tình yêu của đối phương thiêu đốt, chỉ có thể vươn tay ôm chặt lấy đối phương.

"Anh hiểu rồi, sau này anh sẽ dựa dẫm vào Jihoon của anh nhiều hơn nữa."

Nhưng khoảng khắc ấm áp chưa được vài giây, anh đã bị đối phương xoay người đè ở dưới thân, mặt của Jeong Jihoon gần như áp vào mặt anh, và chóp mũi của họ sắp chạm vào nhau.

"Giải quyết xong vấn đề của anh, bây giờ tới giải quyết vấn đề của em, tại sao lại cùng người khác duo?"

Hành động của Han Wangho bị hạn chế, anh cảm thấy có chút không được tự nhiên.

"Hyeonjoon cũng có thể xem là người khác sao? Người yêu em nhờ chơi phối hợp topjung mà thành danh, cùng đường trên duo nhiều không phải là chuyện bình thường sao."

Những lời này không hề có tác dụng trấn an, ngược lại còn làm Joeng Jihoon đem lực chú ý từ Choi Hyeonjoon, chuyển dời đến càng nhiều người hơn nữa.

"Hóa ra Wang ssi thích người chơi đường trên hơn a... vậy em và tuyển thủ Smeb, anh thích ai nhất?"

"Sao em không đi hỏi anh Deft vấn đề này."

"Ya, Han Wangho! Anh nghiêm túc trả lời cho em!"

Han Wangho xem mèo con bắt đầu xù lông tức giận, mới cảm thấy rốt cuộc cậu đã trở về dáng vẻ mà mình quen thuộc, anh cười nói "Dù sao thì anh Kyungho cũng sẽ không đè lên người anh như vậy."

"Vậy ngoài việc đè lên người anh thì em sẽ làm thêm những việc khác nữa."

Vừa dứt lời, Joeng Jihoon liền luồn tay vào áo ngủ của anh, một đường từ eo sờ đến ngực, thân thể mẫn cảm của Han Wangho khẽ run, nghiêng đầu dùng mu bàn tay che lại miệng, tránh cho bản thân chịu không nổi rên rỉ thành tiếng.

Jeong Jihoon nhớ tới anh đang sinh bệnh, liền ôn nhu thì thầm vào tai anh "Nếu anh thấy không thoải mái, hôm nay em sẽ không làm."

Han Wangho không nói chuyện, trực tiếp dùng đôi tay choàng qua cổ Jeong Jihoon, muốn biểu đạt ý tứ quá rõ ràng, giây tiếp theo Jeong Jihoon liền cúi đầu hung hăng hôn lên môi anh. Nụ hôn này không chỉ chạm nhẹ như hai nụ hôn trước, mà trở nên tràn ngập xâm lược tính, môi lưỡi dây dưa, nhiễm đầy dục vọng.

Han Wangho bị hôn đến choáng váng, ngón tay thon dài của Jeong Jihoon đã bắt đầu xoa bóp đầu vú của anh, thình lình xảy ra kích thích làm anh nhịn không được rên rỉ thành tiếng, nhưng vì môi đang bị hôn nên tiếng rên rỉ biến thành nghẹn ngào thanh âm.

"Anh, em bật đèn ngủ được không?"

"Đừng......"

Han Wangho theo bản năng muốn cự tuyệt, anh vẫn chưa thể thoải mái đối mặt với tính ái, luôn phá lệ cảm thấy thẹn.

"Em muốn nhìn anh, em rất nhớ anh."

Chỉ là căn bản anh không cách nào chống cự lại khi người yêu nhỏ tuổi làm nũng, nên anh đành phải ngoan ngoãn gật đầu.

Đèn ngủ cũng không sáng lắm, nhưng lại làm cho căn phòng tăng thêm bầu không khí mông lung, khuôn mặt tái nhợt vì sinh bệnh của Han Wangho, vào giờ phút này thoạt nhìn càng dễ dàng kích khởi người thi ngược dục.

Nhưng Jeong Jihoon vẫn thấy đau lòng nhiều hơn, cố nén xúc động, ngược lại so thường ngày càng ôn nhu hơn. Đầu tiên Jeong Jihoon vuốt ve phấn nộn dương vật bị kích thích dựng đứng của Han Wangho, rồi bắt đầu nắm cán loát động, ngón cái thỉnh thoảng xoa nhẹ lỗ chuông trên đỉnh dương vật.

Han Wangho dần dần bị tầng tầng chồng lên khoái cảm kích thích đến sinh ra khoái cảm thật sự, bắt đầu phát ra tiếng rên, không bao lâu liền ở trong tay Jeong Jihoon bắn ra tới. Khoảng thời gian trước bởi vì Jeong Jihoon eo bị thương, nên cả hai cấm dục hồi lâu, vì vậy lần này tinh dịch bắn ra tới đặc biệt sền sệt.

Jeong Jihoon tận dụng tối đa những gì mình có, nhanh chóng cởi đồ ngủ cùng quần lót của Han Wangho, dùng bàn tay vừa rồi bị bắn đầy tình dịch thăm hướng hậu huyệt của người dưới thân.

Ngón giữa cùng ngón trỏ dùng tinh dịch bôi trơn cắm vào khẩn hẹp hậu huyệt, bên trong huyệt thịt như là có ý thức giống nhau, đem ngón tay Jeong Jihoon gắt gao bao vây. Theo cậu thong thả mà thọc vào rút ra, Han Wangho rên rỉ thanh âm cũng dần dần trở nên ngọt nị, hai chân anh vô thức hướng đối phương mở ra.

Jeong Jihoon cảm thấy hậu huyệt càng ngày càng trơn, liền cho thêm một ngón tay vào, hơn nữa đẩy nhanh tốc độ, cái mông nhỏ của Han Wangho theo động tác của Jeong Jihoon khẽ run lên, bắt đầu khống chế không được phát ra "Ân ân a a" tiếng rên rỉ.

Cảm nhận được thời cơ không sai biệt lắm, Jeong Jihoon mới rốt cuộc phóng xuất ra chính mình đã ngạnh đến phát đau dương vật, để sát vào huyệt khẩu của Han Wangho, nhưng còn chưa kịp cắm vào đã bị đánh gãy.

"Không được... Anh không thoải mái, không thể bắn ở bên trong..."

Jeong Jihoon ở trên giường có cái hư tật xấu, chính là đặc biệt thích nội bắn, mỗi lần đều phải bắn đầy Han Wangho huyệt khẩu, lại nhìn tinh dịch từ đỏ lên huyệt khẩu chảy ra mới bằng lòng bỏ qua.

"Không mang bao được không, em sẽ không bắn vào bên trong."

Han Wangho nghe xong lời này cũng không cự tuyệt nữa, giây tiếp theo đã bị cực đại dương vật xỏ xuyên qua. Nguyên cây hoàn toàn đi vào lúc sau, Jeong Jihoon dừng động tác, cực lực nhẫn nại suy nghĩ muốn lập tức động lên, cố gắng thích ứng với khẩn hẹp hậu huyệt.

Qua hồi lâu mới bắt đầu thong thả thọc vào rút ra, vừa làm vừa ở Han Wangho bên tai thấp giọng hỏi "Wang ssi hôm nay phát sốt sao?"

"Anh không biết......"

"Nhất định là phát sốt đi, bằng không bên trong vì sao lại nóng như vậy?"

Han Wangho rốt cuộc biết tại sao Jeong Jihoon đột nhiên lại hỏi chuyện này, tức khắc xấu hổ đến cả người đều đỏ lên, ở trắng nõn làn da đối lập hạ có vẻ phá lệ rõ ràng.

Joeng Jihoon tâm tình rất tốt, tiếp tục dưới thân động tác, đưa tay xoa bóp cái mông trắng nõn của Han Wangho "Còn sức không? Kẹp chặt eo em, em tăng tốc......"

Han Wangho nghe lời cuộn lên hai chân kẹp chặt Jung Jihoon săn chắc eo, ngay sau đó một cái thâm đỉnh liền đụng phải chỗ mẫn cảm của anh.

"Ah......"

"Hư -- Wang ssi cần phải nhỏ giọng lại, bằng không trong chốc lát Suhwan bọn họ trở về nghe được liền không hảo."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng động tác lại một chút đều không giống sợ người nghe được bộ dáng. Jeong Jihoon tràn ngập kỹ xảo thao lộng, làm Han Wangho mềm thành một bãi thủy, sắp mất đi khống chế chính mình lý trí, chỉ có thể lấy tay che miệng để khỏi rên rỉ quá lớn.

Rốt cuộc Han Wangho còn đang bị bệnh, so ngày thường suy yếu rất nhiều, thể lực cũng hoàn toàn theo không kịp. Dương vật còn liên tục tại hậu huyệt ra vào, chân của anh dần dần không còn sức lực kẹp chặt, từ Joeng Jihoon trên eo trượt xuống.

Joeng Jihoon dứt khoát ôm anh ngồi ở chính mình trong lòng, tư thế cơ thể thay đổi làm thô dài dương vật tiến vào càng sâu, Han Wangho đặt cằm ở trên vai Joeng Jihoon, phát ra mỏng manh tiếng kêu giống hệt bé mèo nhỏ. Joeng Jihoon chỉ cảm thấy, trong lòng ngực người giờ phút này cũng giống chỉ nãi miêu giống nhau yếu ớt, ngay cả dùng sức ôm anh, cậu cũng không dám, giống như chỉ dùng một chút lực cũng có thể đem người bóp nát.

Han Wangho giống như không có xương cốt, cả người mềm nhũn trong vòng tay Jeong Jihoon, thân thể phập phồng lên xuống liên tục, bị làm đến không thể thốt ra một âm tiết rõ ràng nào. Anh có cảm giác hôm nay bạn trai nhỏ của mình thật sự rất dịu dàng, nếu là ngày thường, cậu nhất định sẽ bắt anh tự chuyển động, hoặc là nói một câu khiến người ta đỏ mặt.

Nhưng hôm nay lại chỉ luôn ôn nhu an ủi anh, ngoại trừ động tác dưới thân vẫn như cũ hung ác khiến anh khó có thể chống cự.

Dần dần nhanh hơn tốc độ cùng với càng ngày càng rõ ràng thân thể tiếng đánh, Han Wangho cắn đầu vai Jeong Jihoon để khắc chế bản thân thét lên. Loại này thong thả thọc vào rút ra tích lũy khoái cảm nùng liệt lại lâu dài, anh sảng đến ngón chân đều nhịn không được co lại, cả người bắt đầu kịch liệt mà run rẩy.

Jeong Jihoon biết anh sắp cao trào, nhưng với tình trạng thân thể của anh hôm nay bọn họ chỉ có thể làm một lần, để tránh cho anh tiết sớm, Jeong Jihoon ý xấu thả chậm tốc độ.

Chờ đến anh bình phục một ít, lại bắt đầu mãnh liệt thao lộng, liên tục vài lần, làm Han Wangho mỗi lần đều ở cao trào bên cạnh bồi hồi. Anh cảm thấy chính mình vừa rồi vẫn là đem Jeong Jihoon nghĩ đến tốt quá, mặc dù cậu đã dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng tật xấu bắt nạt anh của cậu vẫn ăn sâu vào xương tủy.

Anh nhịn không được bắt đầu xin tha: "Từ bỏ... Cầu em..."

Không biết qua đi bao lâu, Jeong Jihoon rốt cuộc cũng chịu tha cho anh.

Khi cao trào sắp đến, Jeong Jihoon càng thúc hông mạnh hơn nữa, mỗi một lần đều chạm đến điểm mẫn cảm của anh, cuối cùng Han Wangho nghênh đón đêm nay lần thứ hai cao trào, bị làm đến trực tiếp bắn ra tới.

Mà Joeng Jihoon cũng bị Han Wangho cao trào khi kịch liệt co rút lại vách trong kẹp đến cầm giữ không được, vội vàng rời khỏi tới bắn ở Han Wangho trên bụng nhỏ. Dương vật rút ra khi, phát ra "Ba" một tiếng, hai người tinh dịch cũng hỗn tạp ở cùng nhau, có vẻ phá lệ dâm mĩ.

Han Wangho mệt đến nổi cử động một ngón tay cũng không có sức, anh nằm yên ở trên giường để cho Jeong Jihoon giúp anh lau sạch người, chờ đến Jeong Jihoon vội xong trở về, Han Wangho đã sắp mở không nổi mắt.

"Ngày mai anh phải đi Media day đúng không?"

"Đúng vậy, Siwoo và Youngjae cũng sẽ đi, đội của chúng ta có rất nhiều đội trưởng."

Mặc dù rất buồn ngủ nhưng Han Wangho vẫn theo bản năng lẩm bẩm trả lời Jeong Jihoon.

"Đội trưởng các đội khác cũng sẽ đi sao?"

"Đúng vậy, anh Sanghyeok cũng sẽ đi."

Jeong Jihoon cảm thấy mình hỏi vấn đề này đơn giản là tự cấp bản thân không thoải mái.

"A... Có chút hối hận khi để anh làm đội trưởng."

"Đừng nói bậy nữa......"

Han Wangho lẩm bẩm nói, hiển nhiên đã buồn ngủ đến cực điểm, hô hấp cũng bắt đầu đều dần.

Trịnh chí huân cho rằng anh đã ngủ say, nhẹ giọng ở bên tai anh nói: "Em sẽ cố gắng."

Không ngờ Han Wangho vẫn nghe được, anh có chút khó hiểu hỏi "Cái gì?"

Jeong Jihoon giải thích "Ngày 18, em sẽ cố gắng giành chiến thắng."

Han Wangho duỗi tay ôm lấy cánh tay Jeong Jihoon, tìm cái thoải mái tư thế dựa vào, nhấp môi, sau đó nhỏ giọng nói "Là chúng ta cùng nhau."

"Anh và em, còn có Hyeonjoon, Suhwan, Hwanjoong, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng dành chiến thắng."

Jeong Jihoon nhẹ nhàng hôn lên trán anh.

"Tốt"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com