Đoản cổ trang 2
Nàng khẽ nhếch môi cười. Ùm. Một tràng âm thanh đập nước phát lên. Toàn bộ nô tì lớn tiếng kêu cứu. Một thị vệ cao khỏe nhảy xuống nước vớt được Ninh Quý phi lên.
Ngay lúc đó xuất hiện một bóng nam nhân lao nhanh xuống hồ, chưa đầy nửa khắc đã vớt được nàng - Hoàng hậu cao quý của đương triều đang ngất xỉu.
Ninh Quý phi ho sặc sụa, lát sau khó khăn mở miệng " Hoàng thượng minh giám, là Hoàng Hậu cố ý đẩy thần thiếp xuống nước, thần thiếp bị hại !"
Hắn bỏ ngoài tai mọi lời cầu xin của ả, tâm trạng của hắn lúc này đang dồn vào gương mặt trắng bệch có chút tím tái của nàng, hắn gào lên " Mau truyền thái y ! "
Qua hai canh giờ nàng vẫn chưa tỉnh lại, hắn lo lắng ngồi trên tháp mĩ nhân đợi thái y chữa trị cho nàng, trên nền đất, dưới bàn tay chỗ Ninh Quý phi toàn thân ướp nhẹp đang run rẩy quỳ sụp xuống đầy những mảnh sứ của ly trà mà hắn tứng giận ném đi
Nhìn thấy Ninh Quý phi oan uổng khóc nức nở, hắn quát lớn " Hoàng hậu của Trẫm mà có xảy ra chuyện gì, cái mười mạng của ngươi cũng không đủ !"
Lúc đó vị Hoàng Hậu đương triều im lặng nằm trên giường, khóe môi khẽ nhếch thành đường con hoàn mĩ !
Sau đó hai ngày, Ninh Quý phi không được ban cho cái chết mà bị hạ xuống làm mạt đẳng canh y chuyên giặt giũ đồ của các phi tần trong cung. Quả nhiên còn thống khổ hơn cái chết !
Trước đó một hôm, nàng ngồi phơi nắng trong ngự hoa viên, hắn yên nặng ngồi xuống cạnh nàng, yên nặng nhìn nàng. Bỗng nhiên nàng nói " Đừng ban cho ả cái chết "
Hắn không hỏi, vẫn yên lặng đợi nàng nói tiếp
-" Là ta đã đẩy ả xuống hồ sen " Hơi ngừng lại, nàng chuyển ánh mắt nhìn qua gương mặt hắn rồi lại nhanh chóng nhìn đi nơi khác, nàng khẽ thở dài " Ta đã cược với chính bản thân, xem xem ta làm những việc gây mất cung quy này liệu chàng có phế truất ta, biếm ta vào lãnh cung hay không ? "
Hắn như muốn nói gì đó nhưng vẫn im lặng, khẽ ôm nàng vào lòng để nàng tựa đầu vào ngực mình
-" Thấy chàng lo lắng cho ta như vậy ta quả thực rất vui mừng. Nhưng chàng cũng hãy tin ta là do ả ta đòi làm hại ta trước. Ta chỉ là tương kế tựu kế chứ không hề có ý muốn giết nàng ta "
Hắn gật nhẹ đầu, khẽ cười " Chỉ cần nàng vui, nàng náo loạn đến đâu ta sẽ đều dung túng cho nàng !!! "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com