Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản 3

#1

Cha tôi giết chết mẹ anh.

Và rồi cha tôi bị bắt với mức án tù chung thân.

Mẹ anh là một nữ cảnh sát, bà ấy công xử phân minh. Bà ấy rất vĩ đại, điều đó trước giờ tôi rất khâm phục.

Tôi hỏi ông, tại sao lại giết người? - Ông im lặng, rồi tôi cũng không hỏi nữa.

Sự hận thù ấy, anh đặt hết vào người tôi. Anh muốn giết tôi, rồi giết luôn cả anh.

Mười tám tuổi, có lẽ đó là con số ám ảnh nhất trong đời. Tuổi đó, cha tôi đi tù, mẹ vì thế sinh bệnh nặng rồi cũng qua đời, bỏ lại một mình tôi.

Tôi bỏ học, đi tìm việc làm. Nhưng họ, không ai nhận tôi, họ xua đuổi tôi, họ nói tôi là con của kẻ sát nhân. Tôi thật sự tuyệt vọng, thật sự, thật sự... Nhưng tôi còn phải tiếp tục sống, bởi vì, còn cha tôi, tôi biết ông ấy không phải người hành động mất kiểm soát đâu... Nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao ông lại làm vậy.

Tôi về nhà, lại vô tình nhận được tin. Cha tôi thắt cổ tự tử ngay trong tù, đã được các quân nhân trong đó chôn cất.

Mẹ tôi mất rồi, cha cũng bỏ tôi luôn rồi. Sao họ không mang tôi theo đi... Trên thế giới này chỉ còn mỗi mình tôi, chỉ còn mình tôi thôi...

Tôi lang thang ngoài đường, bị một đám người đánh ngất đi. Khi tỉnh dậy chợt thấy mình trong căn phòng lạ lẫm, tay chân đều bị trói, tôi la lên.

Cánh cửa phòng mở ra, một đám đàn ông bặm trợn nhào về phía tôi, như bầy sư tử đói ba năm. Tôi hét lên, họ nhét khăn vào miệng tôi. Họ xé rách hết đồ trên người tôi, làm nhục tôi. Tôi vẫn hét, tôi hét trong vô vọng, có ai... đến cứu tôi không?

Lúc đó, tôi thấy anh xông vào, mắt đã nhòa đi nhưng vẫn thấy hành động của anh. Từng cước tung lên đánh bại hết những tên kia. Hình như tôi nghe thấy họ nói, anh mua tôi với mức giá rất cao.
Anh cởi áo khoác trên người mình khoác vào tôi rồi đưa tôi đi.

Tôi hỏi, trên đời này vẫn còn người quan tâm tôi sao? Ngay giây phút ấy tôi bỗng động lòng. Tôi cho mình một chút hi vọng cuối cùng. Nhưng không...

Anh đưa tôi về nơi anh ở, anh đối xử với tôi... không như đối xử với con người. Anh thường xuyên đánh đập tôi, anh cho tôi ăn thức ăn dư thừa, nơi ngủ của tôi chính là căn nhà kho sau vườn. Nơi ấy rất tối, tôi sợ bóng tối. Cha mẹ ơi... đến đưa con đi cùng với.

Ngày nào cũng như ngày nào, tôi thật sự mệt rồi. Tôi lấy con dao trong bếp với ý định chấm dứt cuộc sống mình tại đây. Nhưng anh lại kịp thời giật lấy vứt xuống sàn.

" Cô không có tư cách tự sát, chỉ có tôi mới có thể giết cô"

Anh ấy dùng lực cánh tay bóp mạnh cổ tôi, nhưng nó vẫn chưa đủ để giết chết một người. Tôi chậm rãi nói từng chữ

" Rốt cuộc là tại sao?"

Mắt anh như hằng lửa lên đỏ rực, lực cánh tay anh càng mạnh hơn. " Cô đừng quên cha cô đã làm gì với mẹ tôi"

Anh bỏ tôi ra rồi lạnh lùng quay đi. Tôi sững người tại chỗ, quên đi cảm giác khó chịu nơi cổ họng.

Câu nói ấy tôi nghe rõ ràng từng chữ một. Tôi hiểu rồi, hiểu vì sao anh lại làm thế. Tôi nở nụ cười nhưng nước mắt lại cứ rơi.

Những ngày sau, tôi sống không bằng chết. Anh đưa tôi đến nơi gọi là 'thú vui' của anh và tôi cũng có thể coi là thú vui ấy. Anh đưa tôi một túi thật to, chỉ tôi vào căn phòng ở trước mặt. Tôi lặng thinh làm theo lời anh, tôi không có tư cách phản kháng.

" Đem cái này đặt vào trong"

Căn phòng chứa những động vật ăn thịt, gần như là bị bỏ đói. Tôi vô thức run lên, hai tay nắm chặt phần nắm của chiếc túi. Ý anh là đem túi này vào cho những con thú đó... Rồi tôi cũng trở thành mồi nhắm.

Thấy tôi, những con thú đó hung hăng lao tới. Tôi lại tưởng tượng đến cảnh tượng khi những người đàn ông ấy nhào về phía tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #tonghop