Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản 8: Hẹn một ngày

Tác giả: Đỉnh Biên Hồ
Quốc gia: Việt Nam
Tóm tắt: Đồng nhân thoã mãn ước nguyện của fangirl

Gửi cho giấc mơ nào đó,

Nháy mắt đã đến giữa tháng tám, khí trời trở nên mát mẻ, song tôi cảm thấy có chút giá lạnh. Bầu trời tháng tám luôn âm u mang những cơn mưa hối hả xối xuống, tiếng mưa rơi ồn ào bên ngoài đập vào tai tôi. Tôi nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhập nhèm nhìn bên ngoài cửa sổ, nhìn những cành cây đang không ngừng xô đổ nhau như những đứa trẻ đang mang sinh mệnh cãi vã. Làn da quanh khoé mắt tôi những năm nay sớm đã hằn vết chân chim, những vết đồi mồi ngày càng đậm ẩn hiện trên làn da thiếu nữ năm nào. Tôi di chuyển ánh mắt nhìn chai nước biển treo đầu giường, từng giọt từng giọt nhẹ nhàng rỉ xuống, chậm rãi cạn dần như những giây phút cuối cùng của tôi trên cõi đời này.

Những năm trước đây tôi đã nếm đủ hạnh phúc của đời người. Tôi kết hôn cùng người tôi yêu, chúng tôi cùng phụng dưỡng cha mẹ, cùng sinh con và nhìn thấy con tôi tìm được bến đỗ của đời mình.

Những năm này tôi đứng trước gương, nhìn thấy thiếu nữ năm nào đứng trong gương từ từ biến thành một bà lão, làn da mịn màng lão hoá dần trở nên nhăn nheo hằn vết đồi mồi. Đời này trải qua như vậy, đối với tôi đã đủ chưa?

Tôi nằm trên giường bệnh gắng gượng thở một cách yếu ớt, bên tai tôi vẫn là tiếng mưa ồn ào bên ngoài, bầu trời hôm nay ảm đạm đến kỳ lạ. Tôi cảm nhận được nhịp tim yếu ớt của bản thân, sự đau đớn từ tận sâu bên trong cơ thể truyền ra. Tôi cảm thấy đời này của tôi vẫn chưa đủ.

Mưa rơi hối hả đập vào ô cửa, tia sáng cuối cùng dập tắt trong mắt tôi. Dường như có người nhẹ nhàng kề xuống, thủ thỉ bên tai tôi rằng: “Hôm nay là ngày 17 tháng 8, bà đến nơi cuối cùng chúng ta muốn đến được không?”

Giọng nói ấy dường như có phần run rẩy, hoà vào tiếng mưa ồn ào lại nghe êm dịu đến lạ, tựa như muốn dẫn tôi đến cùng trời cuối đất, khiến cho nỗi nhớ khắc khoải suốt bao nhiêu năm nay của tôi bỗng trào ra ngoài.

Rất lâu trước kia, tôi từng nói với chồng tôi, tôi muốn đến một nơi, nơi đó gọi là thôn Vũ.

Không biết tiếng mưa đã ngừng từ lúc nào, có tiếng va đập quen thuộc vang lên bên tai, tôi ngồi dậy, đôi mắt dần dần thích ứng với ánh sáng bên ngoài.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông đứng đối diện, tay anh ta cầm sạn đang không ngừng đảo thức ăn trong chảo.

Bỗng dưng anh ta ngước mặt nhìn tôi, dường như không có gì bất ngờ khi thấy tôi ở đây, cười hỏi: “Em tỉnh rồi à, em là XX đúng không?”

Tôi nhìn chằm chằm anh ta không trả lời, lại nâng tay sờ sờ khuôn mặt mình, bỗng chốc tôi hoảng hốt nhận ra một điều, tôi dường như đã quay trở về bộ dáng trước kia.

Anh ta nhíu mày, dường như cảm thấy tôi lập dị. Tôi nhìn anh ta, bỗng thốt ra một câu: “Anh là Ngô Tà.”

Anh ta hình như cảm thấy tôi dở hơi, cúi đầu tiếp tục nấu ăn không thèm đếm xỉa đến tôi nữa, miệng lẩm bẩm chửi: “Bàn Tử chết tiệt, từ đâu mang về một cô nàng lập dị thế này.”

Tôi đứng lên đi tới gần, chăm chú nhìn thân ảnh ấy, nhìn khuôn mặt của anh ta, nhìn cánh tay anh ta đang cầm sạn, tự hỏi dưới lớp áo đó phải chăng là mười bảy vết sẹo không thể xoá nhoà. Tôi nhìn vết sẹo hằn rõ trên cổ kia, nhìn hàng mi dài mà Hạt Tử từng nói đến, bỗng dưng khoé mắt trở nên phiếm hồng, thanh âm run rẩy: “Em tên XX.”

Chào anh, em tên XX, em rất rất thích anh, rất rất thích bọn họ, thích mỗi người trong các anh.

Tôi cuối cùng cũng không thể kiềm lòng được, ngồi xuống gục đầu khóc nức nở. Anh ta dường như không phản ứng kịp với chuyện tôi khóc, vội vàng ném sạn nói: “Em bị gì à?”

Tôi sực nhớ anh ta không thể nào xử lý chuyện con gái khóc, nội tâm sợ anh ta khó xử nên vội vàng lau nước mắt đứng lên, giọng nói nức nở: “Không có, em không sao.”

“Vậy thì ngồi đó đi. Bàn Tử ra ngoài câu cá lát nữa mới về.”

Tôi im lặng ngồi ở bàn. Dáng hình đó, những người mà tôi luôn cất giấu ở nơi sâu nhất trong lòng, rốt cuộc cũng có thể gặp gỡ bọn họ.

Tôi nhìn vết sẹo trên cổ đó, nhẹ hỏi: “Sẹo trên cổ anh có đau không?”

Anh ta dường như không chút bận tâm lời tôi nói, vẻ mặt tựa như không nghe thấy, im lặng không đáp.

Tôi nhìn ra ngoài cửa, không khí ở đây rất trong lành, bỗng nói tiếp: “Em nghe nói Đỉnh Biên Hồ ở đây rất ngon.”

Anh ta đáp: “Đương nhiên ngon, tôi cũng thích món này, trước đây tôi chọn Phúc Kiến cũng là vì thích ăn nó.”

Nỗi nhớ khắc khoải trong tôi mấy mươi năm nay làm sao lặng xuống, giờ phút này nó tựa như gặp được nét rạn nứt, không ngừng thừa cơ dâng trào ra bên ngoài. Thế nhưng trong tôi vốn dĩ là bà lão cao tuổi, bản thân làm sao có thể còn là tôi của năm đó, muốn nhào tới ôm chầm lấy anh, ôm chầm lấy từng người bọn họ mà gào khóc điên cuồng.

Bên ngoài bỗng có tiếng gọi.

“Thiên Chân, tôi với Tiểu Ca về rồi đây.”

Tôi quay đầu, trong tầm mắt hiện ra thân ảnh một người mập mạp tay cầm hai con cá chép, bên cạnh là một thanh niên nét mặt lạnh nhạt. Tôi nhìn bọn họ chậm rãi bước vào cửa, tựa như chậm rãi bước vào cơn bão lòng đang cuồn cuộn trong tôi.

“Ái chà, cô em này là tôi dẫn về đấy.” Người mập mạp quay đầu nói với thanh niên kia, gã thanh niên dường như không để tâm, cầm dao bắt đầu làm cá chép.

“Em gái thấy Hỉ Lai Miên thế nào?” Người mập mạp lấy sạn từ trong tay Ngô Tà, ngước mặt hỏi tôi.

Tôi không đáp, bỗng hỏi ngược lại: “Các anh sống tốt không?”

Ngô Tà nhìn tôi, dường như đã quen với sự lập dị của tôi, anh ta liếc nhìn Bàn Tử.

Bàn Tử cầm sạn đảo thức ăn, nói với Ngô Tà: “Hôm nay Hỉ Lai Miên vắng khách, tôi thấy cô em đó đi dã ngoại, tiện thể giới thiệu chỗ của chúng ta, không phải quảng cáo rất tốt sao, cậu nhìn cái gì”. Sau đó tiếp tục nhìn tôi đáp: “Tốt, sao có thể không tốt, ông chủ Ngô đây rất biết kinh doanh, còn Bàn gia tôi thì khỏi nói, chuyện gì có mặt Bàn gia tôi có thể không tốt à, còn tên mặt lạnh này là thu ngân ở đây đấy, khuôn mặt cậu ta rất hút khách, Hỉ Lai Miên phát đạt, khí hậu ở đây lại trong lành, sợ rằng mấy chục năm nữa cô em đến đây vẫn thấy bọn tôi khoẻ mạnh chạy bộ quanh núi.”

Trước mắt tôi nhoè đi, nhìn bọn họ quây quần nấu ăn mà trong lòng biển gợn sóng trào.

Tôi nhìn thân ảnh của người thanh niên nét mặt lạnh nhạt kia, tựa như nhìn thấy được cả quãng đời cô độc của hắn, thanh âm nghẹn ngào nói: “Tiểu Ca rất cô đơn.”

Hắn dường như nghe thấy lời tôi nói nên dừng tay đang làm cá, bỗng đưa mắt nhìn tôi, vẫn là nét mặt lạnh nhạt ấy.

Tôi lại tiếp tục nói: “Bàn Tử cũng rất cô đơn.”

Tôi nhìn ba người bọn họ, nhỏ nhẹ nói: “Ba người nhất định phải ở bên nhau thật lâu, thật lâu.”

Hôm nay là 17 tháng 8 đấy.

Một tia đau đớn lan ra trong tôi, khuếch tán không ngừng, hình ảnh cuối cùng trong mắt tôi là ba người bọn họ, tia sáng cuối cùng dập tắt như bóng đêm buông xuống. Tôi dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc đó, trong tiếng mưa rơi hối hả, thanh âm của người đó như vượt qua thời không, kề đến bên tai tôi, thủ thỉ rằng: “Bà có lẽ đã đến được nơi bà muốn đến, có thể nhẹ lòng rồi.”

Giọng nói đó dường như càng ngày càng xa, nhỏ dần bên tai tôi, vang vọng mơ hồ tận thời không nào đó, tôi nhẹ thở, chìm vào hư vô. Đời này của tôi đã đủ rồi.

Facebook/wuxiedehua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com