【 Bách Lý Đông Quân × Tư Không Trường Phong 】
【 bách lí đông quân × tư không trường phong 】 tửu hậu loạn tình
Đại chiến cướp dâu hạ màn, Tư Không Trường Phong mắt thấy Bách Lý Đông Quân phải bị cữu cữu Ôn Hồ Tửu mang đi, hắn trọng thương ngã xuống đất không cam lòng mà đứng dậy, ngẩng đầu, lưu luyến không rời mà nhìn lên Bách Lý Đông Quân.
Hắn khát vọng một ánh mắt của Bách Lý Đông Quân, chỉ là quay đầu rồi liếc hắn một cái thôi cũng được.
Tư Không Trường Phong vẫn duy trì động tác này mấy giây, trong ánh mắt tràn đầy không nỡ, phảng phất muốn đem trước mắt hết thảy đều khắc vào đáy mắt, hắn cắn chặt môi dưới, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, nhìn qua thật giống như là một con chó nhỏ cô đơn.
Nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn không quay đầu.
Thấy thế, Tư Không Trường Phong thương tâm mà lại cúi đầu, chua xót tự giễu cười cười.
Đúng vậy, dù gì thì Tư Không Trường Phong cũng chỉ là một lữ khách không họ vô danh lưu lạc mà thôi. Sẽ không có người nào vì hắn mà ở lại.
Tư Không Trường Phong có bao nhiêu khát vọng, hắn muốn mình cũng có thể chân chính hóa thành một cơn gió lớn, đến trống trơn đi cũng trống trơn.
Cho dù hắn có ở đây cố gắng kìm nén tâm tình, nhưng khi nhìn thấy Bách Lý Đông Quân sắp sửa hoàn toàn biến mất ở trước mắt rồi, rốt cuộc đôi mắt vẫn cứ không thể khống chế được mà chảy xuống một giọt lệ nóng.
Lúc này trong đầu Bách Lý Đông Quân cũng nhớ lại những việc đã xảy ra trong mấy ngày gần đây, vì vậy mà Bách Lý Đông Quân càng thêm luyến tiếc, không muốn bỏ lại một mình Tư Không Trường Phong một.
Y chủ động nhìn về hướng cữu cữu mở miệng nói một câu:
"Cữu cữu, chúng ta mang theo Trường Phong nữa, có được không?"
"Như thế nào? Luyến tiếc tiểu thương tiên của con hả?"
Cữu cữu khóe môi hơi câu, tựa hồ là nhìn thấu tất cả tâm tư của Bách Lý Đông Quân, xoay người lại, hướng về phía Tư Không Trường Phong đang ngồi ở trên mặt đất, lớn tiếng hô:"Tiểu thương tiên."
"Không đi cùng chúng ta sao?"
Thanh âm chưa dứt hạ, chỉ thấy con chó nhỏ đang ủ rũ cụp đuôi trên mặt đất kia, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên sự kinh hỉ, hoang mang cùng vui sướng.
Thấy cữu cữu lên tiếng, Bách Lý Đông Quân cũng không kìm được nội tâm vui sướng, giống như con mèo nhỏ ngạo kiều xoay qua thân, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt ý bảo Tư Không Trường Phong nhanh lên.
"Còn không mau theo kịp?"
Trải qua mấy ngày kề vai chiến đấu, Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân sớm đã tâm hữu linh tê.
Trái tim rách nát của Tư Không Trường Phong một lần nữa được ghép nối lại, trực tiếp một cái đạn bước đứng dậy, đi đến bên cạnh của Bách Lý Đông Quân.
Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã kiến thức tới vô số tuyệt thế cao thủ, đặc biệt là cữu cữu của Bách Lý Đông Quân, Ôn Hồ Tửu.
Hắn khẩn trương đến nỗi nói năng lộn xộn.
"Cảm ơn, cữu cữu."
Nghe tiếng, Ôn Hồ Tửu nâng mày, hơi có chút thú vị mà nhìn chằm chằm vào Tư Không Trường Phong.
Lại nhìn một bên Bách Lý Đông Quân tươi cười xán lạn."Đi thôi!"
Ba người vốn dĩ tính toán trực tiếp rời khỏi Sài Tang Thành.
Nề hà Bách Lý Đông Quân thật sự là luyến tiếc quán rượu Đông Quy mà y đã cất công bố trí bày biện.
Nói cái gì cũng muốn về quán rượu chè chén một phen.
Thứ nhất, là chúc mừng cùng Tư Không Trường Phong kề vai chiến đấu dành được thắng lợi, thứ hai là chúc mừng việc gặp lại cữu cữu.
Bách Lý Đông Quân một khi đã ra tiếng, thì cữu cữu y và Tư Không Trường Phong, mặc cho ai cũng sẽ không phất mặt y.
Một khi đã như vậy, dù là ai thì cũng chỉ có thể cùng kêu lên đồng ý.
Bách Lý Đông Quân từ trong một góc thần bí hề hề mà móc ra một cái vại rượu lớn.
"Đây!"
"Đây chính là loại rượu mới nhất mà tiểu gia ta mới nghiên cứu ra, tuyệt đối có thể khiến cho hai người uống đến trầm trồ khen ngợi không ngừng!"
Bách Lý Đông Quân tự tin tràn đầy vỗ ngực nói.Nói xong, y liên tiếp đổ vào ba cái chén lớn.
Ôn Hồ Tửu khát nước, trực tiếp một ngụm uống sạch, chỉ thấy sắc mặt nháy mắt mà hồng nhuận, trong chớp mắt mơ màng sắp ngủ, ngã xuống không dậy nổi.
Thấy thế, Bách Lý Đông Quân trong lòng lộp bộp một tiếng, thoáng thối lui về phía sau, vội vàng đoạt lấy chén rượu mà Tư Không Trường Phong đang muốn uống.
"Đừng uống, rượu có độc."
Tư Không Trường Phong vẻ mặt nghi hoặc, cho đến khi nhìn thấy rõ ràng trước mắt Ôn Hồ Tửu đã ngã xuống không dậy nổi, sắp buông xuống chén rượu trong tay, hắn tiến lại gần, ngửi thấy mùi rượu quanh thân của Ôn Hồ Tửu.
Sau đó, hắn lên tiếng nói: "Không có việc gì, chỉ là say thôi, ta đỡ cữu cữu lên lầu nghỉ ngơi."
Tư Không Trường Phong mang theo Ôn Hồ Tửu lên lầu, để lại Bách Lý Đông Quân một người thưởng thức loại rượu mà y vừa mới chế ra.
Uống một ngụm tiếp theo, y tự mình lẩm bẩm: "Không có độc nha?"
Cữu cữu rõ ràng tửu lượng rất tốt kia mà, sao lại có thể say tới mức ngất xỉu được chứ?Đúng thật là kỳ quái.
Thấy Tư Không Trường Phong một người đi xuống lầu, Bách Lý Đông Quân liền nói ra nghi vấn ở trong lòng mình.
Tư Không Trường Phong cười cười, bưng lên bát rượu, uống một hơi cạn sạch.
Giọt rượu trong suốt theo khóe môi của Tư Không Trường Phong một đường trượt xuống cổ, chảy vào bên trong chiếc cổ áo mở rộng của hắn.
"Không có độc, có lẽ là cữu cữu muốn nghỉ ngơi thôi."
Nói giữa chừng, sắc mặt của Tư Không Trường Phong bỗng chốc đỏ bừng, thần sắc dị thường.
Trong đầu hắn không ngừng nhớ lại, sau khi hắn vừa mới đưa Ôn Hồ Tửu lên lầu, thì Ôn Hồ Tửu đột nhiên bừng tỉnh mở mắt ra, ý vị thâm trường tươi cười nhìn hắn.
"Tiểu thương tiên, đối với cháu trai của ta tốt một chút." Lời nói của Ôn Hồ Tửu giống như ở sát bên tai, ở trong đầu của hắn không ngừng quanh quẩn.
Hắn không hiểu rõ là người kia rốt cuộc là có ý gì.
Thấy thế, Bách Lý Đông Quân theo bản năng hầu kết lăn lộn, y thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào giữa cổ của Tư Không Trường Phong.
Y dò ra ngón tay, nhẹ nhàng mà chạm vào giữa cổ của hắn. "Ướt."
Nghe tiếng, Tư Không Trường Phong liền giơ tay chuẩn bị lau đi.
Chỉ thấy Bách Lý Đông Quân ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào động tác của hắn."Để ta giúp huynh."
Bách Lý Đông Quân thanh âm phát ách, tựa miêu mà tròng mắt ám ám, trong mắt lập loè đen tối quang mang, y rõ ràng uống không nhiều lắm, lại cảm giác dường như có chút uống say.
Không đợi Tư Không Tư Không Trường Phong có điều đáp lại, Bách Lý Đông Quân đã vươn người tới.
Dò ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm đi giọt rượu này.
____________________________________________________
【 bách lí đông quân × tư không trường phong 】
1.
"Ngươi nói...... Ta có thai?"
Vừa tỉnh lại, Tư Không Trường Phong ngơ ngác nhìn Dược Vương Tân Bách Thảo. Đôi mắt trong vắt chớp khẽ, môi mím hờ, sắc mặt vì kinh ngạc mà trắng bệch. Hắn im lặng rất lâu, dường như vẫn chưa tiếp nhận nổi tin tức này.
Dược Vương có chút đắc ý nói: "Mới vừa tròn một tháng, nếu không phải ta mỗi ngày đều bắt mạch cho ngươi, e là đứa nhỏ này chưa kịp được phát hiện đã không giữ được rồi."
Cũng may là tiểu tử này có một vị sư phụ lợi hại như hắn. Nếu không, với cái thể trạng bị độc tàn phá, tâm mạch lại hao tổn đến mức gần như kiệt quệ, cho dù có là Ôn Hồ Tửu đi nữa, chỉ sợ cũng không cứu nổi đứa nhỏ trong bụng hắn.
"......"
Biết được chính mình có thai, trên khuôn mặt thanh tú của Tư Không Trường Phong nửa phần vui mừng cũng không có, ngược lại càng nhíu chặt đôi mày.
Đứa nhỏ này...... Là của Bách Lý Đông Quân.
Tiểu công tử của phủ trấn Tây Hầu, thân phận cao quý, gia thế hiển hách, tiền đồ vô hạn.
Còn hắn, chỉ là một lãng khách giang hồ, thân mang bệnh nặng, còn chẳng biết có thể sống được bao lâu nữa.
Hai người chỉ vừa mới làm bằng hữu chưa được bao lâu, đêm trước khi ly biệt, cùng nhau uống rượu dưới trăng, nói lời thâm tình, ý cười hòa nhã.
Tiểu công tử không cẩn thận lấy nhầm cảnh xuân nhưỡng, nửa tỉnh nửa say, dưới ánh trăng mơ màng hồ đồ, hai bóng người hòa lại thành một.
Nghĩ rằng chỉ là một đoạn tình duyên sớm nở chóng tàn..... ai ngờ thế nhưng hiện tại lại thành châu thai ám kết.
Giữa khoảnh khắc trầm lặng ấy, Dược Vương vỗ nhẹ bả vai của Tư Không Trường Phong giọng điệu nửa nghiêm túc nửa trêu đùa nói: "Tiểu tử ngươi nghĩ cái gì thế, mặt mày nhăn nhó đến nỗi có thể kẹp chết ruồi bọ rồi kìa! Mặt ủ mày ê như vậy làm gì, cha của đứa nhỏ này là ai, chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ không định báo cho người ta biết a?"
"Không!"
Tư Không Trường Phong nhất thời khẩn trương lên. Hắn dùng sức lắc đầu: "Không, không được, đứa nhỏ này...... nó không nên tới."
Không nên tới, cũng không giữ được.
02.
Chén thuốc tản ra mùi vị cay đắng được đưa đến trước mặt, không biết vì sao, lúc trước rõ ràng mỗi ngày đều luôn uống các loại thuốc đắng ngắt cũng không cảm thấy khó chịu gì, lúc này lại chỉ là ngửi mùi thôi đã cảm thấy khó có thể nuốt xuống, trong bụng càng là một trận sông cuộn biển gầm.
"Tư Không Trường Phong, ngươi nghĩ cho kỹ đi, chỉ cần ngươi uống chén thuốc lạc thai này, vậy thì duyên phận của ngươi và con ngươi sẽ hoàn toàn chấm dứt."
Dược Vương Tân Bách Thảo chậm rãi mở lời. Đã mấy ngày trôi qua, hắn đã khuyên nhủ không biết bao nhiêu lần, vậy mà cái tên tiểu tử ngốc nghếch mi thanh mục tú này vẫn cứ cố chấp-- kiên quyết muốn bỏ đi đứa nhỏ trong bụng.
Tư Không Trường Phong cười khổ: "Kẻ như ta đây......"
Sao xứng sinh hạ đứa con của tiểu công tử trân quý nhất của phủ Tây Hầu kia chứ. Chưa kể đến bản thân hắn đang trúng kịch độc, ngày ngày đều phải dựa vào các loại dược liệu để giữ mệnh, nếu như cứ miễn cưỡng lưu lại đứa trẻ trong bụng, sợ là cũng sẽ bị bệnh của hắn liên lụy, vừa sinh ra cũng không tránh khỏi mắc phải những căn bệnh bẩm sinh.
Chính bản thân hắn đã là một người không cha không mẹ, không có chỗ ở cố định, hắn trải qua cuộc sống cô độc đau khổ như vậy, sao có thế để cho con của hắn cũng lâm vào tình cảnh như mình được......
"Nếu vô duyên, liền không nên cưỡng cầu."
Hai chữ vô duyên, chỉ chính là đứa trẻ trong bụng, cũng là nói đến phụ thân nó.
Bách Lý Đông Quân, nếu ngươi biết đứa nhỏ này tồn tại, có lẽ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện giữ lại nó đâu......Thiếu niên lang còn có người huynh đệ thanh mai trúc mã vô cùng quan trọng muốn tìm, còn lập hạ lời thề nếu không tìm thấy thì y nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Mà Tư Không Trường Phong hắn, đối với thiếu niên lang kia mà nói, bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau khách qua đường mà thôi.
Thôi.
Một con ngựa một cây thương, một bầu rượu, làm giang hồ lãng khách tiêu dao tự tại là được rồi, không cần giữ lại những sự ràng buộc không đáng có.
Tư Không Trường Phong khổ sở mà cười, rồi sau đó không hề do dự, cầm lấy chén thuốc đen đặc để uống.......
Trứng màu: Bách Lý Đông quân tìm tới, tự tay chiếu cố phu nhân tương lai.
Tiểu thương tiên chính là người mà kể từ lúc y thu lưu ngày đó liền tưởng cưới về nhà ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com