[Trần Khư]
Phần này là có một bạn khác sửa sẳn tên rồi á, mình chỉ đổi vị trí câu từ cho dễ hiểu, tuy không liên quan nhưng cũng là giả thiết bệnh yếu giống phần trước mình làm nên mới thêm vô cho thú vị tại mình thích đọc kiểu này kkkkkk
1.
https://yingfengpo242.lofter.com/post/30babe2a_2bc72350c?incantation=rzHqZHSX3uY9
【 Trần Khư 】Tân Tứ Quý
Thời gian tuyến: Thiếu ca, Thiên Lạc là Trường Phong sinh, Trường Phong ốm yếu, một chút lão phu lão thê thiết lập.
Trước khi Tư Không Thiên Lạc từ thành Tuyết Nguyệt chạy ra ngoài, thật sự không hề nghĩ sẽ kinh động đến a cha của mình.
Nhìn thấy Vô Tâm sắp bị thành Vô Song mang đi, đám người Tiêu Sắt gấp đến độ xoay vòng, nhưng lại không có cách nào, bất ngờ lúc này một thanh trường thương từ trên không trung bay đến ghim sâu xuống mặt đất, gió lốc thổi quét qua đánh bật tất cả mọi người lui về một bước.
Người của thành Vô Song giận dữ mắng chửi người vừa tới: "Ngươi là ai?"
Giày trắng không nhiễm bụi trần nhẹ nhàng đáp phía trên trường thương, khuôn mặt có vài phần xanh xao cùng cơ thể gầy yếu tựa hồ một cơn gió cũng có thể thổi người nọ bay đi mất, ánh mắt lạnh nhạt không đặt bất luận kẻ nào vào trong đó, thế nhưng người nọ lại đứng trên một thanh trường thương, khí thế oai hùng, dáng người thon dài thẳng tắp, không chút lay động.
Người tới dùng giọng nói bình tĩnh trầm ổn, tựa như đã trải qua muôn vàn sóng to gió lớn nhưng vẫn kiên định vững chãi tựa núi cao. Chính là một sự tồn tại khiến cho người người đều phải ngưỡng mộ.
"Ngươi không nhận ra ta, vậy có nhận ra cây thương này của ta không?"
Một bầu không khí im lặng, chỉ có Tư Không Thiên Lạc lặng lẽ trốn ra phía sau lưng đại sư huynh. Đại đệ tử Vô Song thành lúc này mới nhìn thấy rõ thứ vũ khí kia, biếu cảm lập tức trở nên tôn kính, tranh thủ thời gian đưa tay hành lễ.
"Vãn bối gặp qua Thương Tiên."
Người này chính là đại danh đỉnh đỉnh Thương Tiên, Tam Thành Chủ thành Tuyết Nguyệt, Tư Không Trường Phong.
Lúc này cho dù là người bình thường không để lộ cảm xúc như Tiêu Sắt cũng kinh ngạc mở to mắt nhìn. "Tam thành chủ Tuyết Nguyệt thành, Thương Tiên Tư Không Trường Phong......"
Tiêu Sắt thấp giọng nói, "Lôi Vô Kiệt, những người bên cạnh ngươi có thể không nhớ đến cũng không sao, nhưng ngươi nhất định phải nhớ thật kỹ người này, đây là một trong số ít người mạnh nhất hiện tại."
Không cần Tiêu Sắt nhắc nhở, Lôi Vô Kiệt đã sớm nhìn đến đỏ cả mắt nước miếng chảy ròng ròng. Tiêu Sắt vẻ mặt ghét bỏ lùi lại hai bước, lại nhìn về phía Tư Không Trường Phong, mắt lộ ra suy tư.
Nghe nói Tư Không Trường Phong bởi vì nhiều năm trước tham gia trận chiến khảo phạt Ma giáo khiến cho thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, sau đó thì không còn ra khỏi thành Tuyết Nguyệt, một mực tị thế ẩn cư, không nghĩ tới hôm nay vậy mà có thể nhìn thấy người này ở đây, nhìn dáng vẻ gầy gò như thế, hoàn toàn không giống người tập võ......
Hơn nữa lúc này còn cách một khoảng thời gian nữa mới đến mùa thu, vậy mà trên người Tư Không Trường Phong đã choàng một kiện áo lông chồn trắng thật dày, khiến khuôn mặt càng tăng thêm vài phần nhợt nhạt, khiến người khác có chút hoài nghi cái danh Thương Tiên này của y không biết có được mấy phần là chân thực.
"Không được nói bậy! Cha ta thân thể rất tốt! Gầy...... Gầy là bởi vì người...... Người thích cơ thể ốm một chút cảm giác mặc y phục sẽ đẹp!"Tư Không Thiên Lạc không cao hứng, nhưng lời của nàng không có đủ thuyết phục, sau đó Tư Không Trường Phong làm một động tác, càng chứng minh suy đoán của Tiêu Sắt là đúng.
Tư Không Trường Phong nắm tay thành quyền, đưa đến phía dưới môi ho khan vài tiếng, lúc này mới lần nữa chậm rãi mở miệng.
"Lần này làm lớn chuyện như vậy chỉ vì một đứa bé, thành Vô Song như vậy, cảm thấy mình là đang làm đúng hay sao?"
Đám người thành Vô Song cúi đầu xuống, rõ ràng trước khi hành động đều là khí thế hiên ngang, nhưng đến lúc bị Tư Không Trường Phong tra hỏi như vậy, lại không tự giác sinh ra mấy phần xấu hổ.
Tư Không Trường Phong hướng đến Vô Song nói lời cảm tạ: "Vừa này là do ngươi cố ý lưu thủ, nếu không bọn chúng không chết cũng sẽ trọng thương, đa tạ."
Vô Song hào phóng chắp tay: "Không có việc gì, chỉ hi vọng thời điểm lần sau gặp lại, còn có thể cùng các vị tái chiến một trận, như thế càng tốt."
Tư Không Trường Phong rủ mắt nhìn xuống, ánh mắt đảo qua hộp kiếm trên người Vô Song, nâng tay phải lên.
"Ta mặc dù kiếm pháp không bằng Nhị sư huynh, nhưng cũng luyện qua mấy năm."
Thoại âm rơi xuống, hộp kiếm bị chân khí dẫn dắt bay đến bên cạnh hắn, Tư Không Trường Phong xoay cổ tay một cái, hộp kiếm chậm rãi mở ra, cho đến khi lộ ra mười hai thanh trường kiếm.
Vô Song mở to hai mắt nhìn.
Một giây sau, mười hai thanh trường kiếm bay ra, như là những ngôi sao chổi lướt qua giữa không trung, lúc này tất cả mọi người của thành Vô Song đều đang rất thán phục, nhưng Tiêu Sắt vẫn chú ý đến hộp kiếm vẫn còn đang rung động.
Tư Không Trường Phong tiếp tục rót thêm chân khí vào, bên trong hộp kiếm tiếp tục rung động, cuối cùng mới thật sự mở ra, một thanh trường kiếm được bao bọc nhiệt hỏa đỏ rực mang theo âm thanh của Phượng Hoàng kiếm khí sắt bén phóng thẳng lên trời cao, xe tan bầu trời, phía sau mang theo mười hai thanh kiếm tựa như một đàn chim bay theo thủ lĩnh.
Có Phượng Vũ Cửu Thiên, có Bách Điểu Triều Phượng.
Vô Song sợ hãi thán phục: "Thương Tiên, quả thật cái danh này không phải chỉ là để trưng, thực sự có bản lãnh, xem ra ta cũng chỉ có thể luyện đến khi trở thành Kiếm Tiên, mới có thể điều khiển được toàn bộ mười ba thanh kiếm của hộp kiếm vô song."
Mà Tiêu Sắt chỉ nhìn riêng một thanh hỏa vũ đỏ rực kia, trầm giọng nói: "Lại là danh kiếm thứ hai trong kiếm phổ, Đại Minh Chu Tước."
Lôi Vô Kiệt ngay lúc Tư Không Trường Phong xuất hiện đã luôn mở to hai mắt nhìn đăm đăm, hiện tại nước bọt từ khỏe miệng chảy ra càng nhiều."Tư Không Trường Phong...... Đại Minh Chu Tước......".... "Tư Không Trường Phong...... Đại Minh Chu Tước......"
Tiêu Sắt: "......"
Tất cả trường kiếm bay qua trước mặt mọi người biểu diễn một vòng, sau đó Đại Minh Chu Tước trở về đầu tiên, mười hai thanh trường kiếm cũng theo thứ tự mà bay trờ về đúng vị trí, hộp kiếm khép lại.
Tư Không Trường Phong trở tay đẩy, lần nữa đem hộp kiếm đẩy về trong lòng ngực Vô Song.
Vô Song bị đẩy cho lảo đảo một cái, nhưng hai mắt vẫn sáng long lanh như cũ, hắn nhanh chóng hướng đến Tư Không Trường Phong ôm quyền.Đa tạ Thương Tiên chỉ điểm.
Quả đúng là may mắn, huống chi Tư Không Trường Phong vài chục năm nay không có xuất hiện trên giang hồ xuất hiện qua. Đám người thành Vô Song cũng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, theo sau cùng nhau hành lễ, sau đó lục tục rời đi.
Bọn họ vừa đi được một lát, ánh mắt Tư Không Trường Phong lại chuyển hướng sang Tư Không Thiên Lạc, từ trên trường thương đáp xuống mặt đất, một tay rút Ô Kim Thương lên đi đến.
"Thiên Lạc, con lần này thật là khiến cha phải lo lắng."
Tư Không Thiên Lạc nhanh chóng đem thương trong tay ném vào trong ngực Đường Liên, chạy đến đỡ lấy Tư Không Trường Phong.
"Cha! Ngài như thế nào lại chạy ra khỏi thành! Cũng không có một người đi theo!" Tư Không Thiên Lạc lo lắng đều tràn ra trong ánh mắt.
"Còn không phải lo lắng nha đầu con bốn phía gây chuyện, hơn nữa lời này của con lại là như thế nào a, người nào lại có thể đuổi được ta." Tư Không Trường Phong dạy dỗ một câu liền muốn tằng hắng một cái, vẫn là không quên tự khen chính mình một phen.
"Chuyện đó...... Bách Lý phụ thân......"Tư Không Thiên Lạc cẩn thận từng li từng tí, "Hắn...... Hắn sẽ không đến đây chứ?"
Tư Không Trường Phong gõ lên trán Tư Không Thiên Lạc một cái: "Đương nhiên là sẽ không nói cho hắn biết, nếu không con còn có thể bình yên vô sự đứng yên ở chỗ này sao?"
Tư Không Thiên Lạc thở một hơi dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn ôm Tư Không Trường Phong làm nũng, thì nghe thấy giữa không trung truyền đến một thanh âm.
"Ta nhìn thấy Đại Minh Chu Tước, liền biết chắc chắn là ngươi, dù sao xung quanh nơi này người có thể điều khiến hộp kiếm Vô Song này cũng chỉ có ngươi."
Tất cả mọi người nghe thấy giọng nói thì nhìn lại.
Một thân trường sam màu xanh, tóc đen xen lẫn vài sợi tuyết trắng, bên hông treo một cái hồ lô rượu bằng ngọc.
Tiêu Sắt nhanh chóng nhận ra, đây chính là Đại thành chủ thành Tuyết Nguyệt, Tửu Tiên Bách Lý Đông Quân.
Lôi Vô Kiệt tay đều run lên: "Hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn......... Bách Bách Bách Bách Lý Đông Quân!!!???"
Tiêu Sắt híp mắt: "Trong truyền thuyết Tửu Tiên cùng Thương Tiên tuổi nhỏ quen biết, cùng nhau kề vai sát cánh trải qua sinh tử, còn có, về sau cả hai đã kết thành đạo lữ. Hai người từ sau khi trận chiến kết thúc rất hiếm khi lộ diện, Thương Tiên là bởi vì trọng thương, mà Tửu Tiên thì lại là vì bầu bạn bên cạnh chăm sóc người thương...... Hiện tại xem ra, quả đúng là như thế."
Lôi Vô Kiệt trợn cả mắt lên : "Tất cả đều là những nhân vật trăm năm khó gặp...... Đời này của ta quả thật đáng giá a......"
Tiêu Sắt thở dài: "Ngươi có chút tiền đồ được không?"
"Ta đi hỏi một vòng người trong thành, bọn hắn liền nói ngươi đã đi ra ngoài tìm Thiên Lạc, Trường Phong."
Một thanh âm mang theo sự thổn thức, Bách Lý Đông Quân ai cũng không để vào mắt, nói chuyện cũng không nhìn đến ai, trực tiếp đi đến bên cạnh Tư Không Trường Phong, từ trong tay lấy ra một kiện áo choàng, trực tiếp bọc lấy người nọ ôm vào trong ngực, sờ sờ khuôn mặt của người trong lòng.
"Còn có Thiên Lạc, con cũng không thể một thân một mình rời khỏi thành Tuyết Nguyệt, con có biết ta phải lo lắng thế nào hay không?"
Tư Không Trường Phong trấn an vỗ vỗ lên tay của hắn: "Thân thể ta cũng không có gì đáng lo ngại, cũng may là ta đã đến kịp lúc. Nếu còn không đến người liền sẽ bị thành Vô Song mang đi."
Bách Lý Đông Quân cũng không muốn quan tâm việc ai muốn mang ai đi, cũng mặc kệ ở đây có nhiều người vẫn đang nhìn, liền đưa tay đặt lên lưng Tư Không Trường Phong, dùng chân khí lưu chuyển một vòng kiểm tra toàn bộ cơ thể y, nhíu chặt mày, sắc mặc vô cùng không tốt: "Trường Phong, ngươi sao có thể dùng nhiều chân khí như vậy để điều khiển hộp kiếm, những chuyện như chỉ điểm cho đám tiểu bối này, lẽ ra nên để cho trưởng bối nhà bọn hắn quản."
Tư Không Trường Phong lại nói: "Nhân quả luân hồi, cuối cùng cũng có vừa báo."
Bách Lý Đông Quân rất bất đắc dĩ mà nhìn y: "Chuyện của người trẻ tuổi thì nên để bọn chúng tự mình gánh vác, ngươi tội tình gì cứ phải....... Thôi bỏ đi, ta vẫn luôn nói không lại ngươi, hiện tại lập tức cùng ta về thành Tuyết Nguyệt."
Tư Không Trường Phong nghe vậy nhìn về phía Tư Không Thiên Lạc, Bách Lý Đông Quân thuận theo ánh mắt của y cũng nhìn sang, Thiên Lạc run lên một cái, lập tức bước lên, thanh âm yếu ớt.
"Phụ thân......". Đối mặt với giọng điệu hiếm thấy này của nữ nhi, phản ứng của Bách Lý Đông Quân lại lạnh nhạt: "Ta đã nói qua những gì?"
Tiêu Sắt nhìn sang, Tư Không Thiên Lạc cúi đầu, thanh âm rất rất nhỏ, giống con muỗi hừ hừ: "Không muốn...... Không muốn làm cho cha Trường Phong lo lắng, không muốn khiến hắn xảy ra chuyện......"
"Ra khỏi thành không báo, chính là việc mà con nói vì muốn để cho Trường Phong yên tâm?"
"Ta...... Ta sợ nói ra cha sẽ không đồng ý......"Tư Không Thiên Lạc ủy khuất vô cùng,
"Ta ban đầu cũng không nghĩ sẽ ở bên ngoài thời gian lâu như vậy, đã chuẩn bị quay trở về......"
"Ngươi còn muốn nói lý......"
"Thật sự là như vậy."
Tư Không Trường Phong tranh thủ thời gian đứng ở giữa cha con hai người, nhẹ nhàng ho khan một cái, nói lời giãn hòa, "Thiên Lạc cũng giúp đỡ tiểu Liên không ít việc, lại nói ta một người đã lớn như vậy, chỗ nào nhiều người chú ý như vậy, Đông Quân, ngươi cũng đừng nặng lời như vậy a."
Bách Lý Đông Quân nguyên bản muốn giáo huấn Thiên Lạc vài câu, vừa đối đầu Tư Không Trường Phong, thanh âm lập tức trở lại vẻ ôn nhu: "Trường Phong, ta khi nào nói lời nặng nhẹ a, chỉ là muốn khuyên bảo một chút, để con bé lần sau không tái phạm nữa."
Tư Không Trường Phong vội vàng nói: "Thiên Lạc có nghe thấy không, biết bản thân sai phạm rồi sao? Lần sau có còn dám tái phạm hay không?"
"Không dám không dám, cha ta thề." Tư Không Thiên Lạc trốn sau lưng Tư Không Trường Phong, đáng thương nhìn qua Bách Lý Đông Quân.
Tư Không Trường Phong đều đã nói như vậy, Bách Lý Đông Quân đương nhiên sẽ không phản bác lại lời y, nhưng hắn cũng không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho đứa nhóc nghịch ngợm này như vậy, trước hết đem Tư Không Trường Phong ra bên ngoài đặt vào trong một chiếc xe ngựa, bảo Đường Liên giúp đỡ chiếu cố y một chút, trở lại nhìn về phía Thiên Lạc, hạ giọng: "Trở về thành Tuyết Nguyệt, đơn độc tới tìm ta."
Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt hứng thú nhìn xem cảnh tượng mới lạ này, một người không sợ trời không sợ đất như Tư Không Thiên Lạc lại đang đứng đó cứng người đổ mồ hôi lạnh, bộ dạng như sắp khóc đến nơi, giọng nói cũng run rẩy: "Biết...... Biết, phụ thân."
Bách Lý Đông Quân xoay người rời đi.
Đường Liên vỗ vỗ bả vai Tư Không Thiên Lạc, bảo nàng tự mình cầu phúc: "Muội suy nghĩ kĩ một chút, lần này khiến cho Tam thành chủ lo lắng đến mức phải tự mình ra khỏi thành, muội cũng biết sư phụ có bao nhiêu phần lo lắng cho Tam sư tôn, chuyện này...... Kỳ thật cũng phải là rất hung, hơn nữa sư phụ người cùng lắm chỉ là cùng muội đơn độc luyện thương một chút, cũng sẽ không thật sự đánh muội, không có việc gì ."
Lôi Vô Kiệt cũng nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao? Đây chính là Tửu Tiên tự mình trực tiếp chỉ dạy, nhiều người cầu còn không có được loại chuyện tốt này a! Ngươi nhìn ta đây cho dù rất muốn, cũng không thể có được một cơ hội này!"
Tư Không Thiên Lạc muốn khóc: "Chuyện gì tốt chứ! Bách Lý cha là thực sự giúp ta luyện thương hay sao? Đây là muốn để cho thương đến luyện ta nha! Hắn chỉ việc ngồi yên một chỗ trên nóc nhà, dùng chân khí ngự thương đuổi theo ta đánh!"
Đường Liên tiếp tục an ủi: "Có Tam sư tôn ở đó, sư phụ cũng sẽ không thật sự đánh chết muội, đừng lo lắng."
Tiêu Sắt: "......"
Trong xe ngựa, Tư Không Trường Phong đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Bách Lý Đông Quân ngồi vào bên cạnh hắn, ôm lấy bờ vai của hắn.
Tư Không Trường Phong khóe miệng cong lên một chút, thuận thế tới gần: "Lại đi hù dọa Thiên Lạc?"
"Con bé cần phải nhớ lâu một chút."
Bách Lý Đông Quân tránh nặng tìm nhẹ, thay hắn kéo căng áo choàng, "Chuyện này ngươi cũng không cần bận tâm, ta sẽ xử lý tốt."
"Thiên Lạc cũng chỉ là một tiểu nha đầu, thời điểm chúng ta cỡ tuổi của nàng, so với nàng còn quậy phá hơn gấp mấy lần, ngươi nói ngươi năm nay đã bao lớn, cần gì phải cùng một đứa bé so đo."
"Nàng cho dù phạm phải sai lầm gì ta đều có thể tha thứ, nhưng duy nhất chuyện lần này thì tuyệt đối không được."
Bách Lý Đông Quân vén một sợi tóc dài của Tư Không Trường Phong ra phía sau tai, "Trường Phong, ngươi là ranh giới cuối cùng của ta, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào khiến ngươi rơi vào nguy hiểm, cho dù là con của chúng ta cũng không được."
Tư Không Trường Phong mở mắt ra, bất đắc dĩ nói: "Nào có cái gì nguy hiểm, ngươi chính là quá......"
Nói được nửa câu, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Bách Lý Đông Quân, bên trong chứa đầy đau thương khiến nội tâm của hắn dao động, lời đến miệng lại đổi thành một câu: "Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ta không phải vẫn còn nhảy nhót tưng bừng hay sao, Đông quân, đừng lo lắng, mệnh ta rất cứng đến như vậy, mọi chuyện đều sẽ tốt."
Bách Lý Đông Quân ôm lấy Tư Không Trường Phong, nghiêng đầu đặt lên trán đối phương một nụ hôn khẽ."Trường Phong, ngươi từng nói, mệnh ta tốt, mệnh ngươi cứng, hai chúng ta đều là người có thể đi đến cuối cùng."
"Ta chưa quên."
"Những chuyện khác ngươi có thể lừa gạt ta, duy chỉ có câu nói này, nó nhất định phải là thật."
Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm nói, "Trường Phong, ngươi đã nói phải bồi ta đến cuối cùng, thiếu một ngày, thiếu một giờ, hay là một nhịp tim, đều không được."
Tư Không Trường Phong mỉm cười dung túng nói: "Được, ta sẽ lừa ngươi."
Về tới thành Tuyết Nguyệt, đường xe mệt nhọc Tư Không Trường Phong một bên cường điệu nói ta không sao để ta tự đi, một bên vừa mới tiến vào thành liền ngã xuống, ngay tại thời điểm đang cùng Bách Lý Đông Quân trò chuyện, máu từ khóe miệng chậm rãi lăn xuống, áo trắng bị nhuộm thành một màu đỏ tươi.
Bách Lý Đông Quân luống cuống tay chân, muốn trong đêm viết thư lập tức mời Tân Bách Thảo đến đây, lại bị Tư Không Trường Phong ngăn cản, y ở bên cạnh hắn vừa ho ra máu vừa viết một cái đơn thuốc, viết đến cuối cùng tay đều cầm không nổi bút, bị Bách Lý Đông Quân ôm lấy đặt lên trên giường cưỡng chế nằm xuống.
"Không trách Thiên Lạc." Tư Không Trường Phong trước khi ngất đi vẫn còn cố sức cường điệu, "Ta không sao ."
Bách Lý Đông Quân còn có thể làm thế nào, chỉ có thể gật đầu. Tư Không Trường Phong lúc này mới yên lòng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tư Không Trường Phong quả nhiên lại sinh bệnh một trận, phải nằm yên trên giường tịnh dưỡng vài ngày.
Tư Không Trường Phong bao nhiêu ngày, Bách Lý Đông Quân liền bồi Tư Không Thiên Lạc luyện thương bấy nhiêu ngày, từ lúc trời vừa hừng sáng luyện đến khi ánh mặt trời ngã về Tây, khiến cho đại tiểu thư của thành Tuyết Nguyệt mệt mỏi thở phì phò như con trâu ngoài đồng, đáng thương nằm dài trên mặt đất.
Bách Lý Đông Quân ngồi yên vị trên nóc nhà uống rượu, vô cảm đánh giá: "Chỉ có một chút bản lãnh này, còn muốn ra ngoài xông xáo giang hồ."
Tư Không Thiên Lạc tự biết bản thân đuối lý, không dám giảo biện, dùng sức lau đi mồ hôi nhanh chóng từ dưới đất bò dậy: "Là, Thiên Lạc vô dụng, mời Đại thành chủ !"
Bách Lý Đông Quân nhíu mày: "Cái dáng vẻ mạnh miệng này ngược lại là giống Trường Phong như đúc a."
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, Bất Nhiễm Trần từ trong phòng bay ra, một đường thẳng hướng Tư Không Thiên Lạc mà đi. Tư Không Thiên Lạc tiếp tục một bên tránh né một bên đáp trả đánh nhau.
Đến khi Tư Không Trường Phong rốt cục có sức lực từ trên giường đứng dậy đi đến truyền luyện võ, nữ nhi bảo bối của hắn đã bị cha ruột nhà mình giáo huấn đến mức lòng như tro tàn, một gương xinh đẹp nhỏ nhắn hiện tại toàn là bụi đất, ngay cả y phục cũng rách rưới. Trông thấy Tư Không Trường Phong, Tư Không Thiên Lạc đôi mắt long lanh sáng bừng.
"Đông Quân."
Tư Không Trường Phong cảm thấy bản thân vô cùng khó xử, ánh mắt cầu cứu của nhi nữ không thể không nhìn, cũng không thể ở trước mặt mọi người hạ thấp mặt mũi của Bách Lý Đông Quân, chỉ có thể uyển chuyển nói, "Chuyện luyện võ như thế này, không cần phải nóng vội cầu thành."
Bách Lý Đông Quân sao lại không nhìn thấy cha con hai người giao lưu ánh mắt, nhưng hắn xưa nay sẽ không vì những chuyện như thế này cùng Tư Không Trường Phong đối nghịch, rất dứt khoát phất tay, thu hồi Bất Nhiễm Trần: "Hôm nay liền tập luyện đến đây thôi là được."
Bách Lý Đông Quân đem Tư Không Thiên Lạc thả đi sau đó nhanh chóng bước đến bên cạnh Tư Không Trường Phong bên người, cẩn thận quan sát một chút sắc mặt của y, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Đi ra ngoài tại sao không gọi ta?"
Tư Không Trường Phong nắm lấy tay của hắn, buồn cười nói: "Cũng không phải thật sự tàn phế, sao có thể ra cửa cũng muốn làm phiền đến ngươi."
"Việc liên quan đến ngươi ngươi sao có thể gọi phiền phức." Bách Lý Đông Quân sửa lời hắn.
Tư Không Trường Phong cười cười: "Vậy hôm nay liền bồi ta vào trong thành đi dạo, nằm mấy ngày, thân thể đều nằm đến tê cứng."
Bách Lý Đông Quân chần chờ một chút: "Tối nay gió lớn."
"Không phải có ngươi ở đây hay sao?"
Tư Không Trường Phong bình thản ung dung, "Dùng cái gì kia của người, chân khí hộ thể."
Bách Lý Đông Quân bị chọc cười: "Chân khí quý giá như vậy ngươi cứ như thế mà dùng?"
"Không bỏ được sao?"
"Cho ngươi dùng nào có thứ gì là không thể bỏ được."
Bách Lý Đông Quân không tiếp tục phản đối, theo sau Tư Không Trường Phong chậm rãi đi ra ngoài,
"Cầu còn không được."
Sắc trời dần dần sập tối, hai người đều mặc y phục cực kỳ đơn giản, cho nên trong suốt đoạn đường không có bị bất kyd người nào chú ý đến, đi dạo trên đường phố náo nhiệt, ngẫu nhiên dừng lại mua chút quà vặt, cuối cùng là dừng lại trước cổng một tửu quán, gọi hai bình rượu.
Lúc hai người đang ngồi chờ rượu, Tư Không Trường Phong nhéo nhẹ lòng bàn tay Bách Lý Đông Quân, tất cả đều là những vết chai, hắn cảm khái nói: "Vào lần đầu tiên ta gặp được ngươi, đôi tay của ngươi so với một cô nương còn trắng hơn mấy phần, yếu ớt như một chú thỏ trắng vô hại, cho nên lúc đó ta liền muốn, đã uống rượu của ngươi, còn uống nhiều như vậy, vậy ta sẽ bảo hộ ngươi cả một đời cũng là chuyện đương nhiên. Kết quả thời gian trôi qua chưa được bao lâu, ngươi liền so với ta còn mạnh hơn." Cũng không còn cần đến ta bảo vệ.
Bách Lý Đông Quân cũng hiểu, thế là trở tay nắm chặt lấy tay Tư Không Trường Phong: "Ai nói ta không cần bảo vệ, ta rất cần, Trường Phong, ngươi nói muốn một mực tại bên cạnh ta, nhất định phải giữ lời."
Tư Không Trường Phong cười cười, hắn có một đôi rất đẹp, cười lên mặt mày cong cong, bệnh tật lâu ngày khiến cho khuôn mặt có vài phần nhợt nhạt.
"Ta nói chuyện từ trước đến nay đều rất chính xác , cho nên......"
Hắn ngừng một chút, cực nhẹ cực nhanh nói xong lời còn lại, "Ta sẽ không chết, ngươi cũng đừng sợ."
Bách Lý Đông Quân im lặng mà ngắm nhìn Tư Không Trường Phong.
Mấy năm nay thân thể Tư Không Trường Phong vẫn luôn một mực rất kém cỏi, hở một tí liền sẽ cảm mạo nóng sốt, tùy tiện một hai loại bệnh nhẹ cũng có thể khiến cho y phải nằm trên giường mấy ngày, hắn rất lo lắng, Tư Không Trường Phong lại luôn cười nói nửa cái ngọn nến cũng có thể đốt thật lâu, mệnh của hắn vô cùng cứng cõi, lão thiên gia không thích hắn, sẽ không sớm như vậy đem hắn lấy đi .
"Ngươi đã nói mỗi năm sẽ nhưỡng cho ta một bầu rượu." Tư Không Trường Phong lại dời đi chủ đề,
"Những năm qua đều là đầu xuân liền đưa đến cho ta, vậy rượu của năm nay sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng?"
"Rượu năm nay vẫn còn chôn ở dưới gốc cây, phải qua mùa đông mới có thể lấy ra."
"A?" Tư Không Trường Phong cảm thấy rất hứng thú,
"Năm nay là Đông rượu?"
"Mùa xuân hoa lá đâm chồi, mùa đông ngọc thụ quỳnh nhánh, mỗi cái cây đều phải trải qua bốn mùa luân chuyển, hoa nở hoa tàn, thu gặt đông tàng, lại một lần nữa nghênh đón tân sinh, vĩnh viễn không khô héo."
Bách Lý Đông Quân nói khẽ, "Năm qua năm trùng sinh, cho nên ta đem rượu này mệnh danh là Tân Tứ Quý."
Tư Không Trường Phong cười nói: "Tên rất hay, tất nhiên rượu cũng sẽ rất ngon."
Hắn nói rồi lại một lần nữa nắm chặt tay đối phương.
Nhấc rượu lên.
"Ta biết."
Tư Không Trường Phong không động vào rượu của tửu quan đưa đến, mà cầm lấy hồ lô rượu của Bách Lý Đông Quân rót đầy chén rượu của hai người, nâng lên, "Mỗi năm vào ngày này, mỗi tháng vào hôm nay."
"Hàng năm đều sẽ cùng nhau tới đây bồi ta uống rượu?"
"Ân, hàng năm."
2.
https://yingfengpo242.lofter.com/post/30babe2a_2bc8c0398?incantation=rzsx9cyDxTP9
【 Trần Khư 】Vi Sư Chi Đạo
Mặc dù là được bạn cũ nhờ cậy, nhưng chuyện Tư Không Trường Phong muốn thu Tiêu Sắt làm đồ đệ, Bách Lý Đông Quân mới đầu là phản đối.
Thứ nhất Bách Lý Đông Quân cũng không hi vọng Tư Không Trường Phong quấy vào sự tình triều đường, liên quan đến những tên trong hoàng thất há miệng ngậm miệng đều là đại nghĩa thiên hạ nhưng thực chất lại vô cùng âm hiểm xảo trá.
Thứ hai cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất, cân nhắc đến thân thể của Tư Không Trường Phong, một người cả ngày thời gian để tịnh dưỡng nghỉ ngơi còn không có được bao nhiêu, chăm sóc chính mình đã vô cùng tốn sức, nơi nào còn tinh lực dạy bảo đồ đệ, cái gì hoàng tử hay không hoàng tử, cứ để kệ hắn tự sinh tự diệt đi.
Đương nhiên lý do thứ hai Bách Lý Đông Quân tuyệt đối không thể nói ra, cho nên hắn dùng lời lẽ chính đáng: "Ta không thích Tiêu Sắt!"
Tư Không Trường Phong không hiểu, vị này nhà mình ngày thường ngoại trừ rượu cái gì cũng mặc kệ, hôm nay làm sao lại đối một người trẻ tuổi có ý kiến.
"Vì sao?"
Bách Lý Đông Quân trợn tròn mắt nói lời bịa đặt: "Tuổi còn trẻ, chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, khó làm việc lớn."
Tư Không Trường Phong cẩn thận xem xét biểu cảm của Bách Lý Đông Quân: "Đừng nói thành ngữ, nói tiếng người."
"Tiếng người chính là ta không thích hắn."
"Ngươi còn muốn thích hắn, chẳng lẽ là muốn bắt cá hai tay?"
Bách Lý Đông Quân: "...... Trường Phong, loại chuyện này không thích hợp để đùa giỡn."
Tư Không Trường Phong cười rót cho mình một ly trà, uống một ngụm thấm giọng: "Ta nhìn nha đầu Thiên Lạc kia, ngược lại là rất thích hắn, tiểu tử Lôi Vô Kiệt kia cũng vậy, hầu như đều là đem hắn để trong lòng."
"Hai cái tiểu gia hỏa kia đầu óc cộng lại đều không đủ một mình Tiêu Sắt kia chơi đùa."
Bách Lý Đông Quân hiểu rất rõ bụng dạ nha đầu nhà mình, tâm tư cảm xúc đều viết hết lên trên mặt, chẳng giấu diếm được chút gì. Lôi Vô Kiệt thì càng không cần nói đến, trong đầu toàn là nước, còn không bằng Lôi Nhị sư huynh năm đó.
"Thiên Lạc tâm tư có chút đơn thuần, nhưng vẫn phân biệt rõ ràng tốt xấu."Tư Không Trường Phong gõ chén sứ,
"Tiêu Sắt chưa có làm qua loại chuyện gì không tốt gì, nếu không Thiên Lạc bọn hắn cũng sẽ không tín nhiệm hắn như."
"Nhưng......"
"Ta có chừng mực."
Tư Không Trường Phong túm lấy tay áo của Bách Lý Đông Quân, Bách Lý Đông Quân đành phải tâm không cam tình không nguyện ngồi xuống ghế, nắm chặt tay Tư Không Trường Phong.
Bách Lý Đông Quân phàn nàn: "Ngươi lần nào mà không nói rằng sẽ có chừng mực."
"Ngươi suy nghĩ kĩ một chút, tiểu tử Tiêu Sắt rất khôn khéo, ta thu hắn làm đệ tử, thành Tuyết Nguyệt có hắn giúp đỡ quản lý sổ sách, chúng ta ngày thường thời gian nhàn rỗi sẽ càng nhiều."
Tư Không Trường Phong tiến đến bên tai Bách Lý Đông Quân, hạ giọng, "Ngươi cũng có càng nhiều thời gian cất rượu."
Mặc dù Bách Lý Đông Quân có chút đáng xấu hổ động tâm, nhưng chuyện cất rượu và Tư Không Trường Phong cái gì nhẹ cái gì nặng, hắn vẫn luôn phân biệt rõ ràng.
"Nghe không tệ, nhưng sự vụ của thành Tuyết Nguyệt ta vẫn còn ứng phó được, không cần thiết tìm thêm một người, hơn nữa cho dù bớt đi thời gian quản lý sự vụ, như vậy chẳng phải ngươi sẽ cần tốn thêm thời gian để dạy đồ đệ hay sao."
Nói đến nói lui cuối cùng vẫn là vì chuyện này, Tư Không Trường Phong nếu còn không biết Bách Lý Đông Quân đang xoắn xuýt chuyện gì, vậy thì hắn sống mấy chục năm này đúng là vô dụng rồi
Hắn đặt chén trà xuống."Đông Quân, ngươi đứng lên."
Bách Lý Đông Quân kháng nghị: "Ta hiện tại cũng không xứng đáng được ngồi sao? Xem ra phản đối ngươi thu đồ đệ là đối nghịch với ngươi, người còn chưa có nhập môn ngươi đã vì hắn đối xử với ta như vậy, chờ đến khi chính thức bái sư không biết sẽ còn đến mức nào."
Tư Không Trường Phong thở dài, chính mình đứng lên trước, bước đến bên cạnh Bách Lý Đông Quân: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ngươi nhìn xem, ta không phải cũng đứng lên hay sao."
Bách Lý Đông Quân lúc này mới đứng lên, còn chưa kịp đặt câu hỏi, Tư Không Trường Phong liền xoay người đưa tay xuyên qua phía dưới đầu gối của hắn, đem cả người của hắn bế ngang lên.
Bách Lý Đông Quân sững sờ, lập tức nói: "Trường Phong ngươi làm cái gì, thân thể ngươi không tốt, đừng......"
Tư Không Trường Phong mới mặc kệ hắn nói cái gì, nhẹ nhàng ôm lấy hắn xoay một vòng tròn, cong khóe miệng lên: "Thân thể lại không tốt, ta cũng là người có thể có được cái danh xưng là Thương Tiên, chí ít ôm lấy ngươi là dễ dàng."
Bách Lý Đông Quân từ trên tay Tư Không Trường Phong nhảy xuống, vội vội vàng vàng nắm lấy cánh tay của hắn kiểm tra.
Tư Không Trường Phong mặc hắn bài bố, đưa tay đỡ lấy bả vai Bách Lý Đông Quân, cúi người ghé vào lỗ tai hắn nói: "Ta dùng tinh lực ở trên người hắn không có khả năng so với số tinh lực mà ta phải dùng trên người của ngươi, Đông Quân."
Bách Lý Đông Quân nhìn vào đôi tay mềm mại tựa hồ giống như nữ tử kia, sau đó lại ngẩng đẩu nhìn vào biểu cảm kiên định kia, thở dài, đưa tay đem Tư Không Trường Phong ôm vào lòng.
"Biết, ngươi chớ miễn cưỡng mình liền tốt."
Tư Không Trường Phong nhướng mày: "Ngươi xem ta là người không biết tự lượng sức mình như vậy sao? Đời này của ta chưa hề cưỡng cầu qua chuyện gì, nếu như nhất định phải nói, sống đến bây giờ, cũng chỉ có duy nhất một lần."
Bách Lý Đông Quân còn chưa kịp phát ra thanh âm ăn dấm, lại nghe thấy Tư Không Trường Phong nói khẽ: "Đó chính là ngươi, Đông Quân."
Bách Lý Đông Quân sửng sốt, Tư Không Trường Phong gõ gõ trán của hắn.
"Ngoại trừ tình yêu với ngươi, ta cả đời này, cái gì cũng đều chưa từng cưỡng cầu."
"Trường Phong......"
"Mà ngươi chỉ để ý đến sức khỏe của ta, cho nên a, đừng suy nghĩ quá nhiều, ta sẽ không bởi vì Tiêu Sắt mà khiến cho ngươi khổ sở, ta không từ bỏ được."
Bách Lý Đông Quân đôi mắt trợn tròn, hầu kết bỗng nhúc nhích một cái, cảm giác chính mình nghẹn đến không có cách nào nói ra lời, dứt khoát đem mặt mũi vùi vào bên trong tóc của Tư Không Trường Phong cọ cọ, qua một lát sau mới rầu rĩ nói: "Quá phạm quy...... Trường Phong, ngươi có phải hay không đem tất cả chiêu thức đều lấy ra đối phó ta......"
Tư Không Trường Phong vò đầu hắn giống như vò đầu cẩu, vò đến khi đầu tóc Bách Lý Đông Quân rối tung, cười mắng: "Cái gì gọi là chiêu thức, đối phó ngươi còn cần kỹ xảo gì sao?"
"Ngươi có phải đang mắng ta không có đầu óc hay không!?"
"Chuyện đó, Đông Quân thông minh nhất."
"Câu nói này liền vô cùng qua loa!"
"Tốt tốt! Không sai biệt lắm đi a."
Tư Không Trường Phong cười đẩy Bách Lý Đông Quân ra.
"Ta đi tìm Tiêu Sắt tâm sự, ngươi không có việc gì thì đi đến chỉ điểm cho tiểu Liên đi, cùng hài tử người ta ở chung nhiều một chút, bằng không lần sau hắn đi ra ngoài sẽ nói ngươi cái người sư phụ này ngoại trừ danh hào vang dội bên ngoài thì cũng không còn gì khác."
"Hắn ở bên ngoài chính là nói ta như vậy?"
Tư Không Trường Phong chột dạ chớp mắt mấy cái: "Đây là do ta nói, ngươi thật sự không thường xuyên quản tiểu Liên a, ngươi nhìn xem hắn chỉ có thể một mình luyện tập, nhiều thời gian nhàn rỗi."
Bách Lý Đông Quân: ......" Muốn nổi giận, nhưng mà lại không dám.
Lúc Đường Liên đang luyện tập, bỗng nhiên nhìn thấy sư phụ nhà mình từ trên trời giáng xuống.
Trước giờ đều chưa từng nhìn thấy Bách Lý Đông Quân vào ban ngày thế nên Đường Liên hai mắt sáng bừng phủi phủi bụi đất: "Sư phụ!"
Bách Lý Đông Quân: "Tiểu Liên a, gần đây có phải là rất nhàn."
Đường Liên vẻ mặt mơ hồ: "Không, sư phụ, ta kỳ thật......"Ta kỳ thật có rất nhiều chuyện muốn làm, luyện ám khí, kiếm thuật, khinh công vân vân vân vân.
Bách Lý Đông Quân: "Nếu như con thật sự quá nhàn, đã như vậy, ta hôm nay liền bồi con hảo hảo luyện tập a."
Đường Liên: "......"
Nửa canh giờ sau, Đường Liên phát ra âm thanh thảm thiết giống như đúc Thiên Lạc ngày đó......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com