MONKEY. D. LUFFY
“Ta là Monkey D. Luffy! Người sẽ trở thành VUA HẢI TẶC!!!”
“Tớ không quan tâm là có làm được hay không. Tớ chỉ làm những gì mình muốn làm. Tớ đã muốn trở thành vua hải tặc thì tớ sẽ chiến đấu đến cùng cho dù phải chết!”
“Tôi là Luffy. Tôi sẽ cởi trói cho anh. Làm đồng đội của tôi nhé!”
“Kiếm sĩ số một thế giới à? Hay đấy! Đã là đồng đội của vua hải tặc thì chí ít cũng phải như thế chứ!”
“Ta không bao giờ thua một tên hải tặc bỏ tên họ của mình rồi chạy trốn khỏi biển cả đâu! Hải tặc chỉ có thể bỏ tên họ của mình vào lúc chết mà thôi!”
“Ta sẽ đá đít ngươi!!!”
“Chết không phải là cách đền ơn!!! Người ta cứu anh không phải vì lý do đó!!! Được cứu mạng rồi lại nguyện chết, chỉ có những thằng bạc nhược mới làm thế!”
“Sao mà ta biết xài kiếm chứ, đồ ngu!
Ta chẳng biết gì về kiến thức hàng hải!
Ta không nấu ăn được!
Ta cũng chẳng nói dối được!
Ta bảo đảm nếu chẳng ai giúp ta, ta sẽ không sống sót nổi!
Nhưng ta có thể đánh bại ngươi!”
“Chỉ cần tay chân ta còn cử động được thì ta vô địch!”
“Sức mạnh không thể đo bằng kích cỡ cơ thể, mà phải đo bằng độ lớn của trái tim và hoài bão!”
“Nếu sợ nổi tiếng thì làm sao ngươi làm hải tặc được…!?! ”
“Tuy ta không biết đây là cờ hải tặc của ai, nhưng đây là lá cờ được tuyên thệ lấy mạng sống để bảo vệ nó... chứ không phải là thứ treo lên để chơi. Kẻ nào không có quyết tâm thì đừng đụng tới cờ của người khác!”
“Từ khi đặt chân đến đây thì nơi này đã không phải là đất nước của cô ấy... Nếu đây thật sự là đất nước của cô ấy, đáng lẽ cô ấy phải cười nhiều hơn thế!!!”
“Muốn giữ cho tất cả mọi người không phải chết sao!? Đừng có viển vông! Đây là một cuộc chiến, sẽ có người phải chết!!”
“Đâu ra cái loại thần thánh không cứu nổi một ai thế chứ!?”
“Âm thanh của quả chuông lớn thì ở đâu cũng nghe thấy được phải không? Thế nên tôi nhất định sẽ rung chiếc chuông vàng đó!”
“Robin, cô lảm nhảm cái gì vậy?
Chúng tôi khó khăn lắm mới đến đây, nên không lí do gì để trở về mà không có cô! Hãy thoát khỏi đây! Sau đó muốn chết cũng chưa muộn!!!
Robin, tôi vẫn chưa nghe từ miệng cô, hãy nói cô muốn sống đi!!!”
“Đừng lo, chúng tôi đã nghe thấy tiếng cô rồi!”
“Merry, đáy biển tối lắm phải không? Cậu cũng sẽ cảm thấy cô đơn nên chúng tôi sẽ luôn ở bên cậu.”
“Merry, cảm ơn cậu đã đưa chúng tôi đi mọi nơi từ trước đến giờ.”
“Merry, chúng tôi mới là người phải xin lỗi cậu. Vì tôi không biết cầm lái nên đã làm cậu đụng vào núi băng. Zoro, Sanji cũng rất ngốc, họ thường làm hư mọi thứ. Tuy lần nào Usopp cũng sửa lại cho cậu, nhưng tay chân cậu ấy vụng về quá. Chúng tôi mới là người phải xin lỗi cậu!”
“Cảm ơn Merry, tụi này thoát được là nhờ cậu đấy! Tớ chưa từng nghĩ là Merry sẽ đến đó cứu tớ. Nhưng giờ nghĩ lại, thì bọn tớ luôn được Merry bảo vệ nhỉ! Thật tuyệt khi có cậu là đồng đội! Cảm ơn nhé, Merry!!!
“USOOOOOOPPPPPPP!!! Tớ không muốn biết kho báu nằm ở đâu! Tớ chưa bao giờ muốn biết kho báu có thực sự tồn tại hay không!! Tớ không biết bất cứ gì về nó , nhưng… biết bao người đã ra biển và mạo hiểm tính mạng của mình vì nó. Nếu như cậu hỏi ông ấy bất cứ điều gì về kho báu One Piece … tớ thề sẽ từ bỏ làm hải tặc!!! Tớ không muốn tiếp tục một cuộc phiêu lưu nhàm chán như thế!”
“I have to be stronger than anyone else or I will lose my nakama.
Ta phải mạnh mẽ hơn hoặc là ta sẽ bị mất đồng đội!”
“If I succeed, that's fine. If I die, that's fine also.
Nếu tôi thành công, tốt thôi. Nếu tôi chết, cũng chẳng sao cả.”
“Nếu phải như thế thì… Tôi sẽ chết trong hạnh phúc!”
“Dù gặp hoàn cảnh khó khăn nào, họ vẫn cứ sống. Nhưng nếu bây giờ để ngươi chạy thoát, ngươi sẽ giết bạn bè của ta. Cho nên ta không để ngươi thoát đâu!!!”
“Bạn bè của ta... dù ta chết... cũng đừng hòng cướp đi bất cứ người nào!!!”
“Em là em trai anh! Em sẽ cứu anh dù có phải bỏ mạng đi chăng nữa!”
“Phải rồi… tôi còn đồng đội của tôi!”
“Ai quan tâm chứ, tôi chỉ muốn ông làm đồng đội của tôi thôi!”
“Mọi người, tớ có rất nhiều điều muốn nói với các cậu, nhưng lúc này đây, hãy cho tớ được cảm ơn các cậu vì đã chấp nhận sự ích kỉ của tớ suốt hai năm qua.”
“If you get to far away from me, I won't be able to protect you!
Nếu cô rời xa tôi, tôi sẽ không thể bảo vệ cô được!”
“BẠN hay THÙ hả? Mấy cái chuyện đó… các người… TỰ QUYẾT ĐỊNH ĐI!”
“Thế giới này chỉ cần có một vua hải tặc thôi!”
“Anh hùng à? Được đấy! Nhưng tớ chẳng thích làm anh hùng đâu! Mà các cậu có biết anh hùng thực sự là gì không? Ví dụ như có một miếng thịt, các hải tặc sẽ thưởng thức miếng thịt đó, còn anh hùng thì nhường nó cho những kẻ khác. Không đâu, tớ muốn ăn hết miếng thịt cơ!”
“Surume! Mày đã từng là thú nuôi của tao... nghĩa là mày chính là BẠN của tao đấy!!!”
“Surume! Để bảo vệ anh em nên mày mới phải nghe lời của hắn đúng không?! Là anh hay là em thế? Thế để tao cùng bảo vệ họ luôn nhé!”
“Ta sẽ bảo vệ tất cả!”
“Chúng ta là bạn cơ mà!”
“Đợi đã, Sanji! ‘Hải tặc thấp hèn’ sao?! Rõ ràng là cậu đã gắng gượng để thốt ra cái câu mà cậu không hề muốn. Đừng có dốc nữa! Đừng nghĩ rằng bấy nhiêu đó là có thể đuổi tớ đi dễ dàng! Thật vớ vẩn!!! Cậu càng đá tớ mạnh và nhiều bao nhiêu... thì cậu... lại càng đau bấy nhiêu!... Cuộc phiêu lưu của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu! Tớ sẽ ở đây đợi cậu. Dù cậu không quay trở về, tớ cũng sẽ ở đây đợi cậu... đến khi chết đói!!! Cậu là đầu bếp trên tàu của tớ! Tớ chỉ ăn những gì cậu nấu thôi! Dù có chuyện gì xảy ra tớ cũng mặc, tớ sẽ ngồi ở đây và đợi cậu! Nhất định phải trở lại đấy, Sanji! Không có cậu, tớ... tớ sẽ không thể nào trở thành vua hải tặc được!!!
“Hãy nhớ... Jinbe!! Giờ tôi... là thuyền trưởng của ông!! Chúng tôi sẽ thoát đi nhưng... chúng tôi sẽ đợi ông, ở Wano quốc!! Ông nhất định phải tới!! DÙ CÓ CHẾT, CŨNG KHÔNG ĐƯỢC PHÉP CHẾT!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com