Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

NNNDDTĐ 4: Hủy tuần trăng mật

Mới nếm của lạ, nôn nóng một chút cũng là chuyện bình thường

***

Sáng sớm khi Dương Dương rên rỉ tỉnh giấc, toàn thân anh đều đau nhức.

Anh lắc cổ, quay mặt nhìn sang thấy Duẫn Nhi đang an giấc ngủ sâu trên giường.

Tấm rèm cửa sổ dày, dài sát đất che đi ánh sáng mặt trời nóng bức của những ngày cuối hè, sáng lên một màu óng ánh, soi rọi dáng hình còn say giấc nồng đang quay lưng lại với ánh sáng ấy. Cảnh sắc lúc này đẹp như tranh vẽ.

Những hình ảnh tối qua dần dần lướt qua tâm trí anh.

"Nhìn thế này trông cô cũng rất xinh đấy! Trắng trẻo mềm mại... Cô quả là "bánh bao nhỏ quê mùa" mà!"

Xì... Sao mãi vẫn không bỏ được cái tật cứ uống rượu vào là thích nói sự thật thế nhỉ?

Anh mà... lại nói với Duẫn Nhi rằng cô rất xinh đẹp ư?

Dương Dương ôm cái đầu đang dội lên từng cơn đau nhức, híp mắt giận dữ nhìn dung nhan cô khi ngủ say.

Có chỗ nào đẹp đâu chứ! Chẳng qua chỉ trắng trẻo một chút, đáng yêu một chút thôi, anh phẩm vị thanh cao không bao giờ bị cám dỗ bởi những thứ vật chất phù phiếm, sao có thể "chấm" kiểu con gái thế này chứ?

Hừ hừ hừ! Cái gì mà "chấm" với không "chấm", mới sáng bảnh mắt mà cái mồm thối này, nói chuyện tốt đẹp thì chẳng linh mà sao nói chuyện xấu thì lại linh nghiệm thế!

Dương Dương trừng mắt với "bánh bao nhỏ quê mùa" đang say sưa ngủ không hề biết gì, rồi chống tay, bật người dậy đi về phía phòng tắm.

***

Tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm khiến Duẫn Nhi trong cơn mơ màng tỉnh giấc.

Vì muốn đi vệ sinh, cô dụi mắt nhảy xuống giường đẩy cửa phòng tắm.

Thấy cửa khoá, cô liền gọi cửa theo bản năng: "Bố ơi nhanh lên! Con muốn đi vệ sinh."

Âm thanh từ phía trong bỗng nhiên ngừng lại.

Sau đó cửa bị giật mạnh ra, "bố Lâm" khoác khăn tắm màu trắng mặt đen thui, hằm hằm trợn mắt với cô.

Duẫn Nhi giật bắn vì khuôn ngực rắn rỏi còn tỏa ra hơi nóng của anh, hai mắt trợn tròn, phút chốc cô quên cả buồn ngủ, tỉnh táo hoàn toàn.

"Ai là bố cô hả?" anh nghiến răng hỏi: "Cô chỉ kém tôi có năm tuổi thôi chứ bao!"

Cái người sắp ba mươi, anh chàng chuẩn bị "đầu ba", hay nói một cách chính xác là gã đàn ông trẻ con gần ba mươi này khá nhạy cảm với vấn đề tuổi tác.

"Xin... xin... xin lỗi!" Duẫn Nhi bắt đầu nói lắp, từ bé hễ căng thẳng là cô lại nói năng không được lưu loát.

Ánh mắt không biết nhìn vào đâu, hoảng loạn tìm chỗ đậu, cố tránh đống cơ bắp trước mặt.

Cô nhìn phía sau lưng Dương Dương, thấy bồn tắm giữa phòng đang toả hơi nóng hầm hập, trên mặt bồn là một lớp màn đỏ tươi tắn rực rỡ đang yêu kiều trôi nổi theo làn nước sóng sánh.

Duẫn Nhi càng lắp bắp: "Cái... cái đó... những cánh hoa đó!"

Dương Dương khinh thị nhìn cô: "Chưa tắm bằng cánh hoa hồng bao giờ à?"

Trong đầu anh thầm nghĩ "bánh bao nhỏ quê mùa" nhất định là lần đầu thấy thứ đồ xa hoa đẹp đẽ thế này, liền quay người ngông nghênh bước vào bồn, trầm mình xuống ra vẻ say mê.

Làn nước dập dềnh những cánh hồng không ngập tới chiếc cằm anh tuấn của anh, anh nhẹ nhàng vốc nước và cánh hoa xoa lên mặt, liếc xéo cô.

"Này, cô định cứ đứng ở cửa nhìn đến khi nào đấy?" anh nhàn nhã hỏi.

"Dương Dương..." cô rất khó xử mở lời: "Những cánh hoa đó... không sạch đâu... Anh mau ra đi, đừng ngâm mình nữa!"

Anh ngạo mạn đưa hai tay gối ra sau đầu, nói: "Đây là phương pháp làm đẹp đấy, đã qua các công đoạn xử lý và tẩy sạch rồi, sao có thể không sạch chứ?"

Để chứng minh cho lập luận của mình, anh với tay tới rổ mây bên giá gỗ bốc thêm một nắm hoa, vò vò trên mặt mình hưởng thụ.

"Cô mau ra đi! Đừng làm phiền tôi thư giãn!" anh làm bộ muốn cởi khăn tắm ở thắt lưng ra, Duẫn Nhi thấy vậy cuống quýt đóng cửa rút lui.

Làm sao đây? Cô trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an, thầm gửi lời xin lỗi đến người đang vui vẻ ngâm mình trong phòng tắm: Xin lỗi! Hôm qua tôi không nên lười biếng! Vớt cánh hoa ra rồi thì nên... ra ngoài kiếm thùng rác vứt đi! Dương Dương! Xin lỗi!

***

Theo kế hoạch, hôm nay ban ngày họ sẽ nghỉ ngơi ở khách sạn, đến tối đáp chuyến bay chín giờ đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật.

Ăn cơm trưa xong cô bắt đầu thu xếp hành lý, Dương Dương rảnh rỗi đi tới đi lui trong phòng, không ngừng bới lông tìm vết. Nhưng cô ứng phó rất chuyên nghiệp.

"Đây là cái gì?" anh xách tai con gấu Teddy lên, nhíu mày hỏi: "Cô đem thứ này đi du lịch làm gì?"

Duẫn Nhi rất vui vẻ quay sang anh giới thiệu người bạn mới: "Đây là Phốc Phốc."

Anh vung tay ném con gấu cũ mèm ra xa. Duẫn Nhi thấy vậy cuống quýt nhặt con gấu lên, cẩn thận phủi bụi.

Anh thấy thế nhướng mày. "Tôi bị dị ứng với bụi, cô mau vứt cái thứ đầy lông lá này đi!"

"Phốc Phốc không rụng lông đâu..." Cô giấu Phốc Phốc vào trong áo mình nói: "Tôi đặt trong phòng riêng của mình không được sao? Đảm bảo không để anh trông thấy nó đâu!"

"Không được!" anh cuối cùng cũng tìm ra một việc để làm khó "bánh bao nhỏ quê mùa", ngoài mặt vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, khắc nghiệt, thực ra trong lòng cảm thấy đắc chí, thích thú vô cùng.

***

Đúng lúc này Trương Phác Ngọc gọi điện tới, anh đang cầm con Teddy định ném đi lần nữa thì nghe giọng mẹ hốt hoảng trong điện thoại:

"Dương Dương! Bố Duẫn Nhi xảy ra chuyện rồi... Mọi người đang ở trong bệnh viện! Mẹ Lâm không cho mẹ báo hai con biết! Mẹ lén báo với con, con đừng mách Duẫn Nhi đấy nhé! Để nó đi hưởng tuần trăng mật vui vẻ!"

"..." Dương Dương thả Phốc Phốc ra, lặng lẽ ngắt máy.

"Anh sao thế?" cô nhanh chóng giấu Phốc Phốc đi, lúc quay lại thấy sắc mặt anh không được bình thường, quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Bố cô bị ngã trong lúc bắt trộm, bây giờ đang... ở trong bệnh viện." anh không dám nói thật rằng đang ở trong phòng cấp cứu.

Nghe vậy, chân cô nhất thời mềm nhũn, cô ngồi phịch xuống giường.

"Này!" Dương Dương hốt hoảng, vội vàng chạy lại an ủi: "Bố mẹ tôi đã qua đó rồi, cô đừng sợ, không việc gì đâu!"

Nhưng nghe anh nói câu đó sắc mặt cô càng trắng bệch hơn: Ngay cả bố mẹ anh cũng qua đó rồi, chứng tỏ tình trạng rất nguy kịch!

Duẫn Nhi hồn xiêu phách lạc, anh nhanh chóng gọi người chuẩn bị xe đợi dưới nhà. Anh kéo cô đứng dậy: "Đi thôi, tôi đưa cô vào bệnh viện!"

"Thế còn tuần trăng mật thì tính sao?" Tay cô vẫn nắm chặt vé máy bay, giọng nói run rẩy, vụng về hỏi.

"Sau này chúng ta sẽ đi sau!" anh đưa cô bước nhanh ra ngoài.

Nhét cô ngồi vào ghế phụ, anh để tài xế ở lại rồi tự mình lái xe.

Trên đường đi anh còn gọi điện tới bệnh viện riêng trực thuộc Lương Thị, điều động những bác sĩ giỏi nhất tới giúp.

Duẫn Nhi thấy anh gọi toàn những bác sĩ khoa não, trong lòng càng hoảng loạn.

Đến bệnh viện, xe vừa dừng lại, cô đã nhảy xuống, vội vã lao vào, anh đuổi theo phía sau rất vất vả.

Bệnh viện quá rộng, Duẫn Nhi hoàn toàn không biết phải đi đường nào, lúc này anh mới đuổi kịp, nắm chặt tay cô, thấp giọng quát khẽ: "Cô chạy loạn lên thế để làm gì hả?"

Duẫn Nhi vội vã tới mức mồ hôi đầm đìa: "Dương Dương, bố tôi nằm ở đâu?"

Anh khẽ lắc điện thoại trong tay, thở hắt ra: "Tôi vừa nhận được điện thoại, bố cô được đưa ra khỏi phòng cấp cứu rồi, não chỉ bị chấn động nhẹ, không có việc gì lớn."

Cô nghe xong, cảm giác như trút được gánh nặng, toàn thân nhẹ nhõm hẳn. Anh đằng hắng một tiếng, nhanh tay xách cô đi tìm phòng bệnh.

***

Trương Phác Ngọc trước đó có nói với anh rằng bố Lâm lúc bắt trộm nhảy từ sân thượng xuống, đầu bị chảy máu, hôn mê bất tỉnh, đang ở trong phòng cấp cứu.

Dương Dương cứ ngỡ là toà nhà cao bốn năm tầng gì đó, trong lòng thầm nghĩ lần này nhất định không hay rồi. Ai ngờ đó là sân thượng... tầng hai.

Nửa đêm hôm qua bố Lâm đã theo dõi tên trộm vặt nhiều đêm liền đột nhập hành đạo.

Lúc Duẫn Nhi đang ôm Phốc Phốc vùi vào giấc ngủ sâu trong phòng tân hôn thì bố Lâm lia đôi mắt sáng như đèn pin chăm chăm quan sát nhất cử nhất động của tên trộm.

Nhưng tên trộm đó chân tay lanh lẹ, bị vây bắt liền phản kháng chạy thoát, bố Lâm hăm hở vùng dậy đuổi theo, là người đầu tiên hùng dũng phi qua sân thượng, đáng tiếc ông nhất thời không cẩn thận bị vướng chân, ngã đập đầu xuống đất, bất tỉnh tại chỗ.

Sau khi tỉnh lại, bố Lâm thấy rất ngượng, vươn cổ trách móc mẹ Lâm động một tí đã hoảng hồn, làm kinh động con gái con rể, còn khiến chúng phải hoãn cả tuần trăng mật.

Mẹ Lâm hai mắt sưng đỏ, cúi thấp đầu đắp chăn cho ông, không hề nói lại một lời.

Trương Phác Ngọc đánh liều mím môi nói: "Chuyện đó... ông thông gia à, thực sự rất xin lỗi, là tôi đã gọi cho Dương Dương..."

***

Bố Lâm câm nín, còn Tần Uẩn đang ngồi trên ghế sô-pha bên cạnh lặng lẽ quay mặt đi hướng khác.

"Không sao là tốt rồi! Mọi người đều chưa ăn trưa phải không? Con gọi người mua chút gì đó về ăn nhé!" Dương Dương lên tiếng phá tan bầu không khí ngại ngùng.

Hai mắt Trương Phác Ngọc sáng lên, nhanh nhảu kiến nghị: "Gọi Thịnh Thế giao hàng tận nơi đi! Phòng ngoài có bàn đấy, chúng ta qua đó ăn, chúc mừng bữa cơm tân hôn đầu tiên của con và Duẫn Nhi."

Ba người nhà họ Lâm trầm mặc không nói, Dương Dương than thầm một tiếng, mặt Tần Uẩn thì đã ngoảnh hẳn sang một bên đến mức người khác không còn trông thấy nữa.

***

Vì bố Lâm xảy ra chuyện, tuần trăng mật đã bị hoãn.

Dương Dương quyết định huỷ phép quay về làm việc.

Duẫn Nhi ở nhà dọn dẹp. Nhà mới là một trong nhiều bất động sản của anh, thuộc khu cao cấp yên tĩnh, rộng một trăm năm mươi mét vuông, nội thất trong nhà cực kỳ xa hoa.

Dương Dương chiếm toàn bộ không gian tầng trên, để lại tầng dưới cho cô.

Vì sợ lộ chuyện hai người kết hôn giả nên trong nhà không thuê người giúp việc.

Duẫn Nhi không thắc mắc gì, thậm chí còn nghĩ căn nhà này vốn của anh, cô được ở miễn phí nên lo liệu việc nhà cũng là điều nên làm.

Vạch rõ địa bàn hoạt động và nghĩa vụ trách nhiệm các bên xong, ngày tháng cứ như thể gà bay chó nhảy mà vụt qua.

Bố Lâm bị khâu sáu mũi ở đầu, vết thương cũ ở chân trái lại tái phát phải nằm viện một tuần, sau khi ra viện, chân trái vẫn còn đau nhức, nên đành nghỉ ngơi ở nhà một thời gian.

Duẫn Nhi dọn dẹp nhà mới đâu vào đấy, hôm nào cũng về nhà mẹ đẻ.

Trong khu nhà Dương Dương không có xe buýt hay taxi, vì thế buổi sáng lúc đi làm anh ta đưa cô đi, chiều cô chủ động về nhà trước giờ anh tan ca, nấu sẵn cơm canh chờ anh.

Nhưng được mấy ngày thì Duẫn Nhi thấy xót năm mươi tệ tiền taxi, nên quyết định đổi ba lượt xe buýt, lại đi bộ thêm bốn mươi phút nữa, lúc về đến nhà thì anh đã đói đến mức bụng kêu òng ọc.

Duẫn Nhi thấy vậy vô cùng áy náy: "Tôi đi làm cơm ngay đây."

Mặt anh dài như cái bơm, anh ném cho cô chùm chìa khoá xe: "Ngày mai cô tự lái xe đi! Rồi tự lái xe về!"

Duẫn Nhi hoảng hồn rụt tay lại: "Tôi không biết lái xe."

"Cô có bằng lái đấy thôi!" anh giận dữ nói. "Bánh bao nhỏ quê mùa" dám lừa anh, trong hồ sơ gặp mặt rõ ràng viết là cô có bằng giáo viên mầm non, chứng chỉ dương cầm cấp tám và giấy phép lái xe loại C mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com