Chương 26
Vài ngày sau Vi Vi cố gắng liên lạc với Chaeyoung vì sự thúc giục bên phía Lisa, nhưng mãi mà không được.
Cô chợt nhớ lại là đã vô tình nhìn thấy thứ giấy gì đó trong như vé xe mà Chaeyoung để trên bàn khi đang bàn giao cửa hàng cho cô.
Dựa theo kí ức cô lập tức lên mạng tra, cô nhập mô tả họa tiết trên tấm vé và ngay lập tức nhận được câu trả lời.
Vi Vi vừa tỏ ra vui mừng vừa hơi lo sợ không biết có nên nói cho Lisa biết không. Loay hoay một hồi cô quyết định tự mình đến đó xác nhận trước khi báo cho kẻ tổng tài lạnh lùng si tình kia.
Vi Vi lập tức thu xếp đi ngay trong đêm. Sáng hôm sau, Vi Vi đã đặt chân đến một nơi, cô khá bất ngờ vì nơi này rất hoan vu bao quanh toàn là núi chỉ le que vài căn nhà.
Nếu Chaeyoung thật sự ở đây thì không biết cô ấy phải sống như thế nào.
Quần quật cả ngày Vi Vi hỏi từ nhà này sang nhà khác, đến tận tối mịt vẫn chưa dò ra. Cô đành xin ở tạm vào một nhà dân gần đó.
Vi Vi đến trước một căn nhà, bên ngòai căn nhà trông rất tồi tàn, có nhiều bụi bẩn và mạng nhện và ánh đèn mờ từ trong nhà phát ra. Vi Vi khá sợ nhưng cũng không còn cách nào khác.
Khi có người ra mở cửa Vi Vi người lạnh run cầm cập. Không biết vận may nhiều như thế nào mà người mở cửa cho cô chính là Chaeyoung.
- Là chị là chị sao? Tạ ơn trời cuối cùng cũng gặp rồi.
Vừ nói Vi Vi vừa chấp tay lạy lia lịa. Chaeyoung giật mình khá sốc nhưng cũng vội vàng kéo cô vào trong để không ai phát hiện ra.
- Sao em lại đến đây? Chẳng phải chị đã nói đừng có đi tìm chị rồi sao?
Vi Vi định lên tiếng giải thích nhưng nửa chừng lại khựng đi. Vi Vi không biết nói thế nào về việc Lisa đang ráo riết tìm cô. Sợ sẽ làm cho cô lo nghĩ nhiều nên nói dối mình đi du lịch rồi bị lạc đoàn rồi vô tình gặp lại cô.
Chaeyoung cũng bán tính bán nghi nhưng không còn cách nào khác phải giữ Vi Vi ở lại.
Tuy bên ngoài vô cùng tồi tàn xong bên trong căn nhà lại rất sạch sẽ là vô cùng ngăn nắp. Chaeyoung sắp xếp cho Vi Vi ngủ trong một căn phòng nhỏ cạnh phòng cô và còn trai.
Trên núi nên sóng điện thoại khá là yếu. Vi Vi không thể báo cho Lisa biết.
Sáng hôm sau Chaeyoung tin tưởng giao bảo bối cho Vi Vi giữ giúp còn cô thì xuống núi mua thức ăn và đồ dùng dự trữ.
Cô đi được khoảng nữa tiếng thì có tiếng đập cửa. Vi Vi nhanh nhẹn ra mở cửa.
- Chị về sớm thế?
Vừa nói dứt câu, Vi Vi bị giật mình đến nỗi ngã lùi về phía sau khi nhìn thấy người trước mặt không phải là Chaeyoung mà là Lisa cùng hàng tá vệ sĩ đang đứng sau anh.
- Gan cô cũng thật lớn.
Anh đẩy cửa bước vào. Đứa bé sợ hãi núp đằng sau ghế.
Anh quan sát căn nhà một lượt, cau mày không hài lòng ngồi xuống ghế.
Vi Vi vội tiến tới giải thích, gặp lại anh Vi Vi rất vui nên nói năng lắp bắp.
- Vốn tôi... em chỉ muốn đến xác nhận rồi mới báo cho anh sau...
Lisa thấy cậu bé thập thò sau ghế liền không quan tâm cô ta nói gì nữa.
- Bé con là con trai của cô ấy đây sao?
Lisa lấy tay vuốt tóc đứa bé nói thì thầm. Thằng bé mắt rơm rớm nước mắt mặt đang mếu chuẩn bị òa khóc lên thì Lisa nhanh chóng ôm lấy dỗ dành.
- Ngoan! Đừng khóc, chú cho cháu kẹo nhé.
Thấy được đáng vẻ ôn nhu của Lisa, Vi Vi đỏ mặt nghĩ linh tinh.
Anh ấy thích con nít vậy sao.
Sau đó Vi Vi tiến tới.
- Anh thấy rồi đó, chị ấy đã có con rồi, chị ấy còn bận chăm sóc con nhỏ không có thì giờ quan tâm đến chuyện yêu đương, nên anh hãy bỏ cuộc đi.
Anh trừng ánh mắt đáng sợ nhìn Vi Vi khiến cô không dám nói thêm gì.
Anh cất giọng ảm đạm hỏi.
- Con ở đây vậy cô ấy đâu rồi.
- A ch... chị ấy đã vào thôn dưới núi mua ít đồ.
- Khi nào về?
- Khoảng gần trưa sẽ về.
Bầu không khí trong nhà khá ngột ngạc, nhưng đứa trẻ đang ngồi trong vòng tay người đàn ông đã ngủ ngon lành.
Sợ Chaeyoung hoảng sợ nên anh cho vệ sĩ tản ra.
Có người đến nhắc Vi Vi đã xong việc có thể rời đi nhưng vì lưu luyến Lisa cô ta muốn ở lại thêm chút nữa.
Chaeyoung đã về, cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ cô thận trọng bước vào. Chuyện gì tới cũng đã tới.
Nhìn đứa con đang say giấc bên chính bố ruột của nó cũng chính là kẻ khiến cô chết đi sống lại nhiều lần khiến cô thấy thật uất ức. Giỏ xách bên người cũng rơi ra vươn vãi lúc nào không hay.
Nhìn thấy Chaeyoung anh vội trao đước bé cho Vi Vi rồi chạy đến ôm chầm lấy cô.
Cô thở phào bình tĩnh, biết không thể nào trốn được nữa nên cô quyết định đối mặt với nó.
Cô bảo Vi Vi bế thằng bé đi dạo, để hai người có thế nói chuyện.
Trong căn nhà nhỏ Lisa vẫn ôm chầm lấy cô. Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra đến ghế sofa ngồi xuống.
Nhìn những bước chân khập khiễng của cô khiến anh đâu như bị ai xẻ thịt.
Nhưng lời nói cay nghiệt phát ra từ miệng cô càng làm anh đau hoen nữa.
- La Tổng tiên sinh, không biết một phế nhân như tôi đây còn có chỗ tốt nào mà anh năm lần bảy lượt tìm đến tôi.
Lisa ngồi xuống cạnh chân cô, lấy tay cô đấm vào ngực mình.
- Em cứ giận, cứ mắng anh, nhưng hãy để anh nhìn thấy em, được không. Anh biết mỗi tội lỗi đều là của anh hết, anh cũng đã bị dày vò trong hai năm qua rồi, em còn thấy chưa đủ sau.
- Đủ...ha, đủ thế nào? Anh hại tôi bị tàn phế, có nhà không thể về, cưới kẻ đã làm tôi ra nông nỗi này làm vợ. Anh bị đày vò còn tôi thì không sao.
Cảm xúc đồn nén khiến cô hét lên. Lisa đau lòng nước mắt hiếm hoi cũng đã chảy xuống ôm chầm lấy cơ thể lạnh ngắt của cô hôn má, hôn trán muốn xoa dịu cô.
Bên ngoài trời bỗng mưa lớn, nhưng tiến khóc nấc trong cô dịu dần. Anh cũng thừa dịp nhẹ nhàng đặt nụ hôn đôi môi mềm mại của cô, để thỏa mãn nổi nhớ nhung trong gần ấy năm.
Cô giật mình ngồi thụt lại, bàn tay nắm chặt. Nhưng sự dịu dàng của anh lúc này khiến cô không còn phòng bị.
Nụ hôn rất nhẹ nhàng, càng lúc anh hôn càng sâu hơn nhưng anh vẫn luôn từ tốn, anh sợ làm cô đau.
Lí trí mờ dần cơn khát khao có được cô càng lúc càng cháy bỏng.
Anh dường như mất kiểm soát, tay lần mò gỡ từng cúc áo.
Động tác rất nhẹ nhàng, đến nỗi cô còn không cảm nhận được.
Đến lúc anh nhấc bổng cô đi vào trong phòng cô mới cảnh giác giãy giụa.
- Lưu manh, anh mau buông tôi ra.
Mặc cho cô đấm vào người anh vẫn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cúi người lại đấm đuối hôn cô.
Thật sự cô còn cảm giác gì đó với anh nên tay dần buôn lỏng, nhưng nhất quyết không bám vào anh.
Bàn tay to lớn, rắn chắc, không ngoan đang luồn lách xuống nơi tư mật đã thấm ướt.
Cơ thể cô vẫn nhạy cảm, đa thịt vẫn mềm mại. Anh nhẹ nhàng vuốt ve khiến cô run lên vì cảm giác tê tê bao vây mình.
Cơn khoái cảm ập đến khiến cô muốn nói cũng không nên lời.
Đôi môi anh lại chạm vào những nơi khác làm cô phát ra âm thanh mê hoặc.
Cô cũng không biết mình đang làm gì vì đầu óc đang trống rỗng, bị những cơn kích thích xâm chiếm.
Ngoài trời mưa tầm tã họ cũng không nghe thấy.
Lisa lại tiếp tục, hai cơ thể trần như nhộng đan xen vào nhau.
Người đàn ông lực lưỡng, động tác nhẹ nhàng đang vào ra nơi mật đạo ấm nóng.
Căn phòng ngập tràn tiếng thở hỗn hễn và những âm thanh gợi dục.
_________________________________________________
Nói nghe nè rui có viết sai chổ nào thì nói tui tiếng với nha để tui sửa :<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com