Chương 17
Cố Niệm đã mất tích.
Ai cũng không biết cô đi đâu.
Bạch Thận Ngôn trở về nhà, trong lòng luôn có chút không cam lòng nên kêu người đi điều tra.
Kết quả, không tra thì thôi, vừa tra, y đã muốn giết người.
Bởi vì, tra ra không có người này.
Thành phố M, hoàn toàn không có ai là "Cố Niệm"
Sau này, y phái người đi tìm đám bạn xấu của Cố Niệm. Thế mới biết, bọn họ cũng không biết lai lịch của Cố Niệm. Bọn họ quen biết với Cố Niệm trong một buổi tiệc trên du thuyền ở nước ngoài.
Mấy người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vừa gặp đã thân, rất nhanh đã thông đồng thành gian.
Một tháng trước, đột nhiên Cố Niệm liên lạc với bọn họ, bảo là muốn đến thành phố M ở một thời gian. Mấy người bọn họ liền giúp cô sắp xếp chỗ ở, dẫn cô đi chơi ở thành phố M.
Về phần rốt cuộc Cố Niệm là ai? Ở đâu? Người nhà làm gì? Bọn họ hoàn toàn không biết.
Lúc Bạch Thận Ngôn rời đi, còn có một cô gái trong nhóm bọn họ chạy tới nói với y, thứ bảy tuần trước, hoàn toàn không phải là sinh nhật của Cố Niệm, là cô vì câu y nên cố ý nói dối. Hơn nữa, Cố Niệm còn khoe khoang khoác lác với bọn họ, nói là nhất định sẽ nắm được y!
Cho nên, giống y như y đoán, Cố Niệm tiếp cận y, tặng hoa tặng bóng bay, thổ lộ trước cửa công ty, xin lỗi trong đêm mưa, tiếp cận trên Núi Trà, còn có pháo hoa Đêm Thất Tịch...cùng với, "bữa tiệc sinh nhật" bị cô cho leo cây kia...
Tất cả tất cả, đều là kế hoạch Cố Niệm thực hiện vì "dụ bắt" y!
Nghe xong những chuyện này, chút may mắn còn sót lại trong lòng Bạch Thận Ngôn, hoàn toàn không còn.
Y xanh mặt, xoay người bỏ đi.
...
"Lưu Uyển, cậu đứng đó làm gì?" Bạch Thận Ngôn vừa mới đi, Đỗ Thiên Mỹ đã đi đến.
Cô gái vừa mật báo với Bạch Thận Ngôn bị hoảng sợ. Nhanh chóng quay đầu, vừa khiếp đảm vừa lấy lòng nhìn Đỗ Thiên Mỹ: "Mình thăm dò tin tức của Niệm Niệm từ người nọ."
"Chuyện Niệm Niệm, cậu đừng tham gia vào. Hơn nữa người vừa rồi, cũng không phải người cậu có thể tùy tiện tiếp cận." Đỗ Thiên Mỹ cảnh cáo.
"Mình biết, mình biết. Thiên Mỹ, sau này mình sẽ không làm như thế nữa." Lưu Uyển lấy lòng.
...
Bạch Thận Ngôn rời khỏi quán bar chướng khí mịt mù, trở về nhà.
Lúc đi qua phòng khách, trong lúc vô tình, y nhìn thấy bể cá đặt trên bàn.
Bước chân của y, tạm dừng một chút, sau đó đi đến bể cá.
Y đứng trước bể cá.
Lúc này, hai con cá vàng trong bể cá đang bơi vô tư.
Lúc trước, có phải Cố Niệm cũng giống vậy không, từng đứng trước bể cá. Mà lúc đó, trong lòng Cố Niệm, có phải thật cố ý không. Bởi vì, ngay cả người không gần nữ sắc nhất như y, cũng bị cô hấp dẫn.
A, thật là...
Vẫn không nên ôm hy vọng gì với cô.
...
Người giúp việc nghe thấy tiếng động, từ phòng bếp chạy đến, bể cá đã rơi xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ. Cá vàng bên trong, nằm trên sàn nhà ướt sũng, trợn tròn mắt, miệng lúc đóng lúc mở.
Người giúp việc ngạc nhiên, đang muốn đi nhặt cá vàng dưới đất, chợt nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Bạch Thận Ngôn, từ trên cầu thang truyền xuống: "Ném đi, đừng để tôi nhìn thấy nữa."
Nói xong, đi vào phòng, không hề quay đầu lại.
"Ơ?"
Người giúp việc mở miệng, ngạc nhiên nhìn hướng y rời đi.
Sao lại thế này?
Mấy ngày hôm trước, không phải còn rất thích à?
...
Cùng lúc đó, ở Kính Thành cách ngàn dặm.
Cố Niệm tỉnh lại từ trong hôn mê.
Ý thức của cô dần tỉnh táo, nhưng mí mắt vẫn chưa mở ra được.
Có lẽ, trong tiềm thức cô không muốn mở, không muốn mở mắt ra, nhận sự thật ông nội qua đời.
Mà đúng lúc này, cô nghe được có người đẩy cửa tiến vào.
Người tới vẫn đứng yên bên cạnh giường bệnh, dường như đang cúi đầu đánh giá cô.
Đột nhiên, cô cảm thấy ống thở trên mặt bị người kéo ra. Sau đó, không khí chung quanh như bị rút đi, toàn thân co rút đau đớn.
"Mỹ Ngọc, con làm gì vậy? Nhanh đặt lại!"
Đúng lúc này, lại có người tiến vào, bắt lấy tay cô gái, đặt ống thở về lại.
Nhận được oxy, cơn đau như kim châm trong đầu Cố Niệm dần dần biến mất, hô hấp cũng dần dần bằng phẳng lại.
"Mẹ, mẹ cản con làm gì?" Cô gái vừa kéo ống thở của Cố Niệm ra, vừa quát lên với người đến. Khuôn mặt cô ta vốn thanh thuần động lòng người, nhưng vẻ mặt dữ tợn lúc này, lại phá đi vẻ đẹp của cô ta.
Sau khi cơn đau giảm bớt, Cố Niệm vừa khéo nghe được câu đó.
Mẹ?
Người vừa mới muốn giết cô, là Thịnh Mỹ Ngọc?
Cố Niệm không thể tin được.
"Con bé ngốc, mẹ từng nói với con bao nhiêu lần, phải kiên nhẫn một chút. Có một số chuyện, con có thể làm, nhưng có chuyện, con có ghét cũng không thể tự mình ra tay. Bởi vì như vậy rất dễ để lại nhược điểm." Sau đó, người phụ nữ xinh đẹp kia mở miệng.
Cố Niệm nghe được giọng nói quen thuộc này, tâm tình đã không còn dùng "khiếp sợ" để hình dung.
"Nhưng mẹ, chúng ta đợi nhiều năm như vậy, bây giờ, ông nội thật vất vả chết rồi, chỗ dựa vững chắc của Thịnh Thiên Kim đã không còn. Chẳng lẽ, mẹ còn muốn con tiếp tục chịu đựng Thịnh Thiên Kim làm mưa làm gió trên đầu chúng ta?" Giọng Thịnh Mỹ Ngọc oán hận.
"Nhịn thêm chút nữa, bây giờ ba con còn chưa nắm hoàn toàn công ty trong tay. Có lẽ đến lúc đó, chúng ta còn cần Thịnh Thiên Kim..."
"Cái gì chứ? Thịnh Thiên Kim chết đi, không phải di sản ông nội để lại đều là của chúng ta sao?"
...
Thịnh Thiên Kim.
Đúng vậy, cô không phải tên Cố Niệm, cô tên là Thịnh Thiên Kim.
Thịnh, là mùa hè hừng hực; Thiên Kim, là giá trị nghìn vàng, thiên kim thân thể nghìn vàng. Nghe nói, lúc ông nội đặt tên cho cô, là hy vọng cô có thể nhận được ngàn vạn cưng chiều, sống đời không buồn không lo, thậm chí không kiêng nể gì.
Ông nội cô, là Thịnh Vân Lan, Đổng sự trưởng Tập đoàn Thịnh Thế. Ở trong nước, đó là một nhân vật đầy truyền kỳ.
Mà ba cô, chính là Thịnh Cát An, Phó tổng Tập đoàn Thịnh Thế, có tiếng là thân sĩ, người lương thiện. Hàng năm đều sẽ quyên tặng một con số đáng kể cho cơ quan từ thiện.
Mà lúc này, hai người cho là cô chưa tỉnh lại, đứng ngay trước giường bệnh cô, bại lộ bản tính...
Một người là mẹ kế của cô, diễn viên Hồ Điệp Nhi.
Một người khác, đó là em gái mà ba và Hồ Điệp Nhi sinh, nhỏ hơn cô nửa tuổi - Thịnh Mỹ Ngọc.
...
Thịnh Mỹ Ngọc nhỏ hơn cô nửa tuổi. Điều này có nghĩa, Thịnh Mỹ Ngọc sinh ra cũng không vẻ vang. Mấy năm nay, cho dù Hồ Điệp Nhi cố gắng thế nào, cũng không che giấu được sự thực bà ta tiểu tam thượng vị.
Bởi vậy, ông nội rất không thích mẹ con họ. Vì thế, cũng không thích ba Thịnh Cát An, ngược lại cưng chiều Thịnh Thiên Kim như bảo bối.
Cũng bởi vì thế này, Thịnh Cát An rất ghét Thịnh Thiên Kim.
Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Thiên Kim chưa từng nhận được tình thương của ba từ Thịnh Cát An.
Từng có lúc, thậm chí cô muốn tạo quan hệ với Hồ Điệp Nhi và Thịnh Mỹ Ngọc để giành được sự chú ý của ba.
Cách này, đã thật sự hiệu quả.
Nhưng sau này, xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, ba cho rằng cô muốn hại Thịnh Mỹ Ngọc. Cho nên quan hệ giữa cô và ba trở lại ban đầu, thậm chí còn kém hơn ban đầu.
...
Cô biết trước kia Hồ Điệp Nhi và Thịnh Mỹ Ngọc, chỉ thân thiết mặt ngoài với cô. Nhưng cô vẫn không ngờ rằng, bọn họ lại muốn cô chết.
Vậy ba thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com