Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Mập mờ cũ quay lại rồi (1)

[Mập mờ cũ quay trở lại tìm bạn, là cảm xúc gì?]

"Anh ơi, nhưng mà em thật sự thèm lắm rồi" Sohee người đeo chiếc túi "ba gang" bám chặt lấy tay của Shotaro mà lắc, đầu thằng bé như bật công tơ cứ quay qua quay lại. Thấy anh trai bắt đầu nản nản nên nó bồi thêm câu:

"Anh cũng muốn đi mà đúng không, anh thèm gà lắm rồi, chắc chắn thèm!".

"Anh biết rồi, anh biết rồi, giờ thì bỏ bớt đồ trong túi ra anh cầm cho. Em thật sự nghĩ mình là người khổng lồ đấy à?" Shotaro nhướng mày nheo mắt nhìn cục bột nũng nịu cứ lắc qua lắc lại trước mặt mà thở dài, nhỏ hippo này mà đòi thì ai từ chối được nó ¯ࡇ¯.

Hai người thoả hiệp kèo gà xong rồi đi một vòng quanh trung tâm thương mại lựa đồ bổ sung cho phòng mới.

"Wonbin đâu rồi?" Shotaro đột nhiên hỏi.

[1 tuần trước]

"Trà sữa Shotaro"

"Mèo đen Wonbin"

"Hippo vịt nhỏ Sohee"

"Cụng ly cho phòng mới của chúng ta" ba cốc trà sữa size L của Dingtea chạm mạnh vào nhau vang lên tiếng 'cọc cạch'. (tưởng bia không á) ꒰⌳̈

Shotaro vừa hút ngụm trà đầu tiên trong cốc, nuốt 'ực' một cái rồi 'khà' như bản thân vừa uống xong một cốc bia, anh nói: "Xem nhà 3 tháng trời không uổng công, nhưng may mắn vẫn được làm roomate của hai đứa, anh vui lắm".

"Tự nhiên lại sến súa, làm bọn em ngại chết đi được, phải không mèo con?" Sohee hất đầu sang Wonbin.

"Ừa, ngại lắm" mèo đen ỉu xìu theo phe em trai.

"Cái mèo ngu ngốc này nữa, có phải anh lại buồn vì thằng nhóc người Mĩ đúng không? Em đã nói rồi đàn ông mình yêu chỉ là phù du thôi, chỉ có đàn ông như chúng ta mới là chân chính" thằng nhóc con vừa nói vừa đập tay vào ngực, mũi thì phổng nên như được khen.

Shotaro liếc em út một cái, ngầm bỏ qua cái định nghĩa ngang ngược của em mình, cũng ngầm chấp nhận đàn ông chỉ là phù du thôi, không nhất thiết phải để em trai anh phiền lòng 3 tuần nay.

"Anh biết rồi mà, nhưng quên một người đâu phải dễ" nói đoạn anh ngước mắt lên nhìn rồi lại ỉu xìu nói: "Wonbin sẽ cố mà".

Cả ba cũng ậm ừ cho qua chuyện này rồi bắt đầu ăn uống, đến giữa buổi Shotaro thầm nghĩ hơi sai sai, tự nhiên yên lặng quá mức.

Wonbin đang vùi mình trong đống đùi gà bỗng đứng phắt dậy, mắt sáng như vớ được kim cương, nó cầm hai cái đùi gà hai tay, miệng thì tự hào nói: "Kỳ trao học bổng mới bắt đầu rồi, em sẽ lấy việc này để quên đi thằng nhóc Tây kia, không phải quá hời rồi sao?? Vừa ẵm được tiền trong tay, vừa nhẹ lòng!! Em có phải thông minh quá không?"

Anh biết ngay mà, ngày nào thằng này cũng như saesangfan của tiền, nó mà không đứng dậy như vừa rồi anh mới thấy bất ổn.

[end flashback]

"Wonbin đâu rồi" Shotaro đi đến cửa trung tâm thương mại cũng thấy lạ.

"Phải, em cũng đang muốn rủ ảnh" Sohee miệng liếm kem cũng thấy lạ.

Đột nhiên hai người nhìn nhau rồi đồng thanh: "Học đến dại rồi".

"Có phải em nên dắt anh ấy đi giải ngố không, tự dưng em lo quá" Sohee vừa liếm kem, chân bước đồng đều theo anh lớn.

Shotaro cười trừ "lo cho chiếc áo trắng của em đi, kem chảy ra bây giờ".

[cộc, cộc, cộc]

"Wonbin? Em có trong đó không, anh vào nhé". Shotaro gõ 3 tiếng rồi ghé tai sát cửa gỗ lạnh lẽo hỏi thăm dò, vịt nhỏ đứng bên cạnh anh mãi không thấy hồi âm của người bên trong, nó ghé tai anh thì thầm:  "Có phải chúng ta không quyến rũ bằng những quyển đại cương dày dặn kia đúng không anh, nên mèo con mới chọn chúng nó?".

Shotaro vừa buột miệng thốt ra câu 'vớ vẩn' thì cửa phòng bật mở, theo miêu tả của anh, hiện giờ Wonbin trông rất giống...ờm...mọt sách trong khu vườn cổ tích, gọng kính lỏng lẻo trên sống mũi cao gồ, mắt thì lờ đờ như 2 đêm chưa ngủ...hình như thế thật, quầng mắt chạm đến má rồi cơ mà, tóc đen mượt rũ rượi chạm đến mí mắt. Chốt lại một câu, nhìn tổng thể rất 'bần', đột nhiên nó ngước mắt lên nhìn anh rồi lại quay sang vịt nhỏ, rồi tự nhiên nó lấy hai tay ôm sát mặt vỗ vỗ hai cái, hét lên:

"QUAY LẠI RỒI".

Sohee chợt nhớ ra gì đó rồi nói: "Ừa, phải, kỳ học bổng quay lại rồi" xong nó nhăn mày bồi thêm "nhưng anh cũng không thể học kiểu này được, sao mà suốt ngày ở trong nhà quên cả.." câu bọn em chưa thốt thành lời thì con mèo đen chen ngang:

"Là trai Mỹ, nhìn này" nói đoạn nó vớ chiếc điện thoại rồi show màn hình giao diện tin nhắn, trên cùng có một dấu chấm xanh báo hiệu có tin nhắn mới từ người này, là 'Anton Lee'. Sau khi bị trai Mỹ bơ đẹp tin nhắn cuối cùng, anh đã đổi biệt danh của người ta từ 'my brachio' thành tên thật mà anh vừa chê hôm trước là nhạt nhẽo của người ta.

Cạnh dấu chấm xanh là dòng tin nhắn đen láy "Anh ơi" , cậu đã đoán mò có lẽ thằng nhóc này muốn làm nũng để quay lại tìm hiểu cậu? sau một tháng nó bỏ rơi cậu? the f!

Shotaro và Sohee không biết nghĩ gì, chúng nó cùng thốt ra câu mà Wonbin thấy họ còn hồi hộp hơn mình: "Vậy anh/em định trả lời như nào?" nói xong liền quay sang nhìn nhau, thầm cảm thán độ hiểu nhau.

Nghe được câu hỏi, mèo đen liền ôm đầu như lúc đầu, mặt mếu máo: "Em không biết, huhu".

"Anh còn thích người ta à" Sohee hỏi xong liền nhận được cái lườm nguýt của người đang mếu.

Đương nhiên là còn thích, dù sao cậu cũng thuộc tuýp người chung thuỷ nặng tình. Cậu quen Anton qua đêm hội tổng kết của trường vào năm ngoái, là đàn em khoá dưới, vì hợp tình hợp tính nên hai người bắt đầu tìm hiểu đối phương, tính cho đến tin nhắn cuối cùng Anton gửi cậu thì đã được 8 tháng.

Trước hôm đó Anton đã hẹn cậu đi chơi, hai người đến công viên mà cậu yêu thích nhất, cùng ăn món mà Anton khen là best của riêng bản thân, cùng trò chuyện tâm sự với nhau, còn cả nắm tay, em ấy để ý từng chi tiết nhỏ của cậu, quan tâm cậu mọi lúc, ân cần hỏi thăm cậu ăn món này có thấy cay không?, chơi có mệt lắm không? Lúc ấy cậu đã thầm nghĩ, chỉ cần Anton dang một vòng tay ra, cậu sẵn sàng nép mình vào vòng tay ấm áp ấy.

Đến bây giờ cậu vẫn nhớ ánh mắt và giọng nói ấy, nhớ rõ cả ngày hôm ấy. Chỉ là cậu không hiểu, vấn đề của cậu nằm ở đâu để em ấy rời đi, còn tại sao đã tuyệt tình như vậy, còn quay lại tìm cậu?

Sau buổi tối ấy, vì quá mệt nên khi về nhà cậu đánh một giấc đến trưa hôm sau, đến lúc nhắn tin cho người ta thì một hồi âm cũng không có!

[11:45] mèo đen ngọt ngào: brachio, anh dậy rồi.

[11:46] mèo đen ngọt ngào: Hôm qua anh vui lắmmmm, cảm ơn em nhiều.

[11:46] mèo đen ngọt ngào: Em chưa dậy hả?...chắc không phải đâu.

[11:47] mèo đen ngọt ngào: Chắc em đang bận rồi, vậy anh không làm phiền em nhé.

[11:47] mèo đen ngọt ngào: ( *ฅ́˘ฅ̀*)

[11:48] mèo đen ngọt ngào: Anh có điều muốn nói, 8 tháng qua đối với anh, chỉ thật lòng với mỗi mình em, rung động với em, có tình cảm cũng chỉ với mỗi em.

[11:50] mèo đen ngọt ngào: Anh chờ em trả lời.
...
[21:02] mèo đen ngọt ngào: Em vẫn bận hả?

[21:04] mèo đen ngọt ngào: Anh không có ý gì đâu, em cứ bận đi.
...
[8:05] mèo đen ngọt ngào: Hôm nay anh dậy sớm chưa!!! Có phải em nên khen anh khôngg?

[8:08] mèo đen ngọt ngào: brachio ơi?
...
[16:04] mèo đen ngọt ngào: Anton à...

[16:06] mèo đen ngọt ngào: Nếu em không thích anh, có thể từ chối mà.

[16:08] mèo đen ngọt ngào: Anh sẽ không nói gì cả, cũng sẽ không mắng em, chưa từng mắng em.
...
[17:00] mèo đen ngọt ngào: Anh xin lỗi vì đã làm phiền.

[mèo đen ngọt ngào đã xoá biệt danh của anh ấy]

[Wonbin Park đã xoá biệt danh của bạn]

* ੈ✩‧₊˚* ੈ✩‧₊

Today;

[8:04] Anton Lee: Anh ơi

⋆ ₊ ゚ ☽ * ₊ ⋆⋆ ₊ ゚ ☽ * ₊ ⋆⋆ ₊ ゚ ☽ * ₊ ⋆

Cùng mèo đen nhả vía mập mờ cũ quay lại ☁️🍃 Ai không thích thì đá vía 😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com